Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 405: Trận thứ ba! Ác mộng!!! (1)




Yến Thanh Phong nhìn vết chất lỏng dinh dính trên áo vét tây phục màu đen và áo lót màu trắng, sắc mặt khó coi tới cực điểm.



Từ diện tích cà phê đổ lên này, nhìn thế nào cũng không giống mình va vào, mà giống bị người ta hắt vào hơn.



Vì nếu là va phải cốc cà phê của cô, trên người sẽ chỉ có một chòm nhỏ bị dính, nhưng quần áo trong ngoài của mình đều bị thấm ướt một mảng lớn, hơn nữa cà phê này rõ ràng mới pha, vẩy trên người nóng rát tới đau nhức.



May mà mình luyện tập, độ rắn chắc của da thịt và lực phản đòn tấn công khác người thường, nếu không sớm bị bỏng rồi.



Sau khi Yến Thanh Phong nhìn thấy người hắt cà phê lên người hắn mà vẫn dám đứng trước mặt hắn gây sự ép hắn bồi thường là tiểu công chúa Lâm Bảo Nhi của Lâm gia, càng hiểu rõ ngọn ngành chuyện này.



Lâm gia à, một con quái vật lớn sao có thể đứng bên tiểu tử đó?



Lúc trước Yến Thanh Phong hoàn toàn không chút phòng bị Diệp Thu, cảm thấy hắn giống một con kiến cả ngày bận rộn không ngừng làm việc, mình thò ra một đầu ngón tay nhỏ là có thể ấn chết hắn. Nhưng thế lực của tiểu tử này phát triển nhanh kinh người, hơn nữa hậu thuẫn còn có tên Yêu Sư mãi không chết bố cục giúp hắn .



Chợt phát hiện ra, Diệp Thu bây giờ đã trưởng thành là đối thủ nguy hiểm có thể đối kháng với mình.



Lẽ nào không phải sao?



Hắn gần đây luôn khiêu khích đả kích mình, mình có thể có cách giải quyết nào tốt hơn? Yến Thanh Phong lần đầu tiên nếm thử mùi vị bị người khác hắt đồ lên người, trong lòng vô cùng tức giận. Nhưng hắn biết, nếu chuyện này xử lý không tốt, sẽ khiến quan hệ giữa Lâm gia và Yến gia trở nên căng thẳng. Lâm gia từ trước tới nay luôn trung lập, không tham gia tranh đấu của bất cứ phái hệ nào. Nhưng nếu mình chọc vào tiểu công chúa của nhà họ, họ sẽ bỏ qua?



Càng buồn bực hơn là, bây giờ là tiểu công chúa của nhà họ tới ăn hiếp mình. Lẽ nào, ngay cả lời tàn nhẫn mình cũng không nói, cứ cười đi qua như vậy?



Hơn nữa, bị nhiều người nhìn như vậy, mình e rằng chuyện của Lâm gia chắc chắn sẽ truyền ra ngoài, sau này mình còn thuyết phục người khác thế nào?



Người của Yến gia từ lúc nào trở nên dễ bị người ta ăn hiếp như vậy?



"Lâm tiểu thư, hơi quá rồi đó. Yến gia chúng tôi và Lâm gia luôn giao hảo, Lâm lão là người trong lòng Thanh Phong ngưỡng mộ nhất. Thanh Phong tự cho rằng không làm việc gì có lỗi với Lâm tiểu thư. Lẽ nào cô không thấy hành vi của mình hơi quá sao?" Yến Thanh Phong vẻ mặt tươi cười nhìn Lâm Bảo Nhi vẻ mặt đỏ bừng.



Bị người ta hắt cà phê là mình, cô ta tức cái gì chứ?



"Trời, con người ông sao vậy? Làm hỏng đồ của người khác, ngay lả lời xin lỗi cũng không có. Có lịch sự không vậy? Tôi không cần biết Yến gia Lâm gia gì, dù sao tôi chỉ biết ông xô đổ cốc cà phê của tôi, cà phê lại bỏng tay tôi….." Lâm Bảo Nhi vừa nói vừa giơ bàn tay trắng mịn đỏ ửng do vừa nãy hắt cà phê, không cẩn thận có vài giọt cà phê bắn tới tay mình lắc trước mặt Yến Thanh Phong, rất không vừa ý nói.



Hừ, còn dám nói không đắc tội tôi. Diệp Thu sẽ sớm là chồng chưa cưới qua khế ước của mình, hắn lại tới ức hiếp người của mình, không thể dễ dàng tha cho hắn.





"Tay của Lâm tiểu thư là không cẩn thận tự mình làm bỏng chứ" Yến Thanh Phong cười nhạt nói.



"Thối lắm, bản tiểu thư thông minh lanh lợi, sao có thể làm chuyện ngu xuẩn đó? Lẽ nào tôi ngốc tới mức lấy cà phê nóng làm bỏng tay mình?"



Yến Thanh Phong bị lời thô tục từ miệng Lâm Bảo Nhi chọc giận, sắc mặt xám xịt nói: "Lâm tiểu thư, lúc nói chuyện tốt nhất hãy suy nghĩ cho kỹ. Có những lời có thể nói, có những lời không thể nói. Những lời đó không hợp với thân phận đại tiểu thư Lâm gia của cô, cũng tổn hại tới quân uy thần uy của Lâm lão. Cô hơi ăn hiếp người quá đáng rồi".



"Hừ, ông va vào người ta không biết xin lỗi vẫn có lịch sự sao?Tôi là một cô gái bé nhỏ, ông đừng tưởng mình là giám khảo thì có gì ghê gớm, hôm nay nhất định phải xin lỗi tôi…" Lâm Bảo Nhi bắt đầu lẵng nhẵng đeo bám. Cố ý nhắc tới thân phận giám khảo của Yến Thanh Phong, cho người ta giả tưởng giám khảo ăn hiếp một cô gái bé nhỏ.



Mày Yến Thanh Phong giật giật, thấy ánh mắt mọi người trong nhà ăn đều đổ dồn lên người mình, trong lòng càng buồn bực tới hộc máu.



Sự thật chính là như vậy, cho dù mình có lý hay không, cãi nhau với một cô gái, cân tiểu li của công chúng tất nhiên sẽ nghiêng về phía con gái rồi.



Chẳng trách nhiều năm trước có một cao nhân từng nói một câu thê này: cãi nhau với kẻ điên là tên ngốc, cãi nhau với tên ngốc là kẻ điên, cãi nhau với phụ nữ vừa điên vừa ngốc.



Mình hôm nay mới thật sự tiến thoái lưỡng nan, tấc vuông đại loạn rồi.



Thấy Yến Khang đứng phía sau Lâm Bảo Nhi, suy nghĩ của Yến Thanh Phong hoạt động, nói với hắn: "Em đứng bên cạnh Lâm tiểu thư, chắc biết quá trình sự việc, em nói xem, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"



Trong lòng Lâm Bảo Nhi hoảng hốt, quay người lại hưng hăng trừng mắt nhìn Yến Khang một cái. Nguồn truyện: Truyện FULL



Yến Khang hơi do dự.



Lời của Yến Thanh Phong hắn không thể không nghe, sau này, mình có thể đi tới đâu, chỉ là vấn đề một câu nói của Yến Thanh Phong.



Nhưng, hắn cũng thật lòng yêu Lâm Bảo Nhi, nếu mình hôm nay đứng đối nghịch với Lâm Bảo Nhi, sau này còn có hi vọng theo đuổi được cô không?



Thấy vẻ do dự trên mặt Yến Khang, trong lòng Yến Thanh Phong nổi lên sát khí.



Cho dù tiểu tử này sau này biểu hiện thế nào, cũng nhất định sẽ đè hắn ở dưới không thể nhúc nhích được.



Với các chàng đẹp trai, điều kỵ húy nhất là đứng trong đội mà do dự không quyết định, mà Yến Khang là người của Yến gia, vậy mà do dự trong trường hợp này, vậy thì, người thế này có thể có gì giỏi.




Cho dù tài hoa xuất chúng, nhưng lòng trung thành của hắn với gia tộc cũng không đạt tiêu chuẩn, càng không thể vào được trung tâm của Yến gia.



"Lẽ nào em không nhìn thấy sao?" Yến Thanh Phong cố gắng giữ nụ cười trên mặt, giọng lạnh lùng hỏi.



Yến Khang cuối cùng cũng hạ quyết tâm rồi, so với con gái,thật ra hắn thích giang sơn hơn: "Em nhìn thấy, là…..là Bảo Nhi cố ý hắt cà phê lên người anh" Yến Khang ấp a ấp úng nói. Nói xong câu này, trong lòng đột nhiên trở nên trống trải lạnh lẽo.



Hắn biết, nếu đã lựa chọn thế này, vậy thì có nghĩa là sau này mình và Lâm Bảo Nhi càng đi càng xa, mình không còn bất cứ cơ hội nào nữa.



Khuôn mặt Lâm Bảo Nhi tức giận trừng mắt nhìn Yến Khang, trong đôi mắt to tròn tràn đầy tức giận.



"Hay, thật là hay" Lâm Thương Lan chậm rãi đi tới, nhìn ánh mắt Yến Thanh Phong một hồi, lại nhìn Yến Khang một cái, lạnh mặt nói: "Hai người đàn ông Yến gia ăn hiếp một cô gái vị thành niên. Phối hợp thật là hay. Đàn ông Yến gia, chính là chút triển vọng như vậy?"



Trong lòng Yến Thanh Phong thở dài, hắn vốn muốn nhanh chóng kìm chuyện này xuống, không muốn chọc giận Lâm Thương Lan, nhưng bây giờ người ta đã đứng ra rồi, hơn nữa nói chuyện cay nghiệt, rõ ràng là tuyên chiến với mình. Nếu lúc này mình lùi bước, càng bị người ta xem thường.



Nhìn Diệp Thu thờ ơ lạnh nhạt đứng một bên ngư ông đắc lợi, Yến Thanh Phong không khỏi thở dài, vận số của tiểu tử này đúng là tốt tới ghê người.



Người khác ra chiến thư, vậy đì ứng chiến thôi.



Người của Lâm gia không dễ ức hiếp, đàn ông Yến gia càng không nhu nhược.



"Sự việc rốt cuộc thế nào, em gái cậu rõ hơn ai hết, các vị đang ngồi ở đây chắc cũng có không ít người nhìn thấy diễn xuất đặc sắc của cô ấy, danh tiểu ma nữ của Lâm gia thật không phải hư truyền, Thanh Phong hôm nay coi như được mở mang rồi. Hơn nữa, còn hiểu bản lĩnh bao che của Lâm gia. Người của Lâm gia so với các người, đúng là không biết tự lượng sức" Yến Thanh Phong vẻ mặt cười nhạt nói.




"Bao che? Tôi chỉ có một người em này, nếu tôi thấy nó bị người ta ứng hiếp mà một tiếng không nói, vậy người làm anh trai này cũng thật sự là không đủ tư cách rồi" Lâm Thương Lan nghiêm mặt nói.



"Cậu chắc chắn….là chúng tôi ăn hiếp em gái cậu?"



"Rõ ràng" Lâm Thương Lan lạnh lùng nói.



Yến Thanh Phong nhất thời nghẹn lời.



Giờ khắc này, Yến Thanh Phong rất hi vọng mình trở thành phụ nữ, chửi mắng lu loa với Lâm Bảo Nhi một trận, cũng không bị người khác trách cứ.




Nụ cười trên mặt Yến Thanh Phong dần biến mất, sắc mặt tối tăm nhìn Lâm Thương Lan. Vẻ mặt Lâm Thương Lan như hàn băng ngàn năm không đổi, trong mắt hiện lên chiến ý.



Nam Mộ Dung, Bắc Kiều Phong, được người ta coi là hai người đàn ông song kiệt Yến Kinh, giằng co nhau ở dưới đất mấy chục mét.



Trong phòng ăn có thể nghe tiếng kim rơi, tiếng ồn ào vừa nãy bỗng biến mất vô hình vô dạng, giống như bị người ta ấn nút yên lặng vậy.



Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, sao hai vị giám khảo lại đối đầu nhau?



Cô gái xinh đẹp đáng yêu kia là ai?



Sao Lâm Thương Lan lại bênh vực cô? Là em gái hắn?



Đội viên tiểu đội số 5 thấy đội trưởng đối lập với người ta, ai nấy lặng im đứng phía sau hắn.



Diệp Thu nhích lại gần bên cạnh Lâm Thương Lan, nếu đánh nhau, hắn sẽ lôi Lâm Bảo Nhi ra trước. Nếu có thể nhân cơ hội vượt qua Yến Thanh Phong như vậy, tất nhiên càng tốt.



"Làm gì thế? Các người đang làm gì vậy?"Một đám người sải bước về phía nhà ăn của trụ sở.



Đi đầu chính là tướng lĩnh cao cấp nhất mà cuộc thi lần này mới tới, tới từ bộ tổng tham mưu phó tham mưu trưởng tướng Quách Chí Dũng.



"Các người là giám khảo của cuộc thi lần này, làm việc há có thể như trò đùa thế? Tôi mặc kệ các người rốt cuộc muốn làm gì. Nhưng bây giờ, nhất định phải phải coi như chưa từng xảy ra chuyện gì cho tôi" Sắc mặt Quách Chí Dũng nghiêm khắc nhìn Lâm Thương Lan và Yến Thanh Phong, phẫn nộ nói.



Hai giám khảo lớn đánh lộn nhau, là chuyện mất mặt nhất của quân đội.



"Quách tướng quân, chúng tôi chỉ nói đùa thôi, không hề có mâu thuẫn xung đột gì." Mặt Yến Thanh Phong bỗng tràn đầy nụ cười, khiêm nhường giải thích với Quách Chí Dũng tướng quân.



"Đúng vậy Quách tướng quân, chỉ là em gái hơi tinh nghịch, cho nên tôi tới khuyên răn mấy câu" Lâm Thương Lan cũng biết ảnh hưởng ác liệt nếu báo chuyện này lên trên quân bộ, cho nên lên tiếng nói.



Thấy hai người đều tìm lối thoát rồi, Quách Chí Dũng hài lòng gật đầu, nói: "Tốt lắm, quân nhân là một chỉnh thể, không lúc nào được bôi đen lên mặt quân nhân. Mọi người tản ra, ăn cơm đi".



Quách Chí Dũng dẫn đám người rời khỏi rồi, ánh mắt Yến Thanh Phong và Lâm Thương Lan lại chạm nhau, sau đó vẻ mặt tươi cười rời khỏi.