Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 377: Thống kinh thiếu nữ




Giang Yến Tử mềm nhũn tựa trên ghế da, ngẩng mặt nhớ tới khuôn mặt thanh tú đẹp đẽ của Diệp Thu, áo khoác gió lồng bên ngoài đã cởi xuống treo trên móc áo, áo T-shirt màu xám bó sát người làm nổi bật bộ ngực sữa cao ngất dậy thì hơn ba mươi năm .

Giang Yến Tử trải qua huấn luyện đầy đủ trên người không có chút thịt thừa nào, da thịt rắn chắc mà có tính co giãn. Hơn nữa lấy cổ ngữ Trung Quốc để hình dung chính là: ngực to, mông tròn, ngực ưỡn ra, là vốn quý để sinh con trai.

Chỉ là nhiều năm như vậy, vẫn không có đàn ông có thể thực hiện tính chân thực của ngạn ngữ từ xưa trên người cô.

Diệp Thu từ cao nhìn xuống thấy hai khối đầy đặn nổi lên, càng cảm thấy vô cùng kinh hiểm vạn phần, bộ ngực của phụ nữ lớn như vậy, lại còn có thể rất tròn rất chắc như vậy, không hề có cảm giác trễ xuống đúng là thượng hạng.

Nhớ tới tối hôm đó lục lọi một hồi trong rừng rậm, và hai người phương thức mập mờ như vậy… Bộ ngực ấy, liền cám thấy khoang miệng khô lại.

Cũng không khách khí như người lạ, mình chạy tới trước bình nước rót một cốc nước ấm một hơi uống hết, lúc này mới cảm thấy nhiệt lưu chỗ đan điền thân dưới dựng lên mãnh liệt bị dập tắt một phần.

"Nếu cậu muốn đoạt được quán quân đánh đơn, thì nhất định sẽ đụng Yến Thanh Phong" Giang Yến Tử lên tiếng nói: "Hắn liên tục hai lần giành được quán quân đánh đơn, còn bộ đội số 5, đã liên tục năm năm giành được quán quân đoàn thể".

Diệp Thu hít vào một hơi lạnh, kinh ngạc hỏi: "Không phải cô nói đây là thi đấu võ thuật bộ đội đặc chủng lần thứ sáu sao? Sao bộ đội số 5 có thể liên tục làm quán quân năm năm?"

"Đúng vậy, cũng chính là nói, từ thi đấu võ thuật lần thứ nhất, bọn họ liền luôn là quán quân, vẫn kéo dài tới hôm nay" Sắc mặt Giang Yến Tử sùng kính nói."

Diệp Thu gượng cười: "Người của bộ đội số 5 đều là đám quái vật như vậy à"

"Cậu nói không sai. Bọn họ đúng đều là quái vật" Giang Yến Tử rất đồng ý gật đầu.

Diệp Thu kinh ngạc. Mình là thuận miệng nói thế mà thôi. Sao lại đúng là như vậy?

"Vậy tên cầm đầu quái vật Yến Thanh Phong đó không phải rất lợi hại sao?" Diệp Thu hỏi

"Yến Thanh Phong là nhân vật kiệt xuất nhất đời này của Yến gia, hắn có lẽ có tật xấu nào đó. Nhưng, Diệp Thu, tuyệt đối đừng xem thường hắn.

Tất cả đối thủ xem thường hắn, đều bị hắn dẫm dưới chân. Hơn nữa cả đời đều khó mà vùng lên." Giang Yến Tử thở dài nói, so sánh mà nói, cô vẫn coi như khá hiểu con người Yến Thanh Phong, biết hắn bề ngoài tuấn tú bên trong rốt cuộc có tâm địa độc ác thế nào. Từng đối thủ được xưng là kỳ tài thiên phú đó sau khi gặp phải hắn hoặc là bị lôi kéo, hoặc là nhanh chóng suy sụp. Chỉ có hai lựa chọn này.

Hơn nữa sau lưng hắn còn có sự chỉ dẫn của một lão hồ ly, luôn tránh được đường dài đi rất nhiều đường vòng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Yên tâm đi. Họ Diệp chúng tôi đã liên tục thua hai lần rồi, một lần hai lần, không thể có lần thứ ba. Lần này, thắng lợi nhất định là bên tôi" Diệp Thu tràn đầy tự tin nói. Giang Yến Tử từ chối cho ý kiến, do dự một hồi, lúc đang định nói chủ ý đã quyết định trong lòng mình, điện thoại trong túi Diệp Thu đột nhiên vang lên.

Diệp Thu xấu hổ nghĩ ngợi, nói: "Xin lỗi, quên tắt máy. Nhưng trong tiểu đội Tử La Lan cũng không có quy định tới văn phòng thủ trưởng nhất định phải tắt máy?"

Đều nói ba người phụ nữ họp lại thành một cái chợ. Giang Yến Tử cảm thấy, hai Diệp Thu thôi đã có thể thắng ba người phụ nữ rồi.

Biết mình ở khoản mồn mép còn xa mới là đối thủ của hắn, đơn giản cũng không phản bác. Mình rút thuốc châm lửa, Diệp Thu không có phân li, nhưng thỉnh thoảng lại liếc Diệp Thu đang nghe điện thoại.

"Alo, Khả Tâm , sao vậy?" Diệp Thu cười hỏi. Lam Khả Tâm rất ít khi gọi điện cho mình lúc này, không biết có chuyện gì?

"Diệp Thu…." Giọng Lam Khả Tâm có mang tiếng khóc đau đớn.

"Khả Tâm, sao thế?" Diệp Thu lo lắng hỏi.

"Bụng em đau, rất đau" Giọng Lam Khả Tâm cũng đang run, có thể tưởng tượng bộ dạng khó chịu của cô hiện giờ.

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi? Em đang ở đâu? Bây giờ anh tới" Diệp Thu vừa nói liền đi ra ngoài.

"Em ở cửa tòa nhà lớn đường Vương Phủ" Lam Khả Tâm nói.

Sau khi Diệp Thu đóng cửa bịch một tiếng, Giang Yến Tử hút một hơi thuốc dài, nói mê: "Người này đúng là vô pháp vô thiên rồi.Nói thế nào mình cũng là cấp trên của cậu ta, cứ bỏ bê công việc chạy đi như thế sao? Lẽ nào không sợ mình trừ lương của hắn?"

Diệp Thu đâu có tâm trạng quan tâm thắc mắc hiện giờ của Giang Yến Tử, sau khi tắt điện thoại của Lam Khả Tâm, liền lái xe chạy tới phố lớn Vương Phủ.

Hôm nay không phải thứ hai sao? Sao lại chạy tới phố lớn Vương Phủ Tỉnh?

Lam Khả Tâm trong điện thoại ấp a ấp ủng, lời cũng không nói rõ. Diệp Thu mặc dù là bác sỹ, hơn nữa kỹ thuật không tệ, nhưng không thể xác định được.

Rốt cuộc vì bệnh gì mà lại xuất hiện bụng đau.

"Khả Tâm, chúng ta đi bệnh viện đi? Bạn đau thành như vậy sao được?" Một cô gái tóc ngắn đeo kính râm khuyên.

"Đúng vậy, bạn gọi điện thoại cho bạn trai cũng vô dụng. Cậu ấy không phải bác sỹ?"

"Đi, chúng ta đỡ cô ấy đi bệnh viện. Bạn xem, trên đầu chảy nhiều mồ hôi như vậy, hay là chúng ta gọi xe cứu hộ…."

"Xời, gọi xe cứu hộ không bằng mình bắt xe tới bệnh viện. Đợi bọn họ tới rồi, người không biết ….., người đều đã đau chết rồi…. Bọn họ đều là rùa rụt đầu, không hai ba tiếng, thì họ chưa tới đâu…"

Cho dù mấy cô gái khuyên giải thế nào, Lam Khả Tâm vẫn không lên tiếng.

Ôm bụng ngồi xổm trên đất, mồ hôi trên trán như hạt châu không ngừng chảy xuống, mồ hôi ướt lông mi và mắt. Không chỉ là đầu, cả người cũng mồ hôi đầm đìa. Yến Kinh lúc này vẫn là trời rét. Lam Khả Tâm mặc áo lông và áo khoác cảm thấy rất rõ ràng cả cơ thể mình đều ướt đẫm.

Diệp Thu lòng như lửa đốt, suốt đường vội vàng chạy tới tòa nhà lớn Vương Phủ Tỉnh, xe vẫn chưa dừng lại, từ xa, đã nhìn thấy mấy cô gái vây lại. Diệp Thu nhận ra hai cô gái trong số đó là bạn cùng ký túc với Lam Khả Tâm, từng cùng ăn cơm với nhau.

Diệp Thu lái xe thẳng tới trước mặt mấy cô gái, đẩy cửa xe chạy ra ngoài, gọi: "Xảy ra chuyện gì vậy? Khả Tâm sao thế?"

Những cô gái này thấy bạn trai Lam Khả Tâm tới, tránh đường cho hắn tới, một cô gái nhuộm tóc vàng nói: "Cũng không biết sao, vừa đi dạo phố vẫn tốt, đi tới cửa cô ấy đột nhiên kêu bụng đau. Bọn mình muốn đưa bạn ấy đi bệnh viện cô ấy không chịu".

Lúc này Diệp Thu đã chạy tới bên cạnh Lam Khả Tâm ngồi xổm xuống, ôm cơ thể cô đau tới run lên vào trong lòng, giơ tay sờ trán cô, hỏi: "Có cảm giác gì, có phải bụng dưới rất đau không?"

"Uh, đau lắm" Lam Khả Tâm gật đầu. Không hiểu sao, vừa nãy vẫn còn chịu được. Sau khi thấy Diệp Thu tới, không kìm được nước mắt cứ chảy ra.

Không phải yếu đuối, là cảm động.

Lúc bạn cần nhất, một cuộc điện thoại, liền có một người đàn ông phong trần dặm trường xuất hiện trước mặt bạn, lẽ nào đó không phải là hạnh phúc sao?

"Không sao, không sao, một chút là khỏi ngay". Diệp Thu đau lòng an ủi, tiếp tục hỏi: "Có phải kỳ nguyệt san của em sắp tới rồi không?"

Lam Khả Tâm sửng sốt, sau khi tính toán thời gian, ngượng ngùng nói: "Thời gian hai tháng này đều không chuẩn xác lắm, hôm nay rõ ràng chưa tới…."

Diệp Thu sờ nhiệt độ cơ thể cô, lại lúc ôm cô bắt mạch của cô, dễ biết chuyện gì xảy ra rồi. Hơn nữa thấy trên đất có vỏ kem dính, càng khẳng định suy đoán của mình, nói: "Hôm nay chắc là thời gian kinh nguyệt của em tới, nhưng em không chú ý. Hôm nay sáng dậy chắc là chạm vào nước lạnh, vừa nãy đi dạo lại ăn kem… kinh nguyệt ban đầu trào lên, khí hư huyết đọng dẫn tới kinh hành quặn đau, cho nên mới xuất hiện vấn đề này.

Mấy cô gái vây bên cạnh tròn mắt há miệng, không ngờ bạn trai của Lam Khả Tâm lại biết chữa bệnh thật.

Diệp Thu không chú ý tới ánh mắt cổ quái của bọn họ, ôm cơ thể Lam Khả Tâm gầy yếu trong lòng, sau đó kéo khóa áo khoác cô ra, qua lớp áo lông xoa bóp lúc nhẹ lúc mạnh bụng cô.

Kinh lúc đầu bị ẩm, phải giúp tử cung cô ấm lên, khí hư huyết đọng sẽ xua tan trong bụng cô.

Lúc Diệp Thu vừa ấn lên, mày Lam Khả Tâm nhăn lại, đau đớn ở bụng đột nhiên tác dụng lên ngoại lực, càng khiến cô có mà chịu được.

Chỉ vì người giúp cô chữa trị là người đàn ông mình yêu, cho nên mới nghĩ phải cưỡng chế chịu đựng, hàm răng ken két vang lên, nhưng không muốn đau kêu ra tiếng.

Thấy dáng vẻ của cô, những bạn học kia của cô đều thấy có chút đau đớn, chỉ có điều từng người bình tĩnh, rất hứng thú nhìn Diệp Thu giúp Lam Khả Tâm xoa bóp vùng bụng.

Cho dù xoa bóp như vậy chẳng có công hiệu gì, Lam Khả Tâm cũng vẫn rất hạnh phúc. Đây là suy nghĩ trong lòng của những cô gái trẻ này.

Thời gian chốc lát, cảm giác đau đớn ở bụng của Lam Khả Tâm bắt đầu dần dần giảm nhẹ. Sau khi lực của Diệp Thu thêm mạnh, ngược lại càng lúc càng cảm thấy không đau nữa.

"Cảm thấy thế nào?" Diệp Thu thấy mày Lam Khả Tâm giãn ra, mỉm cười hỏi.

"Uh, tốt hơn nhiều rồi. Bây giờ đã không đau nữa" Lam Khả Tâm nói, ngẩng đầu, giật bắn mình.

Xung quanh không chỉ có bạn học mình, còn có một số người hiếu kỳ cũng chạy tới vây xem. Thấy Lam Khả Tâm mở miệng nói không đau nữa, mọi người kinh ngạc không thôi, chỉ chỉ trỏ trỏ hai người bọn họ.

"Chúng ta về thôi" Lam Khả Tâm nhỏ tiếng nói. Mặc dù cô rất thích cảm giác được Diệp Thu ôm trong lòng, nhưng bị nhiều người vây xem như vậy, cô vẫn cảm thấy có chút ngại.

"Ừ" Diệp Thu gật đầu "Về rồi châm kim nữa, cơ bản chắc không có vấn đề gì nữa".

Lần này Diệp Thu ra ngoài không mang kim châm, nếu không, dựa vào thủ pháp châm cứu của hắn, chỉ cần một kim là có thể giải quyết đau đớn của Lam Khả Tâm, đâu cần nhiều thời gian như vậy?

Lam Khả Tâm và bạn học cô chào hỏi nhau, lúc bọn họ ánh mắt tràn đầy tươi sáng lên xe, đột nhiên trong đám người một cô gái xinh đẹp ăn mặc thời trang chạy ra, lên trước lôi cánh tay Diệp Thu, vẻ mặt cầu khẩn nói: "Bác sỹ…bác sỹ, xin hãy giúp tôi được không? Tôi có hay bị nhức đầu, có thể… giúp tôi xoa bóp chút không?"