Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 352: Hành tung bại lộ




"Ngươi còn dám hỏi tiền" Người đàn ông trung niên vẻ mặt cười nhạt nhìn Lại Tiểu Phong. "Chuyện dễ dàng như vậy đều bị ngươi làm hỏng cả, lẽ nào đầu ngươi là đầu heo sao?"

Lại Tiểu Phong nắm chặt súng trong tay, cảm giác ớn lạnh từ da thịt xâm nhập vào trong, hắn mới có cảm giác an toàn hơn, nói: "Tôi cũng không ngờ lại hỏng

Mặc dù tôi không thể giội phân lên đầu cô ta, nhưng ít nhất đã tạo ra sức ảnh hưởng".

"Sức ảnh hưởng?" Người đàn ông trẻ tuổi bên cười cười ha ha. "Lại Tiểu Phong, ngươi biết không? Nếu lúc này ngươi ra ngoài. Nhiễm Đông Dạ sẽ bày ngươi thành tiệc cá muối. Mẹ kiếp, ngươi biết người phụ nữ đó hiện giờ hot thế nào không?"

"Điều đó liên quan gì tới tôi? Trước khi các người tới tìm tôi thì nên hiểu rõ, chuyện này sẽ gây sự chú ý của truyền thông". Lại Tiểu Phong phản bác nói. Lại híp mắt chăm chú nhìn người thanh niên, nói: "Ngô Đại Bảo, cậu không muốn trốn khoản nợ của tôi chứ? Tôi nói cho cậu biết, người khác tôi không biết, chúng ta cùng một thôn mà ra. Nếu cậu dám không đưa tôi tiền, tôi sẽ tố cáo cậu. Việc này là cậu tới tìm tôi, giá cả cũng là cậu nói. Tôi chưa từng mặc cả với cậu."

"Ôi, Lại Tiểu Phong, ngươi thật to gan, dám cãi lại ta?" Ngô Đại Bảo giương mắt nhìn Lại Tiểu Phong nói. Lúc nói chuyện, lại nhìn về phía đồng bạn của mình chào hỏi một tiếng Vương lão tử cũng phải đứng sang bên cạnh. "Các người không đưa tôi tiền cũng được, tôi sẽ ra đầu thú, cả đời chúng ta làm lưu manh, có cơ hội cũng lên TV báo chí, cho cha mẹ nở mày nở mặt" Lại Tiểu Phông không hổ họ Lại, công phu càn quấy rất cao. Hắn cũng đề phòng hai người này đột nhiên tập kích, cho nên chốt súng trong tay đã mở ra, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công.

"Mẹ kiếp, Lại Tiểu Phong, mày dám uy hiếp tao? Con mẹ mày có biết chúng ta đang hành sự thay ai không? Nói ra làm nát gan ngươi đấy" Ngô Đại Bảo tức giận mắng.

"Xời, tao kệ hắn là công tử nhà nào. Tao chỉ cần tiền. Cầm tiền, ta sẽ đi. Không đưa tiền ta sẽ lu loa, chính là như vậy" Lại Tiểu Phong cố ý quơ quơ súng trong tay nói.

Ngô Đại Bảo và đồng bọn của hắn nhìn nhau. Từ túi áo rút ra một chồng tiền mặt, nói: "Đây là năm vạn. Lão đại nói, ngươi không giội phân lên đầu Nhiễm Đông Dạ được, trừ đi một nửa tiền."

Lại Tiểu Phong nhận tiền, tức giận nói: "Không được, đã nói là mười vạn. Sao có thể vô duyên vô cớ thiếu đi một nửa, không phải là ngươi nuốt riêng chứ? Lão đại ngươi là ai? Ta phải đích thân tới nói chuyện với hắn?"

Người đàn ông trung niên nhếch miệng giễu cợt, nói: "Dựa vào ngươi? Cũng xứng? chỉ có năm vạn, muốn thì nhận, không muốn thì thôi. Mẹ kiếp, việc làm không xong, kiếm không mười lăm vạn, ở đâu có chuyện dễ dàng thế này? Không bắt ngươi nôn ra số tiền mười năm vạn đặt cọc lúc trước đã là tốt lắm rồi."

"Không được. Mười lăm là mười lăm. Một đồng….A…." Lúc Lại Tiểu Phong quay đầu tranh luận với người đàn ông trung niên, đầu đột nhiên đau, sau đó liền bịch một tiếng ngã trên mặt đất.

Ngô Đại bảo thu chiếc súng ngắn giảm thanh trong tay về, sau đó cúi người kéo năm vạn tiền trong tay Lại Tiểu Phong ra, nhìn thi thể hắn cười nhạt nói: "Tiểu tử ngốc, năm vạn này là phí vất vả lão đại cho chúng tao. Chúng ta cùng một làng, đừng nói ta không quan tâm ngươi. Có cơ hội về nhà, cho cha mẹ của ngươi chút tiền tiêu, tốt hơn nhiều so với tên bất hiếu ngươi".

"Anh Cương, tên tiểu tử này làm thế nào?" Ngô Đại Bảo chỉ thi thể trên đất hỏi.

"Lão đại có giao phó. Cho dù hắn sống hay chết, đều không thể để người khác tìm thấy hắn. Tìm một túi hành lý, nhét hắn vào trong rồi vứt vào xe, sau đó tới Nam Sơn đào cái hố chôn hắn."

"Được" Ngô Đại Bảo nói làm là làm, hai người một hồi bận rộn, nhét Lại Tiểu Phong vào một túi hành lý lớn, sau đó nghênh ngang khiêng ra ngoài vứt vào thùng xe.

Từ sau khi Trương Triển biết cô gái xinh đẹp đi cùng Diệp Thu là đại minh tinh Nhiễm Đông Dạ đang hot nhất hiện giờ, lúc đối mặt với hắn, trong lòng có chút chột dạ. Ánh mắt nhìn hắn cũng có chút khác lạ.

Hắn nhớ rất rõ, lúc đó Nhiễm Đông Dạ gọi hắn là ông xã, hơn nữa vẻ mặt ngọt ngào ôm cánh tay Diệp Thu, hỏi hắn là ai… Mẹ kiếp, sao hắn lại cấu kết với Nhiễm Đông Dạ chứ?

Có lúc thậm chí Trương Triển muốn tới đưa tin với truyền thông, nói Nhiễm Đông Dạ của bọn họ thật ra có bạn trai rồi, chính là Diệp Thu của bộ phận bảo an của họ. Nhưng mấy lần nối máy với báo nhân dân, lại cúp máy.

Như thế, không phải Diệp Thu sẽ trở thành nhân vật tâm điểm của truyền thông sao?

Không có đủ chứng cứ, người ta dựa vào cái gì mà tin lời mình? Nếu lúc đầu chụp lại bức ảnh họ ôm nhau thì tốt rồi. Đáng tiếc, tiện nữ Sở Sở kia dợi bọn họ đi xa rồi mới nói thân phận của cô ta cho mình.

Còn có một điều khiến Trương Triển lo lắng chính là hậu thuẫn của Diệp Thu. Tên tiểu tử này khắp nơi đều lộ ra chút không ổn, toàn thân như bí ẩn.

Đầu tien là dám tranh luận với mình, sau đó lại không hiểu sao quen biết trợ lý chủ tịch Lôi Vũ, sau đó là chủ tịch đặc biệt phê duyệt, tên tiểu tử này như hỏa tiễn thăng liền sáu cấp. Hắn lại còn quen biết đại minh tinh Nhiễm Đông Dạ, hơn nữa cô gái này còn gọi hắn là ông xã.

Trương Triển không tin Nhiễm Đông Dạ là vợ Diệp Thu thật, vì hắn từng tra qua hồ sơ của Diệp Thu, tên tiểu tử này tới bây giờ vẫn chưa kết hôn. Nhưng hắn nhìn ra được, ánh mắt Nhiễm Đông Dạ nhìn Diệp Thu đúng là rất có thiện cảm.

Hắn nghe được một số tin tức vỉa hè, nói Nhiễm Đông Dạ có hậu thuẫn khá chắc. Nếu quan hệ giữu Diệp Thu và cô ta thân thiết, mình còn cần tiếp tục giằng co với hắn như vậy không?

Bảo Trương Triển lập tức xin lỗi Diệp Thu. Hắn cũng có chút không chịu được.Vào văn phòng, lúc chuẩn bị đi tìm dượng mình nói chuyện, lại thấy dượng và Sở Sở sánh vai đi xuống bãi đỗ xe dưới tầng ngầm. Hai người cười cười nói nói, quan hệ thân mật khác thường, hồn nhiên không phát hiện ra Trương Triểm đang đứng đó không xa.

Lúc lên xe, dượng không vào trong trước, mà là chạy tới tay lái phụ kéo cửa xe, ý bảo Sở Sở vào trước. Sở Sở nhìn dượng một cái quyến rũ, vểnh mông lên xe. Ở một góc bí mật, dượng lại thò tay vỗ một cái lên mông cô, đứng ở góc ba mươi độ Trương Triển vừa kịp nhìn thấy.

Đầu Trương Triển hơi choáng, hắn thậm chí hoài nghi mình có phải hoa mắt không?

Sao có thể như vậy?

Người đàn ông kia là dượng mình. Cô gái kia là bạn gái mình. Lẽ nào giữa bọn họ có trò gì đó?

Không thể nào. Chắc chắn là mình nghĩ nhiều rồi. Nếu dượng muốn phụ nữ, phụ nữ thế nào mà chẳng có được, sao lại muốn cướp đoạt người con gái của mình?

Trương Triển mờ mịt trở về phòng làm việc, cố gắng suy nghĩ để mình bình tĩnh lại, lấy hàng trăm cớ giải vây cho hành vi của bọn họ.

"Chủ nhiệm Diệp, sao không tới tầng mười sáu xem xét?" Lữ Bưu nghi hoặc hỏi. Mấy lần chủ nhiệm bộ phận bảo an trước đây, có việc hay không có việc đều sẽ đích thân lượn ở tầng mười sáu. Bởi trong tầng này có chủ tịch, nếu có thể may mắn được đụng phải chủ tịch, cũng có thể để lại ấn tượng chăm chỉ tốt đẹp.

Nhưng chủ nhiệm Diệp này lại khác, mỗi lần lúc hắn đi kiểm tra, đều dừng lại ở tầng mười lăm, sau đó liền lui về, chưa bao giờ bước lên tầng mười sáu một bước

Trong công ty đều đồn chủ nhiệm Diệp là người của chủ tịch, bây giờ xem ra, chuyện không phải như vậy rồi.

"Sao lại muốn lên tầng mười sáu?" Diệp Thu cười nói. Hắn biết ý của Lữ Bưu, nhắc nhở hắn phải chú ý để lại ấn tượng tốt với cấp trên.

"Có một đội ở đó, chúng ta lên trên không phải thừa sao?"

"Uh. Nhưng các chủ nhiệm bộ phận bảo an trước cũng thường xuyên lên xem xét". Lữ Bưu toét miệng cười. Bây giờ hắn đối với Diệp Thu là tâm phục khẩu phục.

Người đàn ông này quá vip, ngay cả thần tượng của bạn gái mình cũng tán đổ rồi.

"Đi thôi, quay về" Diệp Thu không muốn nói nhiều chuyện liên quan tới Đường Quả, xua xua tay nói.

Trong thanh máy, điện thoại Diệp Thu vang lên.

Diệp Thu nhận điện thoại, bên trong truyền tới giọng của Trương Thắng: "Diệp thiếu gia, tìm được tiểu tử đó rồi".

"Uh" Diệp Thu không tiện hỏi hắn chết hay sống, chỉ dùng thanh âm biểu thị.

Quả nhiên, Trương Thắng là một nhân vật tinh tường, lập tức hiểu bên cạnh Diệp Thu có người, nói: "Người đã chết rồi".

"Ở đâu? Tôi tới xem thử" Diệp Thu nói.

"Ngã tư Nam Sơn". Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Sau khi Diệp Thu giao phó cho Lữ Bưu, liền lái xe chạy về phía ngã tư Nam Sơn. Lúc chiếc xe tới ngã tư Nam Sơn, có một người đàn ông đứng bên đường vẫy tay với hắn.

Diệp Thu dừng xe lại, hỏi: "Người đâu?"

"Trong rừng". Người vẫy tay ấy cung kính nói. Hắn mặc dù không biết thân phận Diệp Thu thế nào, nhưng là người lão đại dặn phải tôn trọng, tất nhiên không phải là một nhân vật đơn giản.

Diệp Thu dừng xe bên đường, cùng với người đầu trọc đi vào trong rừng.

Nam Sơn không chỉ là một ngọn núi, mà là một dãy núi, ngọn núi trùng điệp, liền một dãy.

Bên Nam Sơn có đường quốc lộ, hai bên đường cái chính là cánh rừng rập rạp. Trong rừng rậm ít người lui tới, đúng là nơi tốt để giết người chôn xác.

Thấy Diệp Thu tới, Trương Triển ra đón, nói: "Người đã chết rồi, trên đầu trúng một phát súng".

Lại chỉ người đàn ông trung niên ngồi một bên cơ thể lạn ngắn run lên, nói: "Là hắn phát hiện đầu tiên. Hắn tới đi săn, thấy có một chiếc xe chạy tới, hai người áo đen từ trong xe khiêng đồ gì đó chạy tới chôn. Sau đó hắn trốn một bên, đợi sau khi bọn họ đi xa rồi, mới chạy tới đào lên. Không ngờ là một người chết, vì thế liền co cẳng chạy ra ngoài núi."

"Người của chúng ta đụng phải hắn trên đường, liền bắt hắn lại, sau khi hỏi rõ chuyện gì, lại dẫn hắn trở lại. Không ngờ đúng là tiểu tử này….Anh xem chiếc mũ này. Nếu không phải chiếc mũ này, tôi đúng là không nhận ra được hắn".

Bên cạnh thi thể có một chiếc mũ lưỡi trai, giống như đúc chiếc mũ người đàn ông giội phân Nhiễm Đông Dạ đội. Có thể là hai người đó tự cho là mình thông minh, muốn chôn chiếc mũ cùng thi thể. Không ngờ ngược lại thành chứng cứ chứng minh thân phận của tiểu tử này.

Diệp Thu ngồi xổm người nhìn đầu đạn trên đầu Lại Tiểu Phong, nói: "Xem ra tình hình không đơn giản như chúng ta tưởng tượng".