Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 263: Bố cục mới ở Tô Hàng (2)




Quách Thành Chiếu cùng Hàn Ấu Lăng vội vã chạy tới bệnh viện, Liên Phong Duệ bị đưa vào cấp cứu, Vu Lan cùng mấy người Liên gia đang lo lắng chờ ở cửa.



"Chị Vu, đại ca sao rồi?" Quách Thành Chiếu hỏi thăm.



"Còn đang cấp cứu, hiện tại không rõ tình huống." Vu Lan khuôn mặt nhỏ nhắn khóc như hoa lê giữa trời mưa.



"Chị Vu, đừng nóng vội, đại ca nhất định không sao." Quách Thành Chiếu khổ não an ủi, thế nhưng hắn biết không có chút tác dụng nào.



Nếu Liên Phong Duệ thực sự chết, Vu Lan không còn chỗ dựa ở Liên gia sẽ rất khó khăn, trước không nói đến CLB Hồng Trang có được như trước hay không, riêng chuyện làm MC truyền hình, ở nơi thị phi này nàng cũng khó bảo toàn sự trong sạch.



Trừ phi nàng nhanh chóng đặt mình vào một cái cành cao khác, nếu không mấy kẻ ghen ghét trước kia sẽ thi nhau giẫm đạp nàng. Một phụ nữ thành công, phía sau luôn có một loạt đàn ông thành công (Mịa xiên xẹo... nhưng mà ta thích ^^)



Liên Vĩnh Hằng đi tới thấy Quách Thành Chiếu và Hàn Ấu Lăng đang nói chuyên với Vu Lan, liền nói: "Vu Lan, mau về nghỉ đi, chuyện này giao cho bọn chúng là được rồi."



Vu Lan biết thân phận mình, tình nhân không thể xuất hiện quang minh chính đại, người của Liên gia đến càng nhiều, vị hôn thê của Liên Phong Duệ cũng sẽ tới, mình đứng ở đây không tiện, bèn lo lắng nhìn thoáng qua căn phòng cấp cứu, nói: ''Được, khi Phong Duệ qua cơn nguy hiểm có thể báo cho tôi một tiếng được không?"



"Được, tôi sẽ điện thoại cho cô." Liên Vĩnh Hằng gật đầu nói.



Vu Lan tạm biệt Hàn Ấu Lăng và Quách Thành Chiếu, sau đó một mình rời đi.



Vu Lan không quây về CLB Hồng Trang, cỗ này có nhiều người chết như vậy, nàng là một cô gái không dám ở lại, tuy rằng bên trong không thiếu bảo an, nhưng ở một mình trong phòng nàng vẫn sợ.



Vu Lan ở Tô Hàng còn một căn biệt thự, bình thường nàng ở CLB Hồng Trang, thỉnh thoảng mới ở đó.



Về nhà, mở hết đèn biệt thự lên, như vậy nàng mới thấy có chút an toàn.



Cởi quần áo dính máu trên người vứt trên mặt đất, xả một bồn tắm nước nóng, sau đó đôi chân thon dài bước vào, cuối cùng toàn bộ thân thể đều bị nước ấm bao trùm, cả thân thể và tinh thần đều có cảm giác thoải mái. Nguồn truyện: Truyện FULL



Cũng không biết ngâm bao lâu, suy nghĩ lung tung, ngủ quên lúc nào không biết, thì điện thoại vang lên.



Vu Lan giật mình, lo lắng cho an nguy của Liên Phong Duệ, cứ thế lõa lồ chạy từ bồn tắm ra, nghe điện.



Nhưng sau khi nhìn thấy màn hình, biểu tình trên mặt cứng ngắc, sau đó vẻ mặt đau khổ.



Người gọi điện rất kiên trì, điện thoại reo liên tục, không có ý dừng lại.



Vu Lan hít sâu một hơi, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, nhận điện thoại nói: ''Này."



"Có phải rất ngoài ý muốn?" Bên kia đầu dây vang lên một tiếng đàn ông cười lạnh.



"Tôi biết anh sẽ tìm tôi." Vu Lan khàn khàn nói.



"Thông mình, càng ngày càng thông minh." Gã kia không giống như tán thưởng mà là châm chọc nói: "Hiện tại tôi đang trước cửa nhà cô, mau mở cửa."



"Có chuyện gì? Tôi đang khó chịu, nếu không ngày mai...."



"Cho cô một phút, mở cửa." Gã kia nói xong, cúp máy.



Vu Lan cắn răng, phủ áo ngủ lên người, thắt dây lưng vừa chạy ra ngoài.



Mới mở cửa ra, cơn gió thổi qua khiến Vu Lan không khỏi rùng mình.



Nhìn qua cửa sắt, thấy Hàn Ấu Lăng cười nhạt đứng ở cửa,



Hàn Ấu Lăng khuôn mặt âm lệ kinh khủng, nhìn lướt qua mặt Vu Lan, sau đó vòng qua người nàng đi vào trong buồng, Vu Lan không dám ngăn cản, đóng cửa lại, đi theo hắn vào trong nhà.



"Muộn như thế, còn chuyện gì nữa? Có chuyện gì thì gọi điện là được rồi, vì sao đến đây? Nếu bị ai đó nhìn thấy thì làm sao?" Vu Lan trách cứ nói.



Hàn Ấu Lăng xoay người, cười nhạt nhìn Vu Lan, đột nhiên vươn tay tát một cái lên mặt nàng.



Vu Lan a lên một tiếng, ngã nhào xuống đất.



"Cô nghĩ là mình đủ thông minh? Đủ thoát khỏi bàn tay của tôi?" Hàn Ấu Lăng ngồi xuống, từ trên cao nhìn xuống một mảng da thịt trắng nõn lộ ra khỏi áo ngủ của Vu Lan.



"Tôi nào dám? Chuyện gì cũng đều nghe theo anh mà?" Vu Lan bưng mặt oán giận nhìn Hàn Ấu Lăng.



"Phải không? Cô thực sự nghe lời?" Hàn Ấu Lăng vẻ mặt cười cợt, vươn tay tóm lấy ngực Vu Lan, nói: "So với lúc tôi vừa gặp cô thì to hơn nhiều, Liên Phong Duệ đối với cô không tồi."



"Buông .. A..." Vu Lan muốn đẩy tay Hàn Ấu Lăng ra, Hàn Ấu Lăng không buông, hơn nữa còn cầm lấy nhũ hoa của nàng nhéo mạnh, khiến Vu Lan hét chói tai, nước mắt chảy ra.



"Sao hả? Liên Phong Duệ có thể cưỡi cô, tôi không thể sờ cô?" Hàn Ấu Lăng buông bỏng tay, nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể Vu Lan.



"Anh rút cuộc muốn gì?" Vu Lan biết mình không phải đối thủ của gã đàn ông này, không dám chống đối nữa, lạnh băng nói. "Những lời này phải là tôi hỏi mới đúng." Hàn Ấu Lăng vươn tay trái kéo áo ngủ của Vu Lan xuống, sau đó tay phải kẹp nhũ hoa, vê vài lần nói: ''Vừa lúc hợp."



"Anh đến tìm tôi vì cái này? Hàn thiểu còn thiếu đàn bà sao?" Vu Lan cười lạnh.




"Đương nhiên không phải vì cái này, nhưng mà thấy cô tôi lại thay đổi chủ ý, cô là đàn bà, nhưng không phải đàn bà bình thương, là đàn bà của Liên Phong Duệ... cái này rất hấp dẫn với tôi." Hàn Ấu Lăng nhấc cằm Vu Lan, nhìn vào mắt nàng nói.



"Thì ra anh thích đàn bà dâm đãng? Tôi còn tưởng anh thích xử nữ kìa."



"Đàn bà dâm đãng tôi thích, xử nữ tôi cũng thích, đàn bà a, phải khác người một chút, nếu như chỉ đẹp không, cũng không có ý nghĩa." Hàn Ấu Lăng nói, nhưng vẻ mặt âm lệ không chút tiêu tán.



"Cô nói, đàn ông khi trừng phạt phụ nữ thì dùng cách nào?"



"Anh là đàn ông mà, sao lại hỏi tôi."



"Đánh? Cô thấy sao?"



Vu Lan không muốn dây dưa với Hàn Ấu Lăng, cố gắng bảo trì tỉnh táo, vẻ mặt như khi bàn công việc, nói: ''Hàn thiểu, tôi theo anh lâu như vậy, không có công lao cũng có khổ lao. xin anh tha cho tôi một lần." "Khổ lao?" Hàn Ấu Lăng cười nói: "Tôi nghĩ hiện tại khẳng định cô rất muốn biết tin tức xấu của Liên Phong Duệ?"



Vu Lan hơi giật mình, trên mặt không đổi sắc nói: "Hàn thiểu hẳn hiểu được cái gì gọi là gặp dịp thì chơi."



"Tôi hiểu, tôi hiểu rõ vô cùng, hiện tại chính là tôi gặp dịp thì chơi cô." Hàn Ấu Lăng kéo tóc Vu Lan đứng lên khỏi mặt đất, dè nàng lên bàn, xoạt một tiếng xé chiếc áo ngủ kia thành hai nửa, sau đó kéo khóa quần, trực tiếp tiến nhập thân thể khô ráo của Vu Lan.



"Tôi nói rồi, tôi muốn Liên Phong Duệ chết, cô sao lại hạ thủ lưu tình?" Hàn Ấu Lăng cố sức chuyển động, vừa hỏi.



"Cái gì? Liên Phong Duệ còn sống?" Vu Lan kinh ngạc hỏi thăm.



Hàn Ấu Lăng bốp một tiếng tát lên mông nàng, kiêu đồn bóng loáng lập tức in một mảnh đỏ tím.




"Con điếm thối tha, cô còn diễn kịch? Nếu không phải cô lưu tình, Liên Phong Duệ có thể còn sống sao?"



"Không phải tôi, tôi không hạ thủ lưu tình."Vu Lan cố sức giải thích, vừa ra sức vùng vẫy muốn thoát khỏi Hàn Ấu Lăng, không ngờ ngược lại càng kích thích Hàn Ấu Lăng.



"Vậy mới đúng chứ, cô lúc cùng với Liên Phong Duệ đều như thế sao? Lúc đó giới thiệu cô cho hắn, tôi cũng vô cùng tiếc nuối đó." "Anh buông ra, là anh bảo tôi đâm Liên Phong Duệ, hắn không chết, liên quan gì đến tôi? Tôi đã tận lực....."



"Tận lực? Nếu tận lực, hắn hiện tại đã không thể chết hơn." Hàn Ấu Lăng cười lạnh, thân thể nằm đè lên Vu Lan, nhét một ngón tay vào miệng nàng, nói: "Con điếm chết tiệt, cô là thích Liên Phong Duệ cưỡi? Lẽ nào còn phủ nhận?"



"Tôi không có."



Hàn Ấu Lăng lui lại, sau đó tống mạnh về phía trước, nói: "Không có? Nếu như cô thật muốn giết hắn, ở vị trí đó sao có thể không trúng? Tôi nói với cô là tim, lẽ nào cô nhầm chỗ? Lệch xa như vậy sao?"



"Tôi khẩn trương."



Bốp!



Hàn Ấu Lăng tát mạnh vào mông Vu Lan nói: "Khẩn trương? Cô lúc nào thì khẩn trương? Dám có gan phản bội, nên biết hậu quả ngày hôm nay. Thế nào? Bên hắn vài ngày đã quên hết? Là ai đã tạo cho cô cơ hội."



Vu Lan thấy Liên Phong Duệ an toàn, trong lòng xao động, hiện tại bị Hàn Ấu Lăng nhục mạ, đã tức giận từ lâu, trúng một cái tát của Hàn Ấu Lăng, tâm tình bộc phát mắng: "Hàn Ấu Lăng, anh tính toán cái gì? Tôi nợ anh đã trả hết, tôi thích Liên Phong Duệ thì sao? Anh căn bản không thể so bì với anh ấy."



"Ha ha, cuối cùng cũng thừa nhận?" Hàn Ấu Lăng cười lạnh, động tác nhanh hơn.



Qua mười lần ra vào, thân thể Hàn Ấu Lăng run lên bắn tinh hoa vào cơ thể Vu Lan.



Rút khăn lau dịch thể dính trên người, Hàn Ấu Lăng cười lạnh nói: "Nếu cô có thể vì tình yêu mà bỏ đi an toàn của người nhà, vậy tùy cô, nếu không phải giúp tôi đi giết Liên Phong Duệ."



Vu Lan nắm trên bàn đợi Hàn Ấu Lăng đi xa, nhìn thoáng qua áo ngủ bị xé đôi ném trên mặt đất, ngồi bệt xuống đất khóc ô ô.



Bởi vì trên người có thương tích, hơn nữa Trầm Mặc Nùng vừa giúp hắn bôi thuốc mỡ xong, vì vậy khi tắm cũng chỉ có thể dùng khăn bông ướt lau qua thân thể.



Vừa nằm trên giường, điện thoại đầu giường đã run lên, thấy dãy số trên điện thoại Diệp Thu cười híp mắt.



Bố cục mới ở Tô Hàng, ván cờ cuối cùng cũng bắt đầu.



Diệp Thu mở cửa, thấy Trầm gia đã nghỉ ngơi, lén lút ra ngoài.



Đi hơn hai trăm mét, tại một trạm ga, một chiếc Audi đen dừng lại trước mặt hắn.



Diệp Thu mở cửa xe ngồi vào trong, nhìn Hàn Ấu Lăng cười nói: "Có phải rất uất ức hay không?"



"Chuyện trước đây tôi đều quên rồi." Hàn Ấu Lăng sắc mặt bình tĩnh nói.



"Liên Phong Duệ sao rồi?"



"Đang cấp cứu." Hàn Ấu Lăng nói, thấy Diệp Thu không phản ứng, nói tiếp: "Tôi đã dạy dỗ ả, lần sau sẽ không thất bại nữa."



Diệp Thu gật đầu nói: "Các người có thể bắt đầu, Tô Hàng tứ đại gia tộc chỉ còn hai nhà, một nhà họ Trầm, nhà kia... họ Hàn."