Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 226: Không nên đến




Rẽ qua một bức tường, khi đã thoát khỏi tầm nhìn của Tào Tuyết Cầm, Trầm Mặc Nùng mới buông tay Diệp Thu ra, động tác rất dứt khoát, không hề hoảng hốt, ngại ngùng, vừa đi về phía trước vừa hỏi: " Sao anh lại đến đây? Giải quyết xong việc rồi sao?"

" Lúc trở lại chung cư nghe Đường Quả nói Trầm lão gia đã đi rồi, cô quay về một mình, mọi người đều rất lo lắng cho sự an toàn của cô, nên bảo tôi qua đây xem thế nào. Không ngờ chưa vào đến cửa đã gặp thím hai cô, hi vọng không khiến cô khó xử." Diệp Thu cười nói, nếu như nói với cô, tôi là kỵ sĩ của cô, sứ mệnh của tôi là bảo vệ sự an toàn của cô, không biết cô ấy có cảm động không nhỉ?

Đối phó với một cô gái thông minh, những lời nói mật ngọt đầu môi không bao giờ làm cho người ta động lòng. Phải tinh tế, nhất định phải dùng biện pháp tinh tế. Phải ra đòn bất ngờ, đánh trúng chỗ mềm yếu nhất trong lòng, sau đó mới có thể giành được người đẹp trở về. Không phải tất cả người đẹp đều có thể giống như online QQ, mỗi ngày lên mạng nói chuyện hai tiếng đồng hồ là được nâng cấp.

" Ác giả ác báo. Anh không bị thiệt là được." Trầm Mặc Nùng nói giọng lạnh lùng.

Diệp Thu bực mình xoa xoa mũi, cô ấy coi mình là ác nhân. Chỉ là nghe ngữ khí trong mỗi lời nói của cô, dường như cũng cảm thấy cô hận người đàn bà ấy đến thấu xương. Lẽ nào Trầm lão gia quả thật giống như mình nghĩ, có ẩn tình gì chăng?

Trầm Mặc Nùng đưa Diệp Thu vào phòng riêng của mình, bên ngoài nhiều người nhòm ngó, chỉ có nơi này là an toàn. Để cho Diệp Thu ngồi xuống xong, mới nói: " Quả Quả đã cử hai vệ sĩ bảo vệ tôi, anh cũng đến đây, cô ấy sẽ không ra ngoài được."

" Không sao. Nếu như tôi không đến, cô ấy sẽ càng lo lắng. Ban đầu hai cô ấy còn muốn theo tôi đến đây… nhưng tôi không dám đưa bọn họ đi." Diệp Thu mỉm cười an ủi. Cô gái này thật quá cưng chiều Đường Quả và Lâm Bảo Nhi. Bản thân mình đang gặp chuyện lớn như vậy mà còn lo lắng chuyện hai người họ có thể ra ngoài được không.

" Ừm. Lúc này không thích hợp để bọn họ qua đây. Đợi một thời gian nữa hết bận, chúng tôi sẽ cùng nhau đến Tô Hàng du lịch. Cảnh sắc và đồ ăn vặt ở đây rất được." Trầm Mặc Nùng gật đầu nói.

Rồi Trầm Mặc Nùng chuyển chủ đề, nhìn Diệp Thu nói: " Diệp Thu, lúc anh bắt mạch cho ông nội tôi, cso phát hiện ra ông mắc bệnh gì không?"

Diệp Thu lắc đầu, nói: " Người già thường huyết áp cao hoặc thấp một chút, sức đề kháng và khả năng phục hồi yếu đi một chút cũng là chuyện bình thường. Sức khoẻ của Trầm lão gia cũng có mầm bệnh. Nhưng đây không phải là những chứng bệnh có thể nhanh chóng ảnh hưởng đến tính mạng. Nhưng nói như vậy cũng không chính xác, có một số căn bệnh cấp tính, đến rất bất ngờ, không kịp thời chữa trị thì rất nguy hiểm."

" Thế anh cảm thấy ông nội tôi đột nhiên bị bệnh mà mất có điểm nghi vấn nào?" Trầm Mặc Nùng không cam tâm hỏi.

Diệp Thu híp mắt nhìn Trầm Mặc Nùng nói: " Có phải cô cảm thấy Trầm lão gia bị người ta hãm hại?"

"Đúng thế." Trầm Mặc Nùng không chút do dự gật đầu. Trước mặt Diệp Thu cô không cần phải giấu giếm tâm sự của bản thân. " Chuyện này tốt nhất là đừng để cho ai biết, nếu không, cô sẽ càng bị nguy hiểm." Diệp Thu cẩn thận nhắc nhở. Nếu như Trầm lão gia quả thật bị hại, Trầm Mặc Nùng lại muốn làm rõ chân tướng sự việc, đương nhiên sẽ khiến cho một số người bất mãn.

" Ngày đầu tiên quay về, tôi đã thể hiện sự nghi ngờ trước mặt mọi người rồi." Trầm Mặc Nùng nói.

Diệp Thu nhìn khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ kiên định của Trầm Mặc Nùng cười khổ nói: " Làm như thế tuy có ích cho việc nhìn rõ vấn đề hơn, nhưng chắc chắn cũng sẽ đẩy cô vào vòng nguy hiểm. Nhưng cũng may là đã có tôi ở đây, người khác sẽ không hại được cô đâu."

" Diệp Thu, ông nội lúc còn sống rất thích anh. Anh có thể đi thăm ông một chút không?" Trầm Mặc Nùng nhìn Diệp Thu nói, trong mắt như có ý khần cầu hắn.

Diệp Thu lập tức hiểu ý của cô, nói: " Yên tâm đi. Tôi nhất định sẽ giúp cô điều tra rõ nguyên nhân. Cứ coi như là vì chút ân tình giữa tôi và Trầm lão gia, tôi cũng nên làm cho ông ấy chút việc vặt này."

" Vậy thì chúng ta đi ngay bây giờ đi. Đến muộn, ông nội sẽ bị họ đưa đến nhà tang lễ mất." Trầm Mặc Nùng đứng dậy nói.

Lúc Diệp Thu cùng với Trầm Mặc Nùng đến phúng viếng Trầm lão gia, người phụ trách nhà tang lễ đã đến rồi, đang cùng với mấy người đàn ông nhà họ Trầm đứng ở cửa bàn bạc việc đưa đón di thể và một số trình tự tỉ mỉ khi làm lễ phúng viếng. Thấy Trầm Mặc Nùng đi rồi lại quay lại, cả đám đều quay lại nhìn, thấy cô còn dẫn theo cả anh con trai lúc nãy thì lại càng nghi ngờ hơn.

" Diệp Thu là bạn của Mặc Nùng, có quan hệ rất tốt với cha. Mấy ngày trước lão gia vẫn còn nhắc đến anh ấy. Không ngờ thằng nhóc này còn có lòng, biết tin dữ của cha liền đặc biệt từ Yến Kinh về đây…" Trầm Nhi Hiền đứng bên cạnh giải thích.

Trầm Nhi Lập vốn cũng muốn đứng dậy ngăn cản, nhưng nghe những lời của anh cả, liền ho mấy tiếng tỏ vẻ không hài lòng, nhưng cũng những gì anh cả nói đều là sự thật.

Diệp Thu vào được trong phòng Trầm lão gia một cách dễ dàng, nữ quyến và người giúp việc trong nhà đều đang khóc lóc, mẹ của Trầm Mặc Nùng cũng đang hầu bên cạnh. Trầm Mặc Nùng không chào hỏi bà, mà đưa luôn Diệp Thu đến trước giường ông nằm. So với những người đang quỳ trên đất kia, cô càng có lý do để đau thương gấp nghìn lần. Nhưng nhìn bề ngoài Trầm Mặc Nùng lại bình thường nhất.

Lần trước gặp ông còn nói chuyện thâu đêm, lần này gặp lại đã là muôn nghìn cách trở. Nhìn Trầm lão gia yên tĩnh nằm trên giường, Diệp Thu cũng đau nhói trong lòng. Tiến lên phía trước nắm tay ông, dưới sự che chắn của Trầm Mặc Nùng, hắn xem xét màu da và con mắt của lão gia, rồi hai người mới rời đi.

Trầm Nhi Lập đứng sau lưng nhìn hai người với con mắt đầy vẻ căm ghét.

" Có phát hiện gì không?" Một lần nữa quay lại phòng Trầm Mặc Nùng, sau khi đã đóng cửa, Trầm Mặc Nùng vội vàng hỏi.

" Màu da bình thường, màu răng và mắt cũng có gì khác lạ cả. Tôi đã tìm trong phòng một hồi mà vẫn không thấy bát thuốc mà lão gia đã dùng khi đó. Nếu như có thể tìm thấy bát thuốc đó, vậy thì sẽ dễ dàng tìm thấy chút manh mối." Diệp Thu vỗ vỗ cánh tay Trầm Mặc Nùng, ý bảo cô không nên lo lắng.

" Bát thuốc à? Đợi chút, tôi đi hỏi bà Vương." Trầm Mặc Nùng nói rồi đi ra ngoài.

Chu Ngọc Thanh ôm một bụng tức quay về Bối gia, thấy con trai Bối Khắc Tùng đang ngồi uống trà ở phòng khách liền không nhịn được trách móc: " Khắc Tùng à, không hiểu con có chuyện gì, sao lại chịu thua một thằng con trai như vậy? Một thằng oắt con, chẳng có tí bản lĩnh nào. Cứ nghĩ đến là tức chết đi được."

" Mẹ, mẹ lại lẩm bẩm gì thế? Ai lại chọc giận mẹ à?" Bối Khắc Tùng đứng dậy mỉm cười nói.

"Người đàn ông của Trầm Mặc Nùng. Mẹ không nhìn ra nó có gì tốt đẹp, vậy mà mấy đứa con trai các anh lại bị nó làm cho hồn siêu phách lạc." Chu Ngọc Thanh bưng tách trà trên bàn hớp một ngụm mới cảm thấy bình tĩnh hơn đôi chút. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

" Mẹ, đó đã là chuyện từ bao giờ rồi? Sao mẹ cứ nhớ mãi thế? Bây giờ con và Trầm Mặc Nùng không phải là đã chẳng còn quan hệ gì nữa hay sao?" Rồi Bối Khắc Tùng đứng dậy hỏi: " Mẹ, có phải Mặc Nùng đã quay về? Trầm lão gia mất rồi, cô ấy chắc chắn sẽ quay về."

" Đúng thế. Còn có cả tên vệ sĩ kiêm bạn trai của nó về cùng. Còn cãi nhau mấy câu ở cổng, cái loại oắt con này, nếu mà được đắc ý thì chắc sẽ trở nên vô pháp vô thiên. Tưởng rằng được làm rể nhà họ Trầm là không ai bì kịp?" " Mẹ nói Diệp Thu hả?" Bối Khắc Tùng nói.

" Ngoài nó ra thì còn ai vào đây nữa? Gia thế không bằng con, tướng mạo không bằng con, nói về khí chất thì còn thua xa…"

Bối Khắc Tùng không để ý những gì mẹ lẩm bẩm, liền sốt ruột nói: " Gay rồi, sao hắn lại quay lại Tô Hàng này làm gì? Không được con phải qua đó một chuyến xem sao."

"Hắn đến Tô Hàng liên quan gì tới con? Con lo lắng cho hắn như thế để làm gì? Cho dù còn sống hay đã chết thì liên quan gì đến Bối gia chúng ta?"

"Mẹ, mẹ không biết gì hết thì đừng đoán mò. Con ra ngoài một lát đây." Bối Khắc Tùng vớ lấy chiếc áo khoác ngoài rồi chạy ra ngoài, nhớ lại ánh mắt âm trầm mà điên cuồng của Hàn Ấu Lăng lần trước, Bối Khắc Tùng vô cùng lo lắng.

Sau khi Trầm Mặc Nùng chạy ra ngoài, sắc mặt lạnh lùng như bị người ta nhúng vào băng đá.

"Một đám ngu ngốc. Bọn họ mang hết cả bát thuốc và ấm thuốc đi rửa hết rồi, đơn thuốc cũng cầm đi, còn có tác dụng gì?" Trầm Mặc Nùng thở hổn hển nói, đây là lần đầu tiên Diệp Thu thấy cô mắng người khác.

"Cái này vô ích thôi. Kể cả có kẻ muốn giở trò thì cũng không thể nào viết rõ trong đơn thuốc. Đó không phải là cố ý thò đuôi cáo ra cho người ta biết sao? Cô đừng tức giận, kết quả như thế này tôi cũng đã dự tính trước rồi. Nếu quả thật có người dở trò, những vật chứng này phải được huỷ đi ngay từ thời gian đầu tiên. Người mang những thứ này đi rửa là ai? "

" Bà Vương. Nhưng bà ấy không thể nào là người làm ra những chuyện như thế này, không có động cơ, hơn nữa bà ấy ở nhà họ Trầm đã nhiều năm, ông nội đối với bà ấy cũng rất tốt." Trầm Mặc Nùng lắc đầu. Diệp Thu cười không nói, trên thế giới này không có gì là tuyệt đối. Trải qua quá nhiều sự việc hắn sớm mất đi khả năng dùng cảm tính để tin tưởng một con người.

Hai người đang trốn trong phòng để bàn bạc thì có người gõ cửa: " Tiểu thư, thiếu gia nhà họ Bối đến."

" Bối Khắc Tùng? Sao anh ta lại đến đây?"

Diệp Thu và Bối Khắc Tùng cũng coi là bạn cũ, ấn tượng về anh ta cũng không tệ. Anh ta chắc chắn là biết Mặc Nùng đã về nên đến thăm. Lẽ nào trải qua chuyện bị Mặc Nùng từ hôn hắn vẫn còn khí thế sao?

Có thêm người ngoài, Trầm Mặc Nùng đương nhiên không tiện để cho người lạ vào phòng riêng của mình, liền cùng Diệp Thu ra ngoài tiếp Bối Khắc Tùng.

" Diệp Thu, anh không nên đến đây." Bối Khắc Tùng nắm tay Diệp Thu nói. " Nghe anh một lần, mau về đi."