Những ngày kế tiếp của Nguyên Nhân cũng chẳng thú vị gì, tựa như khoảng thời gian trước khi Trần Phóng chưa xuất hiện. Cô ngồi lên xích đu ngoài ban công, mỗi ngày sau khi tan ca về nhà cô lại ngồi đó ngắm nhìn mặt trời đỏ hỏn từ từ buông xuống, đến khi sắc trời tối hẳn cô mới đứng dậy trở vào trong.
Điều duy nhất khiến cô nhắc nhở cô về Trần Phóng là cái tủ lạnh đầy ắp nguyên liệu kia, từ lúc rau còn mới thịt còn tươi, nay đã rơi rụng vì héo úa. Cuối cùng Nguyên Nhân không thể không dọn tủ được, đến khi lau dọn xong cô nhìn lại khoảng trống trước mặt, trong nháy mắt cảm thấy trái tim chợt trở nên hiu quạnh.
Gần đây có một bộ phim mới ra, tên là ‘Tứ Phương Nghênh Tác’, Nguyên Nhân mua vé cho một người, một mình đến rạp xem phim, cô còn mua thêm một phần bắp rang và coca, cô đơn lẻ bóng xem hết cả bộ phim. Phim này không quá tinh xảo nhưng lại mang trong mình một ý nghĩa vô cùng sâu sắc, diễn viên chính là Tương Ca, tiếng nhạc phim mà anh ấy hát cứ mãi lượn lờ quanh tai Nguyên Nhân. những lời ca ấy miên man như một giấc mơ, quyến rũ Nguyên Nhân. Cô cố ý lên mạng tìm hiểu, bài hát tên là ‘Thích’ (nằm trong tập thơ). Nguyên Nhân cảm thấy, cuộc đời cô đã từng thật đẹp như lời bài hát ấy, nhưng sau khi biến cố xảy ra, vẻ đẹp ấy lại giống như ngọn đèn sáng trong đêm tối, chói mắt vô cùng. Cô muốn có được nó nhưng lại sợ đến gần.
Một tháng sau, khi ấy Nguyên Nhân đang đi siêu thị để mua sữa và trứng, vào lúc xếp hàng tính tiền đột nhiên có một người vỗ lên vai, cô quay đầu lại nhìn, trái tim như ngừng đập, là Trần Phóng.
Đối phương liệt kê ra một đống thức ăn, sơ lược là cũng sắp ra ngoài, thấy thế cô chỉ đành miễn cưỡng bật cười: “Cậu siêng thật đấy, lại tự nấu ăn nữa à?”
“Ừm, cậu đã ăn chưa?” Ánh mắt Trần Phóng dịu dàng, miệng cong lên thành một vòng cung tựa như độ cong của trăng lưỡi liềm, trả lời.
“Vẫn chưa nữa. À, nhắc mới nhớ, lần trước cậu mua nhiều nguyên liệu quá tớ không biết nấu cơm nên đã bị hư hết rồi, lãng phí quá!”
Trần Phóng bật cười, ra vẻ lơ đãng nói: “Nếu biết trước thì tớ đã lưu số điện thoại của cậu rồi, nếu như có dư thì tớ sẽ sang nhà nấu cho cậu một bữa, thật là tiếc.”
Nguyên Nhân nghe được những lời nói ấy thì ngẩn ngơ: “Chúng ta không lưu số điện thoại của nhau sao?” Không phải chứ, số điện thoại của Trần Phóng cô vẫn luôn lưu trong danh bạ mà.
“Trong số tất cả các bạn thời trung học, chỉ có mỗi Trình Am là còn lưu số điện thoại của cậu thôi, nhưng trong mắt bọn tớ cậu lại biến mất rất nhiều năm rồi đó.”
“Tớ cũng nghĩ là nên tổ chức họp lớp thôi, nhiều năm như vậy rồi mà.” Thật ra có lẽ bạn học đều biết, cô chỉ không ngờ Trình Am chẳng cho ai số điện thoại của mình. Nguyên Nhân từ chối không đi, bởi vì không muốn gặp Trần Phóng, cô lo rằng mình sẽ không chịu được. Còn lần trước cô đến, quả thật là vì không nhịn được nữa.
Trong lòng Nguyên Nhân cứ như đang đứng giữa ranh giới vô cùng căng thẳng, ở bên chiến tuyến là một bóng tối vô tận, một chân cô bước lên ánh sáng còn chân còn lại như chìm trong vũng bùn, nơi có ánh sáng chính là lòng tốt mà cô đã dành cho Trần Phóng còn vũng bùn kia lại ẩn giấu tình yêu của cô đối với anh. Cô khao khát được hạnh phúc nhưng lại vừa sợ nó. Cô sợ khi hạnh phúc đến thì bi kịch sẽ ập tới. Sâu trong thâm tâm vẫn cô vẫn còn cất chứa một bí mật có thể làm tổn thương đang chắn ngang giữa cả hai người.
Siêu thị này cách nhà Nguyên Nhân không xa nên cô chỉ đi bộ đến, Trần Phóng ngỏ ý muốn đưa cô về nhà. Thật ra thì cũng chỉ cách vài con đường, nhưng đối phương vẫn kiên trì nên cô đành tùy ý anh. Chỉ chừng vài ba phút đã đến nơi, Nguyên Nhân chỉ cất tiếng cảm ơn rồi xuống xe, không mơ mộng rằng anh sẽ đuổi theo: “Dù sao thì cũng đến cửa rồi, vừa hay cậu cũng chưa ăn gì, tớ lại có sẵn nguyên liệu, nếu không thì tớ lên nhà cậu nấu ăn nhé?”
Nguyên Nhân nghe thế thì hạnh phúc: “Thế thì tốt quá, tớ chẳng phải buồn phiền vì suy nghĩ xem nên ăn gì rồi!”
Trần Phóng nghe xong lời cô nói cũng cười híp mắt tìm chỗ đậu xe rồi đi lấy đồ, sau đó cả hai cùng nhau lên nhà.
Nguyên Nhân dựa cạnh cửa bếp: “Cậu có muốn tớ phụ gì không?”
“Không cần đâu, cậu cứ ngồi chơi một lúc đi, bao giờ xong tớ sẽ gọi cậu.”
“Sao cậu nói giống như tớ là trẻ lên ba vậy.” Nguyên Nhân có chút dở khóc dở cười.
“Làm con nít hạnh phúc biết bao, để cậu làm con nít không tốt à?”
“Tốt, dĩ nhiên là tốt mà.” Nói xong lời này, Nguyên Nhân đã trở nên trầm lặng lại. Nỗi buồn của cô lại có hơi trũng xuống.
Trần Phóng nghiêng mắt nhìn sang, sao anh lại có cảm giác như cô đang khóc vậy. Anh không kiềm chế được, giọng nói có hơi cuống quýt: “Cậu, cậu không sao chứ?”
“Tớ không sao.” Nguyên Nhân ngẩng đầu lên nở một nụ cười.
Sau khi tiễn Trần Phóng về, Nguyên Nhân say mê nhìn lên bầu trời đêm. Bầu trời cao đen kịt như muốn áp đến gần, dù thế, những những vì sao vẫn tỏa sáng đầy lấp lánh. Đó là những hy vọng xa xôi mà cô không thể với tới, mạng sống cũng vì thế mà được tôn vinh, dẫn dắt con người bước qua dòng sông của thời gian.
Biểu hiện của Trần Phóng đã rõ ràng như vậy, Nguyên Nhân mà không nhìn ra thì đúng là thật ngốc. Trái tim cô không ngừng giãy giụa, cô không biết phải yêu cầu đối phương thế nào cho phải. Có thể cô đã có cho mình một quyết định cuối cùng.