Tề Dực - Quá khứ tiếp diễn
Thái Mãn Tâm, có phải em vẫn nhớ đến người ấy?
Tề Dực quen dậy sớm, lúc anh bỏ bánh vào lò nướng, màn sương mờ ảo trên biển vẫn chưa tan hết.
Đi qua khu vườn phía sau, bên cạnh căn nhà có một cầu thang gỗ thông xuống bãi biển dưới vách đá nhô ra biển. Sườn núi không cao nhưng cầu thang men theo vách núi ngoằn ngoèo, lan ra rất xa.
Tề Dực cũng không vội, bước theo từng bậc thang. Những giọt sương sớm long lanh trên lá cỏ làm ướt giày anh. Lúc này gió biển thổi tới, có chút se lạnh. Bờ cát mềm mịn trải dưới chân có màu trắng của vỏ sò sạch sẽ trải dài đến giữa biển xanh biếc. Nước biển gần đó trong đến nỗi giống như bầu trời xanh mênh mông không một gợn mây, thỉnh thoảng xen lẫn màu xanh trong suốt như phỉ thúy, đó là rặng san hô dưới nước. Mây mù giăng phủ trên đường giao giữa trời và biển. Mặt trời rọi chiếu ánh nắng ban mai phía sau rặng núi, nhuộm đỏ trời xanh mây trắng.
Có một thân cây khô nằm ngang trên bờ cát sát biển, Thái Mãn Tâm mặc áo dài váy dài rộng thùng thình, mặt hướng ra biển, ôm gối ngồi trên thân cây.
“Mãn Tâm, chào buổi sáng”. Tề Dực bước lên trước chào cô.
“Chào anh Tề”. Thái Mãn Tâm ngoảnh đầu lại, bỗng cô sững người, mỉm cười nói: “Anh thế này trông trẻ hơn rất nhiều, có lẽ tôi không nên gọi anh là anh”.
“Vậy sao?”. Tề Dực ngồi xuống cạnh cô: “Dáng vẻ của tôi ngày hôm qua rất luộm thuộm đúng không, Đào Đào và Thiên Vĩ đều gọi tôi là chú”.
Anh cạo râu, để lộ chiếc cằm với những đường nét rõ ràng, điềm đạm trầm tĩnh, không còn vẻ mệt mỏi, từng trải của ngày hôm qua.
“Lạ giường, ngủ có quen không? Còn nữa, tối qua gió lớn, cho dù là mùa hè cũng đừng tham mà mở cửa sổ”. Thái Mãn Tâm thấy anh không ngừng cử động vai, khom lưng ngắt một bông hoa nho nhỏ: “Rễ của nó có thể chữa phong thấp và viêm khớp, anh thử xem sao?”.
Tề Dực cầm bông hoa ngắm nghía, màu hồng, giống chiếc phễu, trông giống một bông bìm bịp nhưng lá dày hơn nhiều. “Mùa hè bên bờ biển có rất nhiều”.
“Đúng vậy, cả một dãy”. Thái Mãn Tâm chỉ: “Đây là rau muống biển, rễ của nó có thể cắm sâu trong cát”.
“Cô biết rất nhiều, là người bản địa à? Nghe giọng không giống”.
“Không phải, chẳng qua là tôi sống ở đây ba năm rồi, ở cạnh bãi cát này, không có việc gì làm nên nghiên cứu hoa cỏ”.
“Đến lâu vậy à, đúng là người ở lâu biết nhiều, nghe nói trước đây ở đây không có nhiều du khách”.
Thái Mãn Tâm mỉm cười: “Đến sớm không bằng đến đúng lúc, không bỏ lỡ, không coi là muộn”. Cô đứng dậy: “Tôi lên trước đây, anh cứ ngắm đi, hoa rau muống biển không nở quá trưa, hai đứa trẻ lười kia rất hiếm khi nhìn thấy”.
“Tôi cũng về, bữa sáng sắp xong rồi”.
Nhà nghỉ có hai nhà bếp, tầng hai dành cho du khách tự nấu, tầng một dành cho nhân viên. Một số thanh niên ở trọ đã chuẩn bị lên đường, nhưng lúc này lại đứng ở đại sảnh khịt mũi hít hà. Thấy Mãn Tâm về liền vây quanh cô và hỏi: “Mãn Tâm, sáng nay có món gì ngon, thơm quá, sau này cho chúng tôi gia nhập nhóm được không?”.
“Phải hỏi đầu bếp Tề Dực”. Thái Mãn Tâm mỉm cười giới thiệu: “Anh ấy là nhân viên mới của chúng tôi, xem ra sau này là bếp trưởng”.
“Oa, đầu bếp đẹp trai quá!”. Một cô gái thốt lên: “Chỉ ở trong bếp thì thật đáng tiếc. Chị Mãn Tâm, làm một nhà bếp có cửa sổ sát mặt đất, thế nào? Như kiểu ở khu ăn uống cũng có thể nhìn thấy đầu bếp ấy”.
“Em háo sắc, vừa nhìn vừa chảy nước miếng, có để bọn anh ăn không?”. Anh chàng đi cùng huých bạn gái: “Đi thôi, để lúc nữa sẽ nắng lắm”.
“Hứ, rõ ràng là không muốn người ta ngắm trai đẹp, đúng là đồ thiếu tự tin”.
“Người ta không muốn ngắm em, Mãn Tâm, còn có Đào Đào nữa, người nào không xinh hơn em?”.
“Ha, anh giấu em ngắm gái đẹp…”.
Hai người trẻ tuổi mắng yêu nhau, đuổi theo đám bạn đã đi xa. Thái Mãn Tâm cười và nói: “Mỗi tháng tôi trả thêm cho anh năm trăm tệ nhé. Anh phụ trách mỉm cười với tất cả các cô gái”.
“Thế thì tôi thà làm đầu bếp”. Tề Dực đeo đôi bao tay dày, lấy khay trong lò nướng.
Trong khay thủy tinh, chiếc bánh màu vàng sữa tỏa ra mùi hương hấp dẫn. Mùi vị của hạnh đào và hoa quả hòa trộn với vị sữa đậm đà.
Thái Mãn Tâm nhìn chiếc bánh. Lớp trên cùng là lớp đường màu nâu đậm mỏng hòa trộn với lạc nhân giòn tan. Qua lớp thủy tinh có thể lờ mờ nhìn thấy những lát dừa vàng óng ở dưới đáy.
“Bánh dứa úp ngược, đúng không?”. Thái Mãn Tâm hít một hơi thật sâu: “Ăn kèm với một cốc trà trái cây? Có điều vì muốn ăn ngay một miếng nên pha trà túi là được rồi. Chỗ tôi có trà Earl Grey, trà quế, trà Cranberry, anh uống loại nào?”.
“Cảm ơn, có điều bữa sáng tôi thích ăn cháo với rau”. Tề Dực đặt khay lên giá sắt, quay người mở nắp chiếc niêu trên bếp. Mùi thơm của cháo lan tỏa khắp phòng. Anh múc một bát cháo đặt lên bàn: “Cháo trắng nấu nhừ, thêm chút ruốc và dưa chuột muối, đó là bữa sáng ngon nhất”. Anh đưa cho cô một con dao: “Bây giờ khay cũng không còn nóng nữa, cô muốn thử không?”.
“Được thôi! Tôi cũng thấy bạn tôi làm rồi”. Thái Mãn Tâm rất thích thú, trước tiên dùng dao gạt một vòng quanh khay bánh, lấy một chiếc khay lớn úp lên trên, sau đó đếm một, hai, ba, úp ngược chiếc khay lại.
Đang định nhấc khay bánh ra Tề Dực ngăn cô lại: “Đừng vội, vỗ vỗ dưới đáy cho dứa rơi xuống”.
Thái Mãn Tâm làm theo, khi nhấc khay bánh ra, từng lát dứa vàng óng hiện lên trước mắt. Nước dứa sánh lại, bám vào từng lát dứa, màu sắc thật hấp dẫn.
Tề Dực cắt một miếng: “Thử xem có gì khác với bánh dứa cô đã từng ăn”.
Đặt miếng bánh vào miệng, hương vị chua chua ngọt ngọt của dứa lan tỏa. Bánh mềm xốp nhưng không ngấy, ăn rất ngon. Ở giữa có một lớp nhân. Nếm kỹ mới thấy có mùi thơm của trứng gà, vị thơm ngon của bơ, trung hòa vị chua của dứa. Còn có những loại quả khác, hòa trộn với nhau nhảy múa trong miệng.
“Cảm giác thế nào?”. Tề Dực cười, hỏi.
“Rất ngon… ưm… mùa hè đến rồi”. Thái Mãn Tâm nhắm mắt, gió bên bờ biển thổi qua hàng dứa và rặng chuối. Ánh nắng mặt trời chói chang của vùng nhiệt đới chiếu vào người.
“Ừm, không sai, nhân kẹp ở giữa có trứng gà, sữa, nước cốt dừa, còn có chuối xay”. Tề Dực đếm: “Quan trọng nhất là vừa phải, không được át đi vị đặc trưng của bánh dứa”.
“Những nguyên liệu này rất vừa vặn. Hóng gió, ngắm biển, ăn chiếc bánh như thế này phải có thêm một cốc trà chanh mát lạnh”. Thái Mãn Tâm gật đầu: “Có điều, tôi thấy không ngấy như lần trước tôi ăn”.
“Bởi vì là bữa sáng, vì thế bột lọc không kỹ, bữa sáng phải ăn thỏa thích, trà chiều mới từ từ thưởng thức, đúng không?”.
Thái Mãn Tâm giơ ngón tay cái: “Miễn cho anh thời gian thử việc một tháng”.
“Thơm quá, ai lại phá hoại kế hoạch giảm béo của tôi…”. Đào Đào vừa lẩm bẩm vừa bước xuống cầu thang, khịt mũi, nhảy nhót chạy lại, xông thẳng tới bàn ăn, giơ tay lấy một miếng dứa: “Chúa ơi, xin hãy tha thứ cho cái miệng tham ăn của con”.
“Này nhóc, cô giáo mầm non không nói với nhóc sao, phải rửa tay trước khi ăn”. Tề Dực đập tay cô.
“Chú kỳ lạ, đừng có nghiêm khắc như thế mà”. Đào Đào nhét miếng dứa vào miệng, ngoảnh đầu lại, mắt trợn tròn: “Oa, chú kỳ lạ, là chú sao?”. Cô lấy tay vê hình râu dưới cằm Tề Dực.
“Là tôi”. Tề Dực cụp mắt xuống tỏ vẻ mệt mỏi.
“Hay quá, hay quá!”. Đào Đào nhảy lên ôm chầm lấy Tề Dực như một con bạch tuộc: “Một anh chàng đẹp trai biết làm những món ăn ngon! Đúng là người trong mộng! Đừng giống như con lợn nào đó, chỉ biết ăn không biết làm!”. Nói rồi cô ngoảnh đầu lườm Hà Thiên Vĩ.
Lúc ăn sáng, sắc mặt của bốn người đều rất kỳ lạ.
Đào Đào khoác tay Tề Dực, ngả vào vai anh, cầm một miếng bánh dứa đưa lên miệng, chốc chốc lại cười khanh khách.
Tề Dực ăn cháo, nhìn Thái Mãn Tâm như đang cầu cứu.
Thái Mãn Tâm nhịn cười, nhún vai tỏ ý không biết làm thế nào.
Hà Thiên Vĩ sa sầm mặt xuống, không kìm được đập bàn: “Các người, đừng có liếc mắt đưa tình nữa”.
“Đồ thần kinh”. Đào Đào lườm anh ta.
“Ai nói cô?”. Hà Thiên Vĩ hấm hứ một tiếng: “Một người đàn ông mà biết làm những thứ của đàn bà, đâu được coi là có bản lĩnh. Chỉ có một đứa trẻ con như cô, hôm nay muốn lấy đầu bếp món Tây, ngày mai nghĩ đến chủ cửa hàng kem, Mãn Tâm còn lâu mới ấu trĩ như cô”.
“Thế thì cũng chẳng liên quan gì đến anh”. Đào Đào nhảy lên.
“Ai cho anh ta ra vẻ?”
“Hứ, anh ấy không thể hiện thì chị Mãn Tâm cũng không thèm nhìn anh”. Đào Đào cười ha ha rồi chạy đi: “Trừ khi anh dậy muộn, chị ấy đi gọi anh dậy”.
Hà Thiên Vĩ giơ nanh nhe vuốt đuổi theo, hai đứa trẻ chạy từ vườn sau ra bờ biển.
“Tuổi trẻ thật thú vị”. Tề Dực nói rồi cúi đầu ăn cháo.
“Sao anh không ăn bánh ngọt, bên kia vẫn còn bánh mì Pháp hôm qua mua”.
“Tôi thích ăn đồ ăn Trung Quốc. Hai năm nay sống ở nước ngoài, có lúc làm việc trong cửa hàng bánh ngọt, ngày nào cũng phải ăn bánh thừa. Bây giờ nghĩ lại vẫn thấy ngấy”. Tề Dực nhíu mày.
“Thì ra là vậy, mấy năm nay anh đi khắp nơi, vừa du lịch vừa làm việc à? Trước đây anh làm gì?”. Thái Mãn Tâm hỏi.
“Thế còn cô? Vì sao lại xa người thân, mở nhà nghỉ này. Chí ít thì cô cũng tốt nghiệp đại học rồi, đúng không?”. Tề Dực hỏi lại: “Cô học chuyên ngành gì?”.
Thái Mãn Tâm sững người, cười và nói: “Học xác suất. Đây này, trúng xổ số là có thể không cần đi làm, chỉ làm việc mình thích nhất, anh có tin không?”.
Tề Dực cúi đầu ăn cháo.
Hai người không nói gì. Thái Mãn Tâm thu dọn bàn ăn, quay người bưng ra bồn rửa bát: “Thực ra, mỗi người đều có quá khứ không thể nói dễ dàng, chi bằng không nhắc đến”.
Tề Dực đi theo: “Cô rửa, tôi giúp cô tráng”.
“Cẩn thận, nếu làm vỡ đồ sứ quý báu, tôi sẽ trừ lương của anh”.
“Nghề gì tôi cũng làm rồi”. Tề Dực ngắm nghía chiếc đĩa sứ màu xanh: “Hàng của Hà Nội, cô cũng đến Việt Nam rồi à?”.
“Bạn bè tặng. Tôi thích nên lấy hai bộ”.
“Con gái đều thích những thứ này”. Tề Dực nhìn ra ngoài cửa, nét mặt trở nên ôn hòa, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ vào bồn nước. Anh khẽ hát theo nhịp:
Hương cà phê lan tỏa khắp phòng.
Nhắc cho anh biết em ở một nơi xa xôi trong tâm hồn.
Không còn thuộc về anh, liệu em còn nhớ đến anh không?
Người ấy có tốt với em không? Thực ra anh vẫn ổn
…
Anh nghĩ nó có nỗi đau của riêng mình,
Vì thế mới đi giữa trời mưa.
Hello baby dog, có phải mày giống tao không? She is gone
I am living in the house of missing you.
Cause I am living in the house of missing you.[1]
[1] Lời bài hát Căn phòng nhung nhớ của ca sĩ Trần Thăng.
Từng giọt từng giọt nước chảy từ vòi xuống bồn. Thái Mãn Tâm ngước nhìn ra biển, ánh nắng mặt trời nhảy múa trên mặt nước mênh mông, sóng nước dập dềnh, khiến người ta chói mắt.
“Tên nhà nghỉ rất quan trọng, dĩ nhiên là càng sướt mướt càng tốt”. Cô vặn chặt vòi: “Lẽ nào thực sự ở hòn đảo này chờ đợi ai đó tám năm, mười năm sao?”.
“Cái gì?”. Hà Thiên Vĩ chạy vào, đẩy Tề Dực ra, cúi người nhìn Thái Mãn Tâm: “Thế lúc anh không có ở đây, có thể gọi là House of Missing Mark không?”.
“Xin người, tôi không muốn nhà nghỉ của mình sập tiệm nhanh như thế đâu”. Thái Mãn Tâm cốc vào đầu anh ta: “Cậu nhìn này, chạy từ bãi cát vào cát bẩn đầy sàn nhà, mau quét sạch cho tôi”.
“Đừng mà…”. Hà Thiên Vĩ kêu lên: “Dù sao thì anh cũng là khách”.
“Đúng, khách không trả tiền phòng, lại còn free meal”.
Thái Mãn Tâm gật đầu: “Được thôi, không quét cũng được, sau này cậu sẽ trả tiền giống như những người khác, chỉ phục vụ bữa sáng, bánh mì, sữa, lạc”.
“Anh đùa mà”. Hà Thiên Vĩ nhanh chóng đi lấy chổi: “Việc Mãn Tâm giao cho, anh nhất định sẽ chăm chỉ hoàn thành!”.
“Tôi giao cho cậu rất nhiều việc, cầu thang gỗ có một bậc bị hỏng, cậu đã sửa xong chưa?”.
“Vẫn chưa… à, lúc nãy Đào Đào nói bị trẹo chân, không phải là…”.
“Đào Đào đâu?”. Thái Mãn Tâm thở dài một tiếng: “Có hai người, chỗ của tôi đúng là nhà trẻ”. Cô bước ra vườn sau, từ xa đã nhìn thấy Đào Đào ngồi khóc trên bậc thang.
Mặt cô đỏ bừng, vẫn còn những vệt nước mắt: “Người ta đã nói là bị trẹo chân mà vẫn bỏ mặc người ta ở đây”.
“Đâu, tôi tưởng túm tóc cô, cô sẽ trả thù mà”. Hà Thiên Vĩ đưa tay ra: “Tôi đỡ cô dậy, điệu quá!”.
“Này, dám nói tôi điệu, anh thử trẹo một cái xem!”. Đào Đào đánh anh ta.
“Được rồi được rồi, để chị đỡ em!”. Thái Mãn Tâm giảng hòa.
“Để tôi, cao thế này cô ấy không thể nhảy một chân lên được”. Tề Dực ngồi xuống: “Nào, Đào Đào, tôi cõng cô lên”.
“Anh Tề, anh tốt quá!”. Đào Đào cười khì khì, nằm trên lưng Tề Dực: “Em thích anh hơn”. Cô ôm vai Tề Dực, cúi người hôn vào má anh.
“Này, trẻ con không được nhìn!”. Hà Thiên Vĩ nói rồi nhanh chóng đưa tay che mắt Thái Mãn Tâm: “Đúng là bại hoại thuần phong mỹ tục, Mãn Tâm, em để mặc cho họ làm như vậy trong nhà nghỉ sao?”.
“Tôi đang ngắm hải âu, không nhìn thấy gì cả”. Thái Mãn Tâm đút tay vào túi quần, ngắm biển huýt sáo.
Tề Dực đưa Đào Đào về phòng. Thái Mãn Tâm bôi thuốc cho cô. Đào Đào kéo tay Tề Dực, đòi anh kể về chuyến đi của mình.
“Không thể chịu được nữa”. Hà Thiên Vĩ giậm chân: “Tôi đi bơi, hai người cứ từ từ mà tình cảm với nhau”.
“Tôi ra quầy lễ tân”. Thái Mãn Tâm nhìn dág vẻ tức tối của Hà Thiên Vĩ, cười thầm trong bụng, cùng anh ta ra khỏi phòng.
“Mãn Tâm, anh để cho bọn họ một nam một nữ ở trong phòng như thế sao? Quá nguy hiểm!”. Hà Thiên Vĩ ấn vai cô: “Anh không muốn nhà nghỉ của anh xảy ra chuyện gì, em mau quay lại xem sao”.
“Có thể xảy ra chuyện gì?”.
“Đó, đó… Em nhìn cô ta, ánh mắt đa tình của cô ta khi nhìn Tề Dực. Trời ơi, cô ta là trẻ vị thành niên! Nếu xảy ra chuyện gì hồ đồ thì nhân viên của em cũng bị tố cáo”.
Thái Mãn Tâm nghiêng đầu: “Đào Đào đã qua mười sáu tuổi rồi, tôi sợ gì?”.
“Em! Quan tâm bị hiểu lầm”. Hà Thiên Vĩ bị chặn họng không nói được lời nào: “Anh đi lướt sóng”.
“Không phải là đi bơi sao?”. Thái Mãn Tâm cố làm ra vẻ mơ hồ, cố nhịn cười.
Khó khăn lắm Tề Dực mới kể được vài chuyện thú vị trong chuyến đi, lấy cớ phải chuẩn bị cho việc khai trương nhà bếp nên mới thoát thân. Lúc đi xuống không tìm thấy Thái Mãn Tâm, hình như ngoài cửa có một góc tay áo màu trắng, anh bước lại gần, sàn nhà bằng gỗ màu nâu sậm phát ra tiếng cọt kẹt.
Cành dừa rung rinh trong gió, dưới bóng mát có một chiếc ghế mây màu đồng, Thái Mãn Tâm nằm ngủ trên đó.
Một bông hoa râm bụt màu hồng phấn bị gió thổi bay, rơi xuống người cô. Cánh hoa mềm mại nằm trên lớp vải màu trắng, nhụy hoa dài và mảnh giống như một nét vẽ tinh xảo. Cô buông tay, một cuốn sách rơi xuống cạnh chân.
Tề Dực nhặt lên, là truyện tranh My life as McDull[2].
[2] McDull là tên một chú heo con màu hồng mắt nâu của hai tác giả Brian Tse và Alice Mak được chuyển thể thành phim hoạt hình, hiện đang là nhân vật hoạt hình được yêu thích nhất Hồng Kông.
Trên trang bìa có viết một hàng chữ thanh tú: “Cuộc sống có thể đơn giản như thế không.
Anh cúi người ngắm Thái Mãn Tâm đang ngủ say. Đã gần ba năm rồi, cô chăm chút nhà nghỉ này đâu ra đấy, nhìn thì có vẻ là một cô gái có nhiều tâm sự nhưng có chút dửng dưng. Rốt cuộc cô đã cất giữ những chuyện đã qua với tâm trạng như thế nào?
Thái Mãn Tâm, có phải em vẫn còn nhớ đến người ấy?
Tề Dực suy ngẫm, không để ý Thái Mãn Tâm đã thức dậy, anh vội vàng quay mặt đi.
“Ôi, tôi ngủ quên mất, không có kẻ trộm lẻn vào chứ?”. Cô nhìn xung quanh.
“Cô cũng thích My Life as McDull à?”. Tề Dực giơ cuốn sách trên tay lên rồi ngồi xuống bậc thang: “Trong số bạn bè tôi cũng có người rất thích. Có điều cậu ấy không thích cuộc sống đơn giản”.
“Ồ”, Thái Mãn Tâm nhấc một chân, nghiêng người dựa vào tay vịn của ghế mây: “Vốn dĩ tôi cũng thích cuộc sống có nhiều thăng trầm. Nhưng giống như đi tàu trượt, đến đỉnh điểm rồi thì nhất định sẽ rơi xuống. Nhiều tuổi rồi, không chịu được kích thích ấy”.
“Đó là vì cô đã giàu có”. Tề Dực cười: “Cô thích cuộc sống đơn giản nhưng không phải là cuộc sống giản dị. Cô có nhà nghỉ này, vườn hoa, bãi biển. Đó đã là tất cả mơ ước của phần lớn các cô gái trẻ”.
“Anh hiểu ước mơ của các cô gái trẻ sao?”. Thái Mãn Tâm chống cằm, khẽ rung chân: “Phần lớn ước mơ mà họ theo đuổi không phải là những thứ có thể vật chất hóa”.
“Là một mối tình lãng mạn và người yêu hoàn mỹ. Nhất định là cô muốn nói đến điều đó, đúng không?”. Tề Dực xòe tay, để lộ những đường vân sâu và những vết chai dày: “Cùng họ dần dần già đi, ngồi dưới ánh trăng nghe tiếng hoa nở”.
“Rất lãng mạn”. Thái Mãn Tâm gật đầu: “Một cô gái nào đó đã từng nói như vậy à?”.
“Chuyện trước đây rồi”.
“Dĩ nhiên là trước đây, bởi sau này anh ở đây, vì thế không có gì để hỏi”.
“Đúng vậy”. Tề Dực đứng dậy: “Một câu chuyện rất lan man đúng không? Cũng chẳng có gì đáng oán trách cả, bởi vì không thể mang lại hạnh phúc cho cô ấy”.
“Hạnh phúc? Hạnh phúc không có nghĩa là vui vẻ”. Thái Mãn Tâm mỉm cười: “Không nói chủ đề này nữa. À đúng rồi, Đào Đào thế nào?”.
“Cô ấy ngủ rồi. Đào Đào cũng không phải là người bản địa, đúng không?”.
“Không phải, nhà cô ấy vốn ở Đồng Cảng, về sau mẹ cô ấy di cư sang Mỹ. Cô ấy là một nhóc ABC. Mùa hè năm nào cũng vậy, cứ lúc nào bận là cô ấy lại đến giúp. Tôi và cô ấy rất hợp nhau”. Thái Mãn Tâm nháy mắt: “Một cô gái rất đáng yêu đúng không? Gia đình cũng giàu có, đáng để anh suy nghĩ đấy”.
“Tôi lớn hơn cô ấy cả chục tuổi, cô nghĩ Đào Đào thiếu tình yêu của cha sao?”. Tề Dực cười: “Lúc đầu cô ấy còn gọi tôi là chú. Còn cô, Hà Vĩ Thiên chẳng phải cũng có tình cảm sâu đậm với cô, là một chàng trai rất được sao?”.
“Tôi không thích phi công trẻ, ở bên nhau ai chăm sóc ai đây? Cậu ta là em họ một người bạn thân của tôi. Hơn nữa trẻ con thường rất tò mò, chẳng qua cậu ta tưởng rằng mình bước vào một câu chuyện, thực ra trong lòng…”. Thái Mãn Tâm che miệng cười: “Cũng không biết rốt cuộc mình muốn gì”.
“Câu chuyện?”. Tề Dực hỏi.
Thái Mãn Tâm cầm bông hoa râm bụt, khẽ đung đưa, mỉm cười.
“Phật dạy, không thể nói được”.