Căn Phòng Nhung Nhớ

Căn Phòng Nhung Nhớ - Chương 16: Tự do cô độc




Thái Mãn Tâm - Quá khứ tiếp diễn

Có lẽ ở bên cạnh em, anh đang theo đuổi sự tự do cô độc.

Từ thị trấn Bạch Sa trở về Đồng Cảng, Giang Hải trả xe cho bạn, chuyện trò vài câu rồi đi về phía quán trọ của bà Lục. Thái Mãn Tâm đeo chiếc túi nhỏ, đứng cách một đoạn, rảo bước đi theo.

Đi lên sườn dốc, cúi nhìn những căn nhà màu trắng bên đường, hít hà mùi hương của biển, thấp thoáng nghe thấy tiếng sóng dịu dàng và tiếng máy tàu thuyền. Bỗng chốc cô cảm thấy nhẹ lòng, may mắn vì mình còn có thể quay về thành phố nhỏ bé này.

Trở về nhà trọ, A Tuấn chạy lên cầm túi cho cô: “Nếu không phải anh Đức gọi điện tới thì chúng tôi đã đến Đam Hóa tìm cô rồi”.

“Về là tốt rồi, về là tốt rồi”. Bà Lục vén tóc mai của Mãn Tâm ra sau tai: “Bà đã nói là không cần lo lắng, cháu sẽ không đi xa, sẽ nhanh chóng quay trở lại”.

Thái Mãn Tâm nhớ lại những lời Giang Hải vừa nói, ngày hôm trước bà Lục vô cùng lo lắng, không kìm được lén nhìn anh. Giang Hải nhìn cô, hếch cằm: “Đi bật quạt, rồi đi mua thứ gì cho mọi người giải khát. Tôi muốn uống bia”.

Cô vui vẻ nhận lời, chạy ra siêu thị nhỏ ở góc đường mua nước hoa quả và trà mát.

“Đây không phải bia”. Giang Hải nhìn đồ uống trên tay rồi cau mày.

“Ban ngày đã uống, sớm muộn bụng sẽ to như cái trống”. Thái Mãn Tâm giật lấy cốc trà mát trên tay anh: “Không uống thì thôi”.

“Còn chưa đòi tiền xe của cô đấy”. Giang Hải cau mày: “Mở cho tôi”.

Thái Mãn Tâm lấy một bình sữa chua, ngồi cạnh bàn tròn nói chuyện với mọi người. A Tuấn chỉ tay lên tấm bản đồ thế giới trên tường, hỏi cô đã đến nơi nào của Mỹ. Thái Mãn Tâm nhảy nhót, chỉ Washington cho anh ta nhìn.

“Còn nhảy nữa”. Giang Hải chỉ vào đầu gối chỗ cô bị ngã bên suối: “Hỏi bà lấy thuốc đắp vào. Đừng ra biển nữa, cẩn thận nhiễm trùng”.

“Bên ấy mùa đông cũng rất lạnh đúng không?”. A Tuấn hỏi.

“Cũng giống Bắc Kinh, nhưng nghe nói tuyết rất lớn”.

“Tôi vẫn chưa nhìn thấy tuyết!”. A Tuấn nghiêng đầu: “Anh Hải, mùa đông cùng đi Bắc Kinh nhé!”. Nhưng bỗng nhiên lại nhụt chí: “Thôi, đi Mãn Tâm cũng không ở đó”.

“Năm nay không ở đó, năm sau sẽ quay về mà”. Cô cười: “Đi đi, đến lúc đó tôi mời anh ăn thịt dê, cả lẩu nữa”. Sau đó nhìn Giang Hải: “Tên sâu rượu này, có Nhị Oa Đầu (một loại rượu) là được rồi chứ”.

“Tối phải đi rồi”. Giang Hải đứng dậy: “Hai ngày này bảo A Tuấn đưa cô đi chơi”.

Thái Mãn Tâm ôm gối ngồi trên ghế: “Vậy thì bữa tối có thể đến quán anh Thành chứ?”.

Anh “ờ” một tiếng rồi lại lắc đầu nói: “Không biết, chưa có ý định”.

Cô cũng không hỏi tiếp nữa, quay lại cùng A Tuấn tiếp tục chủ đề chơi đùa dưới tuyết.

Đứng ngoài ban công, cúi người nhìn con đường khi màn đêm buông xuống, có vài khách trọ khác bước lại nói chuyện với cô, hỏi cô có thể ăn những món ăn vặt chính thống ở đâu, có thể mua đồ lưu niệm đặc sắc ở đâu, có thể mặc cả được không. Thái Mãn Tâm trả lời từng câu một.

“Hải sản rất ngon, nếu đi máy bay có thể mang một thùng. Tôi thấy có người mang bằng thùng nhựa”. Cô nói: “Tôi cũng lười vác về, vận chuyển phiền phức, người nhà cũng không thích ăn lắm”.

“Cô không phải người ở đây?”. Đối phương ngạc nhiên: “Tôi thấy cô rất thân với những người trong quán trọ, còn tưởng cô giúp việc ở đây”.

“Chỉ là tôi sống ở đây khá lâu thôi”.

“Thật tốt, cô vẫn còn là sinh viên đúng không, có kỳ nghỉ dài thật. Mỗi lần đi du lịch tôi đều rất sợ kết thúc, cứ như là những nơi ấy đều đã qua không thể nhìn thấy được nữa. Bởi vì lần sau lên kế hoạch, đều muốn đến những nơi khác”.

“Tôi cũng không biết là mình có quay trở lại Đồng Cảng nữa không”. Thái Mãn Tâm có chút buồn phiền, nằm bò trên lan can ở ban công, để mặc cho gió biển thổi bay làn tóc: “Mặc dù bây giờ tôi không muốn rời xa nó một chút nào”.

Thái Mãn Tâm đi đến trước nhà hàng của anh Thành lúc nào không hay, bên trong ồn ào náo nhiệt. Giang Hải và mấy người bạn đều ở đó, tiếng cười nói rôm rả. Cô dừng lại dưới bóng đèn, chần chừ không đi tiếp. Tất cả đều là ảo ảnh xa vời. Bức tranh này đã được định sẵn sẽ là cảnh tượng trong hồi ức.

Thái Mãn Tâm biết rất rõ, trong cuộc đời luôn tiềm ẩn những sự việc không thể biết trước. Điều mình có thể điều khiển được là đừng chạm vào những ảo ảnh đó, đừng để nó trở thành thứ mà mình theo đuổi suốt đời. Cô rất tỉnh táo, cho dù là ai, chẳng qua cũng chỉ là khách qua đường, bước vào cuộc sống của bạn, rời xa cuộc sống của bạn; nếu ép đối phương hay bản thân thay đổi quỹ đạo sống vốn có, cần phải có dũng khí, cũng phải trả cái giá rất đắt.

Khách quan phân tích một chút sẽ biết sự rung động tình cảm lúc đó rất không chân thực. Anh ta tỏ thái độ như không hề gì như thế, hà tất mình phải nghiêm túc như vậy? Chi bằng thả lỏng, tận hưởng niềm vui trong mấy ngày cuối cùng.

Cô muốn tỏ ra nhẹ nhõm nhưng lòng ngực lại bí bức đến nỗi phải vỗ ngực nhiều lần. Cứ như thế nhìn mình làm một chuyện rất ngốc nghếch với một suy nghĩ vô cùng ngờ nghệch. Cô cảm thấy sợ hãi vì sự gàn dở của mình.

Thái Mãn Tâm cứ chần chừ mãi, tiến rồi lại lùi. A Tuấn tinh mắt nhìn thấy, chạy ra ngoài kéo cô vào trong. Cô viện cớ cạnh bàn lớn đông người nồng nặc mùi khói thuốc nên ngồi trong góc chơi với hai con mèo hoang đến kiếm ăn.

Anh Thành bê một đĩa sò lại, ngồi trước mặt cô: “Nghe A Đức nói em đã đến thị trấn Bạch Sa?”.

“Em chỉ muốn đến đó xem thế nào để không nuối tiếc trước khi đi”.

“A Hải đón em về à?”.

Thái Mãn Tâm gật đầu.

“Anh đã nói với em chưa, anh đã từng có một người bạn gái thanh mai trúc mã”. Anh Thành nói: “Anh đã nghĩ cả đời này sẽ ở bên cô ấy. Nhưng lúc cô ấy đi học ở nơi khác, anh lại có tình cảm không rõ ràng với người phụ nữ khác. Mặc dù anh biết như thế là có lỗi với cô ấy”.

“Yêu xa quả thực rất khó duy trì”. Thái Mãn Tâm an ủi.

“Hơn nữa gia đình cô ấy phản đối rất gay gắt, nghĩ rằng anh là người không đứng đắn”. Anh Thành cười chế nhạo: “Quả thực anh không phải là người an phận. Về sau được người nhà giới thiệu, cô ấy lấy một Hoa kiều, hơn cô ấy rất nhiều tuổi, cuộc sống không hạnh phúc”.

“Nếu cô ấy biết anh vẫn nhớ đến cô ấy thì sẽ cảm thấy được an ủi”.

“Cô ấy biết. Nếu cô ấy quay về, anh vẫn hy vọng được ở bên cô ấy”. Anh Thành xua tay: “Không nhắc đến chuyện này nữa, toàn là nói mơ, anh không thể cho cô ấy một cuộc sống ổn định”.

Thái Mãn Tâm nhìn Giang Hải từ phía xa: “Anh Thành, cảm ơn anh vì đã an ủi em”. Cô cúi đầu: “Nhưng em không muốn bịa một lý do lãng mạn như thế để làm tê liệt mình. Chỉ là em đã nghĩ nhiều thôi, có lẽ anh ấy chẳng nghĩ gì”.

“Không thể coi là hồ đồ được, quả thực A Hải rất được yêu quý”. Anh Thành mỉm cười chỉ tay về phía A Hải: “Rất kool, có thể nghiêm mặt kể chuyện cười, cũng rất thông minh, có nghĩa khí với bạn bè. Lúc chơi đàn rất dịu dàng. Thích người đàn ông như thế này cũng không có gì phải xấu hổ. Chỉ là cậu ấy vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để hứa hẹn với ai. Cậu ấy vẫn còn quá trẻ con, không có ý định muốn yên phận”.

Thái Mãn Tâm mím môi gật đầu, khóe mắt ướt nhòe.

Anh Thành vỗ vai cô: “Hi, A Hải đến rồi, có chuyện gì em có thể nói thẳng với cậu ấy”.

“Tôi phải về đây”. Sau khi anh Thành đi, Giang Hải tỏ ra khó chịu: “Chạy suốt một ngày, tôi muốn nghỉ ngơi”.

“Em muốn nói chuyện với anh”. Thái Mãn Tâm đứng dậy, chắn trước mặt Giang Hải, nhìn anh chằm chằm.

Giang Hải im lặng một lúc, nhìn về phía cửa: “Vừa đi vừa nói”.

Thái Mãn Tâm không biết nói từ đâu, thậm chí không biết mình mong muốn điều gì. Dường như cho dù làm thế nào cũng chỉ có thể khiến hai người càng ngày càng xa cách. Cô biết nhất định là ánh mắt của mình vô cùng ai oán, ẩn chứa vẻ lưỡng lự mà từ trước tới nay cô rất căm ghét. Nhưng lúc này đây cô không có dũng khí và sức lực để vờ như không có chuyện gì xảy ra.

“Gần đây cô không vui”. Giang Hải nói: “Không vui vẻ giống như lúc cô mới đến”.

Thái Mãn Tâm gật đầu.

“Đừng buồn, như thế trông cô rất già. Mọi người đều nói trông tôi trẻ. Đó à vì tôi rất ít khi nghĩ tới những chuyện không vui. Tôi chỉ hy vọng ngày nào cũng vui vẻ”.

“Anh chưa bao giờ bận tâm tới ai sao?”. Cô không kìm được hỏi.

“Tôi đã nói rồi, cô không hề hiểu tôi. Có rất nhiều cô gái thích tôi, luôn luôn là như vậy, tôi không cần phải bận tâm đến ai”. Giang Hải nghiêng người, nhìn cô như cười: “Tôi đã từng có rất nhiều bạn gái, tôi rất lăng nhăng”.

‘Anh Thành nói đúng, chúng ta là người ở hai thế giới”. Thái Mãn Tâm gượng cười: “Tôi rất nghiêm túc, không có cách nào coi đó là chuyện bông đùa”.

“Con đường của chúng ta không giống nhau. Cuộc sống của tôi là một trò chơi”. Giang Hải đứng dậy: “Tôi không có sự lựa chọn khác”.

Ánh trăng rọi chiếu khiến xung quanh phảng phất màu sáng u ám, sóng biển san phẳng dấu chân ban ngày, bãi cát bằng phẳng, mềm mịn.

“Ôm em một cái nhé”. Thái Mãn Tâm giơ hai tay: “Lần cuối cùng”.

Giang Hải không từ chối, ôm cô vào lòng.

Cảm nhận thấy cánh tay ấm áp, rắn chắc vòng qua người mình, chân thực nhưng dường như trong nháy mắt sẽ tan biến. Cô xiết chặt hai tay sau lưng Giang Hải, muốn khóc nhưng không khóc được.

“Được rồi”. Anh xoa tay cô, khẽ cười: “Cái ôm này cũng quá lâu rồi, dường như vĩnh viễn sẽ không kết thúc”.

“Anh thật sự không có bất kỳ tình cảm nào với em sao?”. Thái Mãn Tâm nghe thấy giọng nói ù ù của mình.

“Nếu phải nói, ý nghĩ đen tối có tính không?”. Anh khẽ mỉm cười.

Thái Mãn Tâm đấm mạnh vào lưng anh.

“Tôi đã nói rồi, tôi là người xấu. Vì sao cô cứ thích tôi, hả?”.

Cô gục đầu vào lòng Giang Hải: “Không biết. Chẳng phải người ta nói những cô gái ngoan thường thích những anh chàng hư hỏng sao?”.

“Không phải ngày nào tôi cũng chỉ ăn uống chơi bời. Tôi cũng có việc riêng phải làm. Tôi rất bận, thường xuyên ngủ không ngon. Vì thế ngày nào tôi cũng uống rượu là để có thể nằm xuống là ngủ ngay. Có điều nếu tôi ở cùng cô quá muộn thì sẽ không ngủ được”. Giang Hải đặt tay lên vai cô, muốn đẩy cô ra: “Còn nữa, đừng có ôm tôi giống như bây giờ, nguy hiểm lắm đấy. Cô không biết sao? Tôi là một người đàn ông bình thường, cho dù tôi có tình cảm với cô hay không thì cơ thể của tôi sẽ không từ chối một cô gái xỉnh đẹp ngã vào vòng tay mình”.

Thái Mãn Tâm áp mặt vào ngực anh: “Em không sợ, thực ra anh vốn có rất nhiều cơ hội. Em tin anh”.

“Cô tin mèo không ăn tanh sao?”. Giang Hải cười: “Tôi muốn, thực sự rất muốn. Nhưng tôi không thể. Tôi tôn trọng cô, như thế không tốt với cô sao?”.

“Nếu em nói chẳng có gì là không tốt thì sao?”. Thái Mãn Tâm vùi đầu vào lòng anh, giọng nói rất kiên định: “Chỉ cần người mà bây giờ anh nhìn thấy, nghĩ tới là em”.

Cầm hai cánh tay của cô, bàn tay của Giang Hải có chút gấp gáp, nhịp thở bên tai cô cũng trở nên nặng nề. Thái Mãn Tâm vòng tay qua vai anh, phải nhón chân mới có thể áp mặt vào vai anh.

Bàn tay của Giang Hải trượt xuống sống lưng của cô, dừng lại ở vòng eo thon thả. Cô khẽ nhắm mắt, toàn thân khẽ run lên, nghiêng đầu, làn môi ươn ướt chạm vào cổ Giang Hải, đầu mũi chạm vào những sợi râu mới mọc trên cằm. Cô từ từ ngẩng đầu, dùng đôi môi mềm mại vẽ những đường nét trên chiếc cằm của anh. Cô hôn lên má anh, nhè nhẹ, hôn đến tận tai.

Cô nghe thấy Giang Hải khẽ kêu một tiếng, đồng thời có thể cảm nhận được sự căng thẳng của anh. Bàn tay của anh áp sát vào người cô, vuốt ve những đường nét gợi cảm. Chiếc áo được vén lên, hơi ấm từ bàn tay anh sưởi ấm làn da trơn mát dưới vòng eo của cô. 

“Đến chỗ anh nhé”. Giọng nói của Giang Hải khàn khàn.

Cô gục đầu vào cổ anh, lặng lẽ ngẩng đầu: “Anh đi đâu em sẽ theo đó”.

Một ngọn sóng khổng lồ đập vào rặng đá ven bờ.

Giang Hải giật mình, đẩy Thái Mãn Tâm ra xa. Anh lội xuống nước, bước đến chỗ ngập đầu gối, cúi người vục nước vã lên mặt.

“Biết mình đang làm gì không?”. Anh nghiến răng hỏi: “Cô điên rồi sao?”.

“Đây là cách duy nhất để em có thể ở gần anh”.

“Cô là một cô gái tốt, với tôi mà nói là quá tốt”. Giang Hải đứng dưới nước, nhìn cô với khuôn mặt không chút biểu cảm: “Tôi chưa bao giờ hứa hẹn với bất kỳ ai”.

“Đây là chuyện của em, em sẽ không hối hận, cũng không cần anh phải chịu trách nhiệm gì cả”. Cô ngẩng đầu: “Em đi rồi có lẽ sẽ không quay lại”.

‘Cô còn quá ngây thơ”. Giang Hải lau nước dính trên mặt: “Chẳng phải lúc nãy cô nói không thể chỉ chơi bời rồi thôi sao? Đừng có làm bất cứ chuyện gì nữa. Tôi đã nói rồi, chúng ta có thể làm bạn, làm anh em, những thứ khác miễn bàn, được chứ?”.

Thái Mãn Tâm lắc đầu: “Không được, không được. Em thiếu bạn sao?’.

“Sẽ ổn thôi, cô sẽ ổn thôi. Cô là một cô gái thông minh kiên cường”. Giang Hải bước lên trước, vỗ vai cô: “Chỉ là cô cần thích ứng. Tôi đã yêu và chia tay rất nhiều cô gái, điều đó khiến tôi học cách phải đối diện với tình cảm như thế nào, không yếu đuối nữa. Sau này đừng làm chuyện ngu ngốc nữa. Cô có biết không? Trước cám dỗ như thế này mà phải nhẫn nhịn thật sự rất khổ sở”.

Kết quả của sự việc Thái Mãn Tâm đã sớm lường trước được. Đầu óc của cô sáng suốt hơn tâm hồn của cô nhiều. Chỉ là cô không ngừng làm tê liệt bản thân một cách cố chấp và ấu trĩ. Những tiếng cười nói và những giọt nước mắt bồng bột nhân chìm tất cả những phân tích lý tính và suy luận logic.

Trong mắt chúng ta, so với giấc mơ ban ngày hư vô, sự thật về thế giới cũng không là gì sao? Quá tự phụ, quá tin tưởng rằng bản thân có thể khống chế tất cả sao?

Bao gồm tình cảm dành cho nhau.

Thái Mãn Tâm đi hết một vòng quanh những con phố lớn nhỏ ở Đồng Cảng, cuối cùng tìm thấy một tiệm ảnh có thể rửa ảnh kỹ thuật số. Cô chọn một vài tấm ảnh trong thẻ nhớ để rửa, một phần tặng bà Lục và A Tuấn, một phần tặng anh Thành. Cô do dự một hồi, không biết có nên rửa thêm một phần tặng Giang Hải không. Chủ tiệm ảnh cũng không giục. Thái Mãn Tâm đứng dưới cây dừa râm ran tiếng ve, nhìn mặt biển trong xanh qua khe hở của căn phòng, không biết nên làm thế nào.

“Không cần đâu ạ”. Cô trả tiền, lấy hóa đơn, men theo sườn dốc quay về quán trọ.

“Này, cô đi đâu đấy?”. A Tuấn gọt một quả xoài rồi chạy ra ngoài: “Anh Đức và chị Phương đến Đồng Cảng. Cô không có ở đây nên họ đi giao hàng cho sạp bán hoa quả rồi, lát nữa sẽ quay lại”.

“Còn có em nữa”. Một khuôn mặt đen nhẻm lấp ló sau lưng A Tuấn.

“A, A Hải cũng đến à?”. Thái Mãn Tâm túm váy, ngồi xuống trước mặt cậu bé: “Hôm nay có mang gậy Như Ý đến không?”.

“Chúng em mang xoài đến”. Định Hải lấy trong chiếc cặp sách xộc xệch tờ bài tập đã quăn mép: “Chị phải giúp em làm bài tập thì mới được ăn”.

“Thằng nhóc này, còn đòi ra điều kiện với chị”. Thái Mãn Tâm cốc vào đầu cậu: “Bài tập của mình thì phải tự mình làm”. Cô lại nhớ lại chuyện hồi tiểu học của Giang Hải mà chị Phương đã kể, liền trêu cậu bé: “Không được làm không xong, sáng nào cũng đến trường chép của bạn đâu đấy”.

“Thành tích của em rất tốt”. Định Hải không phục: “Những bài em không làm được, chúng nó cũng không làm được”.

Thái Mãn Tâm cầm cuốn vở bài tập, bài tập còn trống quả nhiên là một bài rất khó. Cô dùng phương trình có thể giải rất nhanh. Nhưng nếu dùng cách tính mà học sinh tiểu học cũng có thể hiểu được thì cũng mất khá nhiều công sức.

Cô kê một chiếc ghế nhỏ ngồi trước cửa, dưới bóng dừa râm mát, cắn bút làm tính trên giấy. Định Hải ngồi trước mặt cô, hai tay chống cằm, cái đầu to, đôi mắt đen láy đảo không ngừng.

“Mãn Tâm!”. A Đức đẩy xe hàng dừng bên đường, chị Phương nhảy từ xe xuống: “Ấy, lại bị thằng nhóc nghịch ngợm nhà chị bám lấy rồi’.

“Không sao ạ, bài tập của nó không dễ chút nào”. Cô gõ cán bút lên đầu: “Á, nếu bắt em học lại tiểu học thì bài tập nghỉ hè sẽ làm em phát điên mất”.

“Đều là kiếm cớ thôi, năm nào cũng không làm xong bài tập, nó cũng chẳng lo lắng gì, viết vội viết vàng vài chữ rồi nộp là xong”. Chị Phương xoa đầu Định Hải: “Lần này cứ đòi đi cùng bọn chị, nói là mang bài tập đến hỏi em”.

Định Hải quay người định bỏ chạy nhưng bị chị Phương túm cổ áo kéo lại: “A Hải lớn đưa em đi, A Hải nhỏ nhà chị buồn rầu suốt một ngày. Hôm qua bên hàng xóm có người kết hôn, nó đi xem rồi về nhà nói, Mãn Tâm xinh hơn cô dâu kia nhiều. Ha ha! Lúc ấy đã bị anh nó đánh cho một cái vào đầu”.

Thái Mãn Tâm cười: “Trẻ con mà, nói chơi thôi”.

A Đức dựng xe rồi bước lại ôm Định Hải vào lòng: “Anh nói là không đến lượt nó đâu”.

Định Hải xấu hổ, gạt tay A Đức ra rồi chuồn ra sau vườn.

“Hôm ấy em đi vội, A Đức cũng vậy, không biết để đưa ít xoài cho em”. Chị Phương sai chồng vác một sọt trên xe xuống: “Đây là xoài hôm nay mới hái, em và mọi người ăn luôn cho tươi. Bên dưới có một ít xoài vẫn còn xanh, có thể để vài hôm, em mang về Bắc Kinh ăn là vừa”.

“Cảm ơn chị Phương, nhiều thế này ngày nào em ăn xoài cũng được”. Thái Mãn Tâm vui sướng vỗ tay: “Em đi mua chút gì ngon, nhờ bà Lục nấu. Chúng ta cùng ăn cơm nhé. Bà nấu ăn rất ngon”.

“Ồ, vậy à”. A Đức như chợt nhớ ra điều gì đó: “Chả trách A Hải cũng nói hôm nay đến chỗ anh Thành muộn một chút”.

“Em không có ý định để phần cho anh ta”. Thái Mãn Tâm bĩu môi: “Anh ta cũng không nói là đến đây ăn”.

Chị Phương đầy chồng: “Anh, anh đi uống trà đi. Em và Mãn Tâm đi mua thức ăn”.

Hai người chọn ít tôm cá tươi và rau ngoài chợ rồi lại bắt một con gà. Chị Phương chợt nhớ là phải đến tín dụng gửi tiền. Mãn Tâm xách túi lớn túi nhỏ đứng bên đường chờ chị.

Quay sang thì nhìn thấy Giang Hải bước ra từ quán trà bên kia đường, đội mũ bảo hiểm lên đầu. Cô đang nghĩ, nếu anh đi qua trước mặt mình, liệu có chào hỏi như không có chuyện gì xảy ra không thì nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đi ngay theo sau, thân mật khoác tay anh. Giang Hải mở cốp, lấy một chiếc mũ bảo hiểm trong cốp đưa cho cô ta. Anh lái xe máy, cô ta ngồi sau, ôm eo anh, gần như dính chặt vào lưng anh.

Giang Hải ngẩng đều, nhìn thấy Thái Mãn Tâm đứng bên đường, vẫy tay rồi khởi động xe,phóng vọt đi trước mặt cô. Mái tóc xoăn dài của cô gái kia bị gió thổi bay.

Thái Mãn Tâm đứng ngây ra đó, một lúc lâu sau mới nghiến răng nghiến lợi nói một câu: “Có gì ghê gớm nào, đồ xù mì”.

“Chúng ta về thôi”.

Chị Phương vỗ vai hai cái cô mới bừng tỉnh. Suốt đường đi chỉ cúi đầu, buồn rầu không nói gì.

“Khi nào đi?”. Chị Phương hỏi: “Phải về rồi, không nỡ đúng không?”.

“Chẳng còn mấy ngày nữa”. Cô buồn phiền nói.

“Sẽ quay lại chứ?”.

“Em không biết. Có lẽ là không’. Cô gượng cười: “Em không biết còn quay lại làm gì?”.

“Dĩ nhiên là thăm bọn chị! Đúng là vô tâm”. Chị Phương trêu cô: “Lẽ nào nhất định phải để A Hải mời em quay lại? Nếu lớn không nói thì thằng nhỏ nhà chị có tính không?”.

“Em sẽ nhớ mọi người”. Mãn Tâm mím môi, gật đầu rất mạnh: “Nhưng em thật sự... không biết phải đối diện với anh ấy như thế nào. Chẳng may... anh ấy không muốn em quay lại, hoặc anh ấy có bạn gái mới...”.

“Bạn gái? Ha ha, đừng có nhắc đến những người qua lại với cậu ta nữa. Trước đây chị đã nói với A Đức, học A Hải cái gì cũng được, nhưng không được học cái thói chuyện trò tán tỉnh những loại phụ nữ ấy”.

“Anh ấy nói mình có rất nhiều bạn gái”.

Chị Phương vội giải thích: “Những người đó sao có thể coi là bạn gái được? Hơn nữa đó là chuyện trước đây, bây giờ hình như cậu ấy càng ngày càng an phận”.

“Không sao”. Thái Mãn Tâm lắc đầu: “Những chuyện đó không liên quan đến em”.

“Không giữ được em là tổn thất của A Hải”. Chị Phương thở dài: “Nhưng cũng chẳng biết làm thế nào. Sao em có thể ở lại một nơi nhỏ như Đồng Cảng vì một người không an phận như cậu ta”.

Hai người về quán trọ, vừa nhặt rau vừa nói chuyện. Thái Mãn Tâm không kìm được hỏi: “Anh ấy có nghiêm túc thích một cô gái nào không ạ?”.

“Chuyện này, những cô gái thích cậu ấy thì chị biết rất nhiều, người mà cậu ấy thích…”. Chị Phương nghiêng đầu suy ngẫm: “Hồi cấp ba cậu ấy đến Đam Hóa, nhưng cũng không nghe đồng hương nhắc đến. Về sau lên đại học...”. Chị hạ thấp giọng: “Em biết bà Lục là người Hoa gốc Việt chứ?”.

Thái Mãn Tâm gật đầu.

“Một cô gái có họ hàng với bà ấy sang bên này học. Lúc đầu ở Đam Hóa, sau đó sang Bắc Kinh học ngôn ngữ. Tên là Nguyễn gì Mai ấy, rất xinh đẹp, đôi mắt rất sáng, lông mi vừa rậm vừa dài. Hai ba kỳ nghỉ liền cô ấy và A Hải cùng về Đồng Cảng thăm bà Lục. Mọi người đều nói họ là một đôi. Đó là chuyện ba, bốn năm trước rồi. Về sau thì không thấy A Mai nữa”.

“Vì sao họ lại chia tay?”.

“Không biết, có lẽ có vấn đề gì đó. Có điều A Hải á, yêu ai cũng không bao giờ nói. Sau khi tốt nghiệp đại học, cậu ấy quay về Đồng Cảng. Thời gian đó thay người yêu như thay áo”. Chị Phương đập vào miệng mình: “Haizz, chị nhiều chuyện quá. Có điều những chuyện này mọi người đều biết. Mặc dù vậy những cô gái thích A Hải cũng không ít, chỉ có điều bố mẹ họ không cho phép. A Hải cũng không động chạm đến ai. Cậu ấy không mặn nồng với ai. Lần này đến thị trấn Bạch Sa đón em cũng là chuyện hiếm có”.

“Em không biết anh ấy nghĩ gì. Anh ấy chưa bao giờ muốn thử thay đổi điều gì. Anh ấy chỉ hy vọng có người chơi bời với mình”.

“Cho dù thế nào A Hải cũng không muốn làm tổn thương em”. Chị Phương vỗ tay cô: “Hãy tin chị, về bản chất thì A Hải là người tốt. Chỉ là quá khứ của cậu ấy phức tạp, không giống với chúng ta. Nếu em quyết định từ bỏ cậu ấy thì hãy rời khỏi đây, đừng quay trở lại. Chị sẽ không trách em không quay lại thăm chị”.

“Em cũng nghĩ như thế”. Thái Mãn Tâm gật đầu nhưng tim đau quặn thắt: “Em nghĩ, em sẽ không bao giờ quay lại nơi này’.

Mọi người ăn tối ở nhà bà Lục. Định Hải ăn như hổ đói. Chị Phương thở dài: “Chú em, không ai tranh giành với em đâu, ăn từ từ thôi”.

“Thức ăn bà nấu rất ngon”. Thái Mãn Tâm bưng bát, mỉm cười: “A Tuấn cũng luôn miệng nói em là thần ân”.

Chị Phương ngạc nhiên nói: “Ấy, thế sao không thấy em ăn gì?”.

Thức ăn thơm ngon bắt mắt nhưng quả thực cô không có bụng dạ nào, chỉ ăn hai con tôm, một cái nem: “Có lẽ là ăn quá nhiều xoài nên không thấy đói”. Cô kiếm cớ.

“Xoài thì lúc nào ăn cũng được, bỏ lỡ cơm bà nấu, sau này biết đi đâu mà bù lại?”. Chị Phương gắp cánh cà cho cô: “A Đức cũng không có phúc được ăn, từ chiều đã chạy đi tìm A Hải và anh Thành, rồi lại ở bên đó ăn cơm. Nếu hôm nay chị không đi theo sang Đồng Cảng thì nhất định anh ấy lại say mèm, nửa đêm mới về, rất nguy hiểm”.

“Thế thì phải nói với anh Đức, lái xe sau khi uống rượu rất dễ xảy ra tai nạn”.

“Đúng vậy, chị nói anh ấy rất nhiều lần rồi, có vợ có con rồi, học đòi người ta làm gì”. Chị Phương phàn nàn.

“Nếu là ở thành phố lớn, cảnh sát bắt người lái xe sau khi uống say rất nghiêm ngặt”.

“Ha ha, bên này làm gì có ai quản nhiều đến thế, rất nhiều chuyện muốn quản cũng không quản được, vì thế tai nạn cũng nhiều. A Hải có nói là cậu ấy đã bị tai nạn rồi không?”.

Thái Mãn Tâm lắc đầu: “Chuyện mất mặt như thế anh ấy không kể đâu”.

“Em đúng là hiểu cậu ấy”. Chị Phương cười: “Có điều lần ấy không phải đi xe mà là đi thuyền. Không biết cậu ấy làm sao, nửa đêm uống say lại đi lái ca nô, cũng không bật đèn, kết quả là đâm vào thuyền đánh cá. Về sau được người ta vớt lên”.

“Dùng lưới đánh cá vớt lên ạ?”. Định Hải nói xen vào.

“Đúng vậy đúng vậy, lẫn với bao nhiêu tôm cá chết”. Thái Mãn Tâm nghiêm túc gật đầu.

Chị Phương không kìm được bật cười: “Cụ thể thì chị không rõ, A Đức nghe được ở chỗ mấy người anh em. Mọi người cười cậu ấy rất lâu”.

Dọn dẹp xong, chị Phương ngồi trong phòng khách xem Vườn sao băng, chốc chốc lại có tiếng nhạc xen vào.

Không thể quên được lần đầu gặp em, đôi mắt hút hồn.



Thái Mãn Tâm thở dài, nhớ lại cảm giác bối rối khi mình giơ máy ảnh, bỗng nhiên người đang hát Vạn bất đắc dĩ là anh ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của cô. Cô không xem phim nữa, cầm hóa đơn đến tiệm ảnh lấy ảnh. Định Hải đi theo sau cô. Thái Mãn Tâm đứng ở cửa, giẫm lên thảm, nói với cậu: “Về nhà xem phim đi”. Cô nói: “Chị muốn đi một mình, được không?”. Định Hải mơ hồ gật đầu.

Thái Mãn Tâm xoa đầu cậu, khẽ cười: “Nếu A Hải kia cũng ngoan như thế này thì tốt”.

Nhưng nếu Giang Hải không phải là Giang Hải như thế thì liệu mình có còn mê đắm anh giống như một ngọn cỏ không thể tự nhổ rễ không?