Người con gái duy nhất của cựu hoàng đế Falun và đồng thời cũng là em gái của Hoàng đế Bastian hiện tại
Cô là một trong những ứng cử viên kế vị của hoàng tộc Raven
Cung điện của cô là nơi đẹp nhất, lộng lẫy và thoải mái nhất trong các cung điện ở Brygent.
Những trang phục cô mặc đều được dệt bằng loại vải tốt nhất, với cảm giác mềm mại mà không loại vải thường nào có thể sánh bằng.
Tất cả trang sức cô đeo đều tôn lên làn da trắng sáng, như thể chứa đựng tỏa dạ của chính nó vậy.
Xu hướng thời trang của thủ đô đều dựa trên những trang phục mà cô khoác lên mình.
Nhưng đó chỉ là những gì diễn ra trong quá khứ.
Lewellyn đã không còn được vui vẻ nữa.
Chính xác mà nói, cuộc đời cô không suôn sẻ như trước.
Và nếu nói một cách dễ hiểu thì, cuộc sống của cô bây giờ đang là một mớ hỗn độn.
“Ta chưa bao giờ nhận thức mọi thứ rõ ràng hơn lúc này” Lewelly nghiến chặt răng. Bước vào sảnh tiệc với đôi mắt đẫm lệ, bàn tay cô nắm chặt vào vạt áo màu xanh lam của mình.
Khi người hầu thông báo sự hiện diện của cô, mọi người đều quay lại nhìn. Nhưng trong ánh mắt đó, không thể thấy được sự tôn trọng.
Nàng công chúa bị ruồng bỏ ở Brygent.
Đó là cách người ta nhắc về Lewellyn.
Người đã có thể trở thành hoàng đế của Brygent, được coi là người đứng đầu giới quý tộc, giờ đây đã bị bỏ rơi một cách thảm hại.
Cô đã rất tổn thương bởi cách người khác nhìn bản thân trong hiện tại. Cơ thể cô nóng bừng như vừa nuốt phải một quả cầu lửa khổng lồ. Mồ hôi chảy ướt đẫm trên người, nhưng cô vẫn phải hạ nhiệt và cố gắng chịu đựng.
Dù không biết có thể làm vậy trong bao lâu, nhưng Lewelly vẫn phải đang cố gắng.
Sự kiên nhẫn.
Đó là cách duy nhất để sống sót.
Nếu cô gục ngã ở đây, Thái hậu Pamela có thể chớp lấy thời cơ để hạ bệ cô bất cứ lúc nào. Lewelly nghĩ rằng cơ thể cô thay đổi như thế này là do Pamela. Không, cô thậm chí sẽ không thể đứng ở đây nếu để bà ta nhận ra. Mồ hôi đang chảy ròng ròng trên cằm cô.
“Mọi chuyện ổn chứ, Lewellyn?”
Bastian, anh cùng cha khác mẹ, cũng là vua của Brygent, lo lắng hỏi. Bằng một giọng thủ thỉ, Lewelly lắc đầu với một nụ cười nhạt
“Mọi chuyện ổn. Thần không sao, thưa Bệ Hạ”
“Nếu em không được khỏe, em nên về cung điện và nghỉ ngơi”
Lewellyn biết những lo lắng của Bastian là chân thành, và đã gần như gật đầu trong giây lát. Nhưng…
“Bệ hạ, ta không nghĩ việc cho Công chúa của Quốc Gia rời bỏ vị trí của mình chỉ vì lý do sức khỏe là phù hợp”
“Mẹ, con cầu xin người…”
Việc Thái hậu can thiệp vào không có gì đáng ngạc nhiên, vì Bastian chính là con rối của bà ấy. Vậy nên, Lewellyn cố gắng giữ bình tĩnh và làm dịu sức nóng trong cơ thể.
“Bệ hạ nên nghe lời ta nói. Con bé cần được giáo dục đàng hoàng khi đã trở thành một người trưởng thành trong gia tộc Hoàng gia. Với tư cách là một người mẹ, thật đau lòng khi thấy con gái mình phải bỏ bê vì thể trạng bản thân cho một sự kiện quan trọng, nhưng ta đành phải chấp nhận. Vì đã là một thành viên của Hoàng gia, chúng ta cần sự kiên nhẫn”
“……..”
“Nhưng không phải đây là lễ kỉ niệm sự trở lại của Công tước Biserk, chủ nhân của Thánh kiếm sao?”
Lewellyn không khỏi ngạc nhiên. Đây là cái tên mà có lẽ, đã thay đổi và xáo trộn cuộc sống của cô hoàn toàn. Pamela nhấc nhẹ khóe môi của bà ấy. Chiếc váy bà đang mặc có màu xanh nhạt của ô liu tương phản với đồ trang sức màu xanh lam. Còn bức tranh được thêu bằng vàng lộng lẫy với những hoa văn tinh xảo trên bộ váy đã tạo ấn tượng về sự hiện diện của Thái hậu. Cô nhớ lại rằng một năm trước, người ta vẫn còn bàn tán xôn xao về chiếc váy tím tuyệt đẹp mà cô đã mặc.
Pamela vẫy chiếc quạt lông đà điểu một cách duyên dáng, rồi cất tiếng nói
“Con gái ta sẽ chào đón ngài ấy trở về, có phải không?”
“Phải”
“Ta biết mà, ngài ấy là bạn thời thơ ấu của công chúa mà”
“……..”
“Ta không nghĩ người sẽ làm ta thất vọng chỉ vì sự day dứt về sai lầm trước đây của mẹ người đâu”
Bất chấp tình thế hiện tại, bà ta ngang nhiên làm bẽ mặt Lewelly trước mọi người chỉ để khẳng định lại vị thế của mình. Bà ấy biết rõ rằng Công tước Biserk chính là người, là vết thương đau nhất của cô. Cuối cùng, Lewelly đã không thể chống lại được sự cay độc của Pamela mà ngã xuống.
Các quý tộc nhìn chằm chằm vào hai người họ mà chậc lưỡi. Chuyện mẹ kế ghét con riêng là điều họ cho là bình thường, đặc biệt là khi con trai bà đã kế vị ngai vàng sau nhiều thế hệ không có người thừa kế.
“Điều đó sẽ không xảy ra đâu” Lewellyn nói.
Thứ Pamela muốn thấy bây giờ là sự tuyệt vọng đến chết của cô.
Nếu cô chạy khỏi đây, Pamela thậm chí sẽ dựa vào đó mà lấn át cô. Lewelly đã quyết định rằng sẽ dừng việc chống lại bà sau khi bị bỏ rơi.
Lewellyn đan hai tay vào nhau và ngồi xuống bên cạnh nhà vua. Với tư cách là một thành viên của Hoàng gia, cô cũng mong đợi sẽ được chào đón chủ nhân của Thánh Kiếm. Công tước Armandite Biserk dù trẻ tuổi nhưng đã quét sạch các pháp sư triệu hồi quỷ, điều này nên được chúc mừng một cách xứng đáng. Ngay khi cô ngồi xuống, tiếng kèn đã vang lên như thể đang chờ đợi cô.
Bước ở giữa thảm đỏ là một người đàn ông. Khung cảnh này nhìn phi thực tế đến nỗi giống như họ đang xem một vở kịch vậy.
Lewellyn nhìn chằm chằm vào người đàn ông như không có chuyện gì xảy ra. Anh ta đã cao hơn kể từ lần đầu tiên cô gặp vào sáu năm trước. Trong sảnh tiệc, ngoại trừ Tristan Zayad – hiệp sĩ đầu tiên của vương quốc thì có lẽ không ai cao hơn anh ta.
Sự quý tộc, uy nghi đều được thể hiện qua mỗi bước đi của Công tước. Đó không phải là sự kiêu ngạo, mà là niềm tự hào khắc ghi khi được sinh ra trong một gia đình cao quý đã ăn sâu vào trong xương tủy của anh ta.
Đôi bốt màu đỏ sẫm tỏa sáng trong ánh đèn rực rỡ của sảnh tiệc. Người đàn ông mang màu sắc sặc sỡ tựa viên Garnet được chế tác tinh xảo như là kiệt tác của một nghệ nhân.
Ánh mắt của anh ta không tỏ vẻ khinh thường cũng không có vẻ gì là lịch sự, và quần áo thì hoàn hảo đến nỗi tưởng như nó được tạo ra để mặc lên thân hình hoàn hảo của anh ta vậy.
Hắn nhìn mọi người như thể đang đánh giá họ, nhưng đôi mắt màu xanh lam lại thể hiện sự lịch lãm của một quý ông.
Anh ta trở lại, vẫn với hình dáng quen thuộc của chàng trai trẻ sáu năm trước mà cô nhớ.
Trái tim Lewellyn đập thình thịch. Cơn sốt bị kìm nén đã bắt đầu lan ra khắp cơ thể. Trong một khoảnh khắc, cô tưởng rằng đôi mắt màu xanh lam ấy đang nhìn mình. Cô cúi đầu để kìm nén cảm giác nóng ran trong người, hai tay run rẩy bám chặt vào gấu váy.
Cô nghĩ rằng, bản thân sẽ giữ tình trạng này được lâu.
“Công tước Biserk, chào mừng.”
Vua Bastian đứng dậy chào đón.
“Thần rất lấy làm tiếc khi không thể tham gia vào ngày đầu tiên của buổi tiệc chúc mừng này”
“Thế là đủ rồi. Nó không quan trọng, nên không có vấn đề gì. Ta đã rất vui, đến mức không thể ngủ được sau khi nghe tin của ngài.”
Bastian cười rạng rỡ. Nụ cười của ngài như một bức tranh tuyệt đẹp được một họa sĩ tài ba tạo nên, khiến các quý cô không thể không nhìn.
“Tất cả là nhờ sự chiếu cố của Bệ hạ”
Lewellyn cười lạnh. Công tước Biserk – người trung thành với người mẹ đã khuất của cô, cúi đầu trước nhà vua.
Thật là ghê tởm, nhưng những lời đàm tiếu từ mọi người sẽ trút lên đầu cô nếu cô rời đi bây giờ. Và Lewellyn đặc biệt không muốn người đàn ông tên Armandite đó chú ý đến mình.
Những lời ca tụng ngày hôm nay đều dành cho Công tước, người có công xóa sổ hoàn toàn những kẻ đã gϊếŧ vô số người dân vô tội, tàn phá dân số – Nhóm Pháp sư Bóng tối
Bản thân Nhóm Pháp sư này đã là một thế lực hùng mạnh, họ đã phục vụ và thờ cúng ma quỷ. Nói một cách dễ hiểu, họ là tai ương của không chỉ vương quốc này, mà còn là rất nhiều nơi khác. Ngay cả những phép thuật họ sử dụng cũng khác biệt với những phép thuật thông thường. Công tước Biserk, cũng là người đã xóa sổ căn cứ của Nhóm Pháp sư, đáng được khen ngợi. Nhưng điều khiến người ta ngạc nhiên hơn cả là anh ta có trong tay một thanh bảo kiếm mà mọi người tưởng rằng nó đã biến mất.
Armandite đã không thể ngăn cản điều quan trọng nhất. Cơn tức giận dường như đã chảy khắp cơ thể Lewellyn, cô nở một nụ cười lạnh lùng.
“Công chúa Lewellyn trông cũng khỏe mạnh.”
Vào thời điểm đó, Armandite đã nói điều gì đó không cần thiết.
Sao hắn dám!
Ngọn lửa thù hận tuôn trào trong mắt Lewellyn. Bởi cô là người tận mắt chứng kiến Công tước Biserk, người tùy tùng mà người mẹ đã khuất của cô tin tưởng nhất, tận tay gϊếŧ chết mẹ cô.
Vì sự an toàn của cô, anh ta thậm chí còn đóng vai là người bảo vệ để dẫn mẹ cô đến chỗ đao phủ. Và mặc dù dường như em ấy không bị thương, Công tước cũng là người cướp đi Alpias, người em trai máu mủ duy nhất của cô.
“Tôi không biết rằng Công tước sẽ quan tâm đến hạnh phúc của tôi nhiều hơn là người mẹ quá cố của tôi đấy”
Lewellyn dám nói chữ “mẹ” là để mỉa mai. Trong một khoảnh khắc, mọi thứ dường như im lặng, có lẽ vì không ai biết mẹ của Lewellyn sẽ nói gì
“Công chúa vẫn như mọi khi,” Quý tộc thì thầm một cách nhẹ nhàng
“Cô ấy đã nói chuyện thật lạnh lùng với ngài hiệp sĩ vĩ đại, Jayad”
“Thật nực cười khi cô ấy không thể chúc mừng được cả người đã giải cứu đất nước”
“Cô ta thậm chí không nhận ra rằng mẹ cô ta đã sai”
Lewellyn cũng nghĩ việc cô lập bản thân là điều ngu ngốc, nhưng cô không quan tâm. Có rất nhiều tin đồn rằng cô ấy là một công chúa có tính cách thất thường do bị bỏ rơi và tuyệt vọng. Khi mẹ cô qua đời vào hai mươi ngày trước, cuộc sống của cô đã chìm trong tuyệt vọng. Giờ đây nó đang ở đáy vực thẳm, khi những tín hiệu nguy hiểm vang lên từ cơ thể cô.
“Thần đang cảm thấy không khỏe. Bệ hạ, xin hãy cho phép thần được rời đi”
Cuối cùng, Lewellyn đã bỏ cuộc và rời đi.
***
[1]Thái hậu là tước hiệu được đặt cho mẹ của Vua.