Căn Nhi - Tiểu Thanh Điềm

Chương 34 -2: PN1 - Đầy bụng kinh luân (2)




Hắn cứng lên, cách quần đỉnh ở trên eo cô, có ý đồ cầm tay cô tách ra chân cô: “Đừng sợ, khóa cửa. Em lại đọc cho chị một đoạn...”

Sắc mặt Niệm Đệ đỏ lên, quẫn bách đến cực điểm, vừa nhấc chân đá văng cánh tay hắn: “Không được đọc!”

Di động của hắn suýt nữa bay ra ngoài, Diệu Tổ buông cổ tay cô ra, ôm cô bật cười: “Di động suýt thì văng ra rồi... Được không đọc, không đọc.”

Để di động sang một bên, hắn vén váy cô lên: “Em nhìn xem.”

Niệm Đệ ấn váy ngăn trở, hắn xốc phía dưới không được liền tấn công bên trên, làm cô không ngăn chặn xuể, tay hắn lại vô cùng linh hoạt chạm được bắp đùi cô.

“Ướt.” Diệu Tổ hôn cô một cái, đem cô áp vào đệm mềm của sô pha, cả người cô gần như chìm vào trong.

Hắn chống ở phía trên nhìn cô chằm chằm, một tay kéo cà vạt, cởi bỏ hai cái nút áo: “Hôm nay không có việc gì, cửa cũng khóa. Chị...”

“...Sô pha.” Cô đỏ mặt.

“Đã biết.”

Hắn nói như vậy, ôm cô lên một chút, đặt ở bàn thấp trước sô pha.

Mấy quyển tạp chí rơi ầm ầm xuống đất, trang giấy tinh mỹ mở ra, bị hắn dùng đế giày đạp lên.

Hắn cúi người nói: “Trước khi về nhà lại lau cái bàn, chúng ta lặng lẽ, sẽ không ai biết.”

Niệm Đệ chống ở trên mặt bàn, hai cái đùi bị hắn mở ra, váy xốc đến trên eo.

Cô hấp tấp quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau lưng là cửa sổ thủy tinh trong suốt một mặt, cô thậm chí có thể nhìn thấy người đi đường hối hả bên dưới. Quá cao, quá thông thấu.

Hắn cũng quá sắc.

“Thật nhiều nước.” Diệu Tổ kéo quần lót của cô xuống, duỗi tay sờ một cái, “Rất thích sao, chị?”

Niệm Đệ cắn môi lắc đầu.

Diệu Tổ cởi bỏ thắt lưng, dương vật gấp không chờ nổi mà nhảy ra ngoài.

“Cứng rắn dựng thẳng đứng.” Trong đầu Niệm Đệ hiện lên câu nói vừa rồi của hắn.

Hắn kéo tay cô qua, để cô sơ: “Trong sách đều phải sờ sờ.”

Niệm Đệ xòe năm ngón tay, đỏ mặt không chịu: “Em còn muốn dùng sách lừa gạt chị?”

Vì thế Diệu Tổ duỗi tay đẩy ra cánh hoa của cô, chạm đến lỗ nhỏ kia: “Quả nhân nhi...”

Niệm Đệ kêu: “Không cho nói.” Cô bắt lấy đồ vật kia loát động lên, tỏ vẻ nhận thua. Côn thịt hoạt động ở trong lòng bàn tay cô, quy đầu cọ sát qua tay cô, kích động đến hơi rung lên.

Hắn thở dốc nặng nề, cúi người hôn cô, đầu lưỡi duỗi ra, chui vào trong môi cô, liếm láp vách trong non mịn mẫn cảm trong miệng cô, vòng quanh lưỡi cô mút vào, vang lên tiếng tấm tắc, giống như người đang khát tìm kiếm đã lâu mới thấy nguồn nước.

Một lát sau, hắn đè nặng thở dốc hỏi cô: “Cắm vào đi?” Ngón tay hắn vẫn luôn vòng quanh hạ thân cô xoa nắn, hoạt động quanh âm đế, lúc này âm hộ đã ướt đẫm, theo rãnh mông chảy đến trên đùi.

Hắn cắm một ngón tay vào, uốn lượn khắp nơi sờ cô: “Hút thật là lợi hại.”

Hai chân Niệm Đệ vẫn luôn phát run, cô đỏ mặt không phản ứng lại lời nói hạ lưu của hắn.

“... Em đây lại đọc một bài thơ nhé? Phía sau trong sách...” Diệu Tổ cọ chóp mũi cô.

“Đừng náo loạn... Mau cắm vào đi.” Niệm Đệ lại chịu thua một lần nữa. Đọc sách là đọc dâm thư, ngâm thơ lại muốn đọc dâm thơ.

Diệu Tổ đỡ dương vật, quy đầu nhắm ngay trước tiểu âm đế của cô đâm vào hai cái, cô kêu rên hai tiếng trừng hắn, hắn mới đẩy cánh hoa ra cắm vào cái lỗ nhỏ chảy nước kia.

“Đã lâu không thấy…” Hắn vừa đẩy mạnh vào bên trong, vừa thấp giọng nói.

Niệm Đệ nhẫn nhịn cảm giác bị căng ra quái dị, miễn cưỡng phản bác hắn: “Đâu ra đã lâu…” Hôm trước còn quấn lấy cô làm.

Diệu Tổ nói: “Không mang bao, thịt dán thịt, đã lâu không thấy.”

Sau khi buộc ga-rô ba tháng còn phải tránh thai, ngày hôm qua mới vừa đi bệnh viện kiểm tra, tinh dịch trong tinh tử đã hoàn toàn biến mất.

Lần này thật sự là… Cửu biệt gặp lại, đặc biệt nóng bỏng.

“Cảm giác được sao? Nó hôn chị đó.” Hắn đâm vào bên trong, dùng một loại góc độ đặc biệt, dùng đỉnh đầu cứng rắn cọ lên vách trong của cô.

“Mã mắt, nó đang nói chuyện với tiểu âm hộ kìa.” Hắn cắm đến tận cùng bên trong nghiền nát, tay áo sơmi cuốn lên một đoạn, chống ở trên bàn, cơ bắp trên cánh tay căng chặt.

Trong lúc Niệm Đệ hoảng hốt, giống như thật sự có thể cảm giác được cái lỗ nhỏ sẽ bắn tinh kia lúc đóng lúc mở, ở bên trong hôn môi cọ sát với thịt mềm bên trong của cô.

Sắp bị hắn làm cho toàn bộ đầu óc đều là mấy thứ này.

“Đừng nói những lời này.” Cô đầu hôn não trướng mà rên rỉ.

Hắn phóng đãng tùy ý mà thọc vào rút ra, đã không có nửa điểm bận tâm đối với áo mưa, động tác của hắn kịch liệt, đa dạng chồng chất. Trong chốc lát đâm chỗ này, trong chốc lát cắm chỗ kia, làm cho cô thần hồn điên đảo, cơ hồ bị khoái cảm nôn nóng làm cho phát cuồng.

Diệu Tổ sờ soạng dâm thủy dưới thân cô một phen, lại dán đi lên: “Em đây đọc thơ cho chị.”

Thôi đừng. Niệm Đệ mở mắt ra nhìn hắn, lại bị hắn đột nhiên cắm xuống làm cho nói không nên lời.

Hắn đã bắt đầu thấp giọng đọc, mang theo tiếng thở dốc ẩn nhẫn: “Tôi là người tuyệt vọng.”

Niệm Đệ dừng một chút, đè lại tay hắn.

Tay hắn cùng mười ngón tay của cô đan vào nhau, đem tay cô ấn ở ngực hắn, ngực áp đến trên người cô.

“Là lời nói không vọng âm.” Hắn hôn lên mặt cô một chút.

“Kẻ đã mất tất cả, và kẻ đã có tất cả.” Hắn gần sát môi cô.

“Em là mối dây ràng buộc cuối cùng, trong em nỗi thống khổ tột cùng của tôi rên xiết.”

Cánh môi ướt át ở khóe môi cô khép mở, hắn thấp giọng đọc một câu cuối cùng: “Trên mặt đất khô cằn của tôi, em là bông hồng cuối cùng.”

Cuối cùng, trong lúc giao triền, hắn rốt cuộc như ý nguyện bắn vào trong.

Niệm Đệ ở giữa khoái cảm trùng điệp tự nhiên mà nghĩ:

Sách hắn không dễ đọc.