Căn Nhi - Tiểu Thanh Điềm

Chương 24-2: Hồng nhạt (2)




Niệm Đệ nói ngủ ngon với con bé, Thạch Đầu nằm ở trên giường lắc chân, nói: “Người kia còn tính không kém, nghe hiểu được tiếng người.”

Niệm Đệ bật cười.

Cô trở lại phòng ngủ, dừng bước ở cửa.

Trên giường một loạt búp bê, khăn trải giường đổi thành hồng nhạt, trên mặt đất trải thảm nhung.

Diệu Tổ về trước cô, đem những thứ từ phòng Thạch Đầu mang về phòng của bọn họ.

“...Diệu Tổ.” Niệm Đệ nhìn hắn đùa nghịch mũ của con búp bê, bị chọc cười.

Diệu Tổ đi kéo kéo cô vào, đóng cửa lại, khóa trái.

Hắn lôi kéo tay cô: “Chị à, những thứ này đều cho chị.” Hắn nhét thú nhồi bông vào trong tay cô, “Em vẫn luôn muốn tặng cho chị.”

“Lúc còn ở trong núi.”

Tay Niệm Đệ dừng lại một chút, cầm con gấu bông màu hồng nhạt kia nhìn hắn.

Diệu Tổ lại không tiếp tục nói nữa, tay hắn trượt từ trên tóc cô xuống, xốc quần áo cô lên, cởi quần áo cô ra.

Niệm Đệ vài cái đã bị hắn lột sạch sẽ, chỉ có thể dùng con gấu chặn ở trước ngực, co chặt bả vai: “Đèn sáng quá.”

“Để em nhìn xem.” Diệu Tổ hôn xuống vai cô một cái, đẩy cô ngã lên trên giường.

Trên khăn trải giường hồng nhạt, người phụ nữ cả người trần trụi, hai cái đùi kẹp lại, tay ôm con gấu bông che hai điểm trước ngực, rãnh ngực bị cánh tay đè ép càng sâu hơn, sắc mặt ửng đỏ, trên người còn có dấu hôn chưa phai màu.

“Thật trắng.” Diệu Tổ cúi đầu sờ đùi cô.

Niệm Đệ hợp ngực lại nằm nghiêng qua một bên, đưa lưng về phía hắn, thật sự là vô cùng ngượng ngùng: “Đừng nói nữa.”

Ngón tay Diểu Tổ theo đùi cô hướng lên trên, cười khẽ: “Từ nhỏ chị đã trắng. Không chịu nổi ánh mắt trời chiếu lên, nóng lên làn da liền phiếm hồng."

“Giống như bây giờ, em sờ đến chỗ nào, chỗ đó liền đỏ lên, hồng hồng.” Tay hắn vuốt ve qua lại trên sống lưng cô, “Rất nóng đi?”

Niệm Đệ không trả lời hắn.

Diệu Tổ cởi bỏ quần áo, cởi sạch sẽ, nằm nghiêng ở phía sau cô. Chân dài vượt lên, kẹp lấy chân cô.

Hắn duỗi tay cầm một con thú bông khác, nhét vào trong lòng ngực Niệm Đệ, đợi cô duỗi tay nhận lấy, bắt tay ấn ở trên ngực cô, vuốt vê: “Thích mấy đồ chơi này?”

Một tay Niệm Đệ cầm một món đồ chơi, vô lực chống cự, vú đã thất thủ, sắc mặt cô đỏ bừng: “Đừng xoa nhẹ.”

Diệu Tổ nói: “Em đây hôn hôn.”

Hắn cưỡi lên phần thân trên của côm từ sau lưng lật qua chuyển tới trước người, cúi đầu dán lên ngực cô.

Niệm Đệ dùng món đồ chơi chắn một cái, đầy miệng hắn đều là lông gấu bông.

Cô nhịn không được nở nụ cười, giường đều hơi hơi rung lên.

Diệu Tổ từ đỉnh đầu con gấu bông kia ngẩng lên lộ mặt ra, trong mắt có ý cười: “Hóa ra chị thích mấy món đồ chơi này như vậy.”

Hắn duỗi dài cánh tay, lại cầm sáu bảy con búp bê vải ở đầu giường, đầu tiên là nhét vào trước ngực cô, nhiều đến cô ôm không hết, mấy món đồ chơi đều lăn xuống dưới, liền đổi thành nằm ở quanh người cô.

Thú bông trẻ con quay chung quanh người phụ nữ thành thục trần truồng thành một vòng, phá lệ sắc tình.

Hắn ngồi ở bên người cô, từ trên cao nhìn xuống mà thưởng thức, cầm lấy một con thỏ bông nhỏ, làm nó “đi” ở trên người cô, từ bả vai tới cánh tay, đi qua bụng, đem nó ấn ở khu tam giác dưới thân cô.

Lông nhung mềm mại tạo ra xúc cảm làm người an tâm, nhưng bị hắn đùa nghịch dâm loạn như vậy lại làm làn da cả người Niệm Đệ đều mẫn cảm phát ngứa. Cô hơi hơi thở dốc: “Đừng náo loạn.”

Diệu Tổ để con thỏ con kia ngồi ở trên âm phụ của cô, nói không nhanh không chậm: “Thỏ con về đến nhà.”

Niệm Đệ bị hắn nói cho cả người khô nóng, dưới thân đã ướt. Cô đặt hai món đồ chơi trong tay sang một bên: “Mau thu thập mấy món đồ chơi lại đi, không chơi nữa.”

Cô có ý đồ đứng dậy, Diệu Tổ lại đem cô đè xuống một phen. Hắn nhìn hạ thể cô thở dài tiếc nuối: “Thỏ con té ngã rồi, nằm ở giữa đùi chị.”

“Diệu Tổ!” Niệm Đệ cảm thấy cực kỳ thẹn, nắm cánh tay hắn, “Đây chính là đồ chơi em mua cho Thạch Đầu, trẻ con mới chơi.”

“Những thứ này đều là của chị.” Diệu Tổ đè cô lại, cúi người hút lấy đầu vú cô, “Thơm thơm, mềm mại, giống như chị vậy.”

“Ngô...” Khoái cảm tê dại từ đầu vú truyền đến, đầu lưỡi hắn không ngừng khảy, Niệm Đệ nhịn không được ôm lấy đầu của hắn, phát ra tiếng hừ nhẹ.

Diệu Tổ nặng nề mà hút một ngụm, vang lên một tiếng giòn tan.

“Thật ghen chết đi được.” Hắn chôn ở ngực cô dùng chóp mũi cọ nhẹ, cô ý phun khí nóng lên đầu vú cô, “Em cũng chưa được hưởng qua sữa là hương vị gì...”

Trên mặt Niệm Đệ đỏ lên, ngón tay cắm vào tóc ngắn của hắn, hắn không ngừng liếm hút, lực đạo lớn có hơi đau, cô có loại cảm giác đang cho con bú sữa: “Nhẹ chút.”

Diệu Tổ tiếp tục hôn đi xuống, Niệm Đệ đẩy hắn một chút, nửa nghiêng người dùng cánh tay chắn.

Trên bụng có vết rạn do mang thai, khó coi.

Diệu Tổ lại đẩy cánh tay của cô ra, nhìn không chớp mắt.

Những vết rạn da màu xám trắng từng đường từng đường vằn vện, rải rác ở trên bụng cô.

Hắn chỉ nhìn thấy thời điểm chỗ này tròn trịa bị căng ra hoa văn tỏa sáng, không nghĩ tới nhiều năm trôi qua như vậy, chúng vẫn còn ở đấy.

Như là dấu vết của vết sẹo, là những việc trong quá khứ không bao giờ biến mất.

Hắn cúi đầu liếm lên, bụng nhỏ của Niệm Đệ ngứa lên co rụt lại. Hắn đẩy eo cô lên cao, liếm cho bụng cô vừa trơn vừa ướt. Hắn mút vào thịt mềm, cả người Niệm Đệ phát run, dâm thủy chảy xuống theo kẽ mông. Cô duỗi tay ấn đầu của hắn, muốn đẩy ra cuối cùng lại thành ôm chặt lại.

Trên khăn trải giường hồng nhạt xuất hiện vệt nước đậm màu.

Hắn đột nhiên nói: “Nếu chị tám tuổi thì thật tốt.”

Niệm Đệ nghe không rõ.

Hắn bẻ đùi cô ra, đi xuống ngậm lấy âm đế của cô, liếm một ngụm.

“Thạch Đầu có, em đều muốn cho chị.”

Đầu lưỡi hắn chui vào, đẩy ra thịt mềm non mịn trùng điệp, câu ra chất lỏng róc rách, tấm tắc rung động, uống cạn tất cả.