Nhưng mà từ đầu chí cuối hắn không hề hỏi Hạng Nghiêm chuyện gì đã xảy ra. Hắn cũng tin rằng ai đó chẳng ăn được quả ngon nào, mà Hạng Nghiêm cũng sẽ không làm chuyện có lỗi với Cố Giản.
Có ai vừa ăn vụn mà bình tĩnh như hắn không?
Không.
Hôm sau, bốn người Cố Giản đúng hẹn hội hợp, cùng nhau đến bệnh viện.
Khéo làm sao, vẫn là cái bệnh viện Cố Giản từng đi khám lúc phát hiện mình phân hóa thành Omega.
Đợi cậu nhìn thấy ông bác sĩ lần đó, Cố Giản càng muốn cảm thán duyên mệnh khó lường.
Nhưng sau đó cậu liền phát hiện có chuyện không đúng.
“Bác sĩ Hạ, ông ấy là…”
Sau khi Hạng Nghiêm nhìn thấy ông bác sĩ kia thì bỗng nhiên trở nên nghiêm nghị nhìn vào một ông bác sĩ khác, giọng điệu không nặng nhưng vẫn là chất vấn.
Lại nói, bên trong văn phòng mà họ đang đứng có đến hai người bác sĩ. Cố Giản chỉ cần nghĩ một chút đã hiểu được vấn đề tại sao Hạng Nghiêm lại trở nên như vậy. Lúc trước đã nói muốn đi gặp bác sĩ riêng nhằm mục đích tránh cho việc này truyền ra ngoài sao, cho nên thật ra người phụ trách là ông bác sĩ họ Hạ kia mà không có liên quan gì tới ông bác sĩ cậu gặp lần trước hết.
Vậy sao ông ấy lại ở đây? Cố Giản cũng muốn biết sau khi phát hiện ánh mắt như đang phát sáng của ông bác sĩ kia. Ánh mắt ma quỷ a…
“À là thế này.”
Bác sĩ Hạ ngược lại không có bối rối, thản nhiên giải thích: “Bác sĩ Từ là một người cực kỳ có kiến thức trong lĩnh vực nghiên cứu những biến đổi đặc biệt khác thường có thể xảy ra ở pheromone. Là do tôi tiến cử, có thể Hạng tổng quên nói với cậu. Ông ấy đã ký giấy cam kết sẽ không để lộ bất kỳ tin tức gì ra ngoài rồi.”
“…”
Cố Giản nghe xong mà chết lặng.
Cho nên số phận của cậu vẫn là thoát không khỏi bị ông bác sĩ kia nghiên cứu chứ gì.
Mặt mũi! Mặt mũi thôi mà cũng không cho cậu giữ nữa!! Lần nào cũng muốn cậu quăng đi!!!
Cố Giản thẹn muốn bốc khói xanh.
Nhưng cho dù cậu có muốn bốc khói xanh hay đỏ thì chuyện đâu vẫn ra đấy… Hạng Nghiêm sau khi nghe giải thích thì không vướng mắt chuyện này nữa. Sau đó quá trình kiểm tra nhanh chóng được diễn ra dưới sự quẫn bách của Cố Giản.
“Cậu trai, chúng ta thật có duyên.”
Bác sĩ Từ cười như một đóa hoa.
“…”
Cố Giản “đã nằm thẳng cẳng”.
Cậu cười như mếu trong lòng, tàn nhẫn cắt bỏ sự xấu hổ, máy móc nói: “Chào bác sĩ.”
Bác sĩ Từ rất có tâm trấn an cậu: “Đừng căng thẳng… À, lần đó có phải đã dọa cậu không?”
“.”
No! No! Không cần nhắc lại! Làm ơn!
Trong lòng liên tục gào thét, ngoài mặt Cố Giản vẫn giữ khuôn mặt cứng đờ như mất cảm xúc nói: “Có chút chút.”
Hạng Nghiêm đứng bên cạnh cứ thấy quái dị chỗ nào mà không nhìn ra được. Mặc dù hắn rất bất ngờ khi Cố Giản quen biết bác sĩ Từ, nhưng nghe một chút là hắn đã hiểu được nguyên nhân nên không bận tâm nữa.
Cho nên chẳng ai biết trong lòng Cố Giản có bao nhiêu oán giận thét gào như điên.
Cũng may là vị bác sĩ này một khi vào chuyên môn là trở nên nghiêm túc, không có hỏi vấn đề “ngoài lề” nào cả, câu câu đều là chọt vào tình huống của họ mà nói: “Cho nên sau khi vượt qua ba ngày phân hóa thì mọi thứ ổn định? Giống như lúc phân hóa lần hai?”
“Vâng.”
Cố Giản đáp.
“Tình huống khá tốt, nhưng vẫn phải thêm một bước xét nghiệm sâu nữa.”
Bác sĩ Từ vừa nói vừa cầm ống xi-lanh, chuẩn bị lấy máu của Cố Giản đi kiểm tra.
Bên kia bác sĩ Hạ cũng đang thẩm vấn Đào Bạch.
Tình huống bên Đào Bạch còn quái lạ hơn, khiến cho bác sĩ Hạ cũng trở nên thần kinh giống bác sĩ Từ lúc mới gặp Cố Giản vậy.
Thế mới nói mấy người bác sĩ này cứ hở động tới chuyện quái lạ trong chuyên môn của họ là họ liền trở nên động kinh, nên làm quen thôi.
Kết quả sau đó là bốn người đều bị lấy máu, đi xét nghiệm. Không chỉ vậy họ còn phải do nồng độ tương thích giữa pheromone với nhau nữa nên hai cặp Cố - Đào bị đưa vào hai phòng khác nhau, chuẩn bị cho quá trình lấy mẫu thí nghiệm.
“.”
Nghe thì nghiêm túc tử tế lắm ha.
Thật ra là muốn để họ ấy ấy, pheromone giao hòa thì lúc đo lường sẽ chính xác hơn.
Bên phía Đào Bạch thì còn đỡ, nhiều lắm chỉ cần Hứa Văn cắn hắn một cái, hai người lại sóc lọ cho nhau là lấy được mẫu. Cái này đương nhiên là dưới tình huống Đào Bạch sống chết không cho Hứa Văn làm hắn ở đây mà suýt đánh nhau. Sau khi ra ngoài họ còn có thể lườm nguýt nhau như kẻ thù nữa.
Nhưng bên Cố Giản thì không giống vậy.
Cố Giản và Hạng Nghiêm xem như là một cặp bạn đời đã đánh dấu chung thân rồi, độ tương thích của họ còn vô cùng cao. Hạng Nghiêm mà cắn Cố Giản một cái là đem cậu đẩy vào kỳ phát tình tạm thời ngay. Lúc đó họ không thể nhẹ nhàng mà lấy được mẫu thí nghiệm, ngược lại phải tận tình làm một lần may ra lúc về Cố Giản mới đi bằng hai chân được, còn không để mình thất thố, mất mặt trước mặt anh em bạn bè.
Cơ mà lúc ra ngoài cậu cũng là bị Hạng Nghiêm ôm ra, nằm gục trên người hắn, giống như đang ngủ.
Đào Bạch lần đầu tiên nhìn thấy một Cố Giản mềm mại, ngoan ngoãn như mèo con nằm rụt trong ngực Hạng Nghiêm. Hắn khó mà nói được cảm giác của mình lúc này là cái gì, cuối cùng chỉ biết quay đầu đi tự niệm trong lòng không nghĩ đến nữa. Đó là cách thức đối đãi giữa bạn bè. Không khiến nhau khó xử và quẫn bách.
Thật ra Cố Giản chỉ là hơi đuối chứ không hề bất tỉnh. Nói ra thì lần này so với những lần khác nhẹ nhàng hơn nhiều, vì Hạng Nghiêm cũng biết ở đây không phải ở nhà, không thể thoải mái mà làm được.
Sau đó bốn người lại ngồi trong văn phòng của bác sĩ, trò chuyện đơn giản trong lúc chờ đợi kết quả kiểm tra.
Trải qua rất nhiều năm đóng góp, hiện tại máy móc có thể phát huy công năng rất lớn trong quá trình truy tìm kết quả. Họ chỉ đợi chừng nửa tiếng là hai vị bác sĩ đã trở về.
“Có một điều mà chúng tôi đã đoán được từ đầu là pheromone của các vị có độ tương thích với nhau vô cùng cao.”
“A với A mà cũng có thể tương thích?”
Hứa Văn ngu người.
“Sao lại không?”
Bác sĩ Từ hứng thú tràn trề nói: “Đều gọi là pheromone cả thôi, đương nhiên bản chất của nó đều như nhau. Sở dĩ phân biệt ra là do một sợi gen đặc thù bên trong quyết định giới tính của nó, giống như chúng ta phân chia thành nam và nữ vậy.”
“Ở một mức độ nào đó pheromone còn tinh xảo hơn ARN, nó chỉ phụ trách phóng đại một đoạn tính chất, khiến cho chỗ đó vượt trội hơn. Tựa như trong xã hội sẽ có vài người đầu óc thông minh hơn, gọi là thiên tài. Hay có năng lực phi thường về sức mạnh. Nghe thì có vẻ huyền ảo, nhưng đều là có thật, không phải tưởng tượng như trong phim ảnh thôi đâu.”
“…”
Bốn tên “Alpha” như đang nghe thiên thư.
“Nói nhiều hơn các cậu cũng không hiểu. Vậy đi.”
Bác sĩ Hạ đứng ra nói: “Trước nói về tình huống của Hạng thiếu gia. Bởi vì đặc thù lúc phân hóa nên sau khi đo lường nồng độ dung hợp của pheromone, chúng tôi phát hiện tỉ lệ tương thích giữa hai người cao max điểm.”
“…”
Max điểm là ý nghĩa gì?
Chính là nói nếu thang điểm chỉ có một trăm, thì họ là một trăm điểm.
Đúng, chính là như vậy.
“Không chỉ vậy chúng nó còn kết nối rất chặt chẽ.”
Bác sĩ Từ chen vào, giọng nói vô cùng phấn khích: “Các cậu sẽ không hiểu hai chữ chặt chẽ này này nó kỳ diệu thế nào. Chúng tôi đã thử phân tích pheromone trong máu của hai người, phát hiện lúc chưa đánh dấu, pheromone của hai người cũng đã hòa hợp như vốn là một thể.”
“…”
Không nhìn biểu tình chết lặng của họ, bác sĩ Hạ nói thêm: “Vì điều này mà tôi khuyên hai người đừng có suy nghĩ chuyện tách nhau ra.”
Hai người Cố Giản giật mình.
“Biện pháp cắt tuyến thể đối với tình huống của hai người không hề khả thi, trừ khi rút sạch máu, đổi tủy, nếu không pheromone tương thích của hai người vẫn tiếp tục được sinh ra.”
Bác sĩ Hạ nghiêm nghị nhìn họ, không hề là đang hù dọa.
Cho nên hai người cũng bất giác nghiêm túc đối đãi đối với chuyện này.
Hai người Đào Bạch đang nghe bên cạnh cũng rất giật mình.