Mặt Tô Đan Chi tái xanh lại không thể nói nửa câu mà chỉ biết cắn môi phừng phừng oán hận nhìn bóng lưng của Cố Giản. Ngay từ đầu anh ta đã quá xem thường Cố Giản.
Mẹ! Khí phách!
Hứa Văn ở một bên lại thật muốn vỗ đùi cái bép khen hay.
Mặc dù hắn tò mò lắm nhưng không thể không khen ngợi khí thế vừa rồi của Cố Giản, thật sự là lực chấn quần hùng a. Nhìn Tô Đan Chi tức ói máu, hắn không khỏi thương cảm cho anh ta mà.
Thật đáng thương khi đụng phải một con độc lang không biết e dè là gì. Đã vậy còn đi khiêu khích nó, chọc cho nó lộ ra nanh vuốt sắc nhọn. Không bị thương còn có thể toàn mạng mà ra đã là tốt, hi vọng sau này Tô Đan Chi có thể thông minh một chút.
“Nói chuyện xong rồi sao?”
Cố Giản không biết Hứa Văn nghĩ gì, cậu vừa hội họp được với tên gấu nhà mình liền hỏi. Dáng vẻ vô hại hoàn toàn không có giống vừa nãy, khí thế hung cậu dành để vả mặt tình địch đó.
“Xong rồi, đưa anh đi gặp bọn họ.”
Hạng Nghiêm nói xong liền lần nữa đưa Cố Giản đi. Lần này hắn trực tiếp nắm tay cậu, dẫn thẳng đến trước mặt nhóm gia trưởng nhà Hạng gia.
Một nhóm người tự nhiên có chút tay chân lóng ngóng, làm người ta nghi ngờ liệu đây có phải là những nhân vật cực kỳ có tiếng tăm trong thời của họ, đến giờ danh tiếng vẫn chưa dứt lại càng già càng cay hay không.
Nói đùa, đây là đi gặp con dâu tương lai đó.
Họ cứ nghĩ phải mất rất lâu kia. Kết quả thằng nhóc này có người rồi mà còn giấu, còn giấu cả chuyện phân hóa nữa.
Dự là mấy phút trước, dưới sự truy vấn của mấy người nhà họ Hạng, Hạng Nghiêm sau khi bàn giao vợ cho thằng bạn thì quay qua đối phó với mấy vị gia trưởng: “Ba, mẹ, dì, ông bà nội, sự thật là trước ngày phân hóa thành công con đã cắn anh ấy một cái.”
“…”
Người một nhà họ Hạng ngây ra.
“Ý con là lúc con chưa phân hóa con đã tìm con dâu cho mẹ rồi hả???”
“…”
Nói vậy cũng đúng đi. Hạng Nghiêm ngẫm nghĩ thấy không sai nên gật đầu, bỏ qua cả việc mình vốn không có quen biết Cố Giản.
“Lúc đó con không biết, người ta cũng không nói. Đợi con phân hóa xong, gặp lại mới biết. Khi ấy Cố Giản còn chưa có chấp nhận được chuyện này nên con quên nói với mọi người.”
“…”
Thật ra là tên quỷ nhà ngươi sợ chúng ta gây áp lực cho nó chứ gì!
“…”
Hạng Nghiêm đọc được ý nghĩ này trong mắt đám trưởng bối, làm trò không trả lời mà vuốt mũi nhìn nóc đại sảnh.
Thằng quỷ láu cá!
Người một nhà thay phiên chửi hắn qua ánh mắt.
Hại bọn họ tính toán cho lắm vô, giờ còn chưa kịp làm gì đã bể kèo.
Chứ còn gì nữa! Bây giờ chẳng lẽ còn muốn ở trước mặt con dâu làm trò tìm vợ bé cho nó nữa?
Thật sự là tức chết người mà!
Hạng Nghiêm không rõ vấn đề, nhưng mà cũng không dám đối đầu với số đông, dù sao hắn cũng có sai là che giấu.
“Vậy giờ chịu đưa về là dỗ người xong rồi đúng không?”
“Đứa bé đó bao nhiêu tuổi? Người ở đâu? Gia cảnh thế nào?”
“…”
Cái gì cũng phải từ từ được không?
Hạng Nghiêm cạn lời, nhưng vẫn đáp bằng hết những câu hỏi của nhóm trưởng bối.
Hắn không hề sợ người nhà mình chê bai Cố Giản. Mà quả thật sau đó…
“Đứa bé này cũng đủ quật cường, tính cách độc lập, rất hợp với nhà ta.”
“Đang yên đang lành tự nhiên phân hóa thành Omega, chắc nó sốc lắm nhỉ. Nó mà có muốn đánh con một trận thì nhớ nằm yên cho nó đánh đó.”
“…”
“Mà con cũng lựa người cắn lắm, đứa bé kia nhìn đẹp mắt, khí thế còn rất mạnh.”
Đương nhiên rồi!
“Được rồi, xem ở con rất có mắt, bỏ qua cho con lần này.”
“…”
“Đến dẫn nó tới đây đi, không khéo nó sẽ nghĩ chúng ta không thích nó, muốn ra oai phủ đầu với nó đấy.”
“…”
Chứ không phải mọi người có ý này sao?
“Đi mau!”
Sau đó dưới sự thúc giục của người một nhà họ Hạng, Hạng Nghiêm dưới ánh mắt tò mò của chúng khách nhân, dẫn Cố Giản đến ra mắt.
Người xung quanh hai mặt nhìn nhau đầy kinh dị.
Gì? Tiết tấu này là…
Không, chắc không phải đâu… Họ cười yếu ớt phản bác trong im lặng.
Có lẽ đó chỉ là bạn bè của Hạng thiếu gia thôi đúng không?
Chỉ có Tô Đan Chi khuôn mặt như muốn chảy nước, đáng sợ vô cùng nhìn Cố Giản đi đến trước mặt người nhà họ Hạng, sau đó được bà nội Hạng niềm nở nắm tay cười hỏi han.
Làm sao có thể như vậy… Người nhà họ Hạng điên hết rồi sao!??
Tô Đan Chi rất muốn nghĩ, có lẽ người nhà họ Hạng chỉ muốn cho Hạng Nghiêm mặt mũi, hoặc là vì giữ mặt mũi trước mặt người ngoài mà tạm thời tỏ ra ân cần với Cố Giản thôi. Không thì cũng là Hạng Nghiêm giới thiệu Cố Giản là bạn của hắn. Nhưng bất an trong lòng anh ta lại càng ngày càng lớn, không sao tự dối gạt mình được.
Anh ta nghĩ đến những lời Cố Giản nói… Chẳng lẽ thật sự có chuyện gì mà anh ta không biết sao? Nếu không anh ta mới không tin người nhà họ Hạng có thể thản nhiên mặc kệ vấn đề nối dòng của nhà mình mà chấp nhận để Hạng Nghiêm cưới một Alpha làm bạn đời được!
Nhưng mặc cho Tô Đan Chi có nghĩ thế nào đi chăng nữa, việc Cố Giản được người nhà họ Hạng chính thức tiếp nhận là việc ván đã đóng thuyền rồi.
“Con trai, lúc phân hóa có gặp vấn đề gì không? Có đi bệnh viện kiểm tra lại chưa?”
Mẹ Hạng rất hiền huệ, nghĩ đến việc mà người khác không nghĩ tới đầu tiên. Sau khi nghe bà nói xong mấy người còn lại kể cả Hạng Nghiêm đều nhìn chằm chằm vào Cố Giản.
Vốn không có quá lúng túng vì bản chất Alpha trong lòng cậu vẫn đủ cứng, bị nhiều ánh mắt nhìn chăm chú, còn săm soi việc xấu hổ như vậy, Cố Giản cũng có chút ăn không tiêu, nghẹn một hồi mới nói: “Lúc mới đầu có đi bệnh viện… Bác sĩ nói là…”
Cố Giản nói hết được nữa.
Cậu cũng cần mặt mũi mà!!!
Giống như nghe được tiếng lòng của cậu, mấy vị gia trưởng hiểu ý rút quân. Mẹ Hạng đứng ra nói: “Ầy, chúng ta hiểu rồi. Nhưng nói vậy mà vẫn chưa được kiểm tra lại đàng hoàng đúng không.”
Cố Giản cố gắng gật đầu.
“Vậy hôm nào để a Nghiêm đưa con đi đi, nên kiểm tra xem có để lại vấn đề gì không. Dù sao lúc a Nghiêm phân hóa chúng ta còn thấy rất ly kỳ, có nhiều thứ không hiểu rõ, lỡ có chuyện lại trở tay không kịp thì không tốt.”
Mẹ Hạng hết lòng nói.
Cố Giản hiểu, cũng biết bà nói đúng. Thật ra nếu không phải sợ bị dòm ngó thì cậu cũng muốn đi lại lần nữa rồi.
“Con yên tâm, Hạng gia ta có bác sĩ riêng, sẽ không bị người biết đâu.”
Lời này giống như tiêm thêm cho Cố Giản một mũi thuốc an thần liều mạnh, khiến cậu triệt để an tâm.
“Ầy ông xã à, anh đi chủ trì buổi tiệc đi.”
Lúc này nhà họ Hạng mới nhớ ra mình còn một trách nhiệm này nữa. Họ vì việc đột ngột tìm được con dâu mà quên mất tiêu.
Tuy rằng buổi tiệc này họ bày ra mục đích chính không phải vì sinh nhật của ba Hạng nhưng mặt ngoài phải làm cho chu toàn mới được.
“A Nghiêm, con dẫn a Giản ra chỗ khác ăn gì đi. Không cần để ý chuyện khác.”
Mẹ Hạng giống như chủ quản gia đình, chỉ huy ba Hạng rồi lại ra lệnh cho Hạng Nghiêm, bản thân mình cũng dẫn theo dì Hạng đi tiếp khách. Ông bà nội Hạng lớn tuổi, chỉ cần ngồi ở đó tiếp bạn già là được.
Cố Giản ngờ ngợ được người nhà họ Hạng không muốn làm cậu lúng túng nên không ai quấn lấy cậu hỏi han cả. Cậu cũng thuận theo mà đi cùng Hạng Nghiêm ra chỗ khác.
“Xong rồi à?”
Hứa Văn lù đù mà tới.