Cắn Nhầm Một Cái Thôi Mà, Làm Gì Căng

Chương 27




Anh ta có ý gì với mình không Hạng Nghiêm từ đầu chí cuối đều chưa từng để tâm, cho nên khi nghe anh ta nói, hắn thản nhiên đáp: “Tôi nghĩ chuyện này đã quá rõ ràng.”

Bàn tay dưới bàn của Tô Đan Chi khẽ siết chặt. Ánh mắt anh ta vô thức nổi lên một tia chật vật.

Nhưng Hạng Nghiêm vẫn đang nói: “Nếu không phải người yêu, ai lại mang đến những nơi thế này.”

Quả là một lập luận vô cùng hợp lý.

“Nhưng cậu ta là…”

Tô Đan Chi cố gắng vớt vát.

Hạng Nghiêm lại không chút lưu tình vùi dập nó: “Hình như đàn anh Tô quan tâm quá nhiều tới chuyện riêng của tôi rồi.”

Tô Đan Chi chật vật cắn môi tắt tiếng.

Đúng lúc này Cố Giản trở về, đặt xuống khoảng trống giữa hai người họ từng chén nước chấm, hoàn toàn giống như không biết trước đó ở đây đã xảy ra chuyện gì, bâng quơ hỏi: “Như vậy đủ chưa?”
Ý cậu nói là nước chấm đủ chưa. Ở trong tai Tô Đan Chi lại thành nói đủ chưa. Bàn tay của anh ta càng nắm chặt hơn, không cam lòng quay đầu đi.

“Đủ rồi.”

Hạng Nghiêm nhìn nước chấm, gật đầu. Lúc nhìn sang phần nước chấm đỏ ngầu bên cạnh, hắn nhíu mày: “Sao anh ăn cay dữ vậy?”

“Cậu lại quản nữa!?”

Cố Giản dựng mày lên ngay lập tức. Ý đang nói, nếu cậu còn dám quản cả việc này ông đây sẽ battle với cậu tại chỗ ngay.

“…Không có.”

Hạng thiếu gia biết tiến biết lùi, thỏa hiệp.

Cố Giải hài lòng gật đầu, quay lưng đi tiếp.

“Tôi đi gọi lẩu, xin phép.”

Đợi Cố Giản đi rồi Hạng Nghiêm cũng đứng lên, không đợi Tô Đan Chi đáp đã đi thẳng.

Không ngăn được Cố Giản ăn cay thì hắn tự kêu lẩu suông, như vậy có thể cứu vãn được chút nào hay chút đó.
Tô Đan Chi có lẽ hiểu, cho nên sắc mặt anh ta càng không tốt.

Khó khăn lắm mới nhắm trúng được một người, kết quả lại chậm chân hơn người khác. Không cam lòng nhất là… Người kia rõ ràng còn là Alpha!!

Tô Đan Chi rất không hiểu, người khác ý thức được chuyện này cũng không hiểu.

Nhưng hai đương sự lại chưa ai thèm lên tiếng giải thích hay bác bỏ.

Lúc Cố Giản lại đi lấy nước chấm sau một trận combat đem cái bụng trống rỗng lắp đầy được kha khá, Tô Đan Chi từ đâu lủi tới, không tính là mất đi dáng vẻ, tỏ ra thờ ơ hỏi: “A Hạng nói hai người đang quen nhau. Không phải đùa chứ?”

Cái tay đang cầm cái muỗng múc sate của Cố Giản khẽ khựng lại một chút. Cũng chỉ chưa tới một giây cậu đã tiếp tục, trực tiếp múc hai muỗng sate ớt đỏ ngầu nhìn mà rợn người rồi mới mang theo vị cay xé toạc lòng dạ người ta nói: “Anh kỳ thị tính hướng của người khác?”
“!”

Tô Đan Chi giật mình, muốn phản bác. Nhưng Cố Giản nhanh hơn: “Ai cũng nói tính tình anh hào sảng, không câu nệ tiểu tiết, làm Omega mà như đám Alpha, tùy tiện khoác vai với họ mỗi khi muốn chia rẻ niềm vui chung.”

Tô Đan Chi khó hiểu sượng mặt ngậm miệng.

“Làm Omega, anh đã sống rất cá tính đấy.”

Cố Giản không hề mỉa mai, dù cho trong tai người khác nó chẳng khác gì: “Rất đáng cho người ngưỡng mộ.”

“Sợ là bao nhiêu người muốn làm được như anh mà chỉ có thể cắn răng chịu thua. Để làm được như vậy anh đã phải hi sinh lắm nhỉ.”

Cố Giản nói liên tù tì, nói đến đây thì đầy ẩn ý nhìn Tô Đan Chi: “Vậy anh cố gắng như thế trong lòng đã mang theo mục đích gì?”

“Tạo dựng hình ảnh tốt đẹp về mình?”

“Tìm mục tiêu vừa ý anh?”

“Tôi hiểu, chẳng có Omega nào không muốn tìm một Alpha tốt. Anh chen vào được một nơi toàn là Alpha nổi trội, người khác ghen tỵ với anh còn không kịp. Nhưng có quá nhiều sự lựa chọn khiến anh tự kiêu rồi à.”

Tô Đan Chi vô thức cắn môi, giận đến run rẩy. Anh ta có nằm mơ cũng không nghĩ mình bị mắng đến mức này. Còn là bị một Alpha mắng. Sinh vật đã định là sẽ chiều chuộng Omega vô điều kiện.

Đúng, nhưng nó không bao gồm Cố Giản.

“Anh đừng nghĩ chi xa. Anh thử đặt mình ở vị trí bạn trai của người ta, thấy có người mơ ước người yêu anh, anh có nhẹ nhàng với họ không? Cho dù tôi là Alpha… Không, chính vì tôi là Alpha, bản năng độc chiếm của tôi còn dữ dội hơn. Nhẹ nhàng với anh như bây giờ là vì giữ mặt mũi cho anh đó.”

“Tôi đi trước.”

Cố Giản nói xong liền nhẹ nhàng rời đi quầy nước chấm.

Muốn dùng thân phận Omega chèo kéo cậu? Nghĩ nhiều rồi.

Cho dù bây giờ cậu chưa yêu tên gấu tó kia, nhưng cậu hiểu rõ hơn ai hết hắn là bến đỗ duy nhất của cậu. Cậu đã chấp nhận thử tiến tới mà không phải đi cắt tuyến thể thì sao có thể có chuyện vì phong độ Alpha mà nhẹ nhàng với tình địch chứ. Quả thật là nghĩ nhiều rồi.

Ngông, cậu có rất nhiều.



P/s: Bá cháy bồ chét!!