Cắn Nhầm Một Cái Thôi Mà, Làm Gì Căng

Chương 11: Tôi sẽ chịu trách nhiệm




Có lẽ thần kinh của Alpha luôn rất cứng cỏi. Cho dù bây giờ đã là Omega nhưng bản chất bên dưới vẫn là Alpha, sau khi bình tĩnh lại, ngượng ngùng cố hữu luôn có trên người Omega không có xuất hiện trên người Cố Giản lúc này... Nói đùa, mẹ cậu đang làm Alpha ngon lành, tự nhiên bắt cậu làm Omega, còn không thể tự do như Omega khác lựa chọn Alpha cho mình. Cho dù Enigma ngon hơn cả Alpha thì cậu cũng không thấm ngay được cái thân phận này. Cả đời cũng không.

“Omega...”

Cậu vừa mở miệng ánh mắt của con gấu kia đã lia tới đây.

Cố Giản chịu đựng cảm giác không được tự nhiên xụ mặt nói cho hết: “Omega bị Enigma chuyển hóa là chuyện ván đã đóng thuyền. Nhưng cậu... Cậu còn chưa đánh dấu chung thân, tôi có thể xem như không có gì được không?”

Cậu sẽ im lặng giấu nhẹm thân phận này, cho dù cả đời sống một mình.

Nói thật, hiện tại cậu quả thật là không chấp nhận nổi bản thân trở thành sở hữu của người khác.

Dù sao cũng không phải Hạng Nghiêm cố ý, họ còn chẳng quen biết gì nhau, không cần thiết gượng ép cột chung một chỗ.

Cố Giản nghĩ hay vậy đó. Nhưng không phải không có lý.

Mặc dù sau khi nghe cậu nói xong vẻ mặt của Hạng Nghiêm nhìn cậu rất quái dị, nhưng mà hắn không trách cậu nghĩ như vậy, cũng không giận. Hắn chỉ nhìn cậu đến khi cậu chịu hết nổi mới lý trí nói: “Tôi chưa từng nghe nói qua việc Alpha bị Enigma chuyển hóa thành Omega xong thì có thể sống tự do như những Omega khác mà không chịu ảnh hưởng.”

Cố Giản tắt tiếng.

Một đỗi cậu mới liếm môi cố đấm ăn xôi nói: “Đó là do cậu chưa nghe nói thôi.”

Ánh mắt Hạng Nghiêm nhìn cậu càng quái dị hơn.

“Anh quên hết bài học trên lớp sinh lý rồi à?”

Cố Giản nghẹn.

Nhưng Hạng Nghiêm vẫn tàn nhẫn chọc thủng ý nghĩ xa vời của cậu: “Cậu... Omega bị Enigma biến đổi cũng có kỳ phát tình. Mà lúc đó nếu không có tôi ở bên cạnh anh đừng nói đến vượt qua, còn có thể đánh mất tính mạng.”



Cố Giản không thốt nên lời. Ánh mắt lần nữa đỏ lên.

Mẹ nó đỏ cái gì đỏ! Đụng cái là đỏ!! Mày có phải là Alpha không!!!

Cố Giản càng nghĩ càng không chịu nổi ấm ức, vươn tay đem cái gối nằm ụp lên mặt mình như muốn che giấu. Cho dù ai đó đã nhìn thấy được.

Hạng Nghiêm nhìn cậu như vậy, sâu kín thở dài một hơi.

Sau đó Cố Giản đang muốn ép chết mình bằng cái gối nằm nồng nặc mùi của tên kia nghe thấy hắn nói: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

Nhìn thân hình đang nằm trên giường hơi cứng lại, tuy rằng không thấy được biểu tình của cậu lúc này nhưng lời nên nói hắn vẫn nói: “Mặc dù hiện tại chúng ta còn chưa hiểu nhau, nhưng mà bản năng của pheromone đã giải quyết được kha khá vấn đề rồi. Tuy rằng tính tôi hơi cộc lốc, ăn nói cũng vụng về, nhưng tôi sẽ cố gắng không khiến cậu khóc...”

“Mẹ nó con mắt nào của cậu thấy tôi khóc!”

Âm thanh phát ra từ trong gối nghe òm òm, còn giống đang khóc hơn.

Con mắt này của tôi thấy... Hạng Nghiêm thức thời im lặng đem lời này nuốt vào trong bụng.

Sau đó hắn nghe cậu nói: “Cậu nói thì hay lắm...”

“...”

Chứ tôi phải nói sao?

Cố Giản giống như cảm nhận được sự đối chọi của hắn, giọng điệu bất giác có phần mỉa mai: “Làm một Enigma ngồi trên tất cả Alpha, cậu chẳng hề bị hạn chế cái gì, quyền hạn còn cao hơn Alpha. Cậu muốn ai chỉ cần cắn một cái, chẳng ai phản kháng nổi cậu. Tôi với cậu đã có tình cảm gì, chưa nói người nhà cậu đã chuẩn bị sẵn cho cậu một đối tượng chung thân, có thể cậu đã có người mình thích, hay là tương lai cũng sẽ tìm thấy tình yêu đích thực... Cứ cho rằng cậu chịu trách nhiệm được cuộc sống của tôi nhưng có thể chịu trách nhiệm được tâm tình của tôi không?”

Càng nói càng khó chịu, càng về sau giọng cậu càng nghẹn lại: “Cậu tưởng tôi hiếm lạ cậu, cam chịu cùng người khác chia sẻ ư?”



Hạng Nghiêm sao không hiểu, nhưng vẫn muốn đính chính cho mình: “Tôi...”

“Cậu tưởng cậu hứa hẹn là tôi sẽ tin?”

Cố Giản không chút lưu tình chặn họng hắn. Hạng Nghiêm thật sự là bị cậu làm nghẹn. Tâm tình cũng có chút nóng nảy.

Mặc cho hắn biết hắn nên bao dung cậu nhiều hơn.

Cố Giản chẳng hiểu cho tâm tình của hắn, nổi uất ức cùng mờ mịt về một tương lai không thể đảm bảo đẩy sự khó chịu của cậu lên đỉnh điểm: “Tôi thà mạo hiểm đi cắt tuyến thể...”

Cũng không muốn phải chịu đựng tất cả những chuyện đó.

Đã ai làm Alpha mà uất ức như cậu chưa. Cố Giản dùng sức hít hít cái mũi, quật cường không cho mình khóc lên. Cậu đã chẳng có hơi sức đâu mà mắng chửi cái thuộc tính Omega chết tiệt này nữa.

Còn Hạng Nghiêm đã bị cái thuộc tính Omega vừa nói chuyện không biết suy nghĩ vừa vô lý của cậu chọc tức rồi.

Tưởng mình là Omega thì muốn nói gì nói hả?

Hắn cũng không hiểu vì sao mình lại giận, hắn chỉ nghe mình lạnh lùng bác bỏ: “Nghĩ cũng đừng có nghĩ nữa. Tôi sẽ không cho anh đi cắt tuyến thể.”

“Cậu!”

Cố Giản vừa nghe liền xù lông.

“Tôi biết có nói gì anh cũng không tin, nhưng tôi vẫn phải nói. Tôi sẽ không có người khác.”

...

P/s: Anh dám có, thiến anh liền.