Phong Ức Thu một tiểu cô nương hoạt bát hiếu động, có cơ hội thì sẽ chạy loạn khắp nơi, lại liên tiếp "ngẫu nhiên" gặp được Tạ Dương Diệu, hai người xem như trở thành bằng hữu.
Tuy rằng chỉ có một phía Phong Ức Thu cho rằng như vậy.
Nàng lúc nào cũng cười đùa trêu chọc Tạ Dương Diệu trông thật đẹp trai, dùng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chăm chú hắn khiến hắn không được tự nhiên.
Trong cảnh là vậy, ngoài cảnh cũng như thế.
Cậu luôn cảm thấy lúc Tống Thính Nam nhìn cậu ở nơi mà ống kính không quay tới, trong mắt giống như có thứ gì đó cuồn cuộn, khiến cậu mặt đỏ tía tai không được tự nhiên.
Đạo diễn cũng không biết những cái này, sau khi hô cắt không ngừng khen Từ Khanh Ngôn diễn tốt, khiến cho vai diễn thuộc kiểu ngây thơ luống cuống diễn một cách nhuần nhuyễn.
Từ Khanh Ngôn cười gượng gạo, cậu đâu phải là diễn, căn bản chính là phản ứng chân thật của cậu.
Có điều Tống Thính Nam thực sự lợi hại, chẳng tốn hơi sức nào dẫn cậu nhập vai, chẳng trách có người nói cô với ảnh hậu chỉ kém nhau một cái giải thưởng, diễn cùng cô thật là thoải mái.
Thực lực của Cố Phong cũng không tồi, đóng vai sư tôn Lam Úy Hề, diễn cùng với Tống Thính Nam cũng coi như sức lực ngang nhau, cô cũng không tận lực làm khó đối phương.
Hồ Tinh Vũ đóng vai chính là Giáo chủ của ma giáo, ở giai đoạn trước của tình tiết vở kịch, cảnh diễn với Từ Khanh Ngôn sẽ khá nhiều, hai người vẫn xem như là hài hòa.
Nhưng đãi ngộ của Lâm Hữu lại không tốt như vậy, mặc dù Tống Thính Nam không có áp diễn, nhưng thực lực bản thân hắn ta không đủ giỏi, lại vọng tưởng một bước lên trời, cũng không tỉ mỉ đi suy xét tâm lý nhân vật, còn hằng đêm lấy sắc hầu hạ người, trạng thái có thể tốt mới lạ đó.
Vì thế hắn diễn số lần NG lúc nào cũng nhiều nhất, rõ ràng cũng không quá khó, nhưng chỉ là cảm thấy không đúng chỗ nào đó, khiến cho Lý Tĩnh Vân chỉ có thể hạ thấp yêu cầu với hắn, miễn cưỡng coi như qua.
"Xin lỗi mọi người." Lâm Hữu tủi thân cúi đầu, hắn cũng biết vấn đề của mình, nhưng lại không dám từ chối yêu cầu của kim chủ, cứ tiếp tục cự tuyệt kim chủ như vậy hắn cái gì cũng đều không có nữa.
Đành vậy thôi, hắn đảo mắt nhìn Từ Khanh Ngôn, trong mắt khẩn cầu chân thành tha thiết: "Khanh Ngôn, cậu có thể giúp tôi một chút không?"
Gia cảnh hắn cũng không tốt, phải mất rất nhiều sức lực để đi ra khỏi từ trong cống rãnh, bởi vì quá sợ tháng ngày nghèo nàn, nên mới muốn làm minh tinh để kiếm thật nhiều tiền, ai mà biết minh tinh nhìn trông thì vẻ vang này, sau lưng cái giá phải trả cũng không ít.
Hắn đã chạy diễn viên quần chúng rất nhiều lần, cảnh đó chỉ chiếm vài giây trong toàn bộ ống kính, vẫn là lộ mặt cũng với rất nhiều người, không hao phí sức lực căn bản không tìm thấy hắn.
Đồng thời bởi vì đã nỗ lực rất nhiều để đóng vai phụ, học tập trong trường bị sa sút, hắn bận đến sứt đầu mẻ trán, căn bản không còn cách nào chú ý hai phương diện này.
Ba mẹ mang hy vọng gửi gắm vào hắn, hắn là người ưu tú nhất của cả thôn làng, không thể cứ tiếp tục như vậy được.
Hắn cực kì muốn có tiền.
Hắn không muốn cố gắng nữa.
Nhưng hắn cũng biết, lấy sắc hầu người, sắc giảm thì tình phai.
Bây giờ hắn còn trẻ, có thể đi đường tắt một chút, vậy sau này thì sao, nếu như hắn không còn trẻ nữa?
Hắn nên vì bản thân mà tính toán.
Vì vậy, cho dù đi thỉnh cầu người hắn chán ghét, hắn cũng đồng ý.
Từ Khanh Ngôn vui vẻ đồng ý, trái lại dẫn tới Tống Thính Nam nhìn nhiều hơn hai lần.
Lâm Hữu có thể đưa ra loại thỉnh cầu này cô rất bất ngờ, Từ Khanh Ngôn có thể đồng ý cô càng bất ngờ hơn.
Em ấy lẽ nào không nhìn ra bạn học tốt của em ấy có sự thù địch với mình sao?
Cũng ngây thơ ngốc nghếch quá rồi đó
Lâm Hữu đề cập đi theo Từ Khanh Ngôn, dù sao sau khi xuất hiện đều là ở chỗ của kim chủ đó, dù sao cũng không thể dẫn theo Từ Khanh Ngôn đi đến chỗ đó của hắn được, ngộ nhỡ kim chủ nhìn thấy tướng mạo đối phương trực tiếp thay lòng đổi dạ thì phải làm sao?
Vì thế hai người kết bạn đồng hành, nhìn qua có vẻ cảm tình rất tốt.
Tống Thính Nam sau khi trở về phòng tắm rửa sạch sẽ, quấn khăn tắm, ngồi phịch ở trên giường, xoa xoa ấn đường, thở dài, vẫn là không yên lòng đứa nhỏ không cảnh giác kia.
Mẹ bảo cô quan tâm em ấy, ngộ nhỡ bị người xấu lừa thì làm sao bây giờ?
Cô thay bộ quần áo, đứng dậy, đang muốn ra ngoài, như là nghĩ đến gì đó, cô lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn đi.
Đúng như dự đoán, không hề trả lời.
Có điều mục đích của cô vốn cũng không phải khiến đối phương trả lời, không trả lời chứng mình bọn họ vẫn còn ở cạnh nhau.
Lại đợi một lúc, thấy vẫn chưa trả lời, cô đi tới trước cửa phòng Từ Khanh Ngôn, giơ tay gõ cửa.
Tử Khanh Ngôn mở cửa phòng, nhìn thấy là cô, vô cùng kinh ngạc: "Tiền bối Tống? Sao vậy ạ?"
Không sao, sợ em bị người xấu lừa.
Cô nhìn cậu từ trên xuống dưới một hồi, sau khi xác nhận không có tổn thương gì bèn nói: "Không có gì, nhắn tin cho em em chưa trả lời, qua đây xem thế nào."
Mặt Từ Khanh Ngôn đỏ lên, vội vàng muốn lấy điện thoại ra, sờ soạng cả người một hồi cũng không mò thấy.
Hơn nữa, luôn cảm thấy tiền bối Tống này, dường như có chỗ nào khang khác so với ban ngày...
"Không mời chị vào ngồi một lát sao?"
Ngay sau đó Từ Khanh Ngôn cuống quýt tránh sang, nhưng mà ngồi chỗ nào đây, chỉ có hai cái ghế đã bị cậu với Lâm Hữu ngồi rồi, cũng chỉ còn lại...
Cái giường lớn này.
Từ Khanh Ngôn không dám lên tiếng, Tống Thính Nam bèn tự mình đi vào, ngồi lên giường, một bộ dạng quen việc dễ làm.
Trong nháy mắt lướt qua người, Từ Khanh Ngôn ngửi thấy được một mùi thơm, hương vị này cậu cũng không xa lạ, chính là mùi sữa tắm mà khách sạn tự mình cung cấp.
Nói cách khác, cô vừa tắm xong.
Từ Khanh Ngôn lại không được tự nhiên, nhìn kỹ một chút, trên sợi tóc của cô dường như mang theo hơi nước, bốc hơi, cậu dường như lại ngửi thấy mùi hương Trà lành lạnh.
Tống Thính Nam không hề che giấu chút nào việc phóng thích mị lực của bản thân, từ lúc tiến vào cực giống một người bạn gái tra hỏi, đến bây giờ đến động tác rất quen này, đủ khiến Lâm Hữu ý thức được cậu ta là người của cô, đúng như dự đoán, Lâm Hữu cúi đầu, không có nhìn loạn.
Tống Thính Nam cong cong môi, cô chính là cố ý, đứa nhỏ Từ Khanh Ngôn đơn thuần này, xem hết tin nhắn mình gửi cho em ấy, tuyệt đối sẽ không suy nghĩ nhiều, một số người nào đó sẽ không có ý định nữa.
Bầu không khí trong căn phòng trở nên kỳ quái, Từ Khanh Ngôn vẫn chưa xem điện thoại, luôn cảm thấy có ánh mắt dừng trên người cậu, khiến cậu ngồi có chút không thoải mái; mà Lâm Hữu, luôn cảm thấy mình giống như một cái bóng đèn lớn, quấy rầy chuyện tốt của người ta.
Cũng không dám hỏi nhiều nữa, đành phải vội vã kết thúc đợt "Bạn học hội họp giao lưu", dù sao sau này vẫn có cơ hội, đắc tội Tống Thính Nam khả năng hắn có cơ hội cũng không dùng được nữa.
Trước khi đi, Tống Thính Nam đột nhiên lại nói một câu:
"Nên đầu tư trí tuệ vào việc nghiền ngẫm nhân vật của mình đi."
Trong lòng Lâm Hữu rùng mình, câu nói này, vừa là chỉ điểm cho hắn, cũng là nhắc nhở với hắn, cô đang cảnh cáo hắn.
Vội vàng gật đầu nói phải, trong lòng tạm thời ngừng lại đối với ý kiến của Tống Thính Nam, Từ Khanh Ngôn đang được sủng ái, bây giờ làm thế nào đi nữa cũng không tới lượt hắn.
Nghĩ đến nơi bản thân phải đi sau đó, lại quay đầu nhìn cửa phòng đóng chặt một hồi.
Ông trời thực sự là bất công mà, đều nói mọi con đường đều thông tới La Mã, nhưng mà có người, từ nhỏ đã ở La Mã, ông trời truy tìm thưởng bữa cơm.
Hắn cực kì hận, sắc mặt đứng trước cửa lúc đỏ lúc trắng: "Tống Thính Nam, chị cứ như vậy không nhìn nổi em có phải không?"
Hồi lâu không nghe thấy âm thanh khiếm nhã nào, không biết hiệu quả cách âm của khách sạn này quá tốt, hay là kỹ thuật của thằng nhóc Từ Khanh Ngôn này quá kém, không biết Tống Thính Nam lúc nào mới đi ra, hắn ta chỉ có thể rời đi trước.
Trên đường hắn gọi điện cho kim chủ, nắm lấy cổ họng, cố gắng khiến giọng nói trở nên ngọt ngào: "Alo~ Sếp Vương~ây da người ta nhớ ngài mà..."
"Ừm~không mà, ây da đáng ghét~"
Hắn bắt bí làm điệu làm bộ, đáy lòng cực kì bình tĩnh: vai diễn của hắn bị đổi rồi, vai sư huynh này tuy rằng không đặc sắc bằng Tạ Dương Diệu, nhưng vẫn tạm được, hắn phải mượn lấy cơ hội này, lại muốn một vai diễn nữa.
Hầu hạ lão ta nhiều ngày như vậy không phải là mất trắng à
Bên trong căn phòng, Tống Thính Nam đầy hứng thú nhìn Từ Khanh Ngôn, thằng nhóc này, mỗi lần nhìn thấy cô đều là bộ dạng ngây thơ không biết phải làm sao, thực sự là...
Cô liếm liếm răng nanh sắc nhọn...
Nhìn có vẻ rất ngon miệng.
Không biết nếm rồi sẽ là mùi vị gì đây...
"Tiền bối..."
"Gọi chị là đàn chị, hoặc là..." Cô dừng một lát, giọng nói ma mị của ác quỷ như mê hoặc: "Gọi cô giáo."