Cạn Lời, Sao Không Ai Tin Tôi Yêu Đương Nghiêm Túc Vậy

Chương 14: Không đâu, em không thích uống rượu




Ý tứ ám chỉ cực độ này khiến cpu Từ Khanh Ngôn ầm một hồi cháy khô luôn, trong lúc nhất thời sắc mắt đỏ bừng như sắp bốc khói.

"Đừng...Đừng trêu em nữa mà."

Từ Khanh Ngôn lên tiếng âm nhỏ như muỗi, sao cô cứ luôn như vậy, lúc gặp nhau đối với cậu thì nói toàn những lời dễ dàng gây nên hiểu lầm, nhưng ở trên Weixin lại như thế với cậu.

"Chị trước sau đều là trêu đùa em mà..." Cậu lẩm bẩm, giả bộ có chút bất mãn, đang mong đợi nghe được cô phản bác.

"Haha." Tống Thính Nam bật cười, đứng dậy, cười sát bên tai cậu khiến cậu có hơi hồi hộp, nổi lên một tầng da gà mỏng.

"Bị em phát hiện rồi?"

Răng rắc.

Từ Khanh Ngôn thật giống như nghe thấy âm thanh của một món đồ gì đó vỡ nát, cậu tỉ mỉ miêu tả ngũ quan của cô.

Cô mỉm cười, trong mắt đều lộ ra nụ cười dịu dàng.

Nhưng dù là một người như vậy, vừa nãy lại nói ra lời nói lạnh lẽo như thế.

Sao cô có thể, thản nhiên như vậy vô tình như thế...thừa nhận rồi sao?

Không hổ là học diễn xuất, cậu thu hồi lại sự chật vật của mình theo bản năng, cong môi nở nụ cười rực rỡ: "Chị rất quá đáng nha."

"Vậy, để xin lỗi, cho em uống một hớp?"

Tống Thính Nam đưa rượu pha trộn của mình qua, chất lỏng rượu màu xanh da trời ở dưới ngọn đèn lấp loáng sóng nước.

"Không đâu." Cậu từng chữ từng câu từ chối: "Em không thích uống rượu."

Con ngươi Tống Thính Nam nháy mắt tối lại, sau đó như không có chuyện gì xảy ra thu tay về: "Vậy à? Tiếc thật đấy."

Từ Khanh Ngôn quay người, cúi đầu không nói một lời, không dừng bước, đi thẳng về phía cửa.



"Cậu đi đâu thế? Giờ vừa mới bắt đầu, cậu..." Lục Phương kéo cậu, sau đó liền cảm thấy có chất lỏng lành lạnh rơi xuống tay cậu ta.

Lục Phương nâng mặt cậu lên, trắng bệch và không có nhiệt độ.

"Sao lại thế này?"

"Ra ngoài...Ra ngoài trước đã..." Từ Khanh Ngôn cực kỳ gắng sức kiếm chế lại giọng nói đang run rẩy, Lục Phương không thể làm gì khác hơn ngoài việc nghe theo lời cậu, một đường dẫn đối phương đến bên xe mình.

Từ Khanh Ngôn khẽ lau nước mắt: "Phương Tử, chị ấy nói chị ấy chỉ trêu đùa tớ mà thôi. Cho nên chị ấy mới lạnh nhạt với tớ, gặp nhau, lại cảm thấy chơi vui, sẽ trêu đùa tớ giống như một con thú cưng vậy."

Lục Phương có hơi nghi hoặc: "Chính mồm chị ấy nói?"

Từ Khanh Ngôn gật gật đầu, thuật lại tình huống lúc đó.

"Sẽ không phải là trêu đùa chứ?"

"Cậu thấy sao?"

Lục Phương trầm mặc.

" Ây da, không sao, nếu người ta đã nói như vậy rồi, này chẳng qua chỉ cần đổi một người khác để thích thôi, chân trời này ở đâu mà không có hoa thơm cỏ lạ, hà tất phải thầm thương một nhành hoa."

"Đây mới là chỗ tớ cảm thấy khó chịu nhất."

Từ Khanh Ngôn giật giật khóe miệng: "Chị ấy rõ ràng đã nói như vậy rồi, nhưng tớ vẫn không muốn từ bỏ."

"Tớ lại cảm thấy, chỉ cần làm thứ ấm giường thôi cũng được."

"Chỉ cần là chị ấy."

Lục Phương không thể tin nhìn cái người mà cậu ta quen biết hơn hai năm: "Cậu điên rồi à?"

"Tớ cũng cảm thấy tớ điên rồi."

"Không được đâu Tiểu Ngôn!" Lục Phương ra sức lung lay bờ vai cậu: "Cậu tỉnh táo một chút đi, thế này cậu sẽ sa lầy không thấy ánh sáng nữa đâu!"

"Chị ấy có thể ở ngoài sáng quang minh chính đại tìm một người đàn ông khác, đến lúc đó chị ấy bỏ mặc cậu, cậu đi đâu khóc hả?"

"Điều kiện này của chúng ta muốn tìm kiểu bạn gái mà chẳng được, cậu hà tất phải tặng mình cho người khác để bị chà đạp chứ!"

Từ Khanh Ngôn vung vung tay: "Không sao, Phương Tử, tớ sẽ không, tớ sẽ không làm như thế."

"Tớ chỉ là phỉ nhổ chính mình có ý nghĩ như vậy mà thôi."

Nếu như cậu không động lòng, có lẽ cậu sẽ khuất phục dưới sự hấp dẫn của tài nguyên và hào quang, sau khi đạt được mong muốn rồi lại tiêu sái rời đi, dù sao cậu cũng không bị tổn thất.

Nhưng, cậu động lòng thật rồi.



Linh hồn bám vào tên của người khác, trở nên vô cùng nặng nề.

Tiếng tăm, của cải, thành tựu, cũng không phải thứ cậu theo đuổi, cậu chỉ muốn ở lại bên cạnh cô.

Lục Phương thở phào nhẹ nhõm, không còn khẩn trương căng thẳng nữa: "Lúc trước cậu với Kiều Man Ngưng chia tay cũng không thấy cậu như này đâu, sao bây giờ giống như biến thành một người khác vậy?"

Cậu khẽ lắc đầu: "Không giống nhau."

Kiều Man Ngưng là bạn gái cũ của cậu.

Lúc cậu vừa mới lên đại học bởi vì nguyên do là mẹ, mắc phải bệnh tâm lý nghiêm trọng.

Mà Kiều Man Ngưng trong lúc vô tình phát hiện chuyện này, cô ta nói cho cậu biết, cô ta cũng từng mắc loại bệnh này, sau đó dưới sự giúp đỡ của bác sĩ tâm lý đã khỏi bệnh.

Thế là cô ta giới thiệu cho cậu bác sĩ tâm lý, dựa vào sự giúp đỡ của cô ta, cậu thành công thoát khỏi bóng ma căn bệnh.

Cũng bởi vậy, cậu có hơi ỷ lại Kiều Man Ngưng, vì lẽ đó lúc đối phương tỏ tình, cậu đương nhiên đồng ý.

Từ Khanh Ngôn tôn trọng cô ta, lúc hai người yêu nhau cậu ngoại trừ cầm tay thì cũng chưa hề làm gì cả, ai biết Kiều Man Ngưng chê cậu nhạt nhẽo, đi trò chuyện với một người bạn trai khác.

Cậu trong lúc vô tình gặp phải liền đi hỏi đối phương, Kiều Man Ngưng khinh bỉ môt phen, rồi nói chia tay.

"Ở bên cậu quá nhàm chán, bất luận nói chuyện gì thú vị với cậu phản ứng của cậu đều là bình thản, hơn nữa một chút cũng không hiểu phong tình, rất nhiều chuyện cậu có muốn tôi nói luôn không?"

Từ Khanh Ngôn không hiểu, thời gian bọn họ yêu nhau cũng không dài, có một số chuyện cảm thấy trải qua hẳn là nước chảy thành sông, lẽ nào yêu đương chính là vì những thứ này sao?

Sau khi bị đá, có lẽ là lời cảm ơn cuối cùng, muốn chừa cho đối phương chút thể diện, cậu cũng không có nói lý do chia tay, chỉ nói là đối phương nói thế.

Bây giờ nghĩ lại, cậu đối với Kiều Man Ngưng là ỷ lại và cảm kích nhiều hơn, là một người dẫn dắt cậu đi ra khỏi căn bệnh tâm lý rồi bỏ rơi cậu, vì thế cậu khổ sở.

Bây giờ cậu đã biết sự yêu thích thật sự là trông như thế nào rồi.

Tâm tình bây giờ của cậu thì lại hoàn toàn không phải loại khổ sở.

Cận tan nát cõi lòng rồi.

"Haizz, mặc kệ như thế nào, có anh đây bên cạnh em nè. Chúng ta đừng nghĩ về người phụ nữ xấu xa đó nữa."

"Này? Có rồi, lấy điện thoại ra." Lục Phương cầm lấy điện thoại thao tác một hồi: "Nhắm mắt làm ngơ, tớ giúp cậu xóa người phụ nữ kia đi, đau nhiều không bằng đau ít, chúng ta giải quyết nhanh chóng!"

"Đừng..."

Từ Khanh Ngôn ngăn cản theo bản năng, nhưng không kịp rồi, Lục Phương đã xóa xong.

"Tiểu Ngôn à, đừng trách anh, anh cũng chỉ là muốn tốt cho em thôi." Lục Phương trả điện thoại lại cho cậu, vỗ vỗ bờ vai cậu: "Lưu giữ sự nhớ nhung cậu sẽ chỉ nhớ mãi không quên, còn không bằng..."

Từ Khanh Ngôn kinh ngạc nhìn điện thoại trong tay, trong lòng trống vắng.



Mất rồi, không còn gì nữa cả.

Lục Phương khởi động xe, bộ dạng này của Từ Khanh Ngôn nhất định là không thể quay về tiệc mừng đóng máy được nữa, cậu ta sờ sờ cái bụng, còn chưa ăn no nữa.

"Tiểu Ngôn, đừng thương tâm, chúng ta đi ăn đồ nướng đi."

"...Ừm."

Về tiệc mừng đóng máy.

"Tiểu Ngôn đâu rồi? Thính Nam, em thấy thằng bé không?"

"...Không có." Tống Thính Nam có hơi mất tập trung.

"Sao lại không thấy rồi...Giờ vừa mới bắt đầu, nó đã đi rồi?" Lý Tĩnh Vân lẩm bẩm.

"Có lẽ tạm thời có chuyện gấp đi." Tống Thính Nam ngắm nghía điện thoại, nhìn dấu chấm than màu đỏ tươi đẹp trên màn hình, qua quýt hai câu.

/Bạn chưa phải là bạn bè của đối phương, hãy thông qua xác minh bạn bè/

Tống Thính Nam tức nở nụ cười, lớn đến như vậy, vẫn là lần đầu tiên bị người ta không hiểu ra sao xóa xổ.

Lúc trước không biết vì ai mua say.

Lần trước uống nhiều cũng không biết nhận mình thành người phụ nữ nào rồi nữa.

Bây giờ mình bảo em ấy uống một ly, còn cứng đầu với mình, nói bản thân không thích uống?

Thế nào, tôi cũng không tính toán việc em coi tôi là kẻ thay thế, em ngược lại còn xóa tôi trước.

Em được lắm, Từ Khanh Ngôn.

Em thật là có tiền đồ mà.