Cẩn Hạ

Chương 4




9.

“Cậu ở lại đây trước, mấy ngày nữa tôi sẽ đưa cậu đi dự tiệc.”

Tô Thời Nghi nói đúng, tôi cần người kết hôn với tôi, tôi thực sự rất cần, bất kể là người đàn ông nào cũng được.

Nếu không tìm được người để kết hôn, tôi sẽ phải cưới người mà mẹ tôi chọn.

Để nhà họ Tô có thể nâng cao địa vị, và họ cũng có thể bảo vệ cả cuộc đời em gái tôi.

Tôi không đồng ý. Rõ ràng chúng tôi đều là con gái của bà ấy, nhưng tại sao lại có sự khác biệt lớn như vậy? Chẳng lẽ chỉ vì con bé bị lạc từ khi còn nhỏ? Vậy tôi nguyện ý tôi là đứa trẻ bị lạc khi đó.

Tôi vẫn còn nhớ vẻ mặt của mẹ sau khi tôi nói không đồng ý, mẹ nhìn tôi một cách nghiêm túc.

“Vậy thì hãy tìm người nào đó để kết hôn, miễn là con có thể.”

không có chuyện cưỡng ép kết hôn, chỉ mang lại sự xấu hổ cho đôi bên, bà ấy ngoài mặt có vẻ là cho tôi quyền lựa chọn, để tôi tự mình chọn, nhưng thực ra, bà ấy bóp nghẹt mạch máu công ty tôi, cảnh báo tôi trong âm thầm.

Bà ấy sẽ đối phó với người mà tôi đưa về, bà ấy muốn ép tôi vào chân tường phải rút lui rồi ngoan ngoãn đồng ý, đồng ý bảo vệ em gái mình đến hết cuộc đời.

Trong vòng tròn quan hệ này toàn những người khôn ngoan, thấy tôi đang cần tìm người kết hôn, họ đều tránh mặt.

Tôi không còn cách nào khác đành tìm kiếm khắp nơi, Tô Thời Nghi không phải người đầu tiên tôi mang về, nhưng chính anh ta là người đã giáng cho tôi một đòn đau đớn.

‘712’ ngồi trên sofa ngẩng đầu nhìn tôi, cậu ấy đã tắm rồi, khắp người thoang thoảng mùi xà phòng, tôi giải thích xong cũng không muốn ở lại nữa liền đứng dậy muốn rời đi.

Cậu ta kéo góc áo tôi, vội vàng hỏi: "Chị muốn đi à? Chị không thể ở cùng tôi được sao?"

Tôi sững sờ tại chỗ, nhìn cậu: “Cậu cũng nghe thấy lời Tô Thời Nghi nói rồi, tôi mắc chứng nghiện sạch sẽ nghiêm trọng.”

Cậu ấy lại thở phào nhẹ nhõm, thảnh thơi nói: "Vậy thì sao? Tôi chỉ cần rửa tay thêm vài lần là ổn thôi."

"Vấn đề không phải chỉ là rửa tay nhiều hơn đâu."

Sau đó cậu ấy hỏi: "Tôi ngâm toàn thân bằng nước sát khuẩn thì có được không?"

Trong phòng khách không có ánh sáng, chỉ có chiếc đèn sàn trên ghế sofa được bật lên, ánh sáng màu cam chiếu vào khuôn mặt của ‘712’, đôi mắt cậu ấy nhìn chằm chằm vào tôi không chớp, phủ bóng lên hàng mi dài.

"Chúng ta trước đây đã từng gặp nhau chưa?"

Bằng không, thật sự không thể hiểu nổi vì cái gì ánh mắt của người này khi nhìn tôi lại nóng bỏng đến mức gần như đốt cháy tôi như thế.

"Từng gặp."

Tôi ngồi lên ghế sofa bên trái cậu ấy, gật đầu ra hiệu tiếp tục nói.



“Khi còn nhỏ chị thường đến trại trẻ mồ côi và cho tôi kẹo có vị cam.”

“Lúc đó có nhiều người bắt nạt tôi vì tôi gầy yếu. Chị bảo tôi đừng nhượng bộ mà hãy đánh trả”.

“Tôi rất thích loại kẹo vị cam đó, đã thích nó nhiều năm rồi.”

Tôi cụp mắt xuống cẩn thận suy nghĩ, lúc đó vì em gái tôi bị lạc nên tôi thường đến trại trẻ mồ côi xung quanh, lúc đó tôi còn nhỏ chưa biết gì, tôi chỉ đơn giản nghĩ rằng nếu có người nhìn thấy em gái tôi, họ sẽ sẽ gửi em ấy vào trại trẻ mồ côi.

Trong trại trẻ mồ côi mà tôi thường đến thăm, có một cậu bé lạc loài, lần nào đến đó tôi cũng thấy cậu ngồi ủ rũ dưới gốc cây, tôi đã nói với cậu vài câu.

“Cậu có phải là cậu bé ngồi dưới gốc cây và không thích nói chuyện không?”

“Không.” Câu trả lời bất ngờ, tôi ngẩng đầu lên nhìn cậu ấy.

Cậu nói từng chữ: “Tôi là chàng trai luôn lao vào đầu tiên mỗi khi chị đến”.

Trong tiềm thức, tôi muốn nhớ lại thời điểm chúng tôi gặp nhau khi còn nhỏ, nhưng tôi không thể nhớ nổi.

Thời gian đã cuốn trôi ký ức của tôi, đặc biệt là những điều tôi cho là không cần thiết.

Rõ ràng là tôi đã xếp người trước mặt vào hạng mục mà tôi không cần phải nhớ.

Cậu đứng dậy, đến bên cạnh tôi, cúi người rồi quỳ một chân xuống trong tư thế phục tùng tuyệt đối.

Cậu cúi đầu thổi từng hơi thở nóng hổi vào bắp chân tôi: “Tôi rất ghen tị với Tô Thời Nghi.”

Hơi thở của cậu không ổn định, không nói ra tại sao mình ghen tị, thay vào đó lặp lại những lời này, giọng nói càng ngày càng nghẹn ngào: "Tôi ghen tị với Tô Thời Nghi, tôi ghen tị với Tô Thời Nghi..."

Tôi dùng ngón trỏ nâng cằm cậu lên nhìn đôi mắt ngấn nước, vẻ mặt cố chấp và những giọt nước mắt đọng trên hàng mi dài của cậu.

Tôi dùng ngón cái nhẹ nhàng xoa cằm cậu ấy: “Vậy tôi cho cậu một cái tên có được không?”

"Thời Cẩn? Thấy thế nào?"

Người đàn ông quỳ trên mặt đất nhìn thẳng vào tôi, cằm vẫn còn ấn vào ngón tay tôi, rõ ràng có những giọt nước mắt đọng trên khóe mắt, đó là cử chỉ thần phục, nhưng cậu cũng không có ý giấu giếm suy nghĩ của mình.

“Không, tôi muốn họ Tô”.

10.

"Chị, chị lại mang người về à?"

Tô An mỉm cười đi tới, Tô Thời Nghi ở bên cạnh, đang cúi đầu nhìn Tô An với nụ cười ôn nhu, ngẩng đầu nhìn tôi, nụ cười lại biến mất không còn tăm hơi.



Tôi nắm lấy cánh tay Tô Cẩn, bỏ qua chào hỏi mà chỉ gật đầu với họ, tiến lên hai bước xong nghĩ đến điều gì lại lùi lại.

"Tô Thời Nghi, lúc nào đó hãy đổi tên đi. Dù sao thì anh cũng không phải người nhà họ Tô."

Tô Thời Nghi còn chưa kịp nói gì, Tô An đột nhiên đỏ bừng khóe mắt, nức nở nói: "Chị, sao chị nói chuyện cay nghiệt như vậy?"

Tôi nhìn cô ấy bằng nửa con mắt.

“Vậy em gái kết hôn với anh ta đi, thế thì anh ta không cần đổi tên nữa, có thể mang họ Tô rồi.”

Tô An bĩu môi giận dữ bỏ đi, Tô Thời Nghi vội vàng đuổi theo.

Tôi nhận thấy cánh tay mình đang ôm đột nhiên siết chặt, tôi ngẩng đầu nhìn Tô Cẩn, cậu ấy hưng phấn đến nỗi mồ hôi trên trán chảy ra, tôi vô thức muốn buông cánh tay đang níu chặt tay cậu ấy của mình.

Giọng nói tùy ý của Tô Cẩn truyền vào tai tôi: “Kiên nhẫn một chút, bộ quần áo này đã giặt cẩn thận rồi, không hề bẩn, lát nữa tôi sẽ khử trùng nó.”

Tôi cố nén cảm giác lúng túng, lại đặt tay lên cánh tay Tô Cẩn, cảm giác như kiến bò khắp người, toàn thân hơi ngứa ngáy.

Tôi không nhịn được muốn rút tay lại, giọng nói trầm thấp của cậu lại lọt vào tai tôi: “Tôi hiện tại họ Tô, khi nào chúng ta mới kết hôn đây?”

Tôi ngạc nhiên trước sự thẳng thắn và khẩn trương của cậu, sự chú ý của tôi chuyển hướng trong giây lát, bàn tay tôi muốn rút lại lại được nắm vào.

Tôi nghe thấy mình cũng hỏi câu hỏi giống như tôi đã hỏi Tô Thời Nghi hồi đó: "Vậy cậu muốn gì?"

Tô Cẩn cúi đầu nhìn tôi, lắc đầu: “Tôi không muốn gì hết.”

Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời của cậu: “Không, cậu muốn gì cứ nói, dù sao tôi cũng sẽ công chứng tài sản trước khi kết hôn. Nói cách khác, nếu ly hôn cậu sẽ không nhận được một xu”.

"Cái này có thể coi như đền bù cho cậu."

Tô Cẩn ánh mắt trong suốt, chăm chú nghe tôi nói, vẫn kiên định.

“Tôi không muốn gì cả.” Nói xong, cậu liếm khóe môi, tiếp tục nói: “Tôi chỉ muốn ở bên cạnh chị.”

Vô thức thu lại bàn tay đang níu trên cánh tay cậu, tôi cúi đầu tránh ánh mắt nóng bỏng của cậu, thản nhiên đáp: “Ừ.”

Khi còn nhỏ, nếu thất bại một lần, tôi sẽ cố gắng lần thứ hai hoặc thứ ba, nhưng bây giờ tôi sẽ không bao giờ thử lần thứ hai nếu thất bại lần đầu nữa.

Tôi còn nhớ hồi nhỏ tôi rất thích một con búp bê bằng vải vụn, em gái tôi nhìn thấy nó cũng rất thích, mẹ tôi bảo tôi đưa cho nó, dù cho tôi có khóc lóc, con búp bê vẫn rơi vào tay em gái tôi..

Ngày hôm sau tôi cầm một con búp bê khác, và rồi cô ta lại giật mất ngay khi tôi tỏ ra yêu thích nó.

Tôi cũng quên mất từ lúc nào tôi bắt đầu ép mình không bao giờ thích thứ gì đó, bởi dù có sở hữu cũng không giữ được, vì tôi biết rằng nếu tôi thích thì nó sẽ lại bị lấy đi.

Tôi đã thử một lần với Tô Thời Nghi rồi, thế nên tôi sẽ không thử lại lần thứ hai nữa.