Cần Gì Quá Đa Tình

Chương 27: Chương hai mươi bảy




Thì ra lúc đó Đinh Dật đang cảm kích trong lòng vì tư cách của tài xế chợt nghe “Phanh” một tiếng, cảm thấy thân thể trượt về phía trước, đầu suýt nữa đụng vào kính chắn gió phía trước, vội vàng dùng tay che lại, may là có thắt dây an toàn, Đinh Dật may mắn không sao.

Là một chiếc xe đi cùng đường, Điền Anh Hùng chưa kịp dừng lại đã lái về phía trước, kết quả đụng vào dải phân cách, ghế lái bị đụng lõm một vùng......Điền Anh Hùng quả nhiên còn là người học nghề.

Đang suy nghĩ tại sao Điền Anh Hùng không có phản ứng, Đinh Dật chợt thấy hai bên trán anh ta chảy máu, đôi mắt khép chặt giống như đã hôn mê bất tỉnh, Đinh Dật hốt hoảng, cô nghĩ mình không sao thì Điền Anh Hùng cũng sẽ không sao, tại sao lại như vậy?

Lớn tiếng kêu vài tiếng không thấy phản ứng gì, Đinh Dật vội vàng móc điện thoại ra báo cảnh sát.

Cũng may trên đường đến bệnh viện Điền Anh Hùng tỉnh lại, sau khi tỉnh anh ta hỏi: “Tôi sao vậy? Đây là đâu?” Muốn từ giường trong xe cứu thương đứng dậy, kết quả nắm cánh tay “Ai da” một tiếng nằm trở lại giường.

Đinh Dật hoảng sợ, chẳng lẽ anh ta không biết mình bị tai nạn xe? Chẳng lẽ mất trí nhớ! Vội vàng lại gần hỏi: “Tôi là ai?”

Điền Anh Hùng nghi ngờ nhìn cô: “Em không phải Đinh Dật sao?”

Đinh Dật thở phào nhẹ nhõm, xem ra là anh ta bị tai nạn ngất tại chỗ chứ không phải mất trí nhớ, vội vàng giải thích với anh ta, cũng dặn dò: "Bác sĩ nói anh bị gãy tay, không nên lộn xộn, chúng ta sắp đến bệnh viện rồi.” Giọng nói êm ái, Điền Anh Hùng nghe vậy quả nhiên nằm im không động đậy nữa.

Sau khi đến bệnh viện kiểm tra mới biết không chỉ gãy tay còn có chấn thương sọ não nhẹ, ít nhất phải nằm viện ba ngày theo dõi, sau khi xuất viện còn phải nghỉ ngơi nửa tháng.

Đinh Dật hiểu lúc đó nếu như Điền Anh Hùng không bẻ lái, sau khi tông vào xe, với tốc độ của xe lúc đó, bây giờ người nằm viện chính là cô, rất đau lòng, chủ động chăm sóc khi anh ta nằm viện.

“Thật xấu hổ, em cũng sắp đi học, hơn nữa hôm nay cũng trách anh không cẩn thận còn làm trễ hẹn của em, bây giờ cũng chưa muộn, em đi vẫn còn kịp.” Điền Anh Hùng sau khi băng cánh tay nói.

Nhìn cánh tay bó thạch cao của anh ta, trên đầu còn quấn băng trằng, khẽ nhíu mày giống như chịu cơn đau, Đinh Dật không đành lòng để anh ta lại một mình.

Không bao lâu sau Thẩm Trường Đông vội vã chạy tới, Đinh Dật miêu tả tình huống lúc đó với cậu. Thẩm Trường Đông nghe xong quay về phía Điền Anh Hùng nói cảm ơn, Điền Anh Hùng cười khổ: “Không cần cảm ơn tôi, tôi bẻ lái cũng chỉ là theo bản năng, lại nói bất luận thế nào cũng không thể để con gái bị thương.”

Di chứng do chấn thương sọ não nhẹ khiến Điền Anh Hùng cảm thấy choáng váng không muốn ăn, Đinh Dật cùng Thẩm Trường Đông ra ngoài mua cháo.

Đinh Dật lắc tay Thẩm Trường Đông: “Bạn muốn mìn quay về trường sớm như vậy, giờ còn làm Điền Anh Hùng bị thương, rốt cuộc hôm nay bạn sắp xếp làm gì? Nói nghe một chút, muốn mời mình đi ăn hay là muốn tặng quà cho mình?” Chẳng lẽ cậu cũng học người ta sắp xếp một bữa ăn dưới ánh nến? Đối với việc này Đinh Dật vẫn có một chút tò mò. Cô nghĩ, nếu như ngồi xuống đối mặt nhìn thẳng vào mắt Thẩm Trường Đông không chừng cô chỉ biết cười trừ.

Thẩm Trường Đông liếc nhìn cô một cái: “Hôm nay bạn nên cảm tạ trời xanh vì đã bình an vô sự, còn ky vọng có sắp xếp gì chứ?”

Đinh Dật thẹn quá hóa giận: “Không nói thì thôi! Mình ăn no rỗi việc mới bị bạn lừa quay về trường sớm như vậy!” Hầm hừ xoay người đi về phía trước bị Thẩm Trường Đông kéo lại lạnh lùng quát: “Coi chừng xe!”

Thì ra đường dành cho người đi bộ đã chuyển sang đèn đỏ, thật lâu mới tới đèn xanh nên các xe nhanh chóng chuyển động, trong đó có một chiếc xe đi lướt qua mặt cô......tài xế bây giờ đều điên rồi sao?

Vừa rồi Thẩm Trường Đông thật hung dữ, Đinh Dật chưa bao giờ nghe cậu lớn tiếng như vậy, mặc dù biết rõ cậu muốn tốt cho cô nhưng vẫn quay mặt đi.

Thẩm Trường Đông nắm cánh tay cô kéo cơ thể cô đối mặt với mình: “Về sau đi bộ không được liều lĩnh như vậy, nếu không mình sẽ lo lắng.”

Đinh Dật ngẩng đầu lên nhìn đôi mắt có hổn của cậu tràn đầy quan tâm cùng lo lằng, trong lòng dịu lại, mở miệng nói: “Mình biết rồi.......về sau mình sẽ cẩn thận.” Mặc dù giọng nói còn chút cứng rắn nhưng không còn tức giận.

Thẩm Trường Đông lấy từ trong túi ra một cái hộp nhỏ đưa cho cô, Đinh Dật mở ra nhìn, phát hiện ra là một sợi dây chuyền, giữa dây chuyền là một hình tiền thưởng ngủ sắc treo lủng lẳng, hoa tai vòng vòng đan xen hết sức khác biệt, nhìn kỹ phát hiện ở giữa còn có trái tim: Trái tim cùng gắn bó, phía trên còn khảm kim cương, sáng long lanh hết sức xinh đẹp.

Đinh Dật trong lòng rất thích nhưng miệng vẫn cười nhạo: “Ha ha, thì ra bạn lãng mạn như vậy!” Gương mặt Thẩm Trường Đông ửng đỏ, giả bộ muốn đòi lại, Đinh Dật vội vàng nắm chặt: “Quà đã tặng rồi sẽ không trả lại!”

Hôm nay cô mặc quần áo nhung lông cừu, liền muốn Thẩm Trường Đông đeo cho mình, điều chỉnh tốt chiều dài dây chuyền. Vuốt hoa tai lành lạnh dính vào xương quai xanh, Đinh Dật cười hỏi: “Năm nay tiền mừng tuổi không ít nhỉ, hào phóng như vậy.”

Thẩm Trường Đông khinh thường: “Bạn cho rằng mình là bạn sao, bà địa chủ, học kỳ vừa rồi mình làm phiên dịch một vài bộ phim, toàn bộ tiền công đều ở trên dây chuyền trên cổ bạn rồi.”

Thì ra khoản tiền thu vào mà cậu muốn dùng là cái này, Đinh Dật cảm thấy ngọt ngào trong lòng.

Đang say mê thì Thẩm Trường Đông kéo cô: “Đèn xanh rồi đi nhanh lên, người ta còn đang chờ ăn cháo!”

Sau khi mua cháo quay lại bệnh viện phát hiện Ngụy Hoa Tĩnh cũng ở trong bệnh viện, trong tay còn cầm áo khoác, hiển nhiên là mới tới. Ngụy Hoa Tĩnh vừa cầm áo giắt lên kệ vừa vui mừng: “Ha ha Đinh Dật thật là yêu tinh nhỏ nha, lần đầu tiên anh nhìn thấy em cánh tay anh cũng bị băng bó mấy ngày, chỉ là xương sụn bầm tím, không nghiêm trọng như cậu.”

Đinh Dật nghe vậy xấu hổ, Ngụy Hoa Tĩnh nói đúng nên không phản đối được gì, lập tức giả bộ múc cháo cho Điền Anh Hùng không để ý đến anh ta.

Ngụy Hoa Tĩnh thấy giễu cợt Đinh Dật không có hiệu quả lại chuyển hướng về phía Điền Anh Hùng: “Nhị công tử Điền Anh Hùng cũng có ngày hôm nay, tình hình thế nào mới làm cậu gặp sự cố? Không phải khi học trung học cậu cũng so tài chuyên nghiệp........”

“Ngụy Hoa Tĩnh, cậu đừng hả hê nữa được hay không? Bây giờ đầu mình rất đau!” Dù tính tình dễ chịu nhưng Điền Anh Hùng cũng không thể nào chịu đựng sự chanh chua của người này. Bệnh nhân là lớn nhất nên Ngụy Hoa Tĩnh đành phải im lặng đi kêu bác sĩ cho anh ta.

Thấy Ngụy Hoa Tĩnh kinh ngạc, trong lòng Đinh Dật âm thầm dễ chịu, tâm tình thật tốt bưng cháo cho Điền Anh Hùng, liếc nhìn thấy Thẩm Trường Đông đang ngẩn người liền gọi cậu: “Mau tới đây ăn đi, nhân lúc Ngụy Hoa Tĩnh chưa quay lại chúng ta ăn hết cháo, không để lại cho tên tiểu nhân kia!” Mới vừa rồi nhìn thấy cháo cá hương trơn mềm liền mua ba phần, bây giờ là thời gian rực rỡ nhất, hai bữa rồi bọn họ chưa ăn cơm.

Sau khi Điền Anh Hùng xuất viện bởi vì cánh tay băng bó nên cuộc sống vô cùng không thuận tiện, Đinh Dật đau lòng nên thường mua đồ ăn đến thăm anh ta. Thấy anh ta thường thường nghiêng người dùng tay phải viết bài liền xung phong giúp đỡ anh ta.

Điền Anh Hùng muốn ghi báo cáo số liệu, cô chưa quen lắm, tuy là tiếng Trung nhưng cô cũng không hiểu lắm. Còn giúp anh ta gửi email bằng tiếng Trung, là tình hình hoạt động của công tử điện tử nhà họ Điền ở nước ngoài, cái này trên căn bản Đinh Dật nhìn cũng có thể hiểu cho nên lo lắng: “Tôi cảm thấy anh nên tìm thư ký, tôi như vậy có tính là can thiệp vào nội bộ công ty không.”

Điền Anh Hùng cười: “Dù là bí mật trong buôn bán, em cũng không phải là đối thủ cạnh tranh, biết thì sao?”

Đinh Dật tròn mắt: “Anh không sợ em đem những tin tức này bán cho đối thủ cạnh tranh của anh sao?”

Điền Anh Hùng cười sâu hơn: “Em biết sao?”

Cô không biết, cứ xem như cô cầm đi bán thật, làm gì có công ty nào tim tưởng một sinh viên như cô chứ? Đây chính là người nghèo mang kim cương cũng sẽ bị biến thành thủy tinh.

Điền Anh Hùng lại nói tiếp: “Nhưng mà nhờ em giúp cũng thật cực khổ, anh không nói chuyện tai nạn xe với bên phía Nhật Bản, đối ngoại vẫn là ở nhà xem báo cáo, sợ thư ký nhìn thấy sẽ tiết lộ thông tin.”

Đinh Dật vội nói không khách khí, gật đầu nói: “Anh sợ bọn họ truyền tin, người lớn phải bay một chuyến dài đến thăm thật là phiền toái.”

Điền Anh Hùng nhìn cô cười cười, nếu như bị nhà anh ta biết, phiền toái là điều dĩ nhiên.

Anh ta không ngờ chính là phiền toái lại đến nhanh như vậy.

Chiều hôm đó Đinh Dật không có tiết liền đem hai cuốn sách mượn thay đến cho Điền Anh Hùng, mở cửa cho cô là một cô gái trẻ, phản ứng đầu tiên của Đinh Dật chính là: “Hỏng bét, đi nhầm cửa rồi!” Vội vàng nhìn số nhà, không sai nha.

Cô gái kia nhìn cô cũng có chút kinh ngạc hỏi: “Xin hỏi chị tìm ai?” Giọng nói nghe có chút là lạ.

Lúc này trong nhà lại truyền đến giọng một người phụ nữ hình như nói tiếng Nhật, sau đó là tiếng bước chân vội vã, rồi Điền Anh Hùng xuất hiện ở cửa: “Nhã Tử em vào đi, cô ấy đến tìm anh.”

Cô gái nghiêng người tránh ra, sau khi Đinh Dật thay giày phát hiện trong phòng có một người phụ nữ ngồi trên ghế salon, bà mặc đồ công sở phương tây, mặc dù nhìn không còn trẻ nhưng dung nhan vẫn rất xinh đẹp, da trắng nõn, không thấy nếp nhăn nhiều. Cô gái nhìn Đinh Dật liền ưu nhã đứng dậy, mặt mày cau có nhìn cô.

Đinh Dật đang do dự không biết nên gọi thế nào, Điền Anh Hùng đã đóng cửa đi tới giới thiệu với cô: “Đinh Dật, đây là mẹ anh, mẹ, đây là bạn thân của con Đinh Dật, còn Nhã Tử là trợ thủ đắc lực của mẹ anh.”

Sau khi chào hỏi, mẹ Điền Anh Hùng kêu mọi người ngồi xuống, nhìn về phía Đinh Dật cười khanh khách: “Thật là một cô gái xinh đẹp!” Lại quay sáng nói mấy câu tiếng Nhật với Điền Anh Hùng, Điền Anh Hùng liếc nhìn Đinh Dật lại dùng tiếng Nhật trả lời mẹ, sau đó dùng tiếng Trung nói: “Mẹ, Đinh Dật không hiểu tiếng Trung, chúng ta nói tiếng Trung đi.”

Đinh Dật len lén thở phào nhẹ nhõm, bọn họ nói chuyện cô đều nghe không hiểu. Trong phòng tổng cộng có bốn người, ba người nói tiếng Nhật chỉ có cô như người điếc, không chừng người ta mắng cô còn không biết ngồi cười ngây ngô, Đinh Dật sẽ không chịu thiệt như vậy.

Cũng may lời nói của Điền Anh Hùng có tác dụng, sau đó mọi người đều nói chuyện bằng tiếng Trung , mặc dù mẹ Điền cùng Nhã Tử có chút sai ngữ pháp nhưng về vấn đề giao tiếp vẫn không có vấn đề gì.

Mẹ Điền nói chuyện rất ôn hòa, thủ thỉ thủ thì nói chuyện với mọi người, hình như bà cảm thấy rât hứng thú với Đinh Dật, luôn rất dịu dàng uyển chuyển hỏi cô một chút vấn đề riêng tư. Đinh Dật là người thích mềm không thích cứng, không bao lâu liền nói hết mọi chuyện.

Thỉnh thoảng mẹ Điền bị cô chọc cho cười, luôn miệng khen: “Đúng là một cô gái thú vị.”

Rất nhiều chuyện lần đầu tiên Điền Anh Hùng cũng được nghe nói, nghe say sưa, mẹ Điền nhìn ánh mắt con trai chưa từng rời khỏi Đinh Dật của con trai, trêu ghẹo nói: “Lần đó con nói muốn luyện võ một năm, chẳng lẽ là muốn đối phó với Đinh Dật sao? Như thế nào, bây giờ đã thắng chưa?”

Đinh Dật nghe vậy vội nói: “Đó là khi còn bé không có việc gì nên làm càn, lần đầu tiên nên cháu mới có lợi thế, mẹ cháu không muốn cháu đánh nhau với ai.” Thì ra anh ta luyện võ một năm, thật là độc ác, may mắn là cô biết thái độ của mình.

Mẹ Điền gật đầu: “Bác nói rồi, cô gái đáng yêu như vậy làm sao có ai nhẫn tâm ra tay chứ. Con trai bác tuy có lúc bướng bỉnh nhưng cũng biết thương hoa tiếc ngọc.”

Đinh Dật đột nhiên cảm thấy có nhiều chỗ không thích hợp, cảm giác có chút quái dị, rõ ràng rất hòa thuận vui vẻ, lúc này Nhã Tử chợt đứng lên muốn đến phòng bếp nấu cơm, thì ra mấy ngày nay Điền Anh Hùng đều mua đồ ăn bên ngoài, đã sớm không còn khẩu vị, giờ phút này có người làm món ăn của quê hương có cầu cũng không được.

Đinh Dật muốn đứng lên tạm biệt liền bị mẹ Điền giữ lại muốn cô ở lại ăn cơm tối. Rút kinh nghiệm lần trước, Đinh Dật không dám nói mình không thích ăn đồ Nhật, nhìn bóng dáng Nhã Tử là người biết nấu ăn, ngộ nhỡ người ta nấu cơm cho cô mà cô từ chối sẽ gây phiền toái cho cô ấy đành phải ở lại ăn cơm.

Sinh ra ở nước xã hội chủ nghĩa, ý thức của Đinh Dật là mọi người ngang hàng, không giống như hai mẹ con giai cấp tư sản ngồi chờ ăn cơm, Đinh Dật muốn giúp một tay, mẹ Điền cũng là khách khí cho phép.

Đi tới phòng bếp, Đinh Dật phát hiện Nhã Tử rất nhanh tay, nhìn cô đi vào hình như có chút giật mình, Đinh Dật vội vàng nói: “Bác Điền cho em vào đây giúp một tay.”

Nhã Tử liếc cô một cái không nói gì nữa, Đinh Dật nhìn thức ăn bày trên bàn, không biết nên bắt đầu từ đâu, Nhã Tử chợt mở miệng nói: “Tôi mới tốt nghiệp khoa quản lý kinh tế của đại học Tokyo.”

Đinh Dật sửng sốt thì ra cô ấy đang tự giới thiệu bản thân, gia đình Điền Anh Hùng thật nghiêm khắc, ngay cả trợ thủ của mẹ cũng cần một người tốt nghiệp đàng hoàng.

“Nhà tôi bán thực phẩm, rất thân với nhà họ Điền, ba tôi cùng bác Điền là bạn thân.”

Thì ra Nhã Tử cũng là thiên kim tiểu thư, thất kính thất kính, thấy vậy chức trợ lý này khôn có liên quan, Nhã Tử nói chuyện này làm gì, chẳng lẽ trên mặt cô có viết chữ: “Tôi rất kỳ quái”?

Đinh Dật theo bản năng sờ mặt mình, Nhã Tử nhìn cô nói: “Mặc dù cô xinh đẹp hơn tôi, Điền Anh Hùng cũng thích cô nhưng người gả cho anh ấy vẫn là tôi.”

Đinh Dật ngây dại, hiểu lầm quá lớn, trước mắt cô vẫn là bạn gái của Thẩm Trường Đông, sao lại gả cho Điền Anh Hùng chứ?

Khó trách vừa rồi lúc nói chuyện với hai mẹ con họ Điền, cảm thấy soa lại kỳ cục như vậy, thì ra là bất tri bất giác cô tạo nên xì căng đan! Đối tượng xì căng đan lại là con nhà giàu, sao lại giống như tiểu thuyết, rõ ràng cô chăm chỉ học tập, lập chí phấn đấu vì tổ quốc! Tại sao lại bị giai cấp tư sản đầu độc, không được, tuyệt đối không được!

Nhìn vẻ mặt Đinh Dật biến hóa không lường, Nhã Tử cho rằng cô bị lời nói của mình trấn áp, thừa thắng xông lên: “Thật ra thì loại chuyện như vậy không thể cưỡng cầu, hôn nhân không môn đăng hộ đối, chỉ mang tới bất hạnh, ba mẹ tôi chính là như vậy, tình huống bây giờ rất tệ.” Giọng nói Nhã Tử trầm nhẹ, cuối cùng có chứa mấy phần đau thương, xem ra người lớn rất thân với cô.

Đinh Dật đối với người dịu dàng từ trước đến giờ không có sức chống cự, nếu Nhã Tử lớn tiếng kêu la với cô, cô nhất định sẽ trêu đùa một phen. Nhưng Nhã Tử lại nghĩ cô là tình địch cũng bình tĩnh nói sự thật với cô khiến cô cũng bình thản.

Vì vậy Đinh Dật nghiêng người nói với cô ấy: “Chị yên tâm, tôi ở Trung Quốc rất tốt, không muốn chuyển đến Nhật Bản trèo cao.” Cuối cùng thấy dáng vẻ phớt lờ của Nhã Tử, vẫn nghịch ngợm không nhịn được hỏi một câu: “Sao chị biết nếu em gả cho Điền Anh Hùng nhất định sẽ bất hạnh? Hình như bác Điền cũng có ấn tượng tốt với em.”

Nhã Tử liếc cô một cái, Đinh Dật cảm thấy trong ánh mắt kia có thương hại, giống như đang nhìn một người ngốc nghếch, chỉ nghe cô ấy nhẹ nhàng nói: “Bá gái hay giận gỗi bác trai, hai ngày sau bác trai đến xin lỗi sẽ tiêu mất không căn vặn bác trai nữa.”

Thì ra Nhã Tử là con dâu mà bác trai muốn, bắc gái cãi nhau với bác trai, bắt ông đưa cô ngốc đến cửa làm vũ khí còn thuận tiên làm lung lay con trai. Đợi vợ chồng cuối giường hòa nhau, anh ta cũng sẽ thoái lui khỏi võ đài. Nếu Điền Anh Hùng hữ tình kiên quyết không chịu thối lui, nói không chừng hai vợ chồng còn dùng gậy đánh đôi uyên ương, đến lúc đó, một cuộc tình khổ bắt đầu.

Đinh Dật cảm thấy hiểu ý tứ của Nhã Tử nhưng Nhã Tử cứ như vậy nắm chắc phần thắng sao? Nếu như vậy, cô ấy cần gì phải lãng phí miệng lưỡi như vậy, thấy tình địch không phải sẽ vui sao hay là cô ấy từ bi không đành lòng nhìn cô nhảy vào hố lửa.

Tóm lại chuyện rất phức tạp, chuyện tình của một gia đình lớn càng phức tạp, Đinh Dật cảm thấy đầu đất của cô không thể lãng phí vào chuyện này, đối với chuyện bất minh cô chỉ dùng một chiêu.......rút củi khỏi đáy nồi.

Sôi nổi quay lại phòng khách, Đinh Dật giơ điện thoại di động của mình cười nói: “Bác Điền, thật ngại quá, người cháu thương hôm nay đến thăm cháu, bây giờ đang ở trường, cháu không thể để bạn ấy đợi lâu, bây giờ cháu muốn tạm biệt, thật xin lỗi.”