Cần Gì Quá Đa Tình

Chương 25: Chương hai mươi lăm




Nghỉ ngơi tới trưa, tinh thần Thẩm Trường Đông căn bản đã khôi phục như thường, Đinh Dật chạy ngược chạy xuôi chọn những món ăn cô cho là vừa miệng nhất, cùng với nụ cười đưa đến cho cậu.......không biết tại sao gần đây mỗi khi ở trước mặt Thẩm Trường Đông cô đều không thể hào hùng.

Mặc dù Lý Bối Bối không muốn cô nói với người khác nhưng không thể đùa bỡn với Thẩm Trường Đông nên vừa ăn cơm vừa kể đại khái tình huống cho cậu nghe.

Thẩm Trường Đông không nhịn được hỏi: “Điền Anh Hùng là ai?” Thiếu chút nữa quên, Thẩm Trường Đông không nhận ra Điền Anh Hùng, Đinh Dật giải thích: “Năm cuối cấp ba đến Bắc Kinh chơi rồi quen, bạn thân của Ngụy Hoa Tĩnh, mặc dù là người Nhật Bản nhưng rất hùng hổ.”

Bạn thân của Ngụy Hoa Tĩnh, vậy chắc là nam rồi, Thẩm Trường Đông ngẩng đầu nhìn Đinh Dật, thấy hai mắt cô sáng rỡ, chỉ lo lựa đồ ăn, không nhịn được vỗ đầu cô một cái cười nói: “Còn nói mua cho mình ăn, đồ ăn ngon đều bị bạn lựa hết.”

Việc học của Thẩm Trường Đông không nặng lắm, lúc rãnh rỗi sẽ đến tự học cùng Đinh Dật, dần dà, Đinh Dật đến phòng tự học sẽ chiếm hai chỗ ngồi, có lúc những người trong ký túc xá sẽ giúp cô giữ chỗ bởi vì nước nóng trong ký túc xá thường do Thẩm Trường Đông lấy, vậy cũng là tiết kiệm cho bạn gái.

Cứ đến chủ nhật Đinh Dật đều vùi đầu chiến đấu hăng hái vào bài tập thiết kế máy móc, không biết Thẩm Trường Đông tìm đâu ra một cái laptop, đeo tai nghe xem phim khiến cho Đinh Dật nghiến răng, cùng người không cùng mạng, thật sự là không có cách nào khác.

Đợi đến khi cô hoàn thành bài tập thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi ăn cơm phát hiện ra Thẩm Trường Đông vẫn đang xem bộ phim đó, có nhầm hay không, chẳng lẽ cậu lại xem lại? Không nhịn được lúc này mới phát hiện ra Thẩm Trường Đông không phải chỉ đang xem phim, cậu đang dùng phần mềm viết chữ lên.

“Bạn đang làm gì vậy?” Đinh Dật tò mò hỏi.

“Không có gì giúp người ta dịch phim.” Thẩm Trường Đông tháo tai nghe xuống, bắt đầu thu dọn đồ.

“Cứ nghe như vậy rồi dịch sao? Có tiếng anh không?” Thấy Thẩm Trường Đông lắc đầu Đinh Dật cảm thấy hứng thú, tiếng anh của cô kém, nghe càng kém hơn cho nên từ trước cô rất sùng bái người học tốt ngoại ngữ, không ngờ Thẩm Trường Đông đã có thể cả phim điện ảnh.

Đinh Dật cười gian chọc Thẩm Trường Đông: “Phiên dịch cái này thu nhập không ít nhỉ, ha ha có phải muốn mời mình ăn một bữa lớn phải không?” Không ngờ Thẩm Trường Đông nói: “Khoản tiền này mình dành để mua đồ cần thiết.” Làm cho cô thật mất mặt, nhún nhún mũi nói thầm: “Có gì đặc biệt hơn người chứ, mình cũng nghĩ biện pháp làm thêm.”

Mặc dù ký túc xá đã có máy tính nhưng bởi vì tất cả mọi người đều cùng một ngành, thời gian cũng không giống nhau, sử dụng không dễ dàng lắm vì vậy Đinh Dật vẫn muốn mua cho mình một cái máy tính, học kỳ sau sẽ phải dùng máy tính vẽ đồ họa, càng có nhiều bài tập phải làm, nếu không có máy tính thật sự không thuận lợi.

Ngay khi phải tốn tiền Đinh Dật cũng không tính toán cẩn thận, cô thuộc về loại hôm nay thì để hôm nay tính, trước kia khi còn ở với ba mẹ bọn họ chưa phải lo gì chưa cảm thấy gì, khi một mình tới Bắc Kinh mới biết quản lí tài sản quan trọng như thế nào.Vì vậy dù ba cô cho cô không ít tiền nhưng mua máy tính, điện thoại di động, hơn nữa cô còn mua những thứ lung tung trong nửa học kỳ này đã khiến cô rất trầy tróc. Học kỳ sau có thể mua máy tính nhưng nếu không giải quyết cuộc sống của cô sẽ không tốt tí nào.

Đinh Dật cảm thấy quản lí tài sản là ở chỗ kiếm tiền chứ không phải tiết kiệm, vì vậy hào hứng tìm Dương Lộ Lộ: “Có việc gì làm không? Giới thiệu cho mình một chỗ đi.”

Dương Lộ Lộ nhìn cô đánh giá: “Tay chân không chăm chỉ, không phân biệt được ngũ cốc là gì, mặc dù da mặt dày nhưng tính khí không tốt, tuy học tập tốt nhưng lại thiếu kiên nhẫn, ăn sung mặc sướng, không chịu nổi bị mắng. Xem ra cơ hội bình thường nhất là làm gia sư.......Cậu cũng không làm được rồi.”

Đinh Dật bị cô ấy nói xong sắc mặt tối sầm chỉ nghe Dương Lộ Lộ nói tiếp: “May mắn là không tệ lắm bản tính cũng hiếu thuận, lại có cơ hội kiếm tiền nhẹ nhõm, giống như đặc biệt dành cho bạn, bạn biết việc học của chúng ta quá nặng, công việc này rất nhiều tiền, công việc này rất thích hợp với bạn.”

Đinh Dật nghe lời cô không nhịn được nghĩ đến miêu tả của quảng cáo ở đầu đường: “Tuyển nam nữ quan hệ xã hội vào ban đêm, yêu cầu tướng mạo xinh đẹp tư tưởng thoáng, thu nhập một tháng mấy vạn.” Lập tức đánh về phía Dương Lộ Lộ.

Dương Lộ Lộ bị nhéo vào cổ mặt đỏ bừng, hết nửa ngày mới gỡ được ngón tay Đinh Dật ra: “Bạn, bạn nghe mình nói hết đã có được không?”

Đinh Dật tạm thời thả cổ cô ấy ra, cho cô ấy cơ hội giải thích, một chút không thích hợp cô sẽ cho cô ấy cực hình lớn hơn.

Dương Lộ Lộ xoa xoa cổ ho nhẹ hai tiếng rồi mở miệng: “Cô gái dã man này, mình nói lễ nghi.......bạn nghĩ đi đâu vậy? Tư tưởng của mình không thuần khiết lại nghĩ oan cho người khác?”

Đinh Dật nghe vậy mặt mày hớn hở, vội vàng rót nước bưng tới cho Dương Lộ Lộ: “Hi hi, ai bảo bạn nói lấp lửng, nói mau nói mau, rốt cuộc là thế nào.”

Thì ra là trường đại học B bên cạnh thành lập đội lễ nghi, phục vụ hoạt động trong trường, còn tiến hành một chút các lễ nghi phục vụ trong xã hội. Nữ sinh đại học danh giá, yêu cầu ngoại hình nghiêm khắc cho nên thị trường rất tốt, thu nhập cũng rất khả quan.

Vì vậy Đinh Dật dưới sự đề cử của Dương Lộ Lộ đã qua vòng phỏng vấn và được chọn. Lần đầu tiên va chạm cuộc sống, thứ bảy cử hành một triển lãm bán hàng, hội trường nhốn nháo cực kỳ náo nhiêt, bởi vì phải mặc sườn xám, cho nên Đinh Dật không thể tùy tiện đeo túi quần áo lớn trên lưng, mọi thứ tùy thân đều phải nhét vào túi xách.

Nhưng khi đến lúc thay quần áo Đinh Dật choáng váng đầu óc. Thì ra do cô đưa túi cho cô bé bán hàng bên cạnh trông dùm nhưng hôm nay người quá nhiều ai bận việc người đó, cô bé cũng không thể giúp cô trông nom. Lúc Đinh Dật hỏi cô bé túi đồ thì cô bé mờ mịt, vội vàng tìm kiếm khắp nơi, tìm một lúc lâu vẫn không thấy, khóe mắt ngấn lệ: “Rõ ràng mình đặt dưới bàn, sao lại không thấy nữa, ai lấy chứ, ô ô.......”

Đinh Dật bị cô khóc đến nỗi tâm phiền ý loạn nhưng lại không đành lòng làm khó cô, chỉ trách mình xui xẻo, vốn dĩ đi kiếm tiền, lần này ăn trộm gà không thành lại còn mất một nắm gạo.

Điện thoại di động, quần áo, chìa khóa còn có ví tiền với hơn bốn trăm tệ bên trong, tất cả đề mất, tiền lương lễ nghi phải đợi về trường mới được nhận, tiền về cô cũng không có, đồng nghiệp nói có thể cho cô mượn tiền nhưng cô mặc sườn xám, chân chỉ đeo tất, đi ngoài đường rất lạnh.

Đến lúc này cô chỉ có thể may mắn vì ba mẹ sinh cô ra, trí nhớ của cô cũng không tệ lắm, vì vậy mượn điện thoại đồng nghiệp gọi cho Thẩm Trường Đông.

Tiệm trưng bày sắp đóng cửa, có mấy đồng nghiệp nói muốn giúp cô, Đinh Dật nhìn trời hình như sắp có tuyết rơi, liền từ chối chỉ nhận áo khoác của một đồng nghiệp nam.......Che quanh chân cũng tốt, cô không muốn bị thấp khớp.

Cả người mặc quần áo quái dị, Đinh Dật đứng ngoài cửa Kentucky sưởi ấm, đứng ở đây tốt hơn, cho dù không mua thức ăn cũng sẽ không bị đuổi.

May là Thẩm Trường Đông ở cách đây không xa, không lâu sau nhìn thấy bóng dáng cậu, bây giờ gửi tin nhắn sợ cậu không tìm được cô, Đinh Dật vội vàng chạy ra ngoài cửa gọi nhỏ.

Ôm đồng phục trường xuống xe taxi Thẩm Trường Đông liền thấy một cảnh tượng: Đinh Dật búi tóc cao trang điểm đậm, trên người mặc sườn xám đỏ rực, từ hôn trở xuống choàng một cái áo khoác nam, hai ống tay buộc ngang hông, dây kéo áo khoác khóa dưới chân, giờ phút này chạy ra cửa Kentucky vẻ mặt vui mừng khi thấy cậu, gọi tên cậu khiến không ít người chú ý.

Trong nháy mắt Thẩm Trường Đông như muốn bước đi giả bộ không quen biết người này nhưng tay tự động mở túi quần áo, lôi cô vào xe taxi.

Một mình uống hết nồi nước gà, Đinh Dật mới quệt miệng: “Mình mất điện thoại, toàn bộ mọi thứ để trong túi đều mất.” Trong ví của cô còn hơn bốn trăm tệ.

Ngày hôm sau Thẩm Trường Đông mua cho cô một cái điện thoại mới cho cô tiền dùng một tháng thở dài nói: “Bạn đợi đi, bạn không may mắn đổi vận, không kiếm được tiền từ làm thêm.”

Đinh Dật nghe xong không vui: “Mình chỉ mượn bạn, chờ ba mình gửi tiền mình sẽ trả cho bạn, dám xem thường mình, bạn chờ đi, nói không chừng không bao lâu sau mình có thể kiếm đủ tiền trả bạn.”

Thẩm Trường Đông vội nói: “Bà cô của tôi ơi, tôi nào dám coi thường cô, chỉ là bạn không cảm thấy lễ nghi không có kỹ thuật sao? Tuổi thanh xuân đáng giá, tốt nhất bạn nên chăm chỉ học tập lấy học bổng nói không chừng còn có tiền nhanh hơn.”

Xem như không nghe thấy lời Thẩm Trường Đông nói, Đinh Dật phát hiện ra cô cũng không thể không học giỏi, kỳ thi cuối kỳ sắp đến, hơn nữa đã qua nửa học kỳ, về chuyên ngành, Đinh Dật cũng đã có ý tưởng mới.

Cô phát hiện ra trong ngành xe hơi của cô, con gái ít không phải là không có nguyên nhân. Trong khoa trừ cô và một người từ Quảng Đông là bởi vì tranh đua giải thường mà vào, còn lại bảy người cũng là được gửi tới, nói cách khác không một người con gái nào muốn đăng ký ngành này.

Về mặt học tập, mặc dù có chút mệt mỏi còn có thể nhịn. Nhưng Đinh Dật tự nhận rằng con trai rất cuồng xe hơi, cô cảm thấy cũng bình thường cần gì phải phức tạp như vậy. Hứng thú là sư phụ tốt nhất, cô phát hiện không hứng thú với chuyên ngành còn khủng hoảng, nhìn người khác tranh luận cô lại cực kỳ lo lắng.

Môn thực tập làm công việc thợ nguội, cô mất chín trâu hai hổ mới chế tạo được một thủy chùy nhỏ, chỉ được “Thông qua” làm cho cô một đả kích lớn.

Trong đại học có người không hài lòng với chuyên ngành đi học liền quay về thi lại, Đinh Dật bội phục dũng khí của bọn họ nhưng cũng không noi theo, cô chỉ muốn đi tới không muốn lui về phía sau, sẽ không để lãng phí mất một năm như vậy.

Khi biết thành tích đủ ưu tú thì có thể chuyển ngành thì Đinh Dật như cảm thấy ánh sáng. Vì vậy cô khẩn cấp mua đèn, mỗi ngày đều tận lực học đến hai giờ sáng. Chuyện của mình chỉ có thể tự mình cố gắng, đây là điều Đinh Dật đã sớm hiểu ra.

Kề từ sau khi Đinh Dật gọi điện về nhà báo đã nhận được tiền Đinh Phượng Lĩnh không nhận được bất kỳ cuộc gọi nào của cô, mỗi lần ông chủ động gọi cô đều nói qua loa vài câu liền tắt. Trong lòng sốt ruột Đinh Phượng Lĩnh không nhịn được gọi cho Thẩm Trường Đông nhờ cậu đến thăm nom con gái thế nào.

“Cháu nghĩ Đinh Dật đặt cho mình mục tiêu mới, bây giờ bế quan tỏa cảng chờ đến khi thực hiện được mục tiêu liền trở lại bình thường.” Thẩm Trường Đông an ủi ba Đinh. Thậm chí Đinh Dật không cho cậu đến đại học A, cô nói sẽ làm mất thời gian của cô, cậu cũng phải lo ôn thi cuối kỳ. Chỉ là oán trách cũng không được, cho đên bây giờ Đinh Dật không có ưu điểm “Khéo hiểu lòng người”, nhất là đối với cậu.

Lần này bọn họ đến Bắc Kinh học rất có lời, được đón năm mới ở Bắc Kinh, rất nhiều sinh viên cùng lãnh đạo khắp nơi đều rất vui mừng tham gia vào hội trường mọi người rất hưng phấn.

Thẩm Trường Đông không được chọn nhưng khi biết Đinh Dật cũng muốn đi phất cờ hò reo thì liền lấy tư cách là đại biểu sinh viên đi tham gia.

Trời còn chưa tối mọi người liền bị xe của trường đưa đến hội trường, bậc thang bên ngoài hai bên đường hẻm phân chia cho các trường cao đẳng, Đinh Dật cùng Thẩm Trường Đông được chia ra đối diện nhau.

Hoạt động còn chưa bắt đầu hai người liền xuyên qua đám người đến đứng chung một chỗ, Đinh Dật mặc quần áo màu trắng, đeo bao tay bảy sắc, gương mặt ửng hồng, Thẩm Trường Đông nghĩ thầm: “Thế nào mới một tuần lễ không gặp, dáng vẻ cô đã thay đổi rồi hình như thanh tú hơn.” Trong miệng lại nói: “Vốn dĩ đã ít thịt sao lại gầy rồi, tiếp tục như vậy còn có thể nhìn sao?”

Đinh Dật cười ha hả đẩy cậu ra: “Mình mặc quần áo như vậy sao bạn biết mình gầy chứ?” Sau đó đi theo mọi người, lấy hội trường làm nền tạo các tư thế chụp hình.

Bởi vì tối nay có lãnh đạo muốn gặp mặt nói chuyện, sinh viên đều được yêu cầu đứng ngay ngắn.

Trong lúc chờ trên bục còn có các tiết mục biểu diễn, đáng tiếc đứng quá xa không nhìn thấy rõ, cũng chỉ là tiết mục nhỏ, mọi người không có hứng thú liền tụm lại nhỏ giọng nói chuyện.

Lúc này chợt truyền đến tiếng nức nở nghẹn ngào, mọi người vội vàng dừng nói chuyện tìm nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy cô gái đang lau nước mắt, mắt mũi ửng hồng. Tất cả mọi người vội vàng hỏi cô làm sao.

“Hu hu, ngàn năm mới có một lần, hôm nay thật sự quá lãng mạn nhưng tôi không thể ở cùng bạn trai.” Trải qua mấy tháng huấn luyện quân sự, đột nhiên tiếng phổ thông của Kaka tăng cao, nói chuyện căn bản sẽ không bị hiểu lầm nhưng câu nói này vẫn làm cho mọi người khẽ cười. Một nữ sinh nói: “Kaka rất đáng yêu chắc chắn bạn trai bạn ở Quảng Đông cũng muốn ở cùng bạn, cái này gọi là ngàn dặm tương tư, đừng quá lo lắng.”

Trong lòng Đinh Dật khẽ động, nghĩ tới Thẩm Trường Đông bất luận thế nào hôm nay cũng muốn tới đây phất cờ, có phải cũng muốn trải qua cùng cô hay không? Nghĩ đến vừa rồi cậu nói “Bạn gầy” cùng với sự quan tâm, đôi mắt ấm áp, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, thì ra có người quan tâm mình thật tốt.

Đã là mười một giờ năm mươi, các lồng đèn bay lên trời, sáng lạng chói mắt, mọi người đều tập trung chú ý vào bầu trời. Đinh Dật chợt cảm thấy điện thoại trong túi khẽ rung, mở ra nhìn: “Mình ở phía sau đội của bạn.” Là Thẩm Trường Đông, chẳng lẽ cậu vòng lại rồi?

Nhìn ra phía sau một chút, đầu người nhốn nháo không thấy bóng dáng, Đinh Dật lặng lẽ lui về phía sau xuyên qua đám người ra ngoài, cánh tay của cô bất ngờ bị kéo lại.......Thẩm Trường Đông thật sự đã tới.

Đi tới khe trống phía sau, Đinh Dật khẽ hỏi: “Không phải bạn ở cuối cờ sao? Sao lại rảnh rỗi đến đây.”

Thẩm Trường Đông cười cười: “Mình tìm được người thay mình, vì thế bỏ ra đây.” Cậu cười rực rỡ, thật sự không nhìn thấy có gì thê thảm.

Thời gian được đếm ngược, người lãnh đạo nói chuyện trên đài, sau khi kết thúc “Mười chín tám bảy sáu năm bốn ba hai một” cùng gọi số “một”, đám người hoàn toàn sôi trào, tiếng quát tháo tiếng huýt sáo đinh tai nhức óc, lồng đen lớn từng cái từng cái bay lên trời, Đinh Dật muốn ngẩng đầu nhìn lại phát hiện đỉnh đầu bị che kín, đôi môi cũng bị chặn lại.......Thẩm Trường Đông.

Đinh Dật ngây người, do dự một chút, cánh tay từ từ nâng lên, từ dưới nách cậu vòng qua ôm lấy.

Ngày hôm sau là hôn lễ của anh Kiến Quốc cho nên sau khi kết thúc hoạt động Đinh Dật cùng Thẩm Trường Đông gọi xe đến nhà bác. Trên đường hai người không hẹn mà cùng nhau im lặng, sau khi xuống xe, Đinh Dật đi tới đi lui chợt “A!” một tiếng bụm mặt đứng bân đường.

Thẩm Trường Đông vội vàng ngồi xổm xuống, đỡ vai cô hỏi: “Sao thế?” Đinh Dật không chịu ngẩng đầu, ôm cánh tay đầu tựa vào trong, lúng túng nói: “Mới vừa rồi chung quanh chúng ta đều là người của khoa mình, tất cả mọi người phục hồi tinh thần chúng ta vẫn.......Sau này làm sao mình còn dám gặp ai chứ!”

Thẩm Trường Đông chỉ cười an ủi cô: “Không có chuyện gì. Lúc đó loạn như vậy không có ai chú ý chúng ta, chờ sau hai ngày quay lại trường nói không chừng người ta đã sớm quên chuyện này rồi, lại nói chúng ta là yêu nhau chân chính, tình cảnh này, mọi người cũng có thể hiểu.”

“Bạn nói dễ nghe, không phải trước mặt bạn học của bạn, làm sao bạn cảm thấy mất mặt chứ!” Đinh Dật từ từ ngẩng đầu.

“Vậy thì tốt, lần sau chúng ta hôn trước mặt bạn học của mình thì sao?” Tránh cho bạn oán trách, nếu không cho bạn chiếm chút tiện nghi cái gì mình cũng đồng ý.

Đinh Dật tức giận đứng lên, vốn dĩ huyết áp cô thấp, ngồi xổm quá lâu lại đứng lên quá nhanh, trước mặt bỗng tối sầm choáng váng, Thẩm Trường Đông sợ hãi vội ôm eo cô: “Bạn không sao chứ, đừng làm mình sợ, mình xin lỗi.”

Thật ra thì đứng một lúc là Đinh Dật không sao rồi, có thể tưởng tượng mới vừa rồi Thẩm Trường Đông trêu tức cô, thấy bộ dáng của cậu bây giờ gấp gáo Đinh Dật không nhịn được muốn hành hạ cậu vì vậy nhắm mắt lại giả vờ bất tỉnh.

Thẩm Trường Đông thấy gọi mãi cô không tỉnh, gấp gáp quay lưng lại cõng Đinh Dật chạy về nhà, có thể cảm thấy vẫn không ổn lại móc điện thoại di động, Đinh Dật mở mắt thấy hình như cậu muốn gọi điện thoại, sợ cậu gọi bác hoặc xe cứu thương làm lớn chuyện, xì cười nói: “Đồ ngốc!”

Thẩm Trường Đông biết bị mắc lừa cũng chỉ thở phào nhẹ nhõm liền nhét điện thoại vào trong túi, sau đó nâng Đinh Dật lên chạy như vay, miệng hét lớn: “Cõng vợ!” Đinh Dật bị lung lay vội vàng ôm cô cậu lại sợ cậu gọi gây sự chú ý của người quen vội đạp chân đòi xuống.

Mặc dù Đinh Dật thon thả nhưng chiều cao chân dài, Thẩm Trường Đông cõng cô chạy cũng đủ mệt người, giờ phút này bị cô quằn quại cộng với nửa đêm đường có chút trơn trượt do sương xuống, đôi chân lảo đảo kéo theo Đinh Dật ngã xuống đất.

May mắn mùa đông mặc dày té không đau nhưng quần áo của Đinh Dật màu trắng nên thê thảm, mặc dù phần lớn cơ thể cô đè lên người Thẩm Trường Đông, tay áo dính bùn đen, Thẩm Trường Đông càng thêm nhếch nhác, toàn thân đều là bùn.

Hai người ai cũng ngượng ngùng oán giận đối phương, bắt đầu cười khúc khích, sau khi cười bắt đầu ủ rủ: “Ngày mai không thể mặc quần áo bẩn tham gia hôn lễ." Thẩm Trường Đông đỡ hơn, cậu cùng anh Kiến Quân dáng người giống nhau có thể mặc quần áo anh ấy về phần cô chỉ có thể mượn Lý Bối Bối, nghĩ đến Lý Bối Bối, Đinh Dật không cười nổi.

Nhắn tin cho cô ấy, quả nhiên Lý Bối Bối chưa ngủ “Hôm nay nhà bác có nhiều khách quá, mình sang ở với cậu nhé.” Đinh Dật thử hỏi, Lý Bối Bối đồng ý.

Dàn xếp tốt cho Thẩm Trường Đông ở nhà bác, Đinh Dật đến nhà họ Lý, nhẹ nhàng gõ cửa, Lý Bối Bối mở cửa, trong phòng yên tĩnh, xem ra mọi người trong nhà đều đã đi ngủ.

Đi qua phòng khách tới phòng Lý Bối Bối, mặc dù đèn bàn không sáng lắm nhưng vẫn có thể nhìn rõ đôi mắt cô sưng đỏ cùng với nước mắt. Đinh Dật có chút đau lòng: “Ông nội bà nội phát hiện ra gì sao? Bạn đau lòng như vậy bọn họ không hỏi sao.”

Lý Bối Bối chán nản nói: “Trước mặt bọn họ làm sao mình dám như vậy, bọn họ chỉ nhìn ra tâm tình mình không tốt, mình nói do học tập quá nhiều, bọn họ cũng không hỏi nhiều chỉ nói mình đừng quá sức.”

“Vậy hôn lễ ngày mai mắt bạn sưng đỏ như vậy sẽ không lừa được ai.”

Lý Bối Bối nghe vậy vội vàng lấy gương ra soi, sợ hết hồn, khẩn cấp hỏi: “Xấu hổ chết mất, lần này phải làm sao đây?”

Đinh Dật thấy cô ấy còn chú ý đến hình tượng của mình, biết không có gì phải lo vì vậy nói hết những phương pháp cho mắt đỡ sưng mà mình biết cho Lý Bối Bối làm thử.

Cái gì mà cà phê, đá, sữa tươi trộn dấm, lá trà đều thử một chút, không biết cái nào phát huy tác dụng, tóm lại ánh mắt Lý Bối Bối không còn dọa người nữa.

Lăn qua lăn lại, nhìn bên ngoài phát hiện ra còn hai tiếng nữa phải dậy, quyết định không ngủ nữa, hai người nằm trên giường nói liên miên.

Ngoại truyện: Lý Bối Bối.

Công việc của ba mẹ Lý Bối Bối rất bận, khi còn bé vẫn ở cùng bà nội, bọn họ rất cưng chiều cô, ba mẹ luôn dùng vật chất để bù đắp cho những sự thiếu chăm sóc với cô, khi đó cô như một công chúa đầy màu sắc. Nhưng những đứa bé cùng lứa không muốn chơi với cô, bởi vì ghen tỵ, bởi vì người lớn sợ con mình chọc cô gây họa lớn, dần dần tính cách của cô cũng hướng nội.

Chỉ có anh trai bên nhà họ Đinh dáng dấp dễ nhìn, mỗi lần mặc kệ cô có xấu hổ hay sợ hãi luôn cười hì hì khen cô: “Cô bé xinh đẹp giống như búp bê lại khéo léo như , dáng vẻ này khác xa Đinh Dật.”

Cô không cẩn thận ngã xuống anh ấy nhìn thấy liền đỡ cô dậy, quay về tìm cồn cùng bông băng xử lý vết thương trên chân cô, cô chỉ ngơ ngác nhìn mái tóc đen của anh, hơi thở như ánh mặt trời, vết thương bị cồn sát vào đau cũng không biết, sau đó anh lại khen cô dũng cảm.

Trong trường có mấy cậu con trai nghịch ngợm nói ba mẹ vứt bỏ cô rồi, không cần cô, cho nên cô mới phải ở cùng ông bà nội, trong mắt cô đều là nước mắt, trong lòng hoài nghi những điều này có thể là thật.Lúc này anh ấy xuất hiện, nghiêm mặt khiển trách những đứa trẻ kia, nói bọn họ nói lung tung, sau đó nói với cô: “Bởi vì ba mẹ quá yêu em nên mới không thể ở cùng em, bọn họ cố gắng làm việc là vì muốn tương lai em có cuộc sống tốt hơn.”

Lúc rảnh rỗi anh ấy còn dạy cô xếp máy bay, kể chuyện cổ tích cho cô nghe, sau đó người lớn nói anh ấy thi tốt đại học. Nhớ ngày đó nhận được giấy báo trúng tuyển, người lớn đưa cô tới nhà học Đinh chúc mừng, anh ấy nắm tay cô cười: “Bối Bối thông minh như vậy lớn lên nhất định sẽ thi đậu trường đại học B.”

Cô có thể sao? Có phải nếu như cô cũng thi đại học là có thể ở bên cạnh anh ấy, bởi vì học đại học, một tháng anh mới về nhà một lần, mỗi lần đều luôn vội vàng, cô hy vọng mình có thể lớn nhanh đến thế nào.

Anh ấy gọi “Đinh Dật” là một cô bé hoang dã, lúc nói khuôn mặt luôn cưng chiều, sau đó mới biết đó là em gái anh, mặc dù tuổi còn nhỏ, cô cũng biết em gái anh trai mãi mãi không thể đi cùng nhau, cô không phải em gái anh nên muốn ở cùng anh cả đời.

Anh khen cô lịch sự khéo léo, cô lại càng cố gắng khéo léo, anh nói cô sáng sủa, cô càng cố gắng sáng sủa, anh học ngành luật trường đại học B cô cũng nhất định phải thi đậu.

Nhưng tại sao, tại sao khi cô làm được tất cả mọi thứ anh đã không còn ở đây? Ngày mai, anh là chú rể của người khác.