Cần Gì Quá Đa Tình

Chương 15: Chương mười lăm




Bài tập nhiều đến nỗi không thở được, học nhưng lại muốn chơi, dù sao đây cũng là kỳ nghỉ hè bình thường nhất của cấp ba.

Đinh Dật gọi điện thoại báo cho La Bình biết Thẩm Trường Đông quay về, cô ấy kích động đến nỗi bỏ một ngày học thêm tiếng anh để đi chơi, điều này đối với việc học của La Bình mà nói là hy sinh, Đinh Dật cùng Thẩm Trường Đông cảm động, Đinh Dật còn lau nước mắt trên người La Bình, La Bình vội vàng quay người né tránh, còn ghen tỵ nhìn Đinh Dật: “Không phải bạn đi học lớp phụ đạo sao?”

“Lớp phụ đạo gì chứ, mình có thể làm hết bài tập thầy cho là được rồi.”

Tự cường đến nổi làm cho người ta nghiến răng nghiến lợi, cũng may La Bình đã thành thói quen, lượng khí trong phổi cũng nhiều hơn người bình thường.

Trong thành phố có chỗ tụ hội rất dễ, mọi người sẽ không phải đi quá xa, Đinh Dật cùng La Bình gọi điện thoại liền có thể tụ tập được mười mấy người. Chỉ là địa điểm tụ tập không hay lắm.......tiệm sách Tân Hoa.

Tiệm sách Tân Hoa nằm ở trung tâm chợ, giao thông thuận lợi còn có gió mát, đây là địa điểm đông học sinh tới tụ tập nhất.

“Có lầm hay không vậy, ra ngoài chơi mà còn đến trước tiệm sách, khi dễ mình học tập chưa đủ sao?”Trịnh Huy nói, nhìn thấy Đinh Dật vội vàng chào: “Chị Dật đến rồi?”

Chọc cho Đinh Dật cười ha ha lên, La Bình nhìn cậu ấy cười: “Không phảu bạn thi đậu trường Nhất Cao rồi sao lại không đi học?”

“Bé Bình Bình, sao bạn nỡ vạch trần mình như vậy? Nếu như không có ba mươi vạn của ba mình thì làm sao mình vào trường Nhất Cao được?”

Thật ra thì học phí trường Nhất Cao là một vạn, nhiều nhất không hơn ba vạn, nhiều học sinh điểm kém nếu như nộp học phí cũng có thể đường hoàng vào trường như học sinh chính quy. Lúc ấy điểm của Trịnh Huy quá chênh lệch quá lớn, thật sự là trường học không dám nhận.

Vì vậy ba cậu là tổng giám đốc công ty xây dựng trực tiếp đến gặp phó thị trưởng thành phố Tống, Tống thị trưởng tin tức nhanh nhạy nói cho ba cậu biết trường Nhất Cao đang chuẩn bị sửa đường vào trường, vì vậy ba cậu tìm đến hiệu trường trường Nhất Cao đề nghị sữa chữa miễn phí cho trường nên cậu mới có thể trúng tuyển.

Chuyện này từng được đồn ầm trong trường, mặc dù mọi người cảm khái ba Trịnh Huy, chỉ cần hô mưa có thể làm bùn dính đầy đường, mọi người mới được hưởng thụ. Lần sữa đường đó hết bao nhiêu tiền không ai nói tuy chỉ sửa một đoạn ngắn, Trịnh Huy nói ra mọi người mới biết sửa hết ba mươi vạn, các bạn học không khỏi hít hà khen ngợi.

La Bình thấy cậu ấy gọi mình là “Bé Bình Bình” cảm thấy hết sức khó xử, mở to mắt oán trách nhìn Đinh Dật, hình như muốn nói: “Anh em cậu bắt nạt mình.”

Đinh Dật thấy thế lập tức nói: “Trịnh Huy thật to gan, bạn dám bắt nạt Bình Bình nhà mình, mình quyết định buổi tụ tập hôm nay do cậu tính tiền!” Công tử Trịnh thiếu gì tiền hôm nay cô thay trời hành đạo.

“Hôm nay là sinh nhật mình, lại có Trường Đông về, chị Dật lại phạt, hôm nay mình mời khách, mọi người có ý kiến gì không?”

Tham gia lần tụ tập này đa số là bạn học thời cấp hai, trừ Trịnh Huy, còn lại đều là những học sinh giỏi, không am hiểu về chỗ ăn chơi, một lúc lâu vẫn chưa biết đi đâu.

Cuối cùng Đinh Dật nói với Trịnh Huy: “Mọi người làm khách vậy thì cậu làm chủ là được rồi nhưng bạn làm chủ nên không được lừa bọn mình.”

Thấy Đinh Dật được lợi còn khoe mẽ Trịnh Huy oa oa kêu to: “Chị Dật,chị nói không hiền tí nào, hôm nay em mời khách là bởi vì em thấy mọi người vui, nói đến tài làm chủ thì ai có thể hơn được chị chứ? Hơn nữa bí thư Đinh con gái bác sĩ Kỷ, tốt nghiệp kiếm được học bổng năm nghìn tệ thì sao mà không đủ chơi chứ?”

Trịnh Huy nhanh mồm nhanh miệng, Đinh Dật tự biết nói không lại cậu ấy, lập tức im lặng không nói thêm gì nữa, cười hì hì gọi mọi người lên đường, Trịnh Huy cũng hào phóng, đưa mọi người đến chỗ giải trí lớn nhất thành phố.

Thần Long là khách sạn bốn sao lớn nhất thành phố, trước kia khách sạn là nơi mọi người đến nghỉ và ăn cơm, hôm nay vừa vào mới biết chỗ này có nhiều mục vui chơi giải trí như vậy.

Bơi lội, bóng bàn, cầu lông, bóng rổ, bài, thậm chí trò chơi điện tử, đầy đủ các loại trang thiết bị.

Tất cả đều là những đứa mới thi xong, có nhiều trò thú vị như vậy, mọi người không biết chơi gì, may mắn là có Trịnh Huy hướng dẫn. Nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là những thiếu niên mới lớn, một lát liền có thể thích ứng được, bắt đầu tự động kết bạn chơi đùa.

La Bình không thích các chò trơi vận động lại là người thích cờ tướng, kêu người đi đánh cờ cùng cô, cổ động cả nửa ngày cũng không có ai để ý cô, đành phải kéo Thẩm Trường Đông chơi sổ số, hai người núp ở một góc.

Đinh Dật cùng Trịnh Huy đánh cầu lông, phát hiện ra cậu ấy đánh vừa nhanh vừa chuẩn, lực sát thương vô cùng mạnh, đánh chưa được bao lâu cô liền thua trận, cô tức giận bỏ vợt la to: “Trịnh Huy bạn ăn gì mà mạnh như vậy?Làm mình mất cả hứng!”

Trịnh Huy nghịch ngợm cười to: “Chị Dật, giang hồ có người mới nổi, chị già rồi.” Đinh Dật giật nảy mình, nhìn vào trong góc thấy Thẩm Trường Đông: “Cậu giúp mình giáo huấn tên tiểu tử này một chút, mình nghỉ một lát.”

La Bình bị Đinh Dật quậy, đành phải bỏ bàn cờ tìm một lúc lâu mới có người chơi cùng, cùng Đinh Dật ngồi xem hai bạn nam chơi bóng.

Trịnh Huy là tuyển thủ tấn công, khí thế hơn người, khi đối diện với Thẩm Trường Đông lại vào thế phòng thủ, đồng thời còn phản kích.

Đinh Dật nhìn lập tức hiểu nguyên nhân mình thua, cô và Trịnh Huy đều tấn công nhưng bất luận cô nhảy hay chạy cũng không bằng Trịnh Huy nên mới thua, Thẩm Trường Đông thì khác, cậu ấy phòng thủ thậm chí còn có thể chiếm thế thượng phong.

Bóng dáng chơi bóng của con trai hoàn toàn khác con gái, hành động của bọn họ rất nhanh, động tác linh hoạt, mỗi lần đánh là một lần đuổi giết, mỗi một động tác đều rất có lực.

Nhìn bóng dáng cao gầy của Thẩm Trường Đông dịch chuyển ngay trước mắt, vẻ mặt chăm chú, thỉnh thoảng còn lau mồ hôi trên trán, Đinh Dật không biết tại sao khuôn mặt chợt nóng lên, giống như chợt thấy điểm bất đồng giữa nam nữ. “Nam nữ thụ thụ bất tương thân”, cô nghĩ đến lời nói hôm đó của Thẩm Trường Đông, sự ấm áp của lồng ngực, nụ hôn, dù sao cũng là người trưởng thành.......

Chợt thấy La Bình vỗ tay thì ra là Thẩm Trường Đông thắng Trịnh Huy, Trịnh Huy vỗ đầu La Bình: “Bé Bình Bình, em làm trái tim anh tổn thương, chị Dật cùng Trường Đông đều là người của em sao?” Sau đó gọi mọi người đi ăn cơm,còn làm mặt hề với La Bình.

“Cậu ấy mới nói gì?” Nhìn Trịnh Huy đi xa, La Bình không nhịn được hỏi Đinh Dật, vừa rồi cô không nhìn thẳng cậu ấy.

“Theo như bề ngoài thì chân ngoài dài hơn chân trong.” Đinh Dật đàng hoàng trả lời.

Vì những lời này, lúc ăn cơm La Bình xoay xoay vặn vặn, vốn dĩ mọi người tùy tiện ngồi, vừa đúng lúc cô ngồi cùng Trịnh Huy nhưng nhìn dáng vẻ của cậu ấy La Bình liền đứng lên đổi chỗ với Đinh Dật nhưng không chờ Đinh Dật trả lời, cô liền bị Trịnh Huy ấn ngồi xuống: “Thẩm Trường Đông là thanh mai trúc mã với chị Dật giờ mới được gặp lại, bạn ngồi giữa làm gì?”

La Bình chỉ cảm thấy đôi vai bị bàn tay cậu ấy ấn xuống nóng bỏng, sau khi ngồi xuống không dám ngẩng đầu, nghe tới câu này càng thêm đỏ mặt, không nhịn được len lén nhìn Đinh Dật, thấy cô ấy với vẻ mặt hào hứng bừng bừng nhìn mình, càng thêm lúng túng, vội vàng cúi đầu, vừa đúng lúc món ăn được đưa lên, sau khi Trịnh Huy kêu không ngừng ăn.

Lúc ăn cơm mọi người cụng ly chúc Trịnh Huy sinh nhật vui vẻ, trong phòng có phòng karaoke, Trịnh Huy đề nghị mọi người đi hát, cũng xung phong hát đầu tiên bài “Người ngồi cùng bàn”, cậu ấy là giọng nam chuẩn, hát rất hay, hơn nữa vẻ mặt động tác đều tốt, vừa nhìn là biết đây là cao thủ hát karaoke.

Sau đó trong lớp có một bạn nữ tên Lý Nghiên hát bài “Nước mắt ai đang bay”, giọng hát uyển chuyển nghe rất cảm động, lập tức thu hút mọi người. Lúc đó hình ảnh thành phố Hồng Kong có một con đường tên Khúc Đại, nhất thời tình yêu bay đầy trời, có người cố ý chọn bài “Tương tư trong mưa gió”, đưa cho Đinh Dật cùng Thẩm Trường Đông so tài.

Đinh Dật vừa thành công chiếm đoạt miếng dưa hấu cuối cùng trong đĩa đựng trái cây, xoa tay một chút liền hát cùng Thẩm Trường Đông, có trận chiến nào cô chưa từng thử chứ, không có cửa đâu.

Lúc này Thẩm Trường Đông vừa qua thời kỳ đổi giọng, giọng nói hùng hậu hợp với giọng thanh thúy của Đinh Dật, đối lập rõ nét, mặc dù không triền miên nhưng nghe cũng tương đối cảm động, động tác của hai người không có gì là không tự nhiên, cuối cùng bọn họ lại không biết làm sao trêu chọc hai người.

Kết quả tiểu thư Đinh Dật nghiện hát, cản cũng không được, đầu tiên là hát cùng La Bình bài “Vùng sông nước trong mộng”, “Yêu cáo già”, cuối cùng kết thúc bài “Bến thượng hải” kinh động toàn trường.

Đinh Dật cố ý để giọng hơi thô, khí thế hát đến lâm ly, chuyện đã cách nhiều năm còn có người nhắc lúc đó cô ấy “Lãng chạy, Lãng chạy.......” Từ đó về sau chưa từng thấy nữ sinh nào có thể hát như vậy. Chỉ có Thẩm Trường Đông đề nghị Đinh Dật không cần hát như vậy.

Đinh Dật nhìn thật lâu mới phát hiện lời khen này là dành cho cô, thật sự không phát huy thật phí.

Sau khi hát xong Thẩm Trường Đông còn đề nghị mọi người đến ngôi nhà ma nhưng khi mọi người đi vào liền bị hình ảnh đầu người chạy tán loạn hù sợ, La Bình níu Đinh Dật sống chết không chịu đi, Thẩm Trường Đông cau mày, nói không khí bên trong không tốt, đề nghị mọi người đi ra ngoài, còn một vài bạn học sót lại vẻ mặt mờ mịt, Trịnh Huy thấy vậy liền đưa mọi người ra ngoài.

“Đi Thanh Hà đi, nước Thanh Hà bị ô nhiễm đã được xử lý, còn xây rất nhiều cây cầu, cảnh đêm nhìn rất đẹp” Có người đề nghị.

Bị nhạc Heavy Metal làm ảnh hưởng lỗ tai, Đinh Dật dẫn đầu chạy đến, cũng lơ đãng nhìn lúc dừng lại.

Đó là một nhóm người hò hét ầm ĩ, hình như xảy ra chuyện tranh chấp gì đó, Đinh Dật không phải người chuyên lo chuyện bao đồng nhưng trong nhóm người kia có ba người mà cô biết, một người trong đó là Chu Văn Bân, lập tức không nghĩ gì liền đi qua.

Còn có hai bạn nữ, một người là Lâm Lâm, một người mặc quần trắng chính là Nghê Ái Lan. Đinh Dật biết các cô là bởi vì các cô đều là những người nổi tiếng tại trường Nhất Cao, Nguyễn Thúy nói cho cô biết, cô cùng Nghê Ái Lan với Lâm Lâm là ba đóa hoa của trường.

Diện mạo Nghê Ái Lan xinh đẹp, xuất thân là người có thế, mẹ là cô giáo dạy nhạc, khả năng piano cũng đạt đến cấp mười, hơn nữa còn dè dặt kiệm lời, nói chuyện chưa từng lớn tiếng, trong mắt học sinh lớp mười giống như tiên nữ giáng trần, được mọi người gọi là Không Cốc U Lan.

Thành tích Lâm Lâm bình thuờng, gia cảnh không tốt lắm, tính tình hào phóng, không kiêu ngạo, không tự ti bởi vì một lời khen của cô giáo dạy văn “Bảo kiếm được luyện từ gió, mận hoa nở trong băng” nên được gọi là Ngạo Tuyết Hàn Mai.

Về phần Đinh Dật, Nguyễn Thúy nói mọi người cảm thấy cô là hoa hồng có gai. Đinh Dật chỉ cười, sau đó càng nghĩ càng không đúng. Hoa Lan Hàn Mai, từ xưa đều là đối tượng được ca ngợi, một là quân tử, một đại biểu cho tranh ngạo tốt. Chỉ có hoa hồng hình như đầy đường, hơn nữa chỉ đặc trưng cho tình yêu, mặc dù cũng đẹp, nhưng không đẹp bằng hai loài hoa kia, chẳng lẽ cô lại tạo cho người ta ấn tượng như vậy? Vì vậy không thừa nhận, ở trong lòng còn giận chó đánh mèo với hai nữ sinh kia. Nguyễn Thúy thấy cô tức giận vội vàng an ủi: “Đều là các bạn nam ăn no không có việc gì làm, mặc kệ là hoa mai hay hoa lan, đều chỉ là một đóa nhỏ, làm sao đẹp bằng hoa hồng, mình thích nhất là hoa hồng.”

Ngất, thì ra cô đẹp nhất.

Đám ngườ kia trừ bọn họ ra còn có bốn thanh niên hai mươi tuổi, dáng vẻ lưu manh, nói lời tục tĩu, vừa nhìn thì có thể thấy không phải người đàng hoàng, một người trong số đó còn cố gắng bắt lấy cánh tay Lâm Lâm, bị cô giật ra tức giận nhìn.

Nam thanh niên kia bị cô trừng mắt nhìn thì sửng sốt, ngược lại càng thêm tức giận, hùng hùng hổ hổ nói: “Con bé chết tiệt kia, xem tao xử mày thế nào!” Giơ tay lên muốn đánh, chỉ nghe thấy hai người đồng thanh hô: “Dừng tay”

Đinh Dật đã chạy mấy bước lên trước, vội vàng nhìn Chu Văn Bân liền quay đầu hỏi Lâm Lâm: “Chuyện gì xảy ra?”

Lâm Lâm vẫn chưa trả lời liền nghe có người huýt sáo: “Anh chín, anh nói xem chúng ta có may mắn không? Tối nay sao lại xuất hiện một cô nàng đẹp hơn nữa?”

Đinh Dật quét mắt nhìn mấy người kia, ánh mắt lập tức dừng lại trên người nam thanh niên đang hút thuốc gọi “Anh Chín” hỏi: “Anh là anh Chín? Chỗ này anh tự tính đi,có thể buông tay không, các bạn này đắc tội gì với anh?”

Cô lễ phép hỏi, anh Chín hình như không thể ngờ cô lại có thể bình tĩnh hỏi anh ta như vậy, dừng một chút mới trả lời: “Cô ấy làm nhân viên ở quầy rượu, anh em tôi chỉ đùa một chút liền bị tạt rượu vào mặt, không phải chúng tôi bắt nạt cô bé, chỉ cần cô ấy kính chúng tôi hai ly, chưa tính xin lỗi, không ngờ cô bé này đanh đá, dội hết rượu còn chạy ra ngoài.” Nói rồi chỉ Lâm Lâm, Lâm Lâm oán giận hình như muốn phản bác lại bị Đinh Dật ngăn lại.

Anh Chín nói tiếp: “Kết quả vừa đi ra liền gặp cậu nhóc này, nói tôi bắt nạt người khác, cô bé này càng quá đáng hơn, lôi kéo cậu nhóc kia đi, nói chúng tôi là lưu manh, không cần cho cậu ta nhúng mõm vào, chúng tôi lưu manh thế nào?” Lời này làm cho sắc mặt Nghê Ái Lan đứng bên cạnh trắng bệch, cô nghe câu hỏi, lại lui về sau, vội vàng khoát tay nói: “Tôi không cố ý, tôi không nói các anh, chúng ta đi nhanh đi, về nhanh kẻo ba mẹ lo lắng.” Nửa câu sau là nói với Chu Văn Bân, vừa nói vừa kéo cậu ấy đi.

Chu Văn Bân ngẩng đầu nhìn Đinh Dật, chỉ cảm thấy cô cười như không cười nhìn mình, không nhịn được mặt ửng hồng, tránh khỏi tay Nghê Ái Lan nói: “Nghê Ái Lan tới nhà mình học thêm, muộn quá nên ba bảo mình đưa bạn ấy về, vừa đúng lúc đi ngang qua đây gặp Lâm Lâm, thấy hình như bạn ấy đang gặp rắc rối.”

Nghiêng đầu nhìn về phía mấy người trẻ tuổi kia: “Các anh này, vừa rồi là tôi không đúng nhưng chúng tôi vẫn là học sinh, cũng không có ác ý gì, có thể chỉ là hiểu lầm, có thể bỏ qua cho chúng tôi không?”

Một người đứng bên cạnh anh Chín mắng: “Cậu nhóc này nói hay nhỉ? Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy! Cậu cho rằng chúng tôi rảnh rỗi kiếm trò à!”

Anh Chín giơ tay ngăn cậu ta nói tiếp: “Nói ra thì cũng không có chuyện gì to tát, như vậy đi, mấy đứa đi vào uống với bọn anh một chén, một khi mọi người vui vẻ coi như chuyện này đã qua, cũng coi như kết bạn, được chứ?” Nói xong nhìn Đinh Dật.

Đinh Dật cười lạnh một tiếng đang muốn mở miệng bả vai chợt có người ôm, vừa nhìn là Thẩm Trường Đông, cậu ôm Đinh Dật nói với anh Chín: “Chúng ta đi cùng nhau, muốn uống mọi người cùng uống.......hôm nay anh Ngô mời chúng tôi, anh ấy sẽ không để ý mọi người.” Nói xong nghiêng đầu về hướng khách sạn, La Bình cùng Trịnh Huy cũng đi về phía này.

Khuôn mặt anh Chín nghi ngờ: “Anh Ngô? Anh Ngô nào?”

“Ở Thần Long còn có thể là anh Ngô nào, nhìn anh Chín cũng là người lăn lộn, mọi người chắc phải quen biết chứ, anh Ngô là anh tôi, hôm nay chúng tôi tụ tập ở đây, anh Chín có hứng thú không?”

Anh Chín tái mặt, do dự một chút nói: “Tôi nhớ hình như hôm nay còn chút chuyện phải làm, hôm nay không quấy rầy mọi người, hôm nào cùng anh Ngô tụ tập.” Nói xong nháy mắt liền đưa theo mấy người đi ra ngoài.

Vừa xong chuyện, Lâm Lâm tới cám ơn Đinh Dật, Đinh Dật muốn nói với cô mấy câu nhưng rõ ràng bây giờ không thích hợp, vì vậy cười nói: “Đừng khách sáo, ngày mai rảnh rỗi mời mình đi ăn kem là được.” Suy nghĩ một chút nói: “Bạn chờ mình một chút, chúng ta cùng đi.” Nói xong chạy về phía Trịnh Huy tạm biệt, Trịnh Huy không biết chuyện gì xảy ra hỏi: “Không phải đến Thanh Hà ngắm cảnh đêm sao? Mỹ nữ Nghê cũng ở đây sao còn có Lâm Lâm, thật là trùng hợp, hay là cùng nhau đi?”

Đinh Dật trả lời: “Thôi, thời gian không còn sớm nữa, ba mình sắp về rồi, về nhà không thấy mình sẽ mắng, mọi người đi đi, nhớ đưa các bạn nữ về nhà an toàn.”

Nói xong cùng Thẩm Trường Đông với Lâm Lâm chuẩn bị đi chợt nghe một tiếng “Đinh Dật”, bước chân dừng một chút, từ từ nghiêng đầu về phía Chu Văn Bân gọi cô: “Có chuyện gì? Bạn không mau đưa Nghê Ái Lan về nhà đi hay muốn đi ngắm cảnh đêm cùng bọn họ?”

Chu Văn Bân có chút xấu hổ: “Hôm nay cám ơn bạn.”

“Đừng khách sáo, chúng ta đều là bạn học, giúp đỡ lẫn nhau là việc nên làm, hơn nữa hôm nay người giúp bạn không phải mình.” Nói xong một tay kéo Thẩm Trường Đông một tay kéo Lâm Lâm đi ra ngoài, Trịnh Huy vẫn càu nhàu phía sau: “Kỳ quái, chị Dật trở nên thân với Lâm Lâm từ lúc nào?”

Hai người đưa Lâm Lâm về trước, trước khi chia tay Đinh Dật không quên dặn dò: “Đừng quên sáng mai mười một giờ dẫn mình đi ăn kem.” Lâm Lâm cười đồng ý, Thẩm Trường Đông lúng túng nói với Lâm Lâm: “Quản giáo không nghiêm bạn dừng chê cười nhé!” Kéo Đinh Dật đi về.

Vừa có cơ hội ở chung Đinh Dật vội vàng hỏi: "Ai là anh Ngô? Uy lực lớn thế nào, sao bạn lôi ra dọa bọn họ?”

“Còn nhớ lần đó bạn chơi đu quay bị ngã không, có một vị anh trai cùng mình đưa bạn về nhà?”

Lần đó quá mất mặt cô chỉ xấu hổ trốn phía sau vai Thẩm Trường Đông, làm sao có thể chú ý mọi người xung quanh chứ, chỉ có một nam sinh cao ráo chơi bóng rổ, hình như nhớ Thẩm Trường Đông gọi anh ta là “Anh Ngô” nhưng anh ta có dáng vẻ như ánh mặt trời sao lại là xã hội đen?

“Tập đoàn Thành Lòng là của nhà anh ấy.” Thẩm Trường Đông trả lời.

“Đó là công ty gia đình nhưng làm sao lại khiến những tên côn đồ kia sợ chứ?”

“Tập đoàn Thành Long chủ yếu mở khách sạn cùng khu giải trí, loại hỗn tạp ở địa phương này không có hắc đạo thì làm sao có thể lập được chứ, chuyện này còn xảy ra ở cửa nhà anh ấy, nếu anh ấy biết bạn bè bị bắt nạt ngay trước cửa nhà chắc chắn sẽ không bỏ, những người kia biết rõ điểm này nên mới vội vàng bỏ đi.”

“Vậy hôm nay anh ấy có ở đây không, tại sao không thấy anh ấy ra?” Đinh Dật buồn bực, nhìn bọn lưu manh tè ra quần thật đã ghiền.

“Anh ấy không có ở đây, năm nay vừa thi tốt nghiệp xong anh ấy liền đi du lịch.” Thẩm Trường Đông trả lời hờ hững.

“Ha ha,thì ra là kế của bạn!” Thẩm Trường Đông lại có thể dùng mưu kế, không khỏi làm cho Đinh Dật mở rộng tầm nhìn. Nhưng mà cho dù hôm nay không có kế này bọn họ mười mấy người cũng sẽ không thua, cô thấy điểm này nên mới đi can thiệp, dĩ nhiên liều mạng chỉ là hạ sách, Thẩm Trường Đông không cần dùng lực mà vẫn thắng mới là phương án tốt nhất.