Hy Lạp, là một nơi ngọt ngào, giống như một tập tục nơi đây, khi kết hôn, cô dâu sẽ giấu kẹo trong găng tay của mình, để cuộc sống sau khi kết hôn cũng ngọt ngào như kẹo, mà Mộc Hủy lúc này đang nhét rất nhiều kẹo trong găng tay, trên đầu đội vòng hoa tình yêu kết bằng hoa tươi bốn mùa ở biển Aegean, ở tại giáo đường nho nhỏ này, cử hành hôn lễ chỉ thuộc về bọn họ, ngọt ngào chỉ thuộc về bọn họ.
Mộc Hủy không cần hôn lễ long trọng gì, với cô, với Trần Dục Trạch mà nói, ngoài mấy người bạn tri kỷ ra, tin rằng người nhà của bọn họ đều sẽ không tới tham dự hôn lễ.
Ngẫm lại chặng đường vài năm nay, Mộc Hủy thừa nhận, cô đã từng hận, từng oán người đàn ông kia, nhưng mà, là sự kiên định của Trần Dục Trạch, khiến cô đã yêu anh, chỉ có anh.
Cúi đầu sờ sờ bụng mình, ngày hôm qua, cô đã âm thầm mua que thử thai để thử một chút, cô đã đối chiếu vạch báo, vạch đo đã hiển thị rõ ràng, vạch đo đã hiển thị rất rõ ràng, coi như lễ vật tân hôn cho Trần tiên sinh vậy, chúc mừng anh, sắp làm ba ba.
"Làm sao vậy, em yêu."
Mộc Hủy quay sang nhìn khuôn mặt khẩn trương quan tâm của Trần Dục Trạch, cười lắc đầu, đặt tay mình vào tay người kia, mười ngón giao nắm, thật chặt, thật chặt. "Đến giờ rồi, chúng ta vào đi thôi." Mộc Hủy nói.
Cửa giáo đường rền vang mở ra, cho dù hôn lễ chỉ có hai người bọn họ. Trần Dục Trạch vẫn bố trí tương đối xa hoa, khiến nơi chứng hôn cho bọn họ đẹp nhất, một đôi vợ chồng hạnh phúc nhất, mà mục sư, cũng là người có danh vọng nhất ở nơi đây do Trần Dục Trạch mời tới, những đứa trẻ trong dàn nhạc cũng được mời từ những gia đình đầm ấm, cha mẹ ân ái ở nơi này, bước trên thảm đỏ, xung quanh đều là hoa hồng trắng cùng bong bóng màu hồng, dưới mỗi quả bong bóng đều có một tờ giấy, Mộc Hủy nhận ra, tất cả đều là nét chữ của Trần Dục Trạch, nhìn kỹ, sẽ thấy có cái viết ‘Trần Dục Trạch mãi mãi yêu Mộc Hủy’, có cái viết "Trần Dục Trạch và Mộc Hủy đời đời kiếp kiếp đều ở bên nhau." Mộc Hủy dùng giọng chỉ có hai người nghe hờn dỗi: "Đã lớn thế rồi còn làm chuyện ấu trĩ như vậy." Trần Dục Trạch cười cười không đáp, lúc này, anh biết rõ, trong lòng Mộc Hủy nhất định là rất ngọt ngào.
Thảm đỏ giống như rất dài, rồi lại như rất ngắn, một đoạn thảm đỏ, tượng trưng cho cả đời Trần Dục Trạch và cô, mục sư đứng ở trước mặt cô, tuyên bố lời thề:
"Trần Dục Trạch tiên sinh. Con có đồng ý lấy Mộc Hủy tiểu thư làm vợ, dựa theo lời dạy của kinh thánh cùng cô ấy chung sống, ở trước mặt thần linh cùng cô ấy kết thành một thể, yêu thương cô ấy, an ủi cô ấy, tôn trọng cô ấy, bảo vệ cô ấy, giống như con yêu chính bản thân mình. Dù cho cô ấy đau ốm hay khỏe mạnh, giàu có hay bần hàn, cũng vẫn luôn chung thủy với cô ấy, cho đến khi rời khỏi thế giới hay không?"
Trần Dục Trạch nhìn Mộc Hủy, hai mắt giao nhau, dùng giọng nói vô cùng quả quyết nói: "Yes, I do. Con đồng ý."
"Vậy còn, Mộc Hủy tiểu thư. Con có đồng ý gả cho Trần Dục Trạch làm vợ, dựa theo lời dạy của kinh thánh cùng cậu ấy chung sống, ở trước mặt thần linh cùng cậu ấy kết thành một thể, yêu thương cậu ấy, an ủi cậu ấy, tôn trọng cậu ấy, bảo vệ cậu ấy, giống như con yêu chính bản thân mình. Dù cho cậu ấy đau ốm hay khỏe mạnh, giàu có hay bần hàn, cũng vẫn luôn chung thủy với cậu ấy, cho đến khi rời khỏi thế giới hay không? "
Quay đầu nhìn ánh mắt khẩn thiết của Trần Dục Trạch, Mộc Hủy xì cười một tiếng, sau đó, cúi đầu, chậm chạp nói: "Con đồng ý."
"Như vậy, bây giờ mời cô dâu chú rể trao đổi nhẫn."
Mộc Hủy nhận lấy cái hộp nhỏ một đứa bé đưa tới, cô cũng không biết Trần Dục Trạch đã mua nhẫn, cô cũng không biết có một đôi nhẫn thế này, cô vẫn cho rằng, cái nhẫn cầu hôn kia chính là nhẫn cưới của bọn họ, không ngờ rằng, không ngờ rằng, người đàn ông này thực sự là rất phung phí, mở hộp nhẫn ra, đôi mắt Mộc Hủy phút chốc liền đỏ, bởi vì, nhẫn này cô biết, là nhẫn cô tự tay làm, nhưng mà, cái nhẫn kia không phải bị mình làm hỏng rồi sao, nhìn nhìn lại cái trên tay Trần Dục Trạch, cái kia quả thực là Trần Dục Trạch tự làm, không để ý tới ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của cô gái, cầm lấy tay cô, đeo nhẫn trong tay mình vào, không tồi không tồi, anh làm nhỏ vừa vặn, "Đừng nghĩ nữa, đó là em làm, chẳng qua anh nương theo mẫu, làm thêm một chiếc thôi, giúp anh đeo đi, ừm."
Mộc Hủy hiểu rõ, cười đeo nhẫn cho Trần Dục Trạch.
"Bây giờ, chú rể có thể hôn cô dâu." Mục sư cười nhìn một đôi này, cảm thán tự đáy lòng, thật sự là một đôi hạnh phúc.
Mở khăn che mặt của Mộc Hủy, Trần Dục Trạch thật cẩn thận hôn xuống, nụ hôn này, đại diện cho cả đời, đại diện cho vĩnh hằng, cũng đại diện tình yêu của bọn họ, sẽ thành chính quả.
Chín tháng sau, Trần Dục Trạch đã vì Mộc Hủy, chịu mệt nhọc làm nam chủ nhân trong nhà, mọi lúc mọi nơi gọi là đến ngay, đỡ Mộc Hủy, giúp cô xoa xoa bụng, xoa bóp chân, có lúc cũng áp đầu vào bụng Mộc Hủy nói gì đó với cục cưng, lúc ấy, Mộc Hủy sẽ hờn dỗi, cục cưng là của em, anh đừng dạy hư nó, để Đỗ Tần chờ anh đến nước mặt giàn giụa rồi kìa. Cứ như vậy, mãi đến vào một lần chơi mạt chược, bạn học Mộc Hủy đang mang thai của chúng ta vô cùng xui xẻo, lại không được Trần tiên sinh giúp đỡ, trong lúc ấy bỗng nhiên, Mộc Hủy vừa hé bài nhìn, là cái mình đang cần, do quá xúc động, quá vui sướng, bạn nhỏ Trần Hiển của chúng ta đã ra đời, để kỷ niệm chuyện này, người mẹ rất không lương thiện ấy đã lấy một nhũ danh cho bạn nhỏ Trần Hiển là Trần Hồ Hồ, bởi vì quân bài tiếp theo cô cần là hồ. Thế cho nên đã bị bạn nhỏ Trần Hiển sau khi lớn lên phỉ nhổ rất lâu.
Ba năm sau
Trần Dục Trạch tỉnh lại trong nước miếng, bên này, là cô vợ anh yêu nhất đang ôm anh gặm, bên kia là con trai ba tuổi còn đang ngủ phun bong bóng, tay mình đang sờ chính là con gái còn mấy tháng nữa sẽ ra đời, Trần Dục Trạch cảm thấy, cuộc đời này của mình, thế là đã đủ rồi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Quyển sách này đã hoàn tất rồi, đầu tiên, cảm ơn mọi người, thật sự quyển sách này, tôi vốn chỉ định làm một quyển để mình đọc, tôi chưa từng nghĩ tới sẽ có người xem, cho dù bạn đã từng nhấp vào, đã từng xem qua, hay từng cất giữ, từng bình luận, tôi đều rất cảm ơn các bạn, cảm ơn.
HẾT