Trong trung tâm thương mại.
Tôi đanh mặt không nói lời nào.
Từ lúc ra khỏi khu chung cư, tay anh vốn đang ôm bả vai tôi đã dịch xuống thành ôm eo.
Suốt dọc đường tôi cố gắng đẩy anh ra mà chẳng hề si nhê gì. Nhìn thoáng qua, vẻ mặt anh rất hưởng thụ, giống như đây chỉ là đang ve vãn đánh yêu thôi vậy.
“Sao nào, thấy anh không vui à?” Anh nhích lại gần, ánh mắt có ý xấu.
“Ngừng lại!” Tôi dừng bước: “Chúng ta thanh toán hết nợ cũ.”
“Đầu tiên, chúng ta đã chia tay, mời giáo sư Thân buông tôi ra trước.”
Thân Mặc không những không buông mà còn ôm chặt hơn. Anh hơi cúi đầu, hơi thở phả vào tai tôi: “Đầu tiên, cái gọi là chia tay chỉ là một tin nhắn của em, anh không đồng ý. Thứ hai, lý do chia tay của em là “khi đi thực tập sẽ phải yêu xa”, nhưng sắp tới em sẽ đến viện nghiên cứu của anh thực tập nên lý do này không tồn tại.”
Đậu mòe!
Từng gặp người không biết xấu hổ rồi nhưng chưa gặp ai không biết xấu hổ đến mức này.
“Thứ hai!!! Thân Mặc!!! Tôi phải gọi anh là cậu, tuy không phải ruột thịt nhưng xét về bối phận, anh thử nói xem? Anh còn cần mặt mũi không!”
Tôi quơ tay lên muốn đập anh.
Anh lại túm lấy tay tôi.
Thế mà anh lại thè đầu lưỡi ra liếm cổ tay tôi một cái!!
Tôi sợ tới mức cả người cứng đờ, nổi hết cả da gà da vịt.
“Phản ứng của em vẫn đáng yêu như hồi trước…”
Nụ cười của anh càng lúc càng tươi, nhất là dáng vẻ đeo kính híp mắt lại làm tôi liên tưởng tới kẻ biến thái trong truyện tranh.
“Ừ nhỉ. Thế em thử nói xem anh nên gọi là mẹ em là chị hay nên gọi là mẹ vợ đây?”
“Đậu…”
Suýt nữa tôi đã buột miệng phun quốc túy ra, nhưng giáo dục trong gia đình không cho phép tôi văng tục với người lớn.
Tôi không ngừng hít thở sâu, nhưng vẫn không nhịn nổi: “Thân Mặc, giáo sư Thân, cậu nhỏ!”
“Hử?”
“Đậu má nhà anh, anh muốn ch.ế.t à! Đệt ***.”
Đây là lần đầu tiên tôi văng tục chửi bậy trước mặt anh.
Quả nhiên, đúng như dự đoán, người ngày thường luôn duy trì tư thái ưu nhã như anh đã đanh mặt lại.
Anh nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt càng lúc càng trở nên nghiêm túc: “Bé yêu à, là bậc bề trên của em, nghe thấy em văng tục chửi bậy anh có nên phạt em không nhỉ…”
Địu mé!
Ánh mắt này, biểu cảm này…
“Có phải anh trộm xem truyện tranh 18+ không? Sao anh lại biến thái vậy chứ!”
Anh nhún vai: “Không phải em chia sẻ với anh à? Em không thích anh giống như vậy à?”
“Hả???”
Tôi chia sẻ lúc nào chứ!!
Anh đột nhiên hiểu ra, nụ cười càng làm tôi thấy sợ hơn: “Hóa ra không phải chia sẻ với anh mà em lén lút xem trộm à.”
“Bé yêu, chắc em quên mất là em đăng nhập ipad bằng Apple ID của anh nhỉ?”
–