Cẩm Y Vệ

Chương 1046




- Tiểu, tiểu nhân... 

Liên Tiệp lắp ba lắp bắp, cơ hồ muốn khóc lên, hồi lâu mới nói:

- Lão gia một, một mình lên tầng chót, tiểu, tiểu nhân ở lại dưới một tầng chờ, kết quả bất ngờ ngủ gật. Sau đó nghe phía dưới kêu bịch một tiếng, tiểu nhân giật mình tỉnh lại bèn nhìn xuống dưới xem thử, thấy dường như là lão gia rớt xuống, lại vội vàng chạy lên tầng trên xem. Lúc ấy mới biết quả nhiên là lão gia đã rơi xuống, tiểu nhân vô cùng sợ hãi, lúc này mới chạy xuống, đến tầng mười thì gặp các vị quan gia.

- Thối lắm, lão gia ngươi một mình lên cao ngắm cảnh, ngươi lại ngủ ở tầng mười hai ư?

Lạc Tư Cung giận đến nghiến răng nghiến lợi, hai tay múa may. Nếu ở đây có miếng kinh đường mộc nhất định sẽ bị y gõ cho vỡ tan.

Y suy nghĩ một chút, hung thần ác sát nhìn chăm chú vào Liên Tiệp, giọng căm hận nói:

- Ngươi thật sự cứng đầu cứng cổ, nếu không đánh sẽ không chịu ngoan ngoãn khai thật. Người đâu, tra khảo y cho tử tế! 

Các vị cẩm y quan giáo như lang như hổ xông lên trước, kéo Liên Tiệp lật ngửa ra đất, chuẩn bị tra hỏi tại chỗ.

Lạc Tư Cung vô cùng nôn nóng, mắt thấy sắp bắt được Cao Minh Khiêm lại xảy ra chuyện như vậy, quả thật chính là miệt thị trí thông minh của y. Bất kể Cao Minh Khiêm là tự sát hay bị hại, y cũng muốn trút giận lên người tên Liên Tiệp này.

- Chậm đã! 

Tần Lâm ngăn Lạc Tư Cung sắp nổi giận lại, chậm rãi nói:

- Lạc Đô Đốc, người này nói chuyện quả thật có nghi điểm, bất quá nếu y nói là lời thật thì sao? Nếu như vừa đúng lúc y ngủ thiếp đi, hung thủ nhân cơ hội hạ thủ, vậy có thể lợi dụng cơ hội tốt này rồi!

Lạc Tư Cung cũng không phải là hạng người vô năng, y được Vạn Lịch đế tin dùng cũng là nhờ có mấy phần bản lãnh, nghe đến đó liền biết mình đã quá gấp gáp, đỏ mặt lên nhìn Tần Lâm chắp tay một cái:

- Đốc Chủ cho rằng vụ án này là hung sát thật sao? Cao Minh Khiêm biết tiền đồ vô vọng, chúng ta lại lộ mặt ở Kim Mã Bích Kê phường, nếu như lão đoán được là triều đình hạ chỉ bắt mình về kinh sư hạ chiếu ngục, như vậy có lẽ lão sẽ…

- Còn có thể là ngoài ý muốn! 

Lục Viễn Chí đang kiểm tra thi thể không nhịn được tới gần, phô trương suy luận của mình:

- Tần ca, nhớ lúc trước chúng ta phá vụ án Từ Thọ tự ở kinh sư không, võ sĩ Mông Cổ Tái Nghiêm đã đưa tay ra bứt chuông đồng Phật tháp, kết quả té xuống ngoài ý muốn.

Ngưu Đại Lực không nhịn được đẩy Lục mập một cái, Tái Nghiêm là một người tham vặt, lúc vươn thân thể ra cửa sổ bứt chuông đồng bất ngờ bị ngã. Nhưng Cao Minh Khiêm thân là Tri Phủ Vĩnh Xương, có câu nói ba năm thanh Tri Phủ, mười vạn tuyết hoa ngân, với cục diện hiện tại không quan nào mà không tham, ắt lão kiếm chác không ít, còn tham vặt như vậy sao?!

Hơn nữa tháp này khác với tháp kia, mái hiên cũng không có treo chuông đồng, Già Lâu La bằng đồng ở bốn góc đỉnh tháp rất lớn, cao chừng tám thước, nặng mấy trăm cân, ai có bản lãnh dời xuống?

Tần Lâm cười cười, vỗ vỗ Lục Viễn Chí bả vai:

- Tên mập, Khổng Tử nói học mà không suy tư tất sẽ sai lầm, Tần Tử nói giả thiết lớn mật, chứng thực cẩn thận. Đừng nói nhảm nữa, hãy nhớ lại tình cảnh vừa rồi và tình cảnh ở Vĩnh An Vạn Thọ tháp ngày trước, xem hai vụ án có điểm nào khác nhau?

Lục Viễn Chí và Ngưu Đại Lực hơi nghĩ ngợi, tình cảnh trước kia dường như hiện ra trước mắt, cả hai đồng thanh nói:

- Không có kêu, lúc tên Cao Minh Khiêm này rơi xuống không có kêu lên!

Đúng vậy, Tái Nghiêm từ Vĩnh An Vạn Thọ tháp bất ngờ sẩy chân rơi xuống, cất tiếng kêu thảm thiết sợ hãi pha lẫn tuyệt vọng, cao vút thê lương, đâm thẳng vào màng nhĩ người ta, kinh động đoàn người Tần Lâm đang bồi Chu Nghiêu Anh bái Phật. Mặc dù thời gian trôi qua rất lâu nhưng chỉ cần nhớ lại tình hình lúc đó, tiếng kêu thảm thiết của Tái Nghiêm tựa hồ vẫn còn vang vọng ở bên tai.

- Nếu như người bình thường bất ngờ rơi xuống lầu ngoài ý muốn ắt sẽ phát ra tiếng kêu thảm thiết kinh hãi, mà Cao Minh Khiêm rơi xuống lại lặng lẽ không tiếng động, cho nên nhất định là lão không phải rơi xuống ngoài ý muốn. Hoặc là một lòng muốn chết, lão cầu nhân được nhân, tự nhiên sẽ không kêu thảm thiết, hoặc là đã bị người mưu hại, lúc rơi xuống đã mất đi ý thức.

Tần Lâm nói tới chỗ này, cười đẩy Lục Viễn Chí một cái:

- Tên mập, hay là đệ đi kiểm tra thi thể đi, sau này suy nghĩ vụ án phải chu đáo. Bỏ đi, yêu cầu này đối với đệ thật sự quá cao.

Độ dày da mặt của Lục Viễn Chí cũng ngang ngửa với Tần Lâm, nghe vậy mặt y chỉ bất quá thoáng đỏ lên, sau đó xấu hổ rời đi, ngồi xuống bên cạnh kiểm tra thi thể.

Ngưu Đại Lực và các thân vệ huynh đệ đều dở khóc dở cười, Lục mập vỗ đùi la lớn là tình cảnh kinh điển mà bọn họ thường thấy.

Lạc Tư Cung nghe ý tứ Tần Lâm tựa hồ cũng không phủ nhận có khả năng tự sát, tuy ngoài mặt y bất động thanh sắc, trong lòng lại có hơi vui vẻ. Cho dù làm quan chưởng ấn Bắc Trấn Phủ Ty, đối mặt Tần Đốc Chủ được xưng mắt thần như điện cũng cảm thấy áp lực, nếu có thể hơi chiếm thượng phong, tương lai gặp đồng liêu Xưởng Vệ cũng có thể tự hào. Chỉ sợ chuyện này truyền tới tai Vạn Lịch đế cất nhắc y, cũng sẽ có hiệu quả rất tốt.

- Ủa, Lạc Tư Cung còn tra rõ vụ án trước cả Tần Lâm sao?!

Suy nghĩ đến lúc Lưu Thủ Hữu, Trương Tôn Nghiêu nói ra câu này, trong lòng y càng thêm khoái chí.

Lạc Tư Cung đang âm thầm đắc ý, Tần Lâm nhìn một chút bầu trời sao lốm đốm đầy trời, tầm mắt lại chuyển qua Phật tháp lên đèn huy hoàng:

- Thiên cổ gian nan duy nhất tử, Cao Minh Khiêm do dự thiếu quyết đoán, nhu nhược bất tài, khiến cho mấy vạn quân dân Thi Điện bị quân Miến Điện tru diệt. Hắc hắc, không nghĩ tới đến phiên chính lão ngược lại được chết dứt khoát sảng khoái.

Sắc mặt Lạc Tư Cung lập tức sa sầm, truy hỏi:

- Tần Đốc Chủ, ngươi nói như vậy là có ý gì?

- Không có ý gì. 

Tần Lâm vân đạm phong khinh cười cười.

Ngưu Đại Lực và một số sai dịch từng gặp qua Cao Minh Khiêm ở Vĩnh Xương nghe đến đó lập tức hiểu ý Tần Lâm. Mặc dù Cao Minh Khiêm là người từng trải, lại lăn lộn trong quan trường đã lâu, nhưng cũng không phải là hạng người sát phạt quả quyết. Cho dù lão tự sát e rằng cũng phải kéo dài dây dưa nửa ngày, không có khả năng nói nhảy là nhảy.

Trong lòng Tần Lâm càng nghi ngờ trùng trùng, từ hành động học mà phân tích, Cao Minh Khiêm thật sự không nên lựa chọn phương thức nhảy lầu tự sát này. Thông thường mà nói nếu người có tính tình do dự không quyết thật sự muốn chết, vậy sẽ chọn các cách tự sát ít gây thương tổn cho thân thể như nhảy sông, treo cổ, uống thuốc độc… Loại người tính khí cương cường hoặc bị tổn thương cực nặng về tình cảm mới chọn cách chết máu thịt văng tung tóe như nhảy lầu, cắt cổ… Về phần xem mình là thánh nữ Jeanne d'Arc, châm lửa tự thiêu như vậy thuần túy là trước khi chết còn muốn được mọi người chú ý, tạo ra tình cảnh oanh oanh liệt liệt

Cao Minh Khiêm là một quan văn lăn lộn trong quan trường không ít, tính tình xảo quyệt, lão luyện gian hoạt. Cho dù là lão muốn tìm chết vẫn còn rất nhiều biện pháp, đâu cần nhảy lầu một cách oanh oanh liệt liệt ngay trước mắt Đốc Chủ Đông Xưởng và quan chưởng ấn Bắc Trấn Phủ Ty như vậy?!

Dưới màn đêm bầu trời đầy sao, tất cả bàn thờ Phật trên Thường Lạc tự tháp dấy lên đèn sáng, ánh sáng chói chang tựa như Phật quang chiếu khắp. Lúc ấy lại có một cái bóng đen từ tầng cao nhất rơi thẳng xuống, phía sau là ánh đèn sáng ngời, phía trước là bóng tối vô biên... Con bà nó, diễn kịch ư…

Tần Lâm có trực giác bén nhạy, cảm thấy tình cảnh nhảy lầu này có kịch tính không nhỏ, giống như cố ý diễn cho người khác xem, đặc biệt là cho mình và Lạc Tư Cung xem.

Hắn tạm thời gác suy nghĩ này sang bên, để Lục Viễn Chí tiếp tục kiểm tra thi thể, Ngưu Đại Lực dẫn dắt sai dịch hỏi han hòa thượng trong chùa. Lại dặn dò bọn họ chú ý tới những đầu mối có liên quan tới chủ tớ Cao Minh Khiêm, và hai hòa thượng liên quan tới vụ án Huệ Bình và Huệ An.

Tần Lâm cùng Bạch Sương Hoa lững thững đi lên Thường Lạc tự tháp.

Đây là một ngôi bảo tháp bằng gạch, tầng đáy có hình vuông, có đặc điểm của Vân Nam, tuy rằng cũng có phi diêm (góc mái cong) nhưng không dài như phi diêm Phật tháp Trung Nguyên.

Ban đêm đi vào trong tháp cũng không cần đốt đuốc mang theo, bởi vì bên trong tháp đốt đèn sáng trưng, mỗi tầng đều có bàn thờ Phật trang trí vàng bạc, trên bày đủ loại đồ cúng như trái cây hoa tươi, điểm tâm… Đốt Trường Minh đăng và đèn cầy cực lớn, to bằng cánh tay trẻ con, sáp nóng chảy xuống không ngừng. Trước bàn thờ Phật bày ba chiếc bồ đoàn dành cho người lễ bái quỳ lạy, bồ đoàn có mới có cũ, một ít bồ đoàn cũ rách, để lộ ra rơm rạ nhồi bên trong.

Mặt đất và bậc thang cũng là bằng gạch, nhìn qua có vẻ rất xưa. Tòa Phật tháp này được xây dựng vào thời Nam Chiếu quốc, sau đó đã trải qua nhiều lần sửa chữa.

Tần Lâm cũng không chạy thẳng tới tầng mười ba nơi xảy ra vụ án, mà là từ từ đi lên từng tầng một, đồng thời quan sát bốn phía xem có vấn đề gì hay không.

Bạch Sương Hoa lên tầng nào cũng lễ Phật, Bạch Liên giáo là Bạch Liên tông Phật giáo và Ma Ni giáo Ba Tư (Minh giáo) dung hợp mà thành, Vô Sinh Lão Mẫu là chí cao thần, cũng bái Di Lặc cầm đầu chư Phật.

Vị Bạch Liên giáo chủ phá môn xuất giáo này lên mỗi một tầng đều đứng trước bàn thờ Phật, hai tay đưa lên trước ngực tạo dáng hoa sen nở rộ, mắt nhìn chăm chú vào tượng Phật miệng lâm râm khấn vái, vẻ mặt không buồn không vui an tường tự tại, cũng thật sự có tướng trang nghiêm Từ Hàng Phổ Độ.

- Bái Phật giống như nàng quả thật rất ly kỳ! 

Tần Lâm cười hì hì trêu ghẹo, người khác hoặc là không tin Phật, nếu đã bái Phật đều là chắp tay hành lễ quỳ lạy.

Bạch Sương Hoa rất nghiêm túc giải thích:

- Ta là Ma Ni Đại Quang Minh thần phụng pháp chỉ Vô Sinh Lão Mẫu giáng thế, tổng dẫn tam giáo, nhất thống vạn bang...

Được rồi, Tần Lâm sờ sờ cằm, nhìn thân hình nở nang kiều diễm của giáo chủ tỷ tỷ, cười xấu xa vô cùng ranh mãnh. Tối tối lúc nàng duyên dáng rên ư ử trên giường, cũng không thấy bày ra dáng vẻ Đại Quang Minh thần gì cả… 

Bạch Sương Hoa thấy ánh mắt của Tần Lâm giống như có thể lột trần y phục mình ra, cũng biết tên này đang suy nghĩ gì, nhất thời mặt phấn đỏ bừng, giận đến giậm chân.

Tính nàng cao khiết, địa vị trong giáo hết sức tôn cao, thế nhưng gặp phải tên Tần Lâm này thật sự là không có cách nào.

- Đúng rồi, không phải là nàng đã phá môn xuất giáo sao? 

Tần Lâm tò mò hỏi, đi tới nhẹ nhàng nắm lấy eo nhỏ nhắn người ngọc, nói nhỏ bên tai nàng:

- Như vậy bây giờ lão bà tỷ tỷ của ta còn có tính là Ma Ni Đại Quang Minh thần hay không?

- Ta không biết. 

Bạch Sương Hoa cũng rất nghi hoặc.

Trước kia cho tới bây giờ chưa từng có tình huống như thế, có lẽ giáo chúng sẽ có người phản giáo, nhưng Bạch Sương Hoa là tôn sư giáo chủ một giáo, làm sao lại phản giáo? Thần vị Ma Ni Đại Quang Minh thần (Minh Vương) đời đời tương truyền giống như chuyển thế linh đồng, giáo chủ đời trước hồn về quê quán chân không, giáo chủ đời sau sẽ thừa kế thần vị.

Chu Nguyên Chương xuất thân Minh giáo, cũng là sau khi hại chết Tiểu Minh Vương Hàn Lâm nhi mới tự xưng Đại Minh Vương, cũng lập quốc hiệu là Minh.

Bạch Sương Hoa đã truyền chức giáo chủ cho A Sa, nhưng nàng còn chưa chết, chưa từng trở lại quê quán chân không, như vậy bây giờ có tính là Ma Ni Đại Quang Minh thần hay không, giáo điển không nói, chính nàng cũng không rõ ràng lắm.

- Ôi, thần vị chỉ là thứ vứt đi, tính hay không thì có nghĩa gì?

Bạch Sương Hoa lộ vẻ tịch mịch, ánh đèn chiếu vào mặt nàng càng tăng thêm vẻ cô liêu.

Thình lình Tần Lâm kéo nàng vào lòng.

- Ta lại hy vọng nàng là Ma Ni Đại Quang Minh thần…

Hắn ghé sát bên tai nàng khẽ nói.

Bạch Sương Hoa ngẩng đầu lên, ngơ ngác không hiểu.

Tay của Tần Lâm vuốt xuống dọc theo eo nhỏ nhắn người ngọc, vỗ mạnh vào mông nàng một cái:

- Bởi vì ta rất thích cảm giác xúc phạm nữ thần, ha ha ha…

Chỉ sợ không dễ dàng! Bạch Sương Hoa đỏ mặt trợn mắt nhìn hắn một cái, quyết tâm tối nay nhất định phải chiếm thượng phong, đè chặt tên này dưới người, tránh cho hắn càng ngày càng phách lối, càng ngày càng quá đáng.

Phải biết, giáo chủ tỷ tỷ cũng đã học được không ít từ Tố Nữ Kinh và Động Huyền Tử.

- Hừ, ngươi phá án đi! 

Bạch Sương Hoa đẩy Tần Lâm ra, lạnh giọng nói: 

- Dám nói lời xúc phạm trên Phật tháp, chẳng lẽ ngươi không sợ chư Phật giáng tội!

- Sợ cái gì, có Ma Ni Đại Quang Minh thần là nàng ở đây, chư Phật muốn giáng tội, nàng thương lượng cùng bọn họ một chút không phải không có chuyện gì sao? 

Tần Lâm vẫn cười cợt nhả.

Bạch Sương Hoa dùng sức đẩy Tần Lâm ra, cũng không phản đối cách giải thích của hắn, Dựa theo giáo nghĩa Bạch Liên giáo, Minh Vương cùng Phật Di Lặc là một cấp bậc, cho nên mới vừa rồi lúc vị Minh Vương là nàng lễ Phật cũng chỉ đứng cúi đầu một cái.

Tần Lâm không chọc ghẹo nàng nữa, bắt đầu tìm kiếm đầu mối trên từng tầng Phật tháp. Bạch Sương Hoa cũng tiếp tục lấy thân phận Minh Vương lễ Phật, hai người đi lên từng tầng một.

So với Bạch Sương Hoa đặt hết tâm tư vào việc lễ Phật, Tần Lâm lại hoàn toàn bất đồng, khi quang minh nữ thần xinh đẹp đứng trước Phật lâm râm khấn vái, tên này mắt la mày lét tra xét bốn phía. Thỉnh thoảng chui vào trong góc giăng đầy mạng nhện, thỉnh thoảng cầm giá nến lên, kiểm tra dưới đáy…

Đi tới tầng bốn, Bạch Sương Hoa vừa đứng lên trên bồ đoàn chắp tay giống như những lần trước, chợt Tần Lâm kêu ủa một tiếng.

- Phát hiện gì vậy? 

Bạch Sương Hoa hỏi.

- Bồ đoàn. 

Tần Lâm chỉ chỉ dưới chân nàng:

- Nàng không cảm thấy ba cái bồ đoàn nơi này đặc biệt rách nát sao?

Dưới chân Bạch Sương Hoa đạp một cái bồ đoàn, hai bên tả hữu còn hai cái nữa. Ba cái bồ đoàn có hình tròn dẹp thường thấy nhất, dùng vải bố màu xanh nhạt bao bọc, có không ít chỗ rách ra lỗ lớn, có thể nhìn thấy rơm rạ nhồi bên trong.

Ngay cả trên mặt đất cũng có một ít rơm rạ rơi vãi.