Chu Lệ chính là tứ nhi tử của Chu Nguyên Chương, mười một tuổi được phong là Yến vương, từ mười bốn tuổi liền theo đại quân Lam Ngọc ra ngoài chinh chiến, đánh bại tàn binh Bắc Nguyên tại Khắc Lỗ Luân hà, sau hai mươi mốt tuổi trở về nước nắm giữ Bắc Bình*, đến đây thì phía Bắc trở thành tấm chắn mạnh nhất Minh triều. [*tên gọi cũ của Bắc Kinh]
Ca dao dân gian nói rằng: Yến vương đến bảo hộ, phòng thủ kiên cố.
Bắc lên Bộ Ngư Nhi hải, Nam tới Vạn Lý Trường Thành, Tây đón con đường tơ lụa, đông chặn Gia Dục Quan, có Chu Lệ trấn thủ một ngày, tàn binh Bắc Nguyên liền không dám tùy tiện xuôi nam.
Diện mạo Chu Lệ giống mẫu thân, song trong triều không người nào biết thân mẫu Chu Lệ là ai, đều nói rằng dung mạo Yến vương cực khác với Chu Nguyên Chương.
Chu Nguyên Chương mắt hẹp mũi to, ưng thị hổ hành*. [quan sát như ưng, đi như hổ]
Chu Lệ thì một đôi mày dài đậm, hai mắt đen láy, sóng mũi cao thẳng, môi mỏng như đao. Trong mắt thỉnh thoảng hiện ra vẻ ranh mãnh, thật sự là một lão binh đầu quân nhiều năm láu cá lưu manh, nhìn thấy có vẻ tùy tiện, nhưng lại rất thông minh sắc sảo.
Tướng mệnh có nói, người môi mỏng tối vô tình. Vân Khởi lại không cảm thấy như vậy, ít ra Chu Lệ đối với Từ Thanh đúng là vô cùng tốt, hơn nữa đối với nương gia nhân* của Từ Thanh cũng thập phần không tệ.[*họ hàng bên mẹ]
Quả nhiên Chu Lệ giũ vạt bào, ngồi xuống liền nói: “Tỷ ngươi bảo ta tới hỏi, lần trước thay Hoàng tôn chịu hai mươi đình trượng hảo hay chưa? Qua ba ngày nữa đưa tang đại ca, ta cùng Hoàng thượng phân trần vài lời, dẫn người tới Bắc Bình nghỉ ngơi vài ngày, người một nhà hảo hảo đoàn tụ”
Vân Khởi đưa trà, cười khổ nói: “Bản thân ta cũng muốn xin nghỉ đến nơi của ngươi ngoạn, ngươi xem hoàn cảnh này đi, làm sao mà đi được?”
Chu Lệ nói: “Không sao, bảo Phong nhi trông coi là được, ta đi phân trần cho ngươi”
Vân Khởi vội nói: “Lưu một mình hắn ở lại, xảy ra chuyện sợ rằng áp chế không được”
Chu Lệ nhìn Vân Khởi một hồi, trực tiếp thấy trong lòng Vân Khởi sợ hãi như vậy, Vân Khởi khinh thường nói: “Ngươi bất quá so với hai ta lớn hơn có mười mấy tuổi, vậy mà cũng ra vẻ lão già nghiêm mặt ‘Phong nhi’ ‘Vân nhi’ gọi nghe trôi chảy quá a”
Chu Lệ mỉm cười, thập phần tú vị nói: “Thác Bạt Phong là ta nhặt về, cũng coi như là con ta, không gọi Phong nhi thì gọi cái gì?”
Tế cữu hai người tùy ý hàn huyên mấy câu, đều là nói về xu hướng cục diện chính trị trong cung, Chu Lệ hằng năm trấn thủ Bắc Bình, đối với chuyện trong triều Nam Kinh không mấy quen thuộc, Vân Khởi cũng hào phóng, liền đem chuyện dưới chân thiên tử nhất nhất nói hết, cuối cùng nói tới Lam Ngọc, lại cùng thổn thức một hồi lâu.
Chu Lệ lắc đầu thở dài nói: “Năm đó ta cùng Lam đại tướng quân xuất chinh, hành quân bày trận, cũng được hắn chỉ điểm không ít, nghiêm túc mà nói, năm đó không có Lam Ngọc, ta cũng không thể lập được quân công như vậy, có được được Bắc Bình”.
“Sở dĩ có ngày hôm nay, xét đến cùng, đều nhờ Lam Ngọc ban tặng”
Vân Khởi trào nói: “Chỉ sợ trong lòng ngươi tạ ơn hắn, hắn dưới cửu tuyền cũng không cảm kích bao nhiêu, ngày đó ta định làm chủ, thỉnh hai người các ngươi mở tiệc uống rượu, Lam Ngọc còn nói trong bụng ngươi toàn là ý nghĩ xấu xa, nhìn ngươi không vừa mắt”
Hai người nhìn nhau cười to trong chốc lát, Chu Lệ nghiêm mặt nói: “Bổn vương thật sự là một lương dân an phận thủ thường…”
Vân Khởi dở khóc dở cười nói: “Này thật khoác lác, cẩn thận gió lớn đau đầu lưỡi”. Nói xong làm ra vẻ đứng dậy, lại nói: “Phiên vương chính là ngoại thần, ít lui tới thân cận một chút, tránh cho đám ngôn quan kia nắm thóp, bảo vệ không được ngươi”
“Không tiễn a, hồi gia cho ta thăm hỏi tỷ tỷ an hảo”
Chu Lệ cười nói: “Thôi được, đi đây”
Vân Khởi tiễn Chu Lệ đến cạnh cửa, Chu Lệ lại hỏi: “Gần đây thân thể Hoàng thượng hảo không?”
Vân Khởi trêu ghẹo nói: “Lại muốn mưu phản hả, không có chuyện gì hỏi cái này làm chi?”
Chu Lệ cười xấu xa nói: “Ngươi đâu phải không biết, lão đầu tử xưa nay thích ngờ vực vô căn cứ, giáp mặt muốn thỉnh an, thăm hỏi thân thể liền nghi ta tạo phản, bất đắc dĩ chỉ đành phải hỏi ngươi ngươi thôi. Ngươi cùng Phong nhi cứ ở bên cạnh hắn mà ngốc dài dài đi, phụ hoàng ta như thế nào?”
Vân Khởi dường như xúc động, cho rằng Chu Lệ xuất phát từ chân tâm, dựa cửa nghĩ nghĩ chốc lát, nói: “Nói thật cho ngươi biết, không được hảo”
Chu Lệ biến sắc nói: “Nói gì?”
Vân Khởi thấp giọng nói: “Lần trước đánh Phương Hiếu Nhụ, còn bị ho ra máu, nghe nói hắn lúc tráng niên vũ dũng lại ngừng luyện tập, bị sự tình bên cạnh quấy nhiễu tâm thần, hiện ngày đêm vất vả, lão tới thể hư nhược…Chỉ sợ sống không quá mấy năm này”
Chu Lệ thở ra, đem hai tay giấu trong ngực, một bộ dáng vương gia nhàn tản, kia cẩm y ngọc đái, y phục thêu thao thiết, lại thêm phẩm chất binh lính càn quấy làm nền, lộ ra vẻ rất buồn cười.
Chỉ nghe Chu Lệ mạn bất kinh tâm nói: “Tiểu cửu tử, vinh hoa phú quý của tỷ phu chỉ có thể nhờ vào ngươi…”
Vân Khởi xoay người đi thỉnh thượng phương bảo kiếm, Chu Lệ chạy liên tục không ngừng. Đi ngang qua tiền viện, liền vội vã kéo Thác Bạt Phong, ở ngoài cửa trò chuyện với nhau trong chốc lát, chỉ thấy Thác Bạt Phong không biết nghe thấy chuyện chế nhạo gì, vẻ mặt cổ quái đi vào.
May là đã lập Chu Duẫn Văn làm thái tử, nếu không để cho tên lính càn quấy này làm Hoàng đế, giang sơn còn biết sẽ loạn đến mức nào.
Vân Khởi duỗi lưng một cái, đi ra bên ngoài, tiện tay quơ lấy cây chổi trong viện, đem lá rụng quét thành một đống, trong khi đó Thác Bạt Phong giấu một chồng ngân phiếu trong ngực, vội vã vào phòng.
Vân Khởi cười thầm, đoán rằng tám phần là ngân phiếu Chu Lệ thưởng cho nhi tử, chạy vào phòng cất giấu. Thích thú nói: “Lão Bạt, đi tìm hai củ khoai lang, đốt lá cây nướng ăn”
Thác Bạt Phong ở trong phòng tâm bất tại yên “Nga” một tiếng.
Vân Khởi tả hữu quét quét, chợt thấy góc viện có một tờ giấy. Khom người nhặt lên, sát hữu giới sự thì thầm: “Ngân phiếu…năm trăm vạn!?!”
Vân Khởi thoáng chốc bị dọa cho sợ tới thay đổi giọng điệu, nắm chặt tờ giấy kia hô to gọi nhỏ.
“Sư ca! Ta nhặt được một tờ ngân phiếu năm trăm vạn!”
Vân Khởi sợ đến muốn tè ra quần vọt vào trong phòng, va trúng ngực Thác Bạt Phong, Thác Bạt Phong bài khai tay Vân Khởi ra, nhìn thoáng qua, vò thành một cục ném.
“Đó là chỉ tiễn* dùng để đốt cho người chết” [*giấy tiền vàng bạc]
“…”
“Ngươi chưa từng thấy qua chỉ tiễn?”
“…”
Một đám thị vệ nghe thấy chạy ra khỏi phòng cười muốn tắt thở, Vân Khởi đỏ bừng cả mặt, hận không thể tìm được một cái lỗ để chui vào.
————-
Sau bốn mươi tám ngày, Thái tử Chu Tiêu nhập liệm.
Trời thu mát mẽ như nước, Nam Kinh chém trên vạn người, hai bên bờ sông Tần Hoài trong một đêm giá lạnh vây kín.
Hôm nay là Chu Tiêu vĩ thất*, Cẩm y vệ đều thay hắc phục, tuần tra chung quanh cung. Chờ đến bốn mươi chín ngày sau, sáng sớm Chu Nguyên Chương, Chu Duẫn Văn cùng tất cả hoàng thân quốc thích nâng linh cửu ra kinh. Hoàng tôn đội vòng đay để tang, cỡi mũ ném vào quách**, đưa tiễn đến Phượng Dương***.[*làm tuần 7 ngày của Chu Tiêu; **quách để bọc bên ngoài áo quan, như quan tài lớn chứa quan tài nhỏ bên trong, ném mũ vào quách như một nghi thức đưa tiễn người chết; *** là một huyện thuộc địa cấp thị Trừ Châu, tỉnh An Huy, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa]
Ấn tượng của Chu Tiêu trong lòng Vân Khởi bất quá chỉ là một lão nhân trung thực phúc hậu, thường mỉm cười ôn hòa, gặp chuyện không biết thì tùy cơ ứng biến, thiếu sự hài hước, nghe không hiểu bọn thị vệ cười giỡn cái gì, chỉ biết gật đầu, cùng với Hoàng Tử Trừng chính là nồi nào úp vung nấy.
Chu Duẫn Văn cực kì giống với cố thái tử, song nội tâm lương thiện hơn, nếu đem phụ tử hai người so sánh với Chu Lệ…Vân Khởi chỉ cảm thấy vẫn là Chu Lệ có chút dáng vẻ thời trẻ của Chu Nguyên Chương.
Hoàng hôn nặng trĩu, trống giao ban Cẩm y vệ gõ vang.
Thác Bạt Phong thuận tay kéo thẳng y lĩnh, chuẩn bị tiếp nhận ban Vân Khởi, cửa điện Khánh hòa đóng chặt liền mở ra.
Hoàng Tử Trừng cùng năm tên Cẩm y vệ đồng xuất, Vân Khởi đứng ở cửa, thấp giọng nói: “Hoàng thượng truyền hai người chúng ta đứng hầu, đám người còn lại đợi lệnh ngoài điện.”
Đôi đồng tử Thác Bạt Phong đột nhiên co rút lại, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.
“Sao vậy?” Vân Khởi quan sát thần sắc Thác Bạt Phong, Thác Bạt Phong trầm mặc không đáp, ngẩng đầu đi vào.
Vân Khởi nắm tay Thác Bạt Phong, rất ăn ý tự mình tách nhau ra, chính phó Cẩm y vệ đồng thời trực ban, chỉ có hai sự kiện:
Một: Chu Nguyên Chương có cơ mật trọng đại cần phải xử lý.
Hai: Chu Nguyên Chương muốn sát nhân.
Trong điện đèn đuốc sáng rực, ngọn đèn từ bốn phương tám hướng đều đem ánh sáng chiếu xuống long án, xóa đi thân ảnh khom khom già cả của Chu Nguyên Chương.
Chu Nguyên Chương ho khan vài tiếng, vẫy lui lão thái giám đang định tiến lên.
Thái giám khom người ra khỏi điện, trong điện chỉ còn Thác Bạt Phong đứng bên trái, Từ Vân Khởi đứng bên phải.
Chu Nguyên Chương đem chiếc khăn nhuốm máu đặt trước án, cửa điện đẩy ra lần nữa, đi vào là Chu Duẫn Văn.
Trong nháy mắt khi cửa đóng lại, Vân Khởi liếc thấy vẻ mặt phức tạp của Hoàng Tử Trừng.
“Tôn nhi bái kiến Hoàng tổ phụ” Chu Duẫn Văn hốc mắt ửng đỏ, khom người.
Vân Khởi trong lòng thở dài, Chu Duẫn Văn luôn không biết thế nào là che giấu, không có chút sắc bén nào. Nhớ đến thái tử mới mất, tâm tình liền viết rõ ràng trên mặt.
Chu Duẫn Văn mi thanh mục tú, trong đôi mắt bao hàm một cổ bi thống ôn nhu khó tả, Chu Nguyên Chương nhìn vào trong mắt, cũng thở dài nói: “Người cũng đã mất rồi, Duẫn Văn, đừng bi ai quá độ, cẩn thận thân thể.”
Chu Duẫn Văn gật đầu, Vân Khởi bỗng nhiên minh bạch vì sao Chu Duẫn Văn có thể thoát dĩnh nhi xuất(1). [thoát dĩnh nhi xuất: ý chỉ toàn bộ bản lĩnh đều được bộc lộ hết ra bên ngoài]
Người thuộc dòng dõi đế vương cực kì khó tìm được ai là thật tình, Chu Nguyên Chương chính là cao thủ mưu kế ứng biến, cùng Chu Lệ đối nhau, tâm tư nhi tử đã sớm nhất thanh nhị sở. Ngược lại Chu Duẫn Văn ngay thẳng, trước mặt Hoàng đế cũng không che giấu tâm tư chính mình lại có phần được coi trọng.
Chu Lệ nhất định chỉ có thể làm Yến vương. Nói cách khác, việc đối nhân xử thế cùng quyền mưu là thứ mà Chu Nguyên Chương cả đời tiếc nuối, vì để bù đắp cái sự tiếc nuối này, hắn muốn đem ngôi vị hoàng đế truyền cho một Chu Duẫn Văn tiêu sái tự tại, đúng với mục tiêu mà hắn chưa đạt được, muốn mượn tay tôn tử này hoàn thành.
Chu Duẫn Văn lần nữa khom người đáp: “Vâng”, sau đó tổ tôn hai người tương đối yên lặng, sau một hồi, Chu Duẫn Văn bất an phá vỡ sự yên lặng này, nói: “Ngày mai dở linh, gia gia sẽ đi chứ?”
Chu Nguyên Chương nói: “Đương nhiên sẽ đi”
Chu Duẫn Văn gật đầu, cảm thấy hơi yên tâm, Chu Nguyên Chương nói: “Trước đã dạy ngươi một lần, phải thông thuộc lộ tử, qua mấy năm nữa gia gia mất đi, ngươi phải tự mình học hỏi cách xử lí chuyện mai táng. Đem quan tài gia gia tiễn đến Phượng Dương, chôn cùng chỗ với phụ thân ngươi”
Chu Duẫn Văn nghe nói như vậy, trở nên đau buồn, phóng thanh khóc lớn.
Thế nhưng Chu Nguyên Chương lại mỉm cười, khuyên bảo: “Đừng khóc, Duẫn Văn, người ai mà không chết?”
Trong nháy mắt, Vân Khởi loáng thoáng có một loại ảo giác, Chu Nguyên Chương không hề giống như một vị đế vương vừa mới đoạt đi mấy vạn nhân mạng, mà lại tựa như một lão nhân hòa ái, thân thiết.
Chu Duẫn Văn khóc thật lâu, mới rưng rưng gật đầu, quỳ xuống.
Chu Nguyên Chương nói: “Thiên hạ của ngươi, gia gia đã sớm vì ngươi chuận bị hảo, hiện giờ ngươi có được mấy vị thúc thúc trấn thủ biên cương, ngươi an tâm mà làm hoàng đế tại gia”
Chu Duẫn Văn nức nở chốc lát, gật đầu.
Chu Nguyên Chương lại nói: “Lời nói của đám ngôn quan…nguyện ý nghe liền nghe, không muốn nghe thì có thể đánh, không thể bãi bỏ chức này, trong triều thiếu bọn chúng không được”
Tim Vân Khởi nhất thời thót lên tới cổ họng, cơ hồ có thể cảm giác được Thác Bạt Phong bên kia long án, tim Thác Bạt Phong đang đập kịch liệt.
Chu Nguyên Chương sẽ đánh giá Cẩm y vệ như thế nào?! Đề tài mà hai người đang nhắc tới, có dụng ý gì?!
Muốn loại bỏ một người…Để tránh thế lực trở nên lớn hơn, loại một người để tránh thế lực lớn mạnh hơn, loại bỏ một người loại bỏ một người…Đôi tay giấu trong y tụ của Vân Khởi không ngừng run rẩy, giương mắt nhìn về phía Thác Bạt Phong, chỉ muốn đi qua đứng cùng một chỗ với hắn, che chắn trước người Thác Bạt Phong.
Chu Nguyên Chương trầm ngâm trong chốc lát, rồi sau đó nói: “Cẩm…”
Vân Khởi đầu đầy mồ hôi, mồ hôi thấm ướt cả dãy lụa trên mũ thị vệ.
Vân Khởi trăm triệu lần không nghĩ tới, Chu Duẫn Văn lúc này lại mở miệng cắt ngang lời Chu Nguyên Chương.
“Ngoại địch có các thúc thúc đề phòng, song…Nếu các thúc thúc tạo phản, Duẫn Văn phải làm sao đây?”
Chu Nguyên Chương cũng không nghĩ tới, liền ngẩn ra trước vấn đề này.
Vân Khởi cùng Thác Bạt Phong đồng thời thở phào nhẹ nhỏm.
Chu Nguyên Chương im lặng trong chốc lát, sau đó nói: “Ngươi định làm thế nào?”
Chu Duẫn Văn cúi đầu, suy tư một hồi, sau ngẩng lên nói: “Lấy đức thuyết phục, rồi sau đó lấy lễ nghi bó buộc, nếu lại có người muốn tước bỏ rào cản, nếu không được thì…”
Chu Nguyên Chương lạnh lùng nói: “Hoàng Tử Trừng dạy ngươi?”
Chu Duẫn Văn gật đầu, Chu Nguyên Chương lại nói: “Thái phó bảo ngươi hỏi chuyện này?”
Chu Duẫn Văn ngầm thừa nhận.
Chu Nguyên Chương nói: “Vân Khởi, ngươi là người của Từ gia, vậy ngươi nghĩ như thế nào?”
Hơi thở Vân Khởi đông lại, không chút nghĩ ngợi liền bật thốt lên: “Ly gián”
Chu Duẫn Văn chấn động, Chu Nguyên Chương có vẻ hết sức hài lòng với đáp án này, chậm rãi gật đầu: “Nếu đều không có lòng thần phục, trước mắt cứ châm ngòi cho họ đấu đá lẫn nhau…Như thế lo lắng trong lòng có thể giải, Duẫn Văn, tốt xấu gì cũng là thúc thúc của ngươi, không nên đi tới việc binh đao gặp nhau”.
Chu Duẫn Văn cúi người nghe lời, Chu Nguyên Chương lại nói: “Hoàng Tử Trừng thân là một gã thư ngốc, chỉ biết nói suông, thư sinh ngộ quốc. Không thể hoàn toàn tin vào lời nói kia”
Nghe nói thế, Vân Khởi không khỏi nảy sinh cảm giác hoang đường, khai quốc công thần trong triều đều bị ngươi diệt sạch, hiện giờ liền chỉ còn mấy con mọt sách, vạn nhất ngày nào đó Chu Lệ muốn tạo phản, Hoàng Tử Trừng có thể mang binh đi đánh giặc được sao?
Chu Nguyên Chương lại nói: “Phương Hiếu Nhụ người này rất có khí phách, mặc dù nói năng gàn bướng, nhưng khí tiết kia đáng khen, ngươi nếu không ngại nói chuyện với hắn nhiều một chút”
Chu Duẫn Văn đồng ý, Chu Nguyên Chương lại nói: “Trở về đi, buổi tối đi ngủ sớm một chút, ngày mai canh năm cần phải rời khỏi thành”.
Chu Duẫn Văn dập đầu, xoay người rời đi, nguyện vọng duy nhất của Vân Khởi chính là: Chu Nguyên Chương tiếp tục ra lệnh mở cửa điện Khánh Hòa, rồi sau đó triệu Cẩm y vệ tiến vào, hết thảy khôi phục lại bình thường.
Song Chu Nguyên Chương không làm, sau khi Chu Duẫn Văn rời đi, trong điện liền chỉ còn ba người.
“Từ Vân Khởi”
Chu Nguyên Chương thản nhiên nói.
Vân Khởi khom người, run giọng đáp: “Có thần”
Lông mày Chu Nguyên Chươn nhíu lại, trên khuôn mặt già nua nhăn nheo hiện lên sát khí.
“…”
Thác Bạt Phong trong mắt đều là thần sắc khó có thể tin.
Vân Khởi cố gắng hô hấp, không khí giống như đọng lại kẹp chặt phổi hắn đến đau nhức, Vân Khởi đi tới giữa điện, hai gối quỳ xuống, nói: “Có thần”
Lúc này trong đầu Vân Khởi suy tính cực nhanh, phải bảo trụ Thác Bạt Phong như thế nào, trình bày chuyện Cẩm y vệ, bày tỏ sự trung thành, thề sống thề chết, thoát tội…Vô số lý do xẹt qua trong đầu.
Chu Nguyên Chương nói: “Cẩm y vệ chỉ huy phó sứ, Từ Vân Khởi, ngươi có biết tội của ngươi không?!”
Một câu kia, giống như tình thiên phích lịch nổ tung, khiến đầu óc Vân Khởi trống rỗng.
Chu Nguyên Chương rút ra một tờ tấu chương, vứt xuống đất, rơi trước mặt Vân Khởi.
Vân Khởi nhìn tấu chương, tựa như bị tưới một chậu băng thủy lên đầu, khắc cốt minh tâm.
Trên tấu chương viết về thân thế Trương Cần, từ bé đến lớn, mọi chuyện bất kể to nhỏ, đầy đủ mọi thứ. Ngự bút chu sa khoanh tròn, chính là tự mình phê chú hai chữ: “Lam Mạt”
Trong đầu Vân Khởi ong một tiếng, hòan toàn không cách nào tiếp nhận, mới đầu chỉ cho rằng Chu Nguyên Chương muốn diệt Thác Bạt Phong, mình là hoàng thân quốc thích, lại là nhi tử của công thần Từ Đạt, nhất định không liên lụy tới đầu mình.
Song hắn đã đánh giá thấp trí lực của Chu Nguyên Chương.
Trong lúc nhất thời, tiền căn hậu quả của án Lam Ngọc trở nên sáng tỏ thông suốt, hết thảy đều là ván cờ mà Chu Nguyên Chương bố trí!
Từ vu hãm Lam Ngọc mưu phản, khoảnh khắc Tưởng Hiến mật kiện, Chu Nguyên Chương liền có toan tính thông qua mình để lộ phong thanh, tạo ra dấu hiệu giả việc Lam Ngọc chột dạ sợ tội bỏ trốn!
“Thông minh quá sẽ bị thông minh hại, Vân Khởi, hiện giờ đã hiểu chưa?” Chu Nguyên Chương lạnh lùng nói: “Thác Bạt Phong”
Thác Bạt Phong từ khoảnh khắc Vân Khởi quỳ xuống, hai mắt cứ ngây ngốc nhìn chằm chằm Vân Khởi quỳ trước điện!
Chu Nguyên Chương cả giận nói: “Thác Bạt Phong nghe lệnh!”
Thác Bạt Phong rốt cuộc lấy lại tinh thần, ứng với biểu tình kia, thậm chí căn bản không rõ nguyên nhân.
“Có…thần”
Thác Bạt Phong vén vạt bào, mờ mịt chạy vội tới giữa điện, cùng Vân Khởi sóng vai quỳ xuống, nằm rạp người nói: “Hết thảy đều do thần tự ý chủ trương, hoàn toàn không can hệ gì tới Từ phó sứ, thần…Tội đáng chết vạn lần!”
“…”
Chu Nguyên Chương ngây ngẩn cả người.
Chu Nguyên Chương quan sát Thác Bạt Phong một lúc lâu, nghĩ không ra mấu chốt gì trong đó, Vân Khởi cũng chậm rãi nói: “Tội thần tự ý phóng thích Trương Cần cùng Lam Mạt, tội đáng chết, nhất nhân tố sự nhất nhân đương, Thác Bạt Phong không biết gì hết, thần nguyện nhận tội”
Chu Nguyên Chương trầm giọng nói: “Đã biết tội, Thác Bạt Phong mang hắn bắt giữ, giờ ngọ ngày mai…”
Thác Bạt Phong hít vào một hơi, nhấc chân đứng dậy.
Chu Nguyên Chương ngồi sau long án, lập tức híp mắt, không thể phát giác tránh về phía sau nửa tấc.
Thác Bạt Phong tiến lên một bước, quỳ xuống lần nữa, nửa thân thể che chắn trước Vân Khởi, đột nhiên dập đầu xuống đất, phát ra một tiếng trầm đục, máu tươi chảy dài.
“Tự ý thả phản tặc là do Thác Bạt Phong bày mưu đặt kế, Vân Khởi vô can, Phong tội đáng chết vạn lần!” Thác Bạt Phong trầm giọng quát lên.
Chu Nguyên Chương giận tím mặt nói: “Thác Bạt Phong, ngươi có dụng ý gì?! Người đâu! Cẩm y vệ điện ngoại!”
Cổ tay Vân Khởi run lên, ngửa đầu đón nhận tầm mắt Chu Nguyên Chương.
Đột nhiên sát khí xuất hiện vây toàn thân Chu Nguyên Chương, đầu ngón tay cầm Thiền dực đao, không ngừng rung động.
Hai mắt Thác Bạt Phong hiện ra thần sắc kinh khủng, xoay người gắt gao nắm chặt cổ tay Vân Khởi!
“Phanh” một tiếng, cửa Khánh Hòa điện bị đẩy ra, gần mười tên Cẩm y vệ xông vào.
Một thái giám theo sát phía sau, hoảng loạn nói: “Hoàng thượng_____! Việc lớn không tốt! Hoàng tôn…”
Chu Nguyên Chương đột ngột tức giận, thình lình lại nghe tiếng thét này, suýt nữa phun ra máu, cũng bất chấp Thác Bạt Phong Vân Khởi hai người, kinh nghi bất định nhìn về thái giám đưa tin.
“…Mới vừa rồi Hoàng tôn thủ quan…Đốt, đốt chỉ tiễn…Thái tử hồn phách hiển linh, đem hồn Hoàng tôn…Dẫn đi rồi!”
Thác Bạt Phong thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng lộ ra nụ cười mỉm, buông cổ tay Vân Khởi ra, trở tay bắt lấy đầu ngón tay hắn, nhẹ nhàng siết chặt.
————-
Chú giải:
[(1) thoát dĩnh nhi xuất: là câu thành ngữ liên quan đến điển tích “Mao Toại tự tiến cử”. Để biết thêm chi tiết mời vào đây
Dĩnh nghĩa là đầu nhọn, thoát dĩnh nhi xuất nghĩa là đầu nhọn của mũi dùi xuyên thấu qua túi hiển lộ ra ngoài, ý chỉ toàn bộ bản lĩnh đều được bộc lộ ra ngoài]