Cẩm Y Vệ Đại Nhân Của Ta

Chương 96




Gió tuyết vờn quanh, ánh mắt mê loạn. Cô nương nhợt nhạt thon gầy nằm trên đất, tay chống mặt đất lạnh thấu xương. Gió rất to, tóc dài rối loạn xõa tung và vạt áo bay lên triền miên cùng chỗ, tựa như gông xiềng ở sau lưng lôi kéo nàng. Nàng lặng yên quỳ xuống bên miệng vực, nhìn xuống đáy vực, hồn bay phách lạc.

Mây trắng bao phủ bên dưới, trống rỗng, chỉ có vài đám mây.

Nàng muốn biết vách núi này cao bao nhiêu, có lẽ chỉ mấy mươi trượng, vậy thì hoàn toàn nằm trong phạm vi mà Thẩm Yến có thể khống chế.

Nàng hy vọng xa vời, rằng bên dưới liệu có lũ lụt hay không, có nước đọng chứ, hoặc quán tính không lớn như vậy, để chàng thoát chết?

Nàng kỳ vọng bên vách núi có cành cây, sơn động, chạc cây, có thể để cho Thẩm Yến có sức thoát thân.

Thế nhưng nàng càng mong muốn thì lại càng tuyệt vọng.

Nào có chuyện tốt như vậy?

Chàng ấy cũng nói chàng không còn sức nữa rồi...

Nàng ở chỗ này, ngay chỗ này. Biển mây cuồn cuộn, sương mù giăng đầy. Liên tục bay đến, như thủy triều của thời gian, nhìn chẳng thấy đáy.

Người kia từng cùng nàng ngồi nơi vách núi, cùng nàng ngắm mặt mọc lặn, chim bay thành đàn, nay lại rời bỏ nàng.

Nàng mong muốn ở cùng chàng xiết bao, nhảy thẳng xuống. Nhưng chàng lại nói, ta cầu xin nàng.

Nàng có thể không nghe, có thể từ chối, có thể nhất định phải đi theo chàng. Nàng cũng có thể giống như ngày trước, bất kể thời điểm mà làm nũng với chàng, nổi điên với chàng, và cùng chàng tìm đường chết---

Có lẽ nàng không muốn nhìn thấy dáng vẻ chịu khổ của chàng nữa. Chàng nín thở, mặt đầy bụi đất, tai mũi đều chảy máu. Chàng nhịn đến nỗi gân xanh nhô lên, run rẩy nằm trong ngực nàng, thế nhưng vẫn chờ câu trả lời thuyết phục của nàng. Nàng tuyệt vọng mờ mịt ôm tình lang của mình, nhìn chàng thống khổ đấu tranh khi đang cận kề cái chết.

Dường như Thẩm Yến chưa từng nặng lời với Lưu Linh.

Chàng cũng chưa từng cầu xin nàng.

Đoạn tình cảm này, vẫn là nàng cố gắng theo đuổi chàng. Sau đó chàng dừng lại, nắm tay nàng, cùng nhau sánh bước đi tiếp.

Để cho Lưu Linh điên cuồng như thể gặp ma, chính là loại mị lực to lớn trên người Thẩm Yến, ấy cũng chính là loại mị lực làm Lưu Linh ngưỡng mộ. Dù chàng đi đến bất cứ đâu thì đều lôi kéo nàng, chàng cũng biết rõ bản thân mình đang làm gì.

Lời nặng nhất mà chàng từng nói cũng chỉ là, "Lưu Linh, chớ chọc ta, ta sẽ không cho nàng cơ hội thứ hai."

Nhưng chàng đổi ý rồi.

Mà giờ đây, chàng ho khan một tiếng thì tim nàng như bị dao cắt vậy.

Nàng không muốn thấy Thẩm Yến thất vọng nữa.

Lưu Linh chết lặng rơi lệ, chịu đựng đau đớn và giày vò hệt như vạn tiễn xuyên tâm. Nàng cắn chặt môi, cố nén tiếng nghẹn ngào mà cổ họng khó kiềm chế được. Nàng dùng hết sức lực toàn thân, gương mặt vừa rơi lệ vừa trống rỗng, kéo Thẩm Yến đến bên vách núi, ném xuống dưới.

Cuối cùng nàng cũng nhớ rõ gương mặt của chàng, chỉnh lại tâm trạng cuối cùng, có mảnh tuyết bay đến, đọng trên lông mày chàng. Tuyết dữ đầy trời, trắng nhưng to, điên cuồng nhảy múa. Chàng theo tuyết bay ngã xuống vực sâu, nàng lại khẽ gọi "Thẩm Yến", chàng cố hết sức, lẳng lặng nhìn nàng, bình tĩnh thản nhiên, điềm tĩnh ôn hòa, như thể tháng năm xưa kia đã quay trở lại. Lúc nàng mờ mịt buông chàng ra, chàng nở nụ cười với nàng.

Trái tim Lưu Linh co rút đau đớn không chịu được.

Tầm mắt của nàng không còn là mảnh trắng xóa, mà đã có màu đen nảy ra, giống như những tháng năm kia. Cảm giác ấy quen thuộc cỡ nào, nhưng trái tim ấy rơi xuống lại tự do ra sao.

Lưu Linh hoảng hốt nghĩ về ngày đó, Từ Thời Cẩm trong lao ngục, khóc lóc nói với nàng--

"Ta giãy giụa trong bóng tối, lựa chọn rồi lại từ bỏ. Ta chìm chìm nổi nổi, thế nhưng đều vô dụng. Bọn họ không cho ta cơ hội gặp lại ánh sáng, chỉ biết cố gắng đẩy ta xuống. A Linh, ta rất khổ sở!"

Mất đi rồi tìm lại, có được rồi đánh mất... Lưu Linh cuối cùng cũng hiểu rõ đây là cảm giác gì.

Nàng bi ai cười thành tiếng, nghẹn ngào thở gấp, tiếng cười đè ép trong cổ họng nàng phát ra. Trong trời tuyết yên tĩnh, rõ ràng mà trong sáng, càng lúc càng lớn.

Thì ra là thế, thì ra là thế...

Năm tháng không tha thứ cho nàng, trời cao vẫn trừng phạt nàng như cũ.

Rõ ràng là nàng vọng tưởng có thể leo từ vực sâu vạn trượng ra, rõ ràng là nàng mơ mộng hão huyền những điều tốt đẹp, những hy vọng đó, những ánh sáng đó.

Vốn dĩ người giãy giụa trong bóng tối thì chỉ biết càng giãy giụa, càng chìm nhanh. Mọi người cũng không cho nàng cơ hội gặp lại ánh sáng, cũng không chấp nhận sự hối hận của nàng.

"Thẩm Yến té xuống rồi..." Lục Minh Sơn đứng cách đó không xa, tận mắt nhìn thấy Lưu Linh khóc rồi đẩy Thẩm Yến xuống vách núi. Hắn bị chấn động không nói được gì, chỉ có thể ngơ ngác nhìn theo. Nhìn cô nương kia như choáng váng ngồi trên mặt tuyết, si ngốc cười rộ lên. Đám thị vệ của Quảng Bình vương phủ đứng sau lưng Lục công tử, nhìn công chúa ngồi dưới đất cười buồn, trong lòng đau xót, không ai dám tiến lên. Đợi đến khi phu thê Quảng Bình vương đuổi tới thì Lục Minh Sơn mới kể cho hai người nghe chuyện đã xảy ra.

"Rơi xuống rồi à? Ngươi tận mắt nhìn thấy? Liệu hắn có thể không chết không?" Lòng của Quảng Bình vương khó an.

Tâm trạng của Lục Minh Sơn phức tạp mà quay đầu lại, nhìn cô nương ngồi bên vách núi. Hắn im lặng một lúc, thấp giọng, "Là A Linh tự tay đẩy Thẩm Yến xuống."

"...!" Phu thê Quảng Bình vương cùng lúc ngẩng đầu lên, nhìn vào trung tâm trắng xóa, có cô nương trẻ tuổi ngồi nơi kia.

Tiếng cười của nàng, không lạnh mà bi.

Trái tim ấy mạnh mẽ cỡ nào và cũng thống khổ ra sao, mới có thể vừa khóc vừa cắn răng, đẩy tình lang của mình từ trên vách núi xuống, tự tay cho chàng một số phận chết không có chỗ chôn. Nàng thà rằng đẩy người mình yêu xuống vách núi cũng không muốn chàng phải rơi vào tay những người lòng muông dạ thú, sống không bằng chết.

Nàng nguyện ý để chàng chết, chết một cách sạch sẽ, quang minh.

Nàng không để chàng phải chịu tra tấn, phải gánh thống khổ, phải thất vọng.

Nàng bất ngờ dừng cười, quay đầu lại, nhìn về đám người sau lưng. Trong ánh mắt ấy của nàng, hơi thở của mọi người không kiềm chế được mà tạm ngưng. Nhưng Lưu Linh nhìn bọn họ rồi cũng không phải nhìn bọn họ.

Tuyết bay cuồng loạn, có mảng tuyết rơi giữa mày nàng. Trên hàng mi dài, có một giọt lệ mãi chẳng rơi kết băng lại trong khí lạnh . Gương mặt nàng trắng bệch, trống rỗng như tuyết rơi không ngừng khắp đất trời.

Nàng trống rỗng nhìn về phía trước, chầm chậm nở nụ cười như cửu biệt trùng phùng, như thoải mái, như mừng rỡ và cũng giống với mỏi mệt. Vẻ mặt nàng giống như nữ nhi nhỏ bé, nàng duỗi tay đông cứng ra giữa hư không. Rồi nàng chậm rãi ngẩng đầu, nở nụ cười với vận mệnh mơ hồ bằng vẻ mặt đầy thê lương chẳng biết giải quyết thế nào.

Nàng nói, "Mẫu thân người đến rồi."

Nói xong thì Lưu Linh hôn mê bất tỉnh. Nàng cuộn tròn cơ thể, ôm chặt chính mình không động đậy.

"..." Trong lòng tất cả mọi người rét lạnh.

Quảng Bình vương phi hốt hoảng nghĩ: Bọn họ cuối cùng cũng bức điên A Linh rồi sao?

Quảng Bình vương trao đổi ánh mắt với Lục Minh Sơn, tâm trạng có hơi nặng nề nhưng lại không thể nói gì: A Linh điên rồi sao?

Sau khi Thẩm Yến chết, mọi người đều sợ nàng làm liều. Kiểu nữ nhân như A Linh khi điên lên thì rất đáng sợ, đám người Quảng Bình vương đã chuẩn bị. Nhưng nếu nàng im lặng, nếu nàng không gây sự, mọi người đương nhiên càng thêm vui vẻ.

Lục Minh Sơn và Quảng Bình vương thở phào nhẹ nhõm.

Lên núi với họ còn có Cẩm Y Vệ nhưng tất cả đều gặp nạn. Điều này hoàn toàn có thể đẩy lên người thích khách của Di Cổ Quốc. Sau khi xuống núi, Quảng Bình vương phủ phong tỏa mọi tin tức, xử lý hết thảy chuyện sau đó. Cẩm Y Vệ lưu thủ bên Giang Châu sẽ nhanh chóng phát hiện rồi đến điều tra hỏi thăm. Quảng Bình vương và Lục Minh Sơn có ý định kéo dài bao lâu thì hay bấy lâu, bọn họ còn có ý đổ chuyện Thẩm Yến gặp nạn lên người của thích khách Di Cổ Quốc.

Tất nhiên Cẩm Y Vệ không hoàn toàn tin tưởng, nhưng trong quá trình họ điều tra thì thời gian trôi rất nhanh.

Đã lên con thuyền này thì Quảng Bình vương cũng không có ý định xuống. Thẩm Yến vừa chết thì ông ta chỉ có thể hợp tác với Thái tử. Mượn tay Thái tử đưa vũ khí ra ngoài, rồi đem toàn bộ người và ngựa của mình ủng hộ Thái tử. Ngày nào đó Thái tử đăng cơ thì ông ta cũng sẽ nhanh chóng thăng chức.

Còn cái chết của Thẩm Yến, tất nhiên Thái tử sẽ hiểu, rồi tự nhiên giúp ông ta giải quyết rắc rối ở Nghiệp Kinh.

Bệ hạ đã phiền chán sự mờ ám của ông ta, để cho Cẩm Y Vệ đi điều tra chính là tín hiệu. Hiện tại Quảng Bình vương chỉ có một con đường để đi, đó là hợp tác với Thái tử. Trước kia ông ta ôm suy nghĩ khác, nghĩ đến cơ hội khác, nhưng khi Cẩm Y Vệ bắt đầu điều tra thì ông ta đã hết sự lựa chọn rồi. Hiện tại ông ta chỉ có thể vịn vào Thái tử thôi.

Quảng Bình vương chân thành hy vọng, Thái tử có thể sớm ngày đăng cơ!

Trở về vương phủ thì Lưu Linh bị nhốt lại. Quảng Bình vương và Lục Minh Sơn bắt đầu liên hệ với bên Nghiệp Kinh, truyền tin tức bên mình ra ngoài. Yên ổn được nửa ngày, tin tức Cẩm Y Vệ bên Giang Châu vừa bị đứt là họ nhanh chóng tìm đến nhà. Dựa theo kế hoạch, Quảng Bình vương đổ hết mọi chuyện lên người thích khách Di Cổ Quốc, Cẩm Y Vệ bán tín bán nghi đi thẩm tra. Nhưng Quảng Bình vương biết rõ chuyện sẽ không đơn giản như vậy, đó chỉ là Cẩm Y Vệ bên Giang Châu mà thôi. Bởi vì Giang Châu là địa bàn của ông ta, Cẩm Y Vệ cũng không có ảnh hưởng quá lớn ở nơi này, nhiều khi họ còn hợp tác vui vẻ với Quảng Bình vương phủ nữa. Cẩm Y Vệ đến từ Nghiệp Kinh cũng không nhiều, một bộ phận còn đi Lâm Châu.

Đợi đến khi tin tức được truyền ra thì rất nhiều Cẩm Y Vệ sẽ trở về, song phương bắt đầu giằng co.

Ông ta muốn liều chết đánh cược một lần, hy vọng bản thân mình có thể kiếm được tương lai tươi đẹp.

Hậu viện, Lưu Linh lặng yên không một tiếng động, tựa như không có bất kỳ phản ứng gì. Sau khi nàng tỉnh lại thì phu thê Quảng Bình vương đã từng đi thăm nàng, vốn muốn giảng chút ít đạo lý nhưng tinh thần Lưu Linh hoảng hốt, cả người mơ màng, thoạt nhìn thì không cần phải nói gì cả. Mọi người bất đắc dĩ, chỉ có thể không làm bất cứ điều gì.

Lưu Linh đắm chìm trong thế giới của mình.

Sau khi trời tối, nàng mơ một giấc mơ.

Trong mơ, Thẩm Yến bị bệnh tật quấn thân, tiều tụy suy yếu, bệnh chết rất nhanh.

Lưu Linh trong mộng hồi hộp sợ hãi, khóc lóc chẳng ngừng.

Khi tỉnh lại nàng thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng vốn giấc mộng cũng không có gì đáng sợ.

Nhưng ngay sau đó nàng liền nhớ ra, Thẩm Yến mất thật rồi.

Ánh nến trong phòng bừng cháy, sau đó nàng ngồi ngơ ngác bất động nửa ngày.

Hồi lâu nàng từ giường ngồi dậy, đi đến hòm gỗ tìm đồ. Từng kiện xiêm y, đồ cũ được nàng đem ra. Thị nữ trông coi ngoài cửa liếc nhìn, phát hiện công chúa không có làm chuyện kỳ quái gì thì lui ra ngoài, không quan tâm. Lưu Linh ngồi xổm trên đất, lấy một cái túi gấm trong hòm ra. Rút dây thừng, nàng đổ ít vỏ cam nhăn nheo ra.

Nàng ngồi xổm xuống, nhìn nó hồi lâu rồi cầm lên.

Ngày ấy gặp nạn, Thẩm Yến nói sẽ tặng quà cho nàng, chàng dùng ruột cam khắc cho nàng rất nhiều con vật nhỏ, về sau thì bị đám thị nữ ném đi; chàng còn nói định dùng vỏ cam làm chụp đèn cho nàng, nhưng chàng còn chưa nghĩ ra phải làm thế nào, chờ khi về rồi hẵng nói.

Chỉ là về rồi, mà có mỗi Lưu Linh về nhìn vỏ cam đến ngây người mà thôi.

Nàng ôm lấy nó rồi kêu người tiến vào, muốn bọn họ đem nước thuốc cho nàng. Nàng muốn ngâm nó vào nước, muốn nó luôn tươi tốt. Muốn khi nàng chết, thì quà mà chàng còn thiếu nàng sẽ vẫn mãi nán lại bên nàng.

Lưu Linh dặn dò thị nữ tiến vào.

Mẫu thân của nàng đứng sau lưng nàng, nhỏ giọng khuyên can, "Sao phải phiền như vậy? Con đi tìm hắn đi, để cho hắn tự mình làm cho con. Sinh tử nào có khó chịu như thế? Con xem con sống mệt mỏi như thế còn không bằng đi cùng nhau."

Lưu Linh thấp giọng nói, "Chàng không cho con đi."

"... Công chúa! Người, người nói chuyện, nói chuyện với ai vậy?" Đám thị nữ đứng ở bên cạnh bị dáng vẻ giống quỷ của cô nương dọa sợ.

Lưu Linh lãnh đạm nói, “Nương của ta." Nàng đưa tay ra, chỉ vào cửa ra vào, "Bà đang đứng ở đó."

"Loảng xoảng --!" Quảng Bình vương phi vừa đi qua ngạch cửa, khó tin ngẩng đầu lên, Lưu Linh chỉ tay về phía sau lưng bà. Máu toàn thân bà bỗng chốc đông cứng, đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía cái bóng của mình sau đèn lồng. Nơi đó, ánh đèn mờ ảo, không một bóng người.

"Di mẫu, mẹ ta chào người kìa, người không chào lại sao?" Giọng Lưu Linh đều đều.

Quảng Bình vương phi cảm thấy một luồng gió lạnh thổi qua đầu vai. Bà ta hét một tiếng rồi chạy trối chết, chẳng màng thể hiện gì sất.

Lưu Linh lẳng lặng chứng kiến hết thảy, nàng vẫn nhìn mẫu thân của mình. Nghe mẫu thân lải nhải, rồi nói những lời như "con nhanh đi chết đi."

Tiếng Lưu Linh lẩm bẩm, "Con không muốn nhìn thấy nương đâu."

Mẫu thân nàng thoáng giật mình, hỏi, "Ta luôn ở bên cạnh con, A Linh, con không nhìn thấy ta à? A Linh, ta có thật, con có thể nhìn thấy ta. Ta không phải ảo giác, con xem chúng ta có thể nói chuyện này... Con yêu ta mà, ngoại trừ ta ra thì đâu còn ai? Mấy năm qua không phải ta luôn ở cùng con sao?"

Lưu Linh nói, "Con không muốn nhìn thấy người, con muốn nhìn thấy Thẩm Yến."

"..." Mẫu thân trẻ tuổi ngây người, nhìn qua cô nương nhợt nhạt.

Tất cả thị nữ trong phòng đã bị Lưu Linh dọa chạy. Lưu Linh đứng trong phòng, cúi đầu nhìn vỏ cam ngâm trong nước, nàng khẽ nói, "Con muốn nhìn thấy Thẩm Yến."

Dù là ảo giác, nàng cũng muốn nhìn thấy chàng.

Cho dù là dụ dỗ nàng chết, nàng vẫn muốn nhìn thấy chàng.

Rõ ràng là nàng một lòng nghĩ về chàng, vì sao ảo giác vẫn là mẫu thân của nàng mà không phải Thẩm Yến chứ?

"Tại sao chàng không tới tìm ta?" Lưu Linh ngồi xổm xuống, ôm lấy hai tay của mình.

Nước mắt nàng tự nhiên rơi xuống, rơi vào vũng nước trong vắt.

"Chàng không thích ta à? Vì sao chàng không nhìn ta?"

"Ta tưởng tượng chàng nhé. Chàng ra đây được không?"

"... Đúng, ta sai rồi. Chàng tốt với ta như vậy nên chàng sẽ không xuất hiện, không dụ dỗ ta tìm đến cái chết." Cô nương ngồi xổm trên đất, từng giọt nước mắt rơi vào trong nước, nàng thì thào tự nói, "Không sao đâu. Thẩm Yến, chàng ra đi, cho ta liếc nhìn cũng được. Chàng không cần nói một câu nào cả, chàng chỉ cần đứng đó là được rồi."

Giọng của nàng đột nhiên lớn lên, phát ra tiếng bi thảm như rơi huyết lệ, "Vì sao chàng lại không đi ra? Không đi theo ta?! Chàng không thể tàn nhẫn như vậy! Chàng để lại ta sống sót, nhưng ngay cả ảo ảnh cũng không cho ta... Chàng không thể như vậy!"

Nàng la to rồi không kìm được lại nghẹn ngào, cánh môi run rẩy.

Bên cạnh truyền đến tiếng khóc nhỏ.

Lưu Linh mê man nghiêng đầu. Nàng nhìn thấy một đứa bé ngồi xổm cạnh nàng. Nàng khóc đến chết lặng, cậu bé còn khóc dữ dội hơn nàng. Nào mắt, nào mũi, tất cả đều đỏ rực cả. Cậu che miệng, muốn giảm tiếng khóc đi, nhưng nước mắt đến lại ngăn không được, âm thanh khuếch đại, gào thét khóc lớn lên.

Mặt Lưu Linh không cảm xúc nhìn Lưu Nhuận Bình.

Nhìn thấy tỷ tỷ của mình như vậy, Lưu Nhuận Bình muốn bổ nhào qua ôm lấy nàng, thế nhưng lại sợ nàng lạnh lùng. Cậu nghẹn ngào, liên tục lau nước mắt, làm cho gương mặt nhỏ mảng đỏ mảng trắng. Cậu nghẹn ngào nói, "Xin lỗi, đại tỷ... Đều tại đệ...đệ, ngày đó ...nghe được bên phía cha nói muốn giết đại tỷ phu... Đệ rất sợ hãi... Đệ muốn đi tìm tỷ, muốn nói cho tỷ biết... Thế nhưng cha lại nói với đệ rằng, nếu như đại tỷ phu không chết thì cha phải chết... Đệ không biết phải làm sao bây giờ... muốn nói cho tỷ... Thật xin lỗi, đại tỷ... Đệ có tìm tỷ rồi, thật sự có tìm tỷ rồi... Thế nhưng mà, thật xin lỗi..."

Một đứa bé, trong lúc vô tình đã nghe được kế hoạch tàn nhẫn của người lớn. Tình thân trong trái tim non nớt của cậu bé giằng co với nhau, cậu bé sợ hãi rồi khủng hoảng. Cậu bé lấy hết can đảm, trái một bước, phải một bước. Đứa trẻ ngồi xổm trong hòn giả sơn, do dự, lo lắng và khổ sở...

Cậu làm mình ngã bệnh, suýt nữa đã chết. Cậu hôn mê bất tỉnh, không thể truyền tin tức đi.

Chờ đến khi cậu hồi phục khỏe mạnh thì nghe được từ chỗ các ca ca tỷ tỷ, rằng đại tỷ phu chết rồi, đại tỷ cũng điên rồi.

Lưu Nhuận Bình vì vậy mà hối hận!

Tại sao cậu lại do dự lâu như vậy?

Ngay từ ban đầu cậu nên nói hết cho đại tỷ những gì mình nghe được! Nếu như hôm đó cậu gặp được đại tỷ, vậy thì có phải đại tỷ phu sẽ không chết không?

Đại tỷ phu tặng cậu một chú chim nhỏ... Huynh ấy cao lớn uy vũ, khi huynh ấy cười thì đại tỷ sẽ không nhịn được mà cười theo.

Lưu Nhuận Bình khóc đến nấc lên, liên tục nói "Thật xin lỗi."

Lưu Linh trầm mặc, mặt mày vô cảm. Đứa trẻ cạnh nàng khóc không ngớt, còn nàng thì giống như không nghe thấy.

Lưu Nhuận Bình lo sợ, nghi hoặc nhìn đại tỷ lạ lẫm lạnh như băng. Trước kia đại tỷ không phải như thế... Đại tỷ thế này, cậu không dám đến gần.

Cậu nức nở, dừng khóc lại. Đứa trẻ lau sạch nước mắt trên mặt, trong lòng kiên định đưa ra quyết định. Cậu giật giật tay áo Lưu Linh, Lưu Linh nhìn chậu nước ngẩn người, không nhìn cậu.

Lưu Nhuận Bình nhỏ giọng nói, "Đại tỷ, ta giúp tỷ chạy đi! Ta giúp tỷ dẫn người bên ngoài đi, để bọn họ không thấy tỷ... Tỷ đi đi! Tỷ đến Nghiệp Kinh, bắt người bên phía phụ thân lại! Tỷ sẽ chạy thoát được rất xa, không bao giờ phải trở về nữa!"

Ban đầu khi nói thì Lưu Nhuận Bình rất trúc trắc, nhưng khi nói tiếp, trái tim cậu dần dần trầm xuống, quyết tâm càng ngày càng kiên định.

Cậu phải cứu đại tỷ!

Cậu không để cho phụ thân tổn thương đại tỷ một lần nào nữa!

Lưu Nhuận Bình đứng lên, muốn chạy ra bên ngoài.

Cậu nghe được âm thanh thờ ơ của Lưu Linh, "Không cần."

"Đại tỷ?" Lưu Nhuận Bình ngạc nhiên mừng rỡ quay đầu lại.

Cậu biết là đại tỷ của cậu vẫn có lý trí, vẫn có thể nghe cậu nói! Không phải như mẹ cậu nói, cả ngày lẩm bà lẩm bẩm, điên điên dại dại như đã phát điên.

Lưu Linh yên lặng nhìn vỏ cam ngâm trong nước, nàng khẽ lẩm bẩm, "Ta phải đợi Thẩm Yến."

"..." Đứa trẻ nhỏ tuổi bỗng nhiên buồn, nước mắt lại rơi xuống một lần nữa. Cậu đau lòng nhìn tỷ tỷ mà cậu thích nhất, người tỷ tỷ cậu nơi này nhưng trái tim không thấy đâu nữa rồi. Cậu không biết bây giờ làm thế nào mới tốt, không biết phải làm sao thì đại tỷ của cậu mới có thể tốt lên.

Lưu Linh tâm tâm niệm niệm cũng chỉ có một người, ngoại trừ người đó ra thì bất luận kẻ nào cũng không thể làm nàng rung động.

Nàng đang ở trong biệt viện của mình.

Nhưng bỗng nhiên lại đi đến bên hồ muốn nhảy xuống.

Lơ đãng nhìn cây dao nhỏ liền ghì lên cổ tay của mình.

Nàng muốn Thẩm Yến xuất hiện nhưng lại không thấy chàng.

Có đêm nàng mơ, nàng mơ thấy chàng đứng tại nơi giao thoa sáng tối. Nàng đi về phía chàng, cố gắng nhìn qua cỏ lau bụi rậm, nàng té ngã rồi lại đứng dậy, khóc cũng đã khóc không nhưng lại không đi qua được.

Chàng dịu dàng nhìn nàng, thương tiếc nhìn nàng.

Thẩm Yến nhẹ giọng, "Ta không còn ở đây nữa. Lưu Linh, đừng buồn."

Lưu Linh bỗng nhiên từ trong giấc mộng hoảng sợ tỉnh dậy, toàn thân đều ướt đẫm.

Căn phòng chìm trong bóng tối, một cái bóng đen đang cầm đèn dầu thắp sáng.

"Thẩm Yến!" Nàng mừng rỡ gọi.

Ngọn đèn vụt qua, mặt người đi tới được chiếu rõ. Lưu Linh ngơ ngác nhìn, đây không phải là Thẩm Yến.

Dương Diệp đứng cạnh giường, không biết nên nhìn nàng với vẻ mặt nào. Hồi lâu sau y mới thấp giọng, "Thuộc hạ đến cứu công chúa. Công chúa, chúng ta trở lại Nghiệp Kinh đi. Giang Châu sắp có biến lớn, không phải là nơi chúng ta nên ởlại."

Lưu Linh ngồi trên giường, lòng lạnh đi trong phút chốc, sau đó mới mệt mỏi nói, "Bên phía cha ta không phái người đến trông chừng ngươi sao ? Sao ngươi có thể tới gặp ta?"

Dương Diệp nhẹ giọng giải thích, "Đám người Vương gia phái người đặc biệt theo dõi đám thuộc hạ. Thuộc hạ lo lắng cho công chúa nhưng không có cách nào đến đây. Nhưng bởi vì công chúa luôn biểu hiện lãnh đạm, bên phía vương gia hình như dần cũng yên tâm, cũng nới lỏng với việc theo dõi đám thuộc hạ. Đêm nay thuộc hạ nhờ những người khác hỗ trợ, vất vả lắm mới có thể thoát thân làngay lập tức đến gặp công chúa."

"Công chúa, chúng ta nên làm gì bây giờ?" Dương Diệp hỏi.

Lưu Linh nhẹ giọng nói, "Ngươi đến gặp ta làm gì? Tại sao ngươi không lên núi tìm một chút, lỡ như Thẩm Yến còn sống? Lỡ như chàng còn cứu được? Lỡ như..."

"Công chúa!" Giọng nói bi thương của Dương Diệp cắt ngang tưởng tượng của công chúa.

Mặt Lưu Linh trắng nhợt, nàng thoáng cười, "Chàng chết thật rồi, đúng không?"

"Cẩm Y Vệ đang điều tra." Dương Diệp miễn cưỡng tìm một câu nói an ủi công chúa.

Lưu Linh yếu ớt cười một tiếng.

Giọng của nàng lộ ra sự yếu ớt, lạnh y như đã chết.

Dương Diệp nghe được mà khổ sở. Xưa nay y và công chúa cùng nhau lớn lên, năm đó lúc vương phi mất, công chúa cũng không buồn đến như vậy.

Nàng ôm hy vọng, những năm qua, nàng ngược gió bước đi, luôn ôm hy vọng được sống.

Mà bây giờ, Dương Diệp cảm nhận được rõ ràng trên người công chúa không có sức sống. Nàng giống như cái xác không hồn, ngẩn ngơ thê lương, cả người dần ủ rủ.

Trong lòng y đau nhói, sau đó nghe Lưu Linh khẽ nói, "Dương Diệp, ngươi là thị vệ của ta, có thể cũng là thị vệ của vương phủ. Vậy rốt cuộc ngươi thuần phục ta hay thuần phục cha ta đây?"

Dương Diệp thẳng lưng ngẩng đầu nhìn công chúa. Y chân thành nói, "Một khắc này thuộc hạ đi theo công chúa, cả đời này thuộc hạ cũng thuần phục công chúa. Không chỉ riêng thuộc hạ như thế, mà những người dưới trướng thuộc hạ cũng có thể đảm bảo điều này. Nếu có người lừa gạt công chúa, tổn thương công chúa, thuộc hạ quyết không buông tha."

Y đã đáp nghiêm túc như thế.

Lưu Linh rũ mắt nhìn về phía y, cẩn thận dò xét y.

Nàng ngây người chốc lát, như thể rốt cuộc cũng tìm được ít sức lực rồi xuống giường, "Ngươi đi theo ta."

"Vâng." Thấy công chúa cuối cùng cũng có chút sức sống, Dương Diệp vội đỡ đèn dầu, đi đến gần công chúa.

Lưu Linh dẫn y đi đến về phía phòng kế bên. Nàng dẫn y đi qua hành lang, tiến vào một căn phòng nhỏ bày đầy sách. Không thể gọi là thư phòng bởi vì sách bên trong sắp xếp vô cùng loạn. Mỗi ngày đều có người tới quét dọn nhưng bởi vì trước kia công chúa thường ngồi chỗ này đọc sách, bọn thị nữ cũng không dám làm lộn xộn trật tự.

Dương Diệp đi theo sau Lưu Linh. Y nhìn cô nương tóc đen rũ đất ở phía trước, bước đi nhẹ nhàng, không phát ra tiếng. Nàng giống như ma quỷ nơi âm tào, dẫu là bước đi nhưng rõ ràng hệt như lướt qua.

Cô quạnh như vậy.

Ngực Dương Diệp đau xót, thầm hận ngày Thẩm đại nhân gặp chuyện không may, vì sao họ lại không đi theo? Nếu đi theo, có Cẩm Y Vệ ở đó, Thẩm đại nhân chưa hẳn...

Rắc.

Cạch.

Đinh.

Trong bóng tối, âm thanh ấy rất nhẹ, nhưng đối với người tập võ thì có thể nghe được rõ ràng.

Dương Diệp giương mắt thì nhìn thấy Lưu Linh đứng trước giá sách, đè tay xuống mấy cơ quan, chỗ tường gạch nhô lên, cầm vài hồ sơ đi ra. Nàng kéo ngọn đèn dầu qua rồi xé xuống vài trang giấy. Sau đó cúi người ném nó lên bàn, nhét vài trang sách vào bình hoa, từng quyển sách đều tìm ra hết. Vừa xé vừa ném, một xấp giấy trong tay nàng nhanh chóng xếp thành một cuốn sách dày.

Dương Diệp không hiểu.

Nhìn công chúa ngồi xổm trên giá sách, ôm một hộp gỗ đàn hương từ dưới bàn ra. Khi công chúa mở ra thì một chồng giấy cất giữ kỹ lưỡng rơi vào mắt Dương Diệp.

Y lờ mờ đoán được đây là cái gì, trái tim Dương Diệp mãnh liệt nảy lên mấy cái.

Lưu Linh đặt hộp lên bàn, trước tiên thì đưa hết tất cả các trang sách được xé xuống cho Dương Diệp.

"Đây là cái gì?" Dương Diệp đặt ngọn đèn dầu trên bàn, khó hiểu lật giở những trang giấy, vẫn chưa nhìn ra được vấn đề.

"Đây là chứng cứ phạm tội mấy năm nay của Quảng Bình vương phủ." Lưu Linh khẽ nói.

"... !" Tay Dương Diệp run lên, y không thể tin được nhìn về phía Lưu Linh, "Những thứ này, sao lại ở chỗ công chúa?!" Dừng một chút, y giật mình, khẽ lẩm bẩm, "Thẩm đại nhân đưa công chúa."

Lưu Linh gật nhẹ đầu.

Chàng hoàn toàn tin tưởng nàng. Bên Giang Châu chàng không muốn mượn tay người khác nên giao ít hồ sơ của chàng cho Lưu Linh xử lý.

Thẩm Yến từng ngồi xổm nơi này cùng Lưu Linh, giấu đi từng chứng cứ phạm tội. Khi đó Lưu Linh còn nghi hoặc, địa bàn của nàng có cái gì đáng che giấu?

Hiện tại nàng mới hiểu được, thói quen này Thẩm Yến tốt đến nhường nào.

Chàng mất, Quảng Bình vương muốn dùng tất cả biện pháp tiêu hủy hết tất cả chứng cứ phạm tội của Quảng Bình vương phủ. Ông ta và Lục Minh Sơn mỗi ngày đều đến nơi này của Lưu Linh, chưa phải là không có ý tứ muốn tìm hiểu tình huống bên Lưu Linh. Những nơi trong vương phủ mà Thẩm Yến từng ở, từng cuốn sổ sách của chàng đều bị người của vương phủ mang đi.

Lưu Linh đứng trong nội viện, nhìn sương khói nồng đậm phía xa thì biết ngay những người kia đang tiêu hủy chứng cứ phạm tội.

Nàng cười lạnh, đồ chính thức, có nàng ở đây thì bọn họ đừng hòng nghĩ đến.

Hiện tại, Lưu Linh giao những thứ này vào tay Dương Diệp.

Âm thanh nàng nhàn nhạt, "Đi đến Cẩm Y Vệ ty, giao cho Cẩm Y Vệ ở Nghiệp Kinh, không được giao cho người bên Giang Châu. Tốt nhất là giao nó vào tay La Phàm, y biết chính xác nhiệm vụ rời kinh lần này của Thẩm Yến. Còn những người khác có biết hay không thì Thẩm Yến cũng không nói cho ta, ta cũng không rõ lắm."

"Công chúa..."

"Để cho Cẩm Y Vệ bắt đầu hành động đi, không cần chờ đợi." Lưu Linh lãnh đạm nói, "Bọn họ chậm chạp không chịu động thủ là do không có Thẩm Yến ở đó, không ai trong bọn họ biết rõ ràng cụ thể kế hoạch hành động. Nay, ta giao hết cho bọn họ, để bọn họ động thủ đi, không cần kiêng dè ta."

"Những thứ này... Thật sự là bằng chứng tội danh sao?" Dương Diệp nhìn không hiểu. Thoạt nhìn chỉ là tùy ý ghi chép gì đó, không có quy luật gì cả. Y thậm chí còn nghi ngờ có phải bệnh tình của công chúa nặng thêm, tinh thần xảy ra vấn đề hay không, giao đồ vật lộn xộn cho y.

Lưu Linh nói, "Đây là mật hiệu của Cẩm Y Vệ, nếu ai xem cũng có thể hiểu thì quả thật đáng buồn."

Lúc này Dương Diệp mới yên tâm.

Lưu Linh cũng đưa hộp gỗ trong lòng bàn tay cho y, "Những cái này là khế ước của thủ hạ các ngươi. Hiện tại ta trả lại cho ngươi, các ngươi khôi phục tự do rồi. Sau khi giao cái đó cho Cẩm Y Vệ, ngươi có thể mang theo người của ngươi thoát khỏi nơi này, cuối cùng cũng không cần trở về nữa."

"Không! Công chúa!" Dương Diệp kích động đi về phía trước một bước, "Thuộc hạ là thị vệ của công chúa! Thề sống chết bảo vệ công chúa! Tuyệt đối không rời khỏi công chúa nửa bước!"

Lưu Linh nhướng mi nhìn y.

Biểu cảm Dương Diệp kiên định, không hề dao động.

Nàng nhẹ giọng, "Hà tất phải vậy."

"Thuộc hạ cam tâm tình nguyện đi theo công chúa."

Lưu Linh cúi đầu nhìn ngọn đèn đang cháy. Một lúc lâu sau nàng nhẹ gật đầu, "Được, muốn đi theo ta cũng được. Hiện tại ta có một nhiệm vụ, ngươi đi tìm cho ta một ít thuốc bột đi."

"Thuốc gì?" Dương Diệp ghé sát vào công chúa.

Khóe miệng Lưu Linh mấp máy, ghé vào lỗ tai y nói vài chữ. Dương Diệp ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn công chúa. Biểu cảm Lưu Linh lạnh nhạt, căn bản cũng không quan tâm y có đồng ý hay không.

Y phản bội hay không phản bội, mật báo hay không mật báo, tiết lộ kế hoạch hay không tiết lộ, Lưu Linh chẳng để ý nữa.

Nàng dửng dưng đứng đấy, dửng dưng ngẩn ngơ.

Nàng chỉ để ý đến một người, nhưng người ấy đã mất.

Nàng ngẫu nhiên gặp được chàng, ngoài ý muốn thích chàng. Vẫn là ngẫu nhiên, vẫn là ngoài ý muốn, nàng lặng thầm quyến luyến và tưởng niệm một người, những thứ khác, nàng không để ý nữa.

Dương Diệp trịnh trọng gật đầu, cam đoan với Lưu Linh, "Thuộc hạ nhất định không phụ tín nhiệm của công chúa."

Nàng im lặng, gió lạnh thổi qua, Lưu Linh nhìn cái bóng của mình trên cửa. Trống rỗng, nàng giống quỷ quá rồi.

Sống còn có ý nghĩa gì.

Mẹ nàng gật đầu, "Đúng vậy, sống còn có ý nghĩa gì nữa."

Đến khi nào mới có thể chết đây.

Mẹ nàng nói, "Hiện tại có thể mà."

Lưu Linh ngẩn ngơ nhìn ngọn đèn, tay của nàng như thể bị ma xui quỷ khiến vươn đến bên ngọn lửa. Trong đầu nàng bỗng nhiên thoáng xuất hiện một bóng dáng, mạnh mẽ rung động, làm nàng dừng lại.

Nàng si ngốc nhìn.

Rũ mi.

Dương Diệp đến đây chỉ là một khúc nhạc đệm, Lưu Linh không hề để ý kết quả như thế nào. Nàng cũng không ngờ đến, sáng ngày thứ hai Nhạc Linh cũng tới tìm nàng, khách quý ít gặp.

Nàng vẫn ngẩn người như thường.

Nghe được Nhạc Linh sau lưng mình nhẹ giọng, "Công chúa, người giúp ta, ta cũng sẽ giúp người một lần. Ta sẽ khiến Lục Minh Sơn chết, thay người giết hắn."

Lưu Linh ngồi trên tảng đá lớn bên hồ, giống như không nghe thấy. Nhạc Linh thở dài, thấy đám thị nữ thò đầu ra nhìn, ló đầu ra ngó thì ả ta xoay người đi, không nói nhiều với Lưu Linh nữa.

Lưu Linh đang làm chuyện mà nàng cho là mình nên làm.

Bọn họ cho cho rằng nàng điên rồi, nhưng nàng cũng điên thật rồi. Bọn họ cảm thấy nàng mỗi ngày thẫn thờ, đinh ninh là nàng không làm được gì.

Nhưng trước khi được Thẩm Yến chữa khỏi, Lưu Linh vẫn ngẩn ngơ sống qua ngày đó thôi. Đôi khi bệnh nhẹ, đôi khi bệnh nặng.

Không phải nàng chưa từng trải qua thời gian bệnh tình thêm nặng.

Rất nhiều chuyện, nàng vẫn có thể làm.

Đêm đó Lưu Linh bị đánh thức. Lúc này ánh đèn trong phòng đứng yên, không chỉ có Dương Diệp mà còn có La Phàm.

La Phàm nhìn nàng, nhẹ hỏi, "Công chúa, người khỏe không?"

Lưu Linh nói, "Rất khỏe."

La Phạm và Dương Diệp lo lắng liếc nhìn nhau, y không hề cảm thấy trạng thái của công chúa tốt. Lưu Linh ngồi trong góc tối dưới ánh đèn, mơ hồ như ma quỷ. Sắc mặt nàng trắng bệch, mặt không chút màu, ánh mắt nhìn người khác thì âm u. Mới vài ngày không gặp mà nàng đã biến thành kiểu này rồi.

Vốn không muốn nói với Lưu Linh, nhưng hiện tại ——

La Phàm nói, "Công chúa, lúc chiều chúng thần đã tìm được Thẩm đại nhân."

Ánh mắt không dao động của Lưu Linh cuối cùng cũng chớp một cái, mãnh liệt ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Hắn hơi khẩn trương, "Huynh ấy còn sống."

"Công chúa, người muốn..."

"Ta muốn đến gặp chàng!" Lưu Linh ngồi dậy, gương mặt tái nhợt nhưng thần sắc kiên định, "Hiện tại ta muốn nhìn thấy chàng."

"..." La Phàm và Dương Diệp đang lo lắng nhìn nhau một cái.

Cả hai cùng gật đầu, "Được."