Cẩm Y Vệ Đại Nhân Của Ta

Chương 93




Lục Minh Sơn đến, xét về tầm ảnh hưởng có lẽ liên quan đến vấn đề chính trị rối ren hiện tại. Nhưng hiện tại Lưu Linh đã chuẩn bị sẵn sàng việc cầu tình cho Trương gia ở Nghiệp Kinh. Dù tình hình có tồi tệ đến đâu nàng nghĩ cũng không thể tệ hơn nhiều so với bây giờ. Bởi vậy, lúc ăn tối, cứ khi nào Lục Minh Sơn và Nhạc Linh xuất hiện, nàng lại quay sang nhìn Thẩm mỹ nhân nhà mình, tâm tình tức khắc vui vẻ.

Quảng Bình Vương ghét Thẩm Yến, đại khái mày dày mày dạn cố tình gây khó dễ không cho phép gã con rể chẳng mong muốn kia dùng bữa cùng mình. Nhưng ông ta mời Lục Minh Sơn đến làm khách, cả nhà cùng chung một mâm cơm, nếu ông ta chỉ cần cố tình nhằm vào Thẩm Yến dù chỉ một chút thôi, Lưu Linh chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Cho nên Quảng Bình vương chỉ đành bất lực nhịn xuống cục tức.

Bắt đầu từ năm trước, ông ta đã ngứa mắt Thẩm Yến. Điệu bộ hoàn toàn không đón chào. Hơn nữa ông ta đường đường là một Vương gia, không ưa một thần tử, có rất nhiều cách để đối phó với đối phương.

Buồn thay ở chỗ, ông ta không phải là một vương gia bình thường, Thẩm Yến cũng chẳng phải một thần tử tầm thường. Tình hình tại Nghiệp Kinh, Quảng Bình Vương vẫn nơm nớp lo sợ, muốn giảm sự tồn tại của lão xuống thấp nhất.

Thế là cả đêm Quảng Bình vương nhiệt tình thiết đãi Lục Minh Sơn. Thê tử và nhi tử của ông ta đều phải nhìn sắc mặt ông, hòa nhã tiếp chuyện Lục công tử… Còn về phần phu phụ Thẩm Yến. Thật có lỗi bọn họ không dám, cũng không muốn.

Người bình thường nếu bị đối đãi như vậy, chắc chắn vô cùng tủi thân, xấu hổ.

Không nói đến việc tâm tình Thẩm đại nhân có tốt hay không. Bởi vì chàng chẳng có đến nửa giây để mà suy tư thái độ nhà Quảng Bình Vương. Tiểu thê tử ngồi bên cạnh đã cho chàng đủ mặt mũi thể diện, nâng sự tồn tại của chàng lên đến tận trời. Nàng ngồi bên cạnh, tiếp đãi chăm sóc chàng còn nhiệt tình hơn 10 người cộng lại.

Luôn luôn cùng chàng xì xào nói chuyện, hỏi han: “Chàng muốn nếm thử món này không? Ăn món này ngon lắm. Ta luôn muốn học làm. Nhưng vẫn chưa học được.”

“Món kia. Ta gắp cho chàng thử nhé? Mỗi gắp nhỏ thôi? Chắc chắn chàng sẽ thích ăn cho xem.”

“A món này, nhìn đẹp mặt thất. Giống một trái tim.”

“Thẩm đại nhân, chàng không ăn mặt, tức là thịt gà, cá cũng không ăn, đúng không?”

Thẩm Yến bị sự nhiệt tình của nàng chọc cười: “Không phải nàng sớm biết hết rồi sao?”

Lưu Linh chống cằm, bày ra bộ dáng khả ái khiến người ta yêu mến, “Nhưng có một số người ăn chay vẫn ăn chút thịt gà, chút cá này nọ. Một số khác, chỉ cần họ không nhìn ra là có thịt bên trong thì vẫn có thể ăn. Còn chàng, dính chút thịt lập tức không ăn. Chàng không ăn dù chỉ một chút xíu được sao? Chàng đã thử chưa? Chưa thử sao biết được.”

Thẩm Yến trìu mến nhìn nàng, khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, nhưng không đáp lời. Lưu Linh vẫn bận rộn tự nói tự trả lời, biến bàn ăn của họ trở nên sôi nổi, ấm áp, phá vỡ bầu không khí lạnh lùng, tẩy chay mà người nhà nàng cố ý nhằm vào Thẩm Yến.

Khẩu vị của chàng khác người, Lưu Linh xưa nay cũng chẳng quan tâm. Đối với thói quen của người kia, ngay từ khi bắt đầu cả Thẩm Yến và Lưu Linh đều hết mực tôn trọng. Lưu Linh không khiêu chiến sự nhẫn nại của chàng với thói quen ăn uống. Thẩm Yến cũng rất vui vẻ vì nàng chưa từng mở lời ép phu quân ăn thịt, hiếu kỳ vì sao chàng lại không ăn đồ mặn. Nhưng hiện tại nàng đang làm gì chứ? Đụng đến một nhà 5 người Quảng Bình Vương phủ nàng lập tực giở thói trẻ con hống hách.

Thẩm Yến thấp giọng, “Đã ăn không nói.”

Lưu Linh trừng Thẩm Yến.

“...A!” Lưu Nhuận Bình ngoan ngoãn ôm bát cơm trắng ngồi cạnh tỷ phu, đột nhiên lên tiếng, khiến toàn bộ người trong phòng chú ý đến.

“Sao thế?” Lưu Tương thả bát đũa trong tay xuống bàn, mất hứng nói: “Lúc ăn cơm không được phát ra âm thanh kỳ quái. Nương dạy đệ như thế nào?”

Nàng ta rõ ràng đang chỉ cây dâu mắng cây hòe.

Lưu Linh ưu nhã bật cười, “Giống như các người vừa rồi sao?”, xong lại quay sang phía Lưu Nhuận Bình, “Đệ sao vậy? Ăn một bữa cơm cũng phải làm mình làm mẩy mới chịu., sang ngồi bên cạnh ta đi.”

“Có người vừa rồi đá đệ.” Lưu Nhuận Bình nhíu mày, nũng nịu phàn nàn với đại tỷ. Cậu bé không thấy được khuôn mặt đại tỷ thoáng cứng ngắc, kìm nén xấu hổ, trừng mắt nhìn về phía Thẩm Yến.

“....” Thẩm đại nhân nâng trán.

Chàng làm sao biết Lưu Linh bất mãn với mình, không những trừng chàng, còn động tay động chân dưới bàn, muốn đá chàng? Chàng theo phản xạ phản ứng quá nhanh, nào ngờ người chịu trận cuối cùng lại là tiểu đệ đệ Lưu Nhuận Bình.

“Là ta đá.” Bị ánh mắt quẫn bách của thê tử làm mủi lòng, Thẩm Yến chỉ có thể hy sinh bản thân. Lưu Linh thoáng sững sờ, muốn mở miệng, bị chàng liếc một cái, ánh mắt kia lạnh thấu xương. An Hòa Công chúa đành ngoan ngoãn ngậm miệng.

Quảng Bình Vương phi ngồi đối diện nhìn một cảnh này, trong lòng chán trường. Cả bàn ngồi dùng cơm, biểu cảm người nào người nấy đều không bình thường. Một gia đình ăn bữa cơm thôi mà hai bên đều nhìn nhau đầy ghét bỏ, khó chịu.

Bà ta bi thương nghĩ: Hay cho một ngôi nhà, vì sao lại trở thành tình trạng như hiện tại? Tỷ tỷ qua đời, bà ta đã dặn lòng phải đối xử thật tốt với A Linh, chiếu cố, yêu thương con bé. Chăm sóc tỷ phu cẩn thận, để cả gia đình thuận hòa, vui vẻ. Bà cố gắng rất nhiều năm, năm ngoái bà mới hay, thì ra tất cả mọi hành động lấy lòng bà làm, trong mắt Lưu Linh căn bản chỉ là trò cười.. Thì ra ngay từ đầu gia đình này đã tan nát, đến mức có cố chắp vá cỡ nào cũng vô ích.

Sau khi tỷ tỷ mất, bà đè nén cảm giác bất an, làm tốt vai trò Quảng Bình vương phi. Đến tận năm ngoái bà mới biết, tỷ tỷ bị chính bà hại chết, là vì bà và tỷ phu muốn ở bên nhau mới khiến tỷ tỷ đau lòng mà chết. Bà tự an ủi mình thủ phạm là Lưu Linh, hợp lý hóa sự ác cảm của Lưu Linh dành cho họ là bởi vì con bé bị điên… Tỷ phu của bà cũng là trượng phu của bà, ông ta lừa bà rất nhiều năm. Thì ra thủ phạm của một chuỗi những bất hạnh không bao giờ kết thúc này lại chính là bà.

Quảng Bình Vương phi như thể đang ngồi trong một căn phòng dột nát, rơm rạ đầy đất, mái ngói vỡ nứt, mưa bụi dầm dề, cuồng phong gào thét, còn bà một mình ngồi nơi lạnh lẽo hoang vu đó lẳng lặng nhìn tất thảy.Lòng tin đã lung lay, thứ tình cảm mong manh còn lại chỉ chực chờ sụp đổ.

Đời này của bà, đã không còn hy vọng gì nữa.

Trượng phu của bà nói bà không sai, thứ sai duy nhất chính là duyên phận. Dưới tâm tình phức tạp người ta dễ dàng đổ lỗi cho kẻ khác, Quảng Bình Vương phi thầm nhủ: “Đúng. Kẻ đáng oán giận nhất chính là Thẩm Yến.”

Chính Thẩm đại nhân đã tan lớp bảo vệ mỏng manh cuối cùng của tình cảm gia đình vốn đã yếu ớt của họ, phá tan mọi mộng tưởng hạnh phúc của bà. Vì Thẩm Yến bà mới biết được Lưu Linh đã gồng gánh nhiều năm như thế thay hai phu thê họ tội lỗi tày trời kia. Toàn bộ chân tướng bị cố tình giấu giếm, tất thảy những sai lầm của người lớn đều đẩy lên người một đứa bé gái 5 tuổi, mới mất mẹ. Chỉ khi Lưu Linh có tội, họ mới an toàn, chỉ như thế vinh hoa phú quý của họ mới có thể được bảo vệ.

Thế nhưng, thế nhưng mà…. Tim Quảng Bình Vương phi vẫn rỉ máu, bà bị sự ân hận tra tấn hằng đêm, đau đớn đến không muốn sống.

Bà yêu tỷ phu, yêu cái gia đình này. Nhưng A Linh, A Linh lại là giọt máu duy nhất tỷ tỷ để lại.

Bà không dám nhìn A Linh, không dám nói chuyện với A Linh. Chỉ cần nhác thấy A Linh, cảm giác tội lỗi lại hung hăng khoét một miếng thịt trong lòng bà, khiến nơi đó máu me đầm đìa, đau đớn đến chết đi sống lại.

Bà càng không dám đối mặt với tỷ tỷ.

Nhưng lần này A Linh trở về, vì muốn lên núi bái tế mẫu thân, đây là sự kiện thường niên 1 năm một lần.

Việc này đôi với Quảng Bình Vương phi là một sự tra tấn tinh thần kinh khủng. Tòa đình kia, năm đó là chính bà đứng lên xây dựng cho tỷ tỷ… Nhưng hiện tại… bà đâu còn mặt mũi lên đó nữa?

Quảng Bình Vương phi mệt mỏi cực điểm, trong khoảnh khắc bà đã có ý nghĩ hoang đường: Giá như A Linh chết thì tốt biết bao. Nếu A Linh không còn trên đời nữa, thì thật tốt.

Lưu Linh chết rồi, tội lỗi của họ cũng theo con bé mà chôn xuống mồ, sẽ không còn người người nào biết, không còn người nào thời thời khắc khắc nhắc nhở bà về những sai lầm kinh khủng trong quá khứ. Thứ tra tấn ngày ngày đêm đêm, chỉ sợ họ quên đi tội lỗi của mình ấy, Quảng Bình Vương phi thấy mình sắp phát điên rồi.

Nếu A Linh biến mất thì tốt biết mấy.

Trong đầu bà vừa nhen nhóm ý nghĩ độc ác này, lập tức bị bà hoảng hốt đè ép xuống. Bà càng lúc nàng cảm thấy thống khổ, dằn vặt: Mình đã sợ hãi đến mức nào mà có thể nảy ra ý nghĩ kinh tởm đó. Bà muốn giết A Linh? Đó là đứa con gái duy nhất của tỷ tỷ mà…

Quảng Bình Vương phi im lặng. Tâm tình bà rất kém. Nữ nhi và trượng phu ngồi cùng bàn rất nhanh cũng phát giác được tinh thần Vương Phi không tốt, vì thế càng cảm thấy chướng mắt Lưu Linh. Lục Minh Sơn sống chết mặc bay, chỉ cười dịu dàng gắp thức ăn cho Nhạc Linh. Gã là khách, xen vào việc gia đình người ta cũng không nên.

Nhạc Linh thì ngược lại, hưng phấn quan sát việc nhà của Lưu Linh. Đối mặt với công chúa, nàng ta luôn mang trong mình cảm xúc vô cùng phức tạp: ngưỡng mộ, căm ghét, tự ti.. Nhưng thời khắc này đây thứ cảm xúc đó lại nhạt đi mấy phần, nàng ta cay nghiệt tự đắc: Thì ra kẻ tôn quý như Lưu Linh, người thân của nàng ta cũng chả yêu quý gì nàng ấy cả. Tôn quý để làm chi, khi bị cả phụ thân ruột thịt ghét bỏ, chướng mắt. Dù Nhạc Linh bị người ta ghét bỏ, coi thường, cũng không đến mức chẳng nể nang gì như thế.

Lục Minh Sơn gắp thức ăn cho Nhạc Linh, nàng ta khẽ mỉm cười cảm ơn. Trên thực tế, dưới nụ cười dịu dàng, uyển ước kia, là những suy tư ngoan độc, nặng nề: Việc hạ độc Minh ca thời gian giao ước đã gần kề. Nhưng nàng vẫn do dự, vẫn chưa thể kiên quyết xuống tay.

Minh ca thực sự thích nàng. Dưới sự phản đối kịch liệt của Lục Gia, hắn vẫn một mực kiên trì đưa nàng rời kinh.

Hắn thật sự thích nàng. Chắc chắn. Dù hắn giao động, dù hắn nghi ngờ, dù hắn có lỗi với nàng hết lần này đến lần khách, những vẫn không nỡ lòng từ bỏ nàng.

Tất cả mọi người đều nói, nàng là ánh trăng sáng trong lòng Minh Ca. Đó là ánh trăng đã soi rọi lòng hắn nhiều năm cô tịch, là thứ hắn không bao giờ có thể đang tâm vứt bỏ.

Thế nhưng cùng với tình yêu không gì thay thế được, nàng cũng hận hắn đến thấu xương.

Vừa yêu, vừa hận. Nhưng nghiệt ngã thay tình yêu của nàng dành cho Lục Minh Sơn không thể khỏa lấp sự hận thù khắc cốt ghi tâm. Thời điểm Lục Minh Sơn thấy Lưu Linh, thần sắc y hoảng hốt, say mê. Tất thảy đều bị Nhạc Linh thu vào mắt, hận cứ thế tích dần, tích dần. Hết thảy những điều tốt đẹp như tình yêu, sự thiện lương, bao dung đều không thắng nổi động lực hùng hậu của oán hận, thù hằn mang đến. Con người ta luôn dễ dàng quên đi những điều tốt đẹp, nhưng lại nhớ mãi không quên nhưng thống khổ, đau thường. Để rồi ngày ngày tháng tháng tự nguyền rủa giam cầm mình trong oán sầu.

Tình cảm của Nhạc Linh đối với Lục Minh Sơn cũng thế.

Nàng yêu hắn.

Nhưng cũng muốn giết hắn.

Khoảng thời gian ấm áp này khiến nàng không đành lòng xuống tay, nhưng một khi thái độ của hắn có chút tay đổi, nàng sẽ lập tức kết liễu tính mạng hắn. Hắn không thể toàn tâm toàn ý với nàng, vậy thì hãy cùng nàng xuống âm tào địa phủ. Nếu không thể sống cùng nhau, vậy thì nhất định phải chết cùng nhau.

Ai bảo hắn phụ nàng quá nhiều, căn bản đã không thể vãn hồi được nữa.

Một bữa tối không vui cứ vậy kết thúc, cũng không ảnh hưởng gì đến tâm tình của Lưu Linh. Dù sao nhiều năm như vậy, nàng vẫn sống những ngày ngột ngạt như thế tại Vương Phủ này. Nghĩ đến tương lai sẽ không cần ở đây nữa, không cần miễn cưỡng chịu đựng, tâm trạng nàng cũng thoải mái hơn rất nhiều. Kết thúc bữa ăn, nàng kéo Thẩm Yến đi bộ tiêu thực. Các tiêu thực của công chúa với Thẩm đại nhân đương nhiên khác người bình thường. Thẩm Yến bế nàng phi thân bay lên nóc nhà, cùng ngồi bên nhau ngắm sao trời lấp lánh, ngắm minh nguyệt sáng trong.

Khó được dịp Lưu Linh chủ động mở miệng đề cập đến mẫu thân nàng với Thẩm Yến. Trước kia nàng cũng đã từng nói với chàng, nhưng khi ấy tâm trạng nàng sa sút, ngữ khí mệt mỏi như người không còn sinh lực. Bây giờ, khi nói về chuyện thời thơ ấu, về chuyện mẫu thân của nàng, kể về chuyện của chính bản thân mình, nàng đã không còn bi thương như trước nữa.

Đầu nàng tựa trên ngực Thẩm Yến, phóng mắt nhìn ra xa xăm, nàng lặng lẽ nhìn hồ nước lớn trong viện. Trong đêm tối, mặt hồ phẳng lặng, yên bình, ánh trăng lấp lánh nên thơ, thi thoảng nương theo cơn gió nhẹ khẽ gợn sóng lăn tăn.

Nàng kể vài mẩu chuyện nghịch ngợm hồi bé của mình, tất cả đều là thời gian trước 5 tuổi. Bản tính Lưu Linh ngang bướng, kiêu ngạo, thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành. Ngay khi còn bé, tính tình nàng đã gai góc như vậy. Năm tháng qua đi, rất nhiều chuyện Lưu Linh đã tận lực lãng quên, nhưng gần đây không hiểu vì lý do gì nàng chậm rãi nhớ lại rất nhiều việc.

Thẩm Yến cũng nói với nàng mấy kỷ niệm ngày chàng còn nhỏ. Chớ nhìn chàng chín chắn, thành thục như hiện tại mà hiểu lầm, ngày bé chàng cũng cực kỳ nghịch ngợm, thích gây sự. Cả ca ca, tỷ tỷ trong nhà cũng bị chàng bắt nạt. Còn bị trưởng bối gọi ra giữa sân đánh một trận răn đe đám trẻ con Thẩm Gia. Thẩm Yến ngày nhỏ không phong quang như sau khi trưởng thành, thời thơ ấu trong Thẩm gia chàng cực kỳ mờ nhạt. Trưởng bối trong tộc khi ấy không định đem chàng đào tạo trở thành người kế nhiệm tương lai của nhà họ Thẩm. Ngoại hình chàng lúc đó cũng không quá nổi bật, dù văn võ song toàn, nhưng cũng chưa đạt được đến mức độ xuất sắc, được người nhà khen ngợi, tán dương.

Lưu Linh trừng mắt, nhìn chằm chằm nửa bên mặt tuấn mỹ của chàng, không tin hỏi: “Sao có thể? Dung mạo chàng đẹp như thế! Người nhà chàng đúng là thẩm mỹ có vấn đề mới không thấy chàng đẹp.”

Nàng tuyệt đối không tin, Thẩm Yến không tự ý thức được bản thân rất dễ nhìn. Rõ ràng chàng đi đến đâu cũng có một đống cô nương nhìn theo, âm thầm đỏ mặt tương tư. Cũng giống Lưu Linh, từ ngày nàng còn nhỏ, chỉ dựa vào khuôn mặt này, cũng đủ để người khác nhìn một lần không thể rời mắt. Nếu không phải tính tính nàng quá khó ưa, lại có bệnh trong người, bị người trong nhà tìm đủ mọi cách từ chối các gia đình đến cầu hôn, thì Lưu Linh vốn đã gả cho người ta. Dù ở Giang Châu hay Nghiệp Kinh nàng đều là mỹ nhân trong các mỹ nhân, đẹp đến hoa nhường nguyệt thẹn.

Thẩm Yến bật cười, “Khi đó ta còn nhỏ, cơ thể chưa phát triển. So với các huynh đệ trong nhà, trên một vài phương diện thật sự không bằng. Nhất là đường ca của ta, Thẩm Dục, khả năng nàng không biết. Huynh ấy trong đám trẻ chúng ta là người có thiên phú tốt nhất. Tại Thẩm gia, đời thứ ba, Thẩm Dục là người có thiên tư thông minh vượt trội. Các trưởng bối đều cực kỳ tán thưởng tài năng của huynh ấy. So với Thẩm Dục ta chỉ là một cái bóng mờ, hoàn toàn không có cảm giác tồn tại.”

“Đứa trẻ đáng thương.” Lưu Linh từ ái nhìn chàng, vỗ vỗ vai Thẩm yến. Thẩm gia là thế gia, truyền thừa từ đời này qua đời khác. Nói thật xét về nguồn cội bọn họ còn có lịch sử dài hơn cả nhà họ Lưu. Một đại thế gia như thế, dù đã sa sút hơn xưa nhưng không thiếu những hậu duệ xuất sắc. Thì ra ngày Thẩm Yến còn là một đứa bé, chàng cũng chẳng được người nhà coi trọng.

Lưu Linh cảm thấy hứng thú hỏi: “Lúc đó huynh có tự ti không? Sao có thể không có người nào khen huynh được…”

Thẩm Yến suy nghĩ hồi lâu, những ký ức xưa cũ dần hiện về. Chàng nói, “Cũng không đến mức tự ti, nhưng khi đó tâm lý ta còn non nớt, chưa đủ trưởng thành. Lúc ấy, người khác xem thường ta, nhưng ta luôn tự nhủ không được tự xem thường mình, ta phải trở thành nguồn động viên cho chính bản thân. Nhà ta lúc đó không những có nhiều đường ca, biểu ca xuất sắc, mà còn có rất nhiều bá bá tuổi cũng xấp xỉ chúng ta, nếu ta không cho mình hy vọng, chỉ sợ thật sự sẽ bị đả kích đến không gượng dậy nổi..”

“Phụ mẫu của chàng cũng chưa từng khen chàng?” Lưu Linh cảm thấy, phụ mẫu Thẩm Yến đối xử với chàng rất tốt.

“5 tuổi ta nhập tộc theo học, tính tình… ừm… cũng không khác mấy so với hiện tại, không dễ khiến người lớn tuổi yêu mến. Lại thêm việc không được gặp cha mẹ, hạn chế tối đa việc gần gũi với gia đình. Phụ thân ta lúc đó cũng tương đối bận bịu, không có thời gian quan tâm ta. Mẫu thân lại ở cùng phụ thân.”

Lưu Linh rất thích nghe Thẩm Yến kể chuyện chàng ngày bé, “Thế sau đó thì sao? Sao huynh lại thay đổi trở thành như bây giờ?”

“Chính là dựa vào khuôn mặt này?” Thẩm Yến cười, “Đại khái lúc ta 9 tuổi, có một biểu tẩu (*) ở xa tới thăm, nhìn thấy ta, liền không ngớt lời khen. Điều này khiến trưởng bối trong nhà kinh ngạc cực kỳ. Sau đó họ lần nữa xem xét lại, cũng ngạc nhiên phát hiện: Đứa nhỏ mờ nhạt trong nhà, không biết lúc nào đã lớn lên xinh đẹp như vậy? Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng gặp mặt qua loa, thứ đánh trực diện vào mắt nhất là dung mạo. Nhà chúng ta đều biết điều đó. Lại thêm thời gian ấy biểu hiện của Thẩm Dục thật sự quá tệ, trưởng bối trong nhà cũng từ bỏ hy vọng vào huynh ấy, sau đó đổi ý chuyển kỳ vọng sang ta.”

(*) Chị dâu

“Sau đó sao nữa?”

“Về sau càng ngày càng có nhiều người khen dáng dấp ta tốt.” Tần Ngưng cũng có một khoảng thời gian dùng mọi thủ đoạn để có thể định thân với chàng. Tiểu cô nương tính tình “có một không hai” kia là người theo trường phái trung thành với nhan sắc. Chưa cần biết người kia ra sao, chỉ cần thấy đối phương đẹp mắt, lại bị trưởng bối đùa giỡn vài câu, lập tức tùy hứng đòi đính hôn. Thẩm gia luôn mong ước có thể kết thông gia với phủ trưởng công chúa, nay ước nguyện đã thành sự thực, còn vui chưa được bao lâu, ai ngờ sau mất năm, Tần Ngưng lớn lên, đột nhiên chạy theo một nam nhân khác. Khi ấy Thẩm Yến rất lúng túng. Thẩm Yến thầm cảm thán trong lòng, nhưng đối mặt với Lưu Linh, mấy chuyện hồng nhan tri kỉ kiểu này, chàng đương nhiên sẽ không kể chi tiết.

Lưu Linh chớp chớp mắt, mong chờ nghe đoạn tiếp.

Thẩm Yến nói đến mệt. Chàng nâng cằm Lưu Linh, nói đùa: “Đột nhiên có một ngày, tất cả người xung quanh đều khen ta. Khi đó ta mới nhận ra, hình như ta đã đạt được đến trình độ muốn làm gì thì làm rồi?”

Nói đến đây chàng không kể tiếp nữa, ngữ khí bông đùa, đương nhiên đây chắc chắn không phải suy nghĩ chân thực trong lòng chàng. Nhưng như thế Lưu Linh cũng đã đủ thỏa mãn rồi.

Nàng thở dài, “Nếu ngày bé ta có thể gặp huynh sớm hơn, chúng ta đã không bỏ lỡ nhau nhiều năm như vậy.”

Thẩm Yến nói, “Không, chúng ta quen nhau rất đúng lúc.”

“Hả?”

“Nàng còn nhớ, ta từng nói kỳ thực ta đã biết nàng từ sớm không?” Có lẽ bầu không khí quá tốt, có lẽ bọn họ tâm sự với nhau rất nhiều chuyện ngốc nghếch thời thơ bé, cho nên có một số chuyện Thẩm Yến cũng không chấp nhất nữa, thoải mái cho Lưu Linh biết, “Không phải ngày mưa hôm đó nàng đến Thẩm phủ, tranh chấp với Thẩm Dục việc liên quan đến Từ Cô nương, mà trước đó sớm hơn, ta đã gặp nàng rồi.”

“A!??” Lưu Linh cả kinh ngồi thẳng người, “Chàng, chàng, chàng chưa từng nói với ta chuyện này. Ta không nhận ra.”

Thẩm Yến nhẹ nhàng gật đầu: “Đối với nàng… ta… cũng xem như… nhất kiến chung tình.”

Lưu Linh ngơ ngác nhìn chàng, cố gắng nhớ lại. Trong trí nhớ của nàng vẫn chẳng đào ra được một chút ký ức nào. Tướng mạo Thẩm Yến xuất sắc như thế, nàng chỉ nhìn qua một lần cũng tuyệt đối không thể quên. Nếu như đã từng gặp nhau, sao nàng có thể không chút ấn tượng nào được?

“Đó là bởi vì ta không lộ mặt thật.” Thẩm Yến trấn an nàng. “Lúc ấy ta đang chấp hành nhiệm vụ. Ta dịch dung, cho nên nàng không nhận ra cũng chẳng lạ. Nàng còn cứu ta. Khi ấy ta hóa thân thành một tên ăn mày, vốn đang đi nằm vùng nghe ngóng tin tức. Ai biết nàng từ đâu xuất hiện chen vào việc của người khác, lại âm kém dương sai cứu ta đi. Để mọi việc không bị bại lộ, ta chỉ có thể để mặc nàng cứu. Cơ hội tốt như thế...Nhưng ta cũng muốn được nàng cứu….”

“Chàng vừa gặp đã yêu ta? Vì cảm động trước sự thiện lương của ta sao?” Lưu Linh không nhớ chuyện này, nhưng giờ phút này nàng nào còn tâm trí mà truy lùng ký ức chứ, nàng còn đang mải đắm chìm trong nguyên nhân Thẩm Yến động lòng.

“Không phải.” Thẩm Yến nín cười, thuận tay vuốt ve khuôn mặt nàng, từ tốn đáp: “Lúc ấy ta nghĩ, sao có người lo chuyện bao đồng đến thế. Một tên ăn mày ngủ chỗ nào liên quan gì đến nàng? Chuyện đó mà nàng cũng muốn quản. Nàng đúng là thích quan tâm chuyện thiên hạ.”

Lưu Linh nắm tay, đấm vào ngực chàng.

“Ta vất vả lắm mới thoát được nàng, tụ hợp với bộ hạ. Cơ hội kia đã bỏ lỡ, ta lại dịch dung, kết quả lại đụng phải nàng.” Giờ nghĩ lại Thẩm Yến cảm thấy thật sự buồn cười.

“... Lần này chàng nhất định cảm thấy ta rất lương thiện, bao dung?”

“Cũng không phải.” Thẩm Yến đáp, “Ta vừa thấy nàng, đã có dự cảm không lành, cảm thấy nhiệm vụ lần này có lẽ lại thất bại rồi. Quả nhiên, nàng thấy ta trọng thương lại lần nữa cứu ta. Lúc ấy ta sắp bị nàng làm cho tức chết. Sao lại đen đủi gặp phải người phiền phức như nàng. Đúng là âm hồn bất tán. Tránh hại tìm lợi, bo bo giữ mình đó không phải quy tắc làm người hay sao? Vì sao nàng cứ nhất định xen vào việc của người khác?

Lưu Linh ngửa đầu, cắn một nhát lên cổ chàng. Nàng vốn không phải người lo chuyện bao đồng. Nàng cứu người thường tùy thuộc vào tâm trạng. Nhưng lúc tâm tình đặc biệt phiền muộn, nàng sẽ đi tìm một số việc để làm, nhằm di dời sự chú ý của mình đến chuyện khiến nàng thương tâm. Chỉ có thể nói, Thẩm Yến lúc nào cũng chọn đúng lúc tâm trạng nàng không tốt mà xuất hiện.

“Một lần tiếp nữa, ta dịch dung, tránh mưa trong một ngôi miếu với thuộc hạ, thương lượng kế hoạch hành động tiếp theo. Lại gặp nàng.” Thảm Yến nhàn nhạt nói.

“À! Cái này! Hình như ta có nhớ!” Lưu Linh rốt cuộc cũng có chút ấn tượng. Tránh mưa chung cùng nàng dưới một mái hiên không có nhiều. Nhưng có một lần nàng tránh mưa, gặp một đám nam nhân cũng đang tránh mưa. Cho nên nàng muốn quên cũng không quên được. Mà đám người đó lại cùng mặc một loại quần áo của dân đi buôn, hơn nữa, hai bên còn đồng hành một quãng đường.

Nàng cố sức hồi tưởng, nhưng từ đầu chí cuối vẫn không nhận ra nổi trong đám người đó, ai mới là Thẩm Yến.

“Thế lần này? Huynh đã thích ta à?” Lưu Linh đắc chí. Nàng nhớ rõ đám thương nhân kia còn đồng hành với nàng một đoạn đường. Nếu không phải thích nàng, vì sao Thẩm đại nhân lại lựa chọn đi cùng nàng một đoạn như vậy?

“Không.” Thẩm Yến lạnh nhạt đáp, “Khi ấy ta cảm thấy có gì đó không đúng. Vì sao ta liên tục đụng phải nàng. Ta bắt đầu hoài nghi động cơ, thân phận của nàng, muốn xem xem rốt cuộc nàng có âm mưu gì?”

“...” Cho nên đây mới là mục đích thật sự của Thẩm đại nhân?

“Chàng quả nhiên không thích ta.” Lưu Linh ưu thương nói, “Chàng chẳng yêu ta chút nào cả.”

Thẩm Yến khẽ mỉm cười, “Ba lần gặp nhau, ta đều không thích nàng. Nhưng lần thứ tư, thứ 5… ta đã rung động.”

Lưu Linh nhìn chàng: Thì ra về sau còn có lần thứ 4, thứ 5???

Nàng đợi Thẩm Yến kể tiếp, xem rốt cuộc lần Thẩm đại nhân chân chính đổ gục trước thê tử của chàng là khi nào. Nhưng mặc cho nàng dùng thủ đoạn dụ dỗ, uy hiếp gì, chàng cũng nhất định không nói.

Thẩm Yến chỉ nhàn nhạt đáp: “Đó là lần đầu tiên ta nghi ngờ vận mệnh. Chúng ta vốn không cùng một thế giới. Ta hoàn toàn không ôm ý nghĩ gì với nàng, có lẽ nàng cũng vậy. Nhưng vì sao chúng ta hết lần này đến lần khác đụng độ? Phải chăng ông trời đang ám chỉ điều gì hay sao?”

“Ông ta ám chỉ rằng chàng hãy theo đuổi ta đi!” Lưu Linh ôm lấy cánh tay chàng, hận không thể xuyên về quá khứ, phân tích cho chàng thiếu niên kia hiểu đó là cảm giác rung động, luyến mộ một người.

Thẩm Yến gật đầu, “Ta cũng cảm thấy như thế. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ ta không hồi kinh vội và trực tiếp đến thẳng phủ Giang Châu. Ta muốn nhìn thấy nàng, nhìn xem ta nên làm gì tiếp theo.”

Tim Lưu Linh thoáng chìm xuống, nàng hoàn toàn nhớ rõ, đã rất rất lâu nàng không có người theo đuổi, không có kẻ ái mộ, hoặc cầu thân. Điều đó chứng tỏ… Thẩm Yến cuối cùng chẳng làm gì cả.

“Ta đứng tại đầu đường, gặp nàng sóng bước cùng Lục công tử.” Thẩm Yến bình tĩnh nói.

“....À.” Đến lúc này nàng còn gì không hiểu nữa?

Nàng chủ động vươn tay ôm eo Thẩm Yến.

Thẩm Yến đối với sự an ủi này của nàng rất cảm kích nhưng chàng không hề đòi hỏi như vậy. Chàng im lặng suy nghĩ một lúc, vừa nghĩ vừa nói nên tốc độ rất chậm: "Nàng nhìn xem, ta với nàng sớm đã quen biết nhau rồi, từ lâu ta đã thích nàng. Nhưng chúng ta lại hữu duyên vô phận, cho dù có gặp nhau sớm đến đâu đi chăng nữa cũng không phải là thời điểm thích hợp để nói chuyện tình cảm. Sự yêu thích, thời điểm còn có đối phương có thể có vô số sự kết hợp khác nhau, nhưng chỉ có duy nhất một sự kết hợp có thể đạt được kết quả tốt nhất mà thôi. Chính là như chúng ta lúc này."

"Sớm gặp nhau cũng vô dụng, ta sớm đã thích nàng cũng vô dụng, tất cả đều là vô dụng. Chỉ có năm nàng mười lăm tuổi lần đầu tiên gặp ta ở Giang Châu duyên phận của chúng ta mới chân chính bắt đầu."

"...Chàng thế mà lại tin vào số mệnh." Lưu Linh kết luận.

"..." Thẩm Yến trong chốc lát không muốn nói chuyện với nàng.

Lưu Linh khúc khích cười, ngửa đầu lên hôn chàng. Nàng rất thích, rất thích được nói chuyện với chàng.

Nhưng mà Thẩm Yến lại không thèm để ý tới nàng.

Lưu Linh ngẫm nghĩ rồi ghé sát vào tai chàng hạ thấp giọng nói: "Chàng đã nói cho ta biết bí mật của chàng rồi, vậy ta đây cũng sẽ nói cho chàng biết một bí mật của ta."

"Nói đi."

"...À, nhưng chàng nghe xong không được tức giận đâu đó." Lưu Linh ôm cổ chàng, chú ý quan sát sắc mặt của Thẩm Yến: "Thật ra ban đầu ta tìm tới chàng là bởi vì ta cảm thấy khuôn mặt của chàng có nhiều góc độ rất giống Lục Minh Sơn. Ta là có chút ý định muốn trả thù hắn...Hắn vứt bỏ ta vậy thì ta đi tìm một người khác giống như hắn vậy."

Vẻ mặt của Thẩm Yến rất bình tĩnh, không vui cũng không buồn.

Lưu Linh hôn lên khóe môi chàng: "Nhưng mà chàng so với hắn thì tốt hơn nhiều. Thật ra hai người không giống nhau, chỉ là ở vài góc độ của chàng nhìn lướt qua hơi giống chút thôi."

Tâm tình của Lưu Linh thấp thỏm không yên, nàng chờ đợi quyết định của Thẩm Yến. Theo như nàng nghĩ căn bản nàng sẽ không nói này nói kia với Thẩm Yến. Có một số việc nếu như là hiểu lầm thì hãy để cho chúng mãi chôn vùi trong quá khứ, cho dù tình cảm vợ chồng có tốt đẹp đến đâu thì vẫn có một số việc không thể nói ra được.

Nhưng gần đây nàng lại phát hiện ra một chuyện, đó là nàng có thể nói với Thẩm Yến rất nhiều chuyện mà trước kia không dám nói ra nhưng có vẻ cũng không ảnh hưởng mấy đến tình cảm giữa hai người.

Họ nguyện ý kể cho đối phương nghe mà đối phương cũng có hứng thú lắng nghe để hiểu nhau hơn chứ không phải là để trách móc

Có lẽ đây chính là vợ chồng, tâm càng gần nhau, kiêng kỵ càng ít. Có lẽ sẽ có một ngày Thẩm Yến sẽ cùng nàng tán gẫu về hôn sự xui xẻo của chàng với Tần Ngưng, nói không chừng nàng cũng sẽ nói cho chàng biết rõ ân oán giữa nàng và Lục Minh Sơn.

Lưu Linh biết rõ hiện tại nếu nàng nói ra Thẩm Yến cũng sẽ không đoạn tuyệt với nàng. Tuy vậy nàng cũng không biết được chàng xúc động như thế nào.

Vẻ mặt của Thẩm Yến thật sự là vô cùng nhạt nhẽo.

Chàng nhìn nàng, rốt cuộc cũng mở miệng: "Ta biết từ lâu rồi."

"..." Lưu Linh sững sờ hồi lâu, trong lòng rối như tơ vò, máu nóng dâng trào khắp người mà nước mắt dường như chực trào nơi đáy mắt.

Nàng đỡ lấy khuôn mặt của chàng, ấm áp hỏi chàng: "Vậy tại sao chàng lại không rời xa ta?" Nàng và Thẩm Yến từng có ít nhất hai lần mâu thuẫn trong chuyện tình cảm.

Lần thứ nhất, là chàng nói hai người cần phải tách ra hai ngày để bình tĩnh lại.

Lần thứ hai, là nàng nói nếu như hai người không gặp nhau nữa thì nàng phải gả cho một nam nhân khác.

Nhưng cả hai lần đều không phải là vì dung mạo của chàng có nét tương đồng với Lục Minh Sơn.

Nhưng mà tại sao lại như vậy?

Thẩm Yến là người kiêu ngạo như thế, chàng tuyệt đối sẽ không chấp nhận chuyện làm người thay thế cho kẻ khác. Lần đầu tiên sau khi biết được chuyện này lẽ ra chàng phải nên một đao chặt đứt tất cả mọi thứ với nàng, chuyện này là sự sỉ nhục mà chàng không thể nào chịu đựng được. Dù sao thì thời điểm chuyện tình cảm giữa nàng và Thẩm Yến bắt đầu tiến triển tốt, chàng cũng khó khăn lắm mới hoàn toàn không nghĩ tới bất cứ chuyện gì giữa nàng và Lục Minh Sơn. Khoảng thời gian nàng ở bên cạnh Lục Minh Sơn tất nhiên là khiến Thẩm Yến thập phần khó chịu.

Lưu Linh nói: "Tại sao chứ? Người như chàng sẽ không thể nào cam tâm tình nguyện để cho ta lợi dụng vậy đâu."

Thẩm Yến điềm tĩnh trả lời: "Lúc đó là ta muốn làm cho nàng thật sự thích ta."

Tại sao à?

Tại vì Thẩm Yến muốn làm như vậy.

Ngoài thích ra thì còn có thể vì cái gì nữa đâu?

Chuyện tình cảm chính là như vậy, không thể nắm bắt được, có khi nhớ là vui cũng có khi nhớ đến là đau lòng. Có thể làm cho chàng động lòng, cũng có thể khiến cho chàng hận không thể vĩnh viễn không quen biết nhau.

Chàng đè nén tất cả đau thương và nhục nhã, chịu đựng hết tất cả những lời châm biếm và khiêu khích để yêu nàng, để ôm lấy nàng. Nếu như chàng không thể khiến nàng toàn tâm toàn ý yêu mình thì chàng sẽ trở thành trò cười hay sao?

Cho tới bây giờ Thẩm Yến đối với chuyện tình cảm của đường ca Thẩm Dục vẫn luôn từ chối cho ý kiến.

Chàng không thể nào giải thích được tại sao Thẩm Dục có thể vì một nữ nhân mà biến bản thân trờ thành bộ dạng như vậy. Chàng cho rằng như vậy không đáng.

Nhưng khi chàng thật sự biết yêu một người, chàng mới hiểu được rõ ràng cảm giác đó là cảm giác như thế nào. Tất cả mọi thứ đều nằm trong tim. Nàng nhìn chàng mỉm cười, cho dù là lửa cháy hay gông cùm chàng đều chấp nhận được, chỉ mong rằng nàng có thể thật sự thích chàng, giống như chàng thích nàng vậy.

Chàng đã thích nàng từ lâu nhưng nàng lại không hề hay biết. Nhưng vì sao nàng lại một lần nữa bị chàng mê hoặc?

Nàng cũng không biến mất khỏi tâm trí của chàng như chàng vẫn nghĩ. Nhiều năm trôi qua, nàng lại một lần nữa đứng ở trước mặt chàng, chàng nhìn nàng một lần rồi lại một lần nữa. Chàng nhớ lại nàng rõ ràng hơn, nhớ đến từng nét đẹp của nàng, xen lẫn những cảm xúc ngây ngô cùng kỳ vọng mơ hồ dành cho nàng? Đâu ai muốn khiến cho bản thân mình khổ sở như vậy. Mà chàng khi đó đã sớm không còn là thiếu niên đứng nhìn nàng dạo phố với người mình yêu, nói cười âu yếm chỉ có thể tìm cách trốn đi.

Nếu như một lần nữa gặp lại, nếu như lại xuất hiện trước mặt nhau đương nhiên duyên phận của họ một lần nữa sẽ bắt đầu.

Cũng may, Lưu Linh thật sự đã thích chàng, đặc biệt rất thích chàng, ngày ngày ở cạnh nhau chàng dĩ nhiên hiểu được sự yêu thích của nàng.

Lúc này Lưu Linh lập tức ôm chàng không muốn buông ra, trong lòng nàng cảm động đến mức không biết phải nói gì. Nàng cảm thấy cực kỳ hạnh phúc nhưng mà cũng cảm thấy rất thê lương.

Nàng lấy lại bình tĩnh nói với chàng: "Chuyện vừa rồi không tính, giờ ta lại nói cho chàng biết một bí mật."

Thẩm Yến cố gắng nhịn cười: "Lưu Linh à, ta thật là không biết nàng gạt ta bao nhiêu chuyện vậy? Tại sao chuyện nào cũng là bí mật hết vậy?"

Lưu Linh không cười nữa, nàng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm, chậm rãi nói: "Thẩm đại nhân, chắc là chàng cũng đoán được chuyện của mẫu thân là do ta bị hoang tưởng có đúng không?"

Thẩm Yến ngừng một chút rồi gật đầu, Lưu Linh đã từng mơ hồ nói với chàng nhưng chàng vẫn chưa hỏi nàng cặn kẽ.

Lưu Linh cười nói: "Năm ta năm tuổi, sau khi mẫu thân ta qua đời, ban đầu vốn không có chuyện gì nhưng sau đó ta lại có thể nhìn thấy mẫu thân của ta. Ta cho là mẫu thân đã quay trờ về, ta cảm thấy rất vui vẻ, ta cho rằng mọi chuyện vẫn như cũ chưa hề thay đổi. Ta đi theo nói chuyện với mẫu thân, đi theo làm nũng với mẫu thân. Chàng biết không, tất cả mọi người đều vô cùng sợ hãi. Trong nhà mời đại sư về làm phép chiêu hồn, cúng bái hành lễ rất nhiều, pháp sư cũng cam đoan là nhà ta sạch sẽ tới mức không thể sạch sẽ hơn được nữa nhưng đáng tiếc là ta vẫn như vậy, vẫn có thể nhìn thấy mẫu thân của ta. Ta có thể nghe thấy người nói chuyện với ta, nhìn thấy người cười với ta. Từ trước đến giờ người đều sống bên cạnh ta. Người khỏe mạnh lắm! Người vẫn còn sống! Người đâu có chết đâu? Cho dù là người có chết thì cũng vẫn đi theo ta, có phải đó là linh hồn của mẹ ta hay không?"

Thẩm Yến ôm cánh tay nàng, bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng.

Chàng đau lòng vì nàng, chàng hiểu được từ lúc đó Lưu Linh đã bắt đầu phát bệnh.

Lưu Linh dựa đầu vào trong lồnng ngực của Thẩm Yến: "Từ năm tuổi đến mười lăm tuổi, bất cứ là thời điểm nào ta cũng có thể nhìn thấy mẫu thân của ta. Về sau trải qua các loại trị liệu, trấn an ta cuối cùng cũng hiểu được, có lẽ là do ta bị ảo giác. Không có mẫu thân cũng không có linh hồn của mẫu thân, tất cả đều là do ta tưởng tượng ra mà thôi. Ta hiểu được điều này cũng là vì có một ngày ta phát hiện ra thị nữ hầu hạ ta lại có thêm một người mà ta chưa từng gặp qua. Ta nói chuyện với nàng dọa Linh Tê với Linh Bích sợ hãi khóc lóc đi tìm ngoại tổ phụ của ta. Lúc đó ta mới biết được, thị nữ kia cũng không có tồn tại. Ta vậy mà lại tưởng tượng ra một người không hề tồn tại."

"Bệnh tình của ta càng ngày càng trở nên nghiệm trọng khiến cho mọi người rất sợ hãi. Ngay cả phụ thân của ta cũng buộc tội ta bức tử mẫu thân. Ngoại tổ phụ chịu đưng đau thương khiến cho ta hiểu được: Mẫu thân của ta đã chết rồi, không có linh hồn nào đi theo ta cả. Bởi vì không có mẫu thân nào lại hết lần này đến lần khác dẫn ta tìm tới cái chết cả. Ta nhiều lần tìm tới cái chết như vậy chính là vì luôn có người ở bên tai ta khuyên ta làm như vậy."

"Ta rất tích cực điều trị căn bệnh này. Cuối cùng ta cũng không còn nhìn thấy thêm một thị nữ nào nữa những hình ảnh của mẫu thân thì cứ lặp đi lặp lại. Bọn ta đi đến đâu mẫu thân sẽ theo đến đó, cho dù là ta không nói gì thì mẫu thân cũng chủ động nói chuyện với ta."

Loại bệnh này về sau có tên gọi theo khoa học là bệnh tâm thần phân liệt. Lưu Linh sinh ra ảo giác về một người không tồn tại nói chuyện với nàng, chơi đùa với nàng, cũng thường xuyên khiến nàng cảm thấy bi quan, nóng nảy, lúc nào cũng có ý nghĩ muốn tìm đến cái chết. Căn bệnh này ở đời sau cũng giống hệt như vậy, nó khiến cho người ta luống cuống tay chân, rất khó để hồi phục.

Nhưng mà Lưu Linh càng không nhìn thấy cái gì gọi là hy vọng bình phục.

Tất cả mọi người đều cho rằng bệnh của nàng vô phương cứu chữa.

"Vậy bây giờ nàng làm thế nào?" Thẩm Yến hỏi nàng.

Lưu Linh đáp: "Ta chỉ có thể giả vờ như không nhìn thấy nàng, giả vờ không nghe thấy nàng nói chuyện. Ta đã từng nghĩ nếu như ta giả vờ không nhìn thấy nàng, liệu rằng nàng sẽ ngừng quấy rầy ta hay không?" Nàng cúi đầu cười: "Vô ích thôi."

Thẩm Yến ôm cánh tay nàng, siết chặt hơn chút nữa.

Nàng bị ôm tới trước mặt chàng, cùng Thẩm Yến nhìn thẳng vào mắt nhau.

Chàng hạ giọng hỏi nàng, sợ sẽ dọa đến nàng: "Bây giờ, lúc nàng đang nói chuyện với ta thì có nhìn thấy hình bóng của mẫu thân nàng hay không?"

Lưu Linh nhìn chàng, không nói tiếng nào.

Ánh mắt của Thẩm Yến vừa trong suốt lại âm trầm, sâu sắc, từng tầng từng lớp màu đen giống như thấm mực. Chàng chăm chú, dịu dàng ngắm nhìn nàng, chàng nhìn thấy vẻ đẹp của nàng, vẻ đẹp của nàng khiến chàng đánh mất hết vốn từ của mình.

Thẩm Yến cầm bàn tay nàng lên, tay của chàng so với tay của nàng lại càng lạnh hơn. Chàng ôm chặt nàng, nói: "Không sao hết, chúng ta cùng nhau chữa bệnh. Cho dù ra sao đi nữa thì ta cũng ở cạnh nàng, Lưu Linh, nàng không cần phải sợ hãi."

Lưu Linh bỗng nhiên tươi cười, cười đến xán lạn.

Nàng ít khi biểu lộ cảm xúc, những lúc nàng cười đều là nhìn chàng. Cho dù nàng có cười nhẹ hay là cười tươi thì lúc nào cũng đẹp. Nhưng chưa lần nào chàng nhìn thấy Lưu Linh cười rạng rỡ như thế này.

Nàng nhào vào trong lòng chàng nói: "Không có! Từ Tết Nguyên đán đến giờ ta đã không còn nhìn thấy mẫu thân nữa! Cuối cùng người cũng không còn xuất hiện nữa rồi! Thẩm Yến, ta thoát khỏi người rồi! Người không còn đi theo ta, quấy rầy ta, ép ta đi tìm chết nữa rồi!"

Thiếu chút nữa là đã rơi lệ.

Lưu Linh dừng lại một chút nhìn Thẩm Yến đang mỉm cười.

Khóe môi chàng hơi giương lên, ấn đường giãn nhẹ một chút. Không phải là một nụ cười rạng rỡ, chỉ là một chút biến hóa rất nhỏ trên gương mặt đã thể hiện tâm tình của chàng đang thay đổi. Chàng nhìn nàng, đôi đồng tử phát sáng như ngàn vạn ngọn đuốc được thắp lên vì nàng.

Trái tim của Lưu Linh đập dữ dội, nhìn thấy chàng cười nàng lập tức hôn lên môi chàng.

Chàng cầm tay nàng nói:"Thật là tốt quá rồi."

Cho nên đây à chuyện tốt đến cỡ nào.

Tất cả mọi chuyện đều đang chuyển biến tốt đẹp.

Bệnh tình của Lưu Linh đã được khống chế, chàng không cần phải lo lắng nàng sẽ lại tìm đến cái chết nữa. Mỗi một lần nàng ngây ngây dại dại, biểu cảm trống rỗng Thẩm Yến đều rất lo lắng. Chàng giấu hết những lo lắng của bản thân, ra vẻ việc gì cũng không biết. đùa giỡn với nàng. đưa nàng đi chơi, cố gắng hết sức cho nàng thấy được những điều tốt đẹp của thế giới này.

Nàng thích chàng mà chàng càng thích nàng hơn nữa.

Không cần phải nghĩ tới chuyện tự tử nữa.

Thẩm Yến biết Lưu Linh xem chàng đang cứu rỗi

Phải có trái tim mạnh mẽ đến cỡ nào mới có thể cứu rỗi người khác. Đại đa số người trên đời này hầu như là không làm được việc này, áp lực của việc này quá lớn, cứu rỗi một người thật sự rất nguy hiểm. Biết bao nhiêu sợ hãi không thể khống chế được chính bản thân mình.

Nhưng Thẩm Yến chấp nhận.

Nội tâm phải kiên cường bao nhiêu mới có thể trong lúc vận mệnh đóng chàng trên băng ghế dài, thô bạo in dấu lửa lên y phục mà vẫn có thể bất động thanh sắc chịu đựng.

Vậy nên Lưu Linh vô cùng, vô cùng, vô cùng...yêu Thẩm Yến.

Chàng là độc nhất vô nhị trên đời.

Tình cảm của Lưu Linh và Thẩm Yến dĩ nhiên là trước sau như một vẫn luôn tốt đẹp. Còn phía bên Nghiệp Kinh, Từ Thời Cẩm ở phía sau cũng đã từ từ hình thành một cái lưới lớn bao quanh Thái tử. Mọi phương diện đều phát sinh những biến hóa rất mong manh, đúng như mong đợi của Từ Thời Cẩm, tất cả mọi kết quả đều như dự tính của nàng. Thái tử Nghiệp Linh Lưu Vọng chỉ cảm thấy mấy ngày gần đây có chút kỳ lạ, bất kể là việc gì cũng đặc biệt rất thuận lợi, thuận lợi một cách quái dị. Nhưng chiến sự ở Di Cổ Quốc đã hao tổn tâm tư của hắn, làm cho hắn không còn sức lực để lo lắng nhiều nữa. Hơn nữa thuận buồm xuôi gió là chuyện tốt, không cần thiết phải quá bận tâm.

Phía Giang Nam bên này Cẩm Y Vệ tra ra được tung tích của người Di Cổ Quốc ở Lâm Châu nên ngay lập tức đến xin chỉ thị của Thẩm Yến. Thẩm Yến gật đầu, nét mặt nghiêm trọng, lập tức cho một nhóm Cẩm Y Vệ đi vào Lâm Châu điều tra tình hình.

Cục diện ở Giang Châu không một tiếng động nảy sinh những thay đổi.

Trong thư phòng của Quảng Bình Vương phủ, Quảng Bình Vương đang mật đàm cùng với Lục Minh Sơn. Lục Minh Sơn đem thư của Thái tử đến cho Quảng Bình Vương xem qua. Hắn cũng không rõ lắm, thư là do Từ Thời Cẩm viết, phong cách của Từ cô nương và Thái tử khác xa, hắn có thể phân biệt được. Lục Minh Sơn đang bàn chuyện với Quảng Bình Vương: "Điện hạ nghe nói Vương gia đang nghiên cứu chế tạo loại vũ khí mới nhất, hy vọng Vương gia có thể đưa về kinh cho ngài đánh giá. Có như vậy trận chiến với Di Cổ Quốc chúng ta mới có phần thắng lớn hơn nữa."

Quảng Bình Vương trong lòng run rẩy, kinh ngạc nhìn Lục Minh Sơn, tuy trong lòng hắn kinh hãi nhưng không biểu hiện ra ngoài, chỉ cười nói: "Sao điện hạ lại biết được ta có nghiên cứu chế tạo vũ khí vâỵ?"

Lục Minh Sơn cũng không rõ ràng, lúc đọc phong thư này trong lòng còn cảm thấy hơi kỳ lạ. Nhưng lúc này nhìn thấy dáng vẻ cảnh giác của Quảng Bình Vương thì lập tức bật cười: "Vương gia à, nhà họ Lục với Vương phủ hiện tại có thể xem là châu chấu trên cùng sợi dây, sao điện hạ lại có thể hại chúng ta được? Tình báo của điện hạ vẫn nhiều hơn chúng ta, Vương gia muốn hợp tác với điện hạ ít nhất cũng phải thể hiện chút thành ý của mình. Chẳng lẽ điện hạ đã chỉ tới vũ khí mới ở chỗ Vương gia, Vương gia hồi âm muốn ta hỏi lại vũ khí ở đâu, không lý nào người lại không làm cho điện hạ một phần?"

Quảng Bình Vương thở dài. Ban đầu hắn hợp tác với nhà họ Lục làm sao có thể đoán trước được nhà họ Lục sẽ đi đến bước này. Nếu như ngay từ đầu hắn muốn đi chung đường với Thái tử thì hà tất phải bàn chuyện hôn sự với Lục gia? Hắn có dã tâm muốn dựa vào Lục gia để thực hiện mục đích của bản thân. Nhưng ai mà ngờ được, vị hoàng tử kia của nhà họ Lục còn chưa lớn lên đã chết, vẫn là bị chính Lục gia giết chết. Chỉ có thể nói thế sự trêu ngươi, có ai ngờ được thế gia đứng đầu Nghiệp Kinh là Lục gia lại có thể lụn bại đến mức này sao?"

Hiện tại hắn không thể không liên thủ với Thái tử, ngoại trừ cách này ra thì không còn cách nào khác. Chẳng lẽ Quảng Bình Vương vừa đắc tội với bệ hạ lại còn đắc tội với điện hạ hay sao?

Hắn hít sâu một hơi, giọng nói hạ thấp: "Hiền chất, không phải là ta quá đa nghi, mà là một năm gần đây ta phát hiện ra Quảng Bình Vương phủ bị giám sát."

"...!" Lục Minh Sơn bừng tỉnh đại ngộ, trong đầu hắn chỉ nghĩ đến duy nhất một thứ, chính là "Cẩm Y Vệ"!

Đối diện với Quảng Bình Vương, đôi bên đều hiểu rõ lòng nhau không nói câu nào, rõ ràng là cùng chung một ý nghĩ.

Giọng nói của Lục Minh Sơn có chút run rẩy: "Vương gia tại sao lại cảm nhận được?"

Bị Cẩm Y Vệ dòm ngó cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì lắm. Cẩm Y Vệ từ trước tới nay được bệ hạ trao quyền, nếu như Quảng Bình Vương đã bị nhìn tới, không phải nói là Lục gia cũng không tốt hơn bao nhiêu, có lẽ ít nhiều gì cũng bị theo dõi hay sao? Rốt cuộc là bệ hạ nghi ngờ bọn họ hay là chỉ có Cẩm Y Vệ nghi ngờ bọn họ thôi?

Lục Minh Sơn lại nhớ đến Thẩm Yến hiện giờ vẫn đang ở trong Quảng Bình Vương phủ.

Hắn càng nghĩ lại càng cảm thấy trong lòng bất an.

Một khi nghĩ đến chuyện này hắn lại cảm thấy có gì đó không ổn. Thậm chí hắn còn cảm nhận được Thẩm Yến là người say đắm đến cỡ nào lại có thể đưa Lưu Linh về lại mặt? Nhất là lúc này Lục Minh Sơn lại đang ở đây! Không phải là Thẩm Yến muốn nhân cơ hội này một lưới bắt gọn bọn họ chăng?!

Quảng Bình Vương cau mày, giọng nói càng đè thấp xuống: "Dù sao ta cũng chỉ là nghi ngờ, nói cho cùng đây vẫn là chuyện nhà của ta, nếu như không cố ý điều tra thì rất khó mà tra ra được. Nhưng Thẩm Yến biết rõ...Hắn đại khái là rất thích A Linh, vội vã muốn đưa A Linh trở về nên mới để lộ sơ hở cho ta. Chuyện của nhà chúng ta ngay cả bệ hạ cũng không hỏi tới mà Thẩm Yến thì lại...Chỉ một hai ngày cũng không việc gì! Sau khi hắn rời Giang Châu trở về Nghiệp Kinh, ta sẽ càng cẩn thận hơn. Tuy nói là cái gì cũng chưa tra ra được nhưng nói chung là ta vẫn thấy không ổn lắm."

Hắn nói: "Ta thật sự rất tin vào cảm giác của bản thân. Gần đây ta cũng không dám manh động tránh để cho Thẩm Yến phát hiện, cho nên việc liên lạc với điện hạ sau này vẫn là....Chúng ta cứ thong tha đã"

Điều này là lẽ dĩ nhiên.

Lục Minh Sơn gật đầu.

Hắn cau mày, càng nghĩ lại càng thêm bất an: "Nhưng Thẩm Yến bây giờ đang ở Giang Châu..."

Ánh mắt đen tối của hắn vừa hay chạm phải đáy mắt của Quảng Bình Vương.

Quảng Bình Vương nói: "Bất luận là thật hay giả, thật ra có một cách để xoa dịu tình thế này."

Lục Minh Sơn nhìn thấy ánh mắt của Quảng Bình Vương nhẹ nhàng cười rồi gật đầu đồng ý: "Giết Thẩm Yến."

"Đúng, giết Thẩm Yến."

Chỉ cần Thẩm Yến chết rồi thì mặc kệ là kế hoạch của Cẩm Y Vệ hay là bệ hạ vẫn còn hoài nghi, tất cả chỉ là bọn họ lo lắng cho tương lai sau này mà thôi. Bọn họ có thể tranh thủ thêm thời gian, đến lúc đó cho dù là di dời hay giúp đỡ thì vẫn có thời gian.

Ngoài cửa đột nhiên có tiếng động nhỏ.

Trong lòng bọn họ cũng thấy run rẩy.

Động tác của Lục Minh Sơn rất nhanh nhẹn, trực tiếp dùng khinh công nắm chặt song cửa bay ra ngoài, tiện tay rút thanh kiếm đeo bên hông vừa sắc bén vừa lạnh lẽo ra. Người nghe lén hắn nói chuyện với Quảng Bình Vương nhất định phải chết.

Sau khi nhảy ra khỏi cửa, Lục Minh Sơn cũng không thể ngờ được thanh hàn kiếm của hắn lại đặt trên cổ Lưu Linh. Nhưng không chỉ có một mình Lưu Linh mà còn có Lưu Nhuận Bình bị dọa sợ đang ở trong lòng Lưu Linh.

Ánh mắt của Lục Minh Sơn cùng ánh mắt lạnh lẽo của Lưu Linh đối chọi với nhau.

Hắn ngẩn người, bàn tay cầm kiếm run run: "Tại sao lại là nàng?"

"Liên quan gì tới ngươi." Lưu Linh cũng không thèm nhìn tới hắn, đưa tay đẩy lưỡi kiếm đang đặt trên cổ mình xuống, cúi xuống nhìn khuôn mặt nhợt nhạt tái mét của Lưu Nhuận Bình rồi nói: "Còn đứng ngốc ở đó làm gì? Mau đi nhặt cầu đi?"

"A, a!" Lưu Nhuận Bình đưa mắt nhìn cha cậu nét mặt phức tạp đang đứng trước cửa thư phòng.

Quảng Bình Vương từ chỗ của hạ nhân mới biết rõ sự tình. Lưu Linh vừa mới tới đây, bởi vì Lưu Nhuận Bình nghịch ngợm chơi cầu chạy tới chỗ này. Quảng Bình Vương phủ đối với Lưu Linh mà nói vốn dĩ không có chỗ nào gọi là cấm địa, nàng muốn đi đâu làm gì, cho dù là ở chỗ phụ thân đang bàn bạc công việc thì nàng cũng không quan tâm có quấy rầy ông ta hay không.

Quảng Bình Vương đứng trước cửa nhìn thấy nhi nữ cùng nhi tử của hắn liền trầm giọng hỏi: "Con đã nghe được gì rồi?"

Lưu Linh thật sự là không nghe thấy gì vì nàng vừa mới tới đây.

Nhưng nhìn dáng vẻ khẩn trương của phụ thân và Lục Minh Sơn nàng lại cười híp mắt: "Thế nào, các người là đang mưu tính chuyện xấu nên sợ ta biết được, có đúng không?"

"...A Linh, con vào đây, cha có chuyện muốn nói với con." Cuối cùng Quảng Bình Vương nói một câu.

Lưu Linh khước từ: "Ta không có thời gian nghe, cũng không muốn nghe nữa. Nhưng bất luận người muốn làm gì đều không liên quan tới ta. Ta không có hứng thú." Nàng bước từng bước một, giống như đang nhắc nhở mà nói: "Nhưng Quảng Bình Vương phủ từ trên xuống dưới mấy trăm nhân khẩu, tất cả đều do người định đoạt. Hy vọng người sẽ thận trọng."

Lời vừa nói ra nàng còn không hề quay đầu nhìn lại mà Quảng Bình Vương và Lục Minh Sơn ở phía sau sắc mặt cực kỳ khó coi

Lưu Linh cảm thấy trong lòng không yên, nàng phát hiện ra hiện giờ Lục Nhuận Bình ôm lấy cánh tay của nàng lại đặc biệt yên lặng. Nàng cảm thấy có chút kỳ lạ, tiểu tử nghịch ngợm này vừa rồi không phải cực kỳ hưng phấn hay sao, bây giờ thì lại làm sao vậy?

Lưu Nhuận Bình nhờ có tỷ tỷ che chắn mới dám quay đầu lại nhìn về phía thư phòng đằng kia, nhìn thấy cha liếc mắt một cái. Cậu nhanh chóng cúi đầu xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, vô cùng hoang mang, lo sợ.

Trẻ con như cậu lần đầu tiên mới có có cảm giác tuyệt vọng đến như vậy: Nếu như có thể lựa chọn được xuất thân của chính mình thì thật là tốt biết bao.

Lúc này Từ Thời Cẩm và Thẩm Dục đang trên một chiếc xe ngựa chạy về hướng Nghiệp Kinh. Trên đường đi có sai nha dẫn dường tương trợ nhưng cũng không gây ra động tĩnh lớn khiến người ta phải nghi ngờ.

Trên xe ngựa Thẩm Dục nói cho Từ Thời Cẩm tin tức mới nhất: "Triều đình ở bên kia truyền tin tức, năm ngoái Thẩm Yến mượn danh nghĩa hộ tống lương thảo để rời kinh." Y nhìn Từ Thời Cẩm một cái rồi nói tiếp: "Tình huống Thẩm phủ bên này cũng có hơi lạ...Ta nghi ngờ tin tức mấy hôm nay công chúa đưa cho ta có điểm quái lạ, theo ta suy đoán có lẽ là công chúa đã lén lút rời kinh để đi cùng với Thẩm Yến rồi."

"Hai người bọn họ đúng là không thể rời xa nhau được mà." Từ Thời Cẩm hé môi cười, nhưng vừa cười được một nửa thì nụ cười cứng lại, cau mày nói: "Không đúng, chàng nói không đúng...Tình hình không nên như thế này. Tại sao Thẩm đại nhân lại có thể hộ tống lương thảo rời kinh được? Ngài ấy hợp tác với tác với Thái tử điện hạ không thể nào sâu sắc đến mức này được. Ta tin A Linh, lúc ta xảy ra chuyện A Linh không phải là loại người thờ ơ bỏ mặt. Thẩm đại nhân thích A Linh như vậy, A Linh đối với Thái tử điện hạ lại phản cảm, nếu như ngài ấy hợp tác với Thái tử đương nhiên sẽ lâm vào cảnh nguy cơ bủa vây. Ta có cảm giác có thể chính là ngài ấy có thể nửa đường đã đổi ý, muốn cùng Thái tử quyết đấu một trận...Phải rồi, ngài ấy, ngài ấy chính là lợi dụng Thái tử, ngay từ đầu ngài ấy đã bẩm báo chuyện hợp tác với Thái tử với bệ hạ. Ngài ấy, ngài ấy chính là nghe theo bệ hạ sắp xếp...Vậy chắc chắn ngài ấy rời kinh không phải là áp tải lương thảo. Ngài ấy làm vậy là để giấu diếm chuyện gì?"

"Lục Minh An cũng hồi âm thư của ta? Tại sao hắn lại có thể hồi âm thư của ta được chứ? Trong lòng hắn ta chắc chắn phải là người đã chết. Mục tiêu của nhà họ Lục chính là muốn trừ khử ta...Trừ phi, Lục gia thật sự đã có biến động...Địa vị của hắn ở nhà họ Lục đã bị uy hiếp, hắn bị xa lánh nên trong cơn khủng hoảng mới có thể đồng ý hợp tác với ta...Tại sao lại xảy ra chuyện này...Vậy Lục Minh Sơn thật sự đã đến Giang Châu..."

Thẩm Dục yên lặng nhìn Từ Thời Cẩm đang tự thầm thì, lẩm bẩm. Từng mớ hỗn loạn trong lòng Từ Thời Cẩm từ từ được xâu chuỗi, càng lúc càng rõ ràng. Sau khi sắp xếp lại trật tự, phân tích cặn kẽ tình hình thực tế, sinh động như thật..."

Từ Thời Cẩm đột nhiên biến sắc: "Giang Châu có thể có biến!"

"Cái gì?" Thẩm Dục thắc mắc.

Từ Thời Cẩm trong lúc kích động mà bật người ngồi dậy, vừa mới ngồi được thì đầu óc đã bắt đầu choáng váng, thế giới trước mắt bỗng chốc xoay tròn.

Nguy rồi...

Nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của Thẩm Dục, đáy lòng Từ Thời Cẩm phút chốc nguội lạnh.

Đáng tiếc, đáng tiếc là...

Nàng đã nằm trong lòng Thẩm Dục, hôn mê bất tỉnh.