Cẩm Y Vệ Đại Nhân Của Ta

Chương 105




Thẩm phu nhân và trượng phu đang nói chuyện trong phòng. Phu quân của bà đang phê duyệt giấy tờ, còn bà đang xem một tập tranh. Muôn kiểu mỹ nhân trong tranh khiến bà hoa mắt chóng mặt, chốc chốc lại dụi mắt, nghỉ ngơi một lát. Trong bầu không khí như thế này, Phù Sơ lại bước vào bẩm báo.


“Phu nhân, thư của Từ cô nương...” Nàng ta còn chưa nói xong, cửa đã bị đẩy ra, nam nhân trẻ tuổi đứng ở ngưỡng cửa.


Người trong phòng đều bị giật mình.


“Thẩm Dục, con đang làm gì vậy?” Thẩm phụ cất tiếng hỏi, hàng lông mày cau thành hình chữ “Xuyên”, “Ai dạy con cái kiểu không thèm bẩm báo, tùy tiện đi vào phòng của người khác vậy?”


Ánh mắt Thẩm Dục tối sầm, mặt lạnh băng. Chàng tung hết chỗ thư ra, “xoèn xoẹt” rơi đầy ra đất. Thẩm phụ còn chưa hiểu ra chuyện gì, sắc mặt của Thẩm phu nhân lập tức trở nên gượng gạo. Vốn còn ôm một tia hi vọng, giờ đây nhìn thấy vẻ mặt này của mẫu thân, Thẩm Dục không còn trông chờ gì nữa.


Chàng nghiến răng đến phát đau, đầu óc cũng đau đớn theo. Đầu chàng nặng trịch, máu huyết trên người lạnh đi. Luồng khí nóng sực lập tức xộc lên hốc mắt của chàng. Trong lúc nhẫn nhịn, cơ thể chàng gồng căng lên, gần như gầm lên với Thẩm phu nhân rằng: “Nương có ý gì? Nương biết rõ con đang tìm nàng ấy, biết rõ con vẫn luôn chờ thư của nàng ấy. Vì sao nương giữ thư của con mà lại không nói cho con biết?”


“Nương lừa con... nương và nàng ấy cùng lừa con!”


Thẩm Dục là một người có tính cách xởi lởi ôn hòa, trưởng bối nói gì thì chính là như vậy. Dù họ nói những điều trái với ý tưởng của chàng, chàng cũng chỉ cười ha ha cho qua, không tranh cãi với họ, mặc họ muốn nói gì thì nói, còn mình tiếp tục ngao du khắp chốn. Rất nhiều người sống một cuộc đời khổ sở, còn Thẩm Dục tuyệt đối không nằm trong số này. Cuộc đời tựa như một lần hưởng thụ đối với chàng, hăng hái xông pha cũng được, thất bại sa sút cũng được, chàng đều bình thản chấp nhận. Thái độ sống như vậy, dù mọi người không tán đồng nhưng cũng chẳng có ai nói chàng đã sai.


Từ nhỏ đến lớn, Thẩm Dục bị trưởng bối giáo huấn đủ điều, vô số lần bất lực vì chàng nhưng chàng vẫn luôn cười hỉ hả, chưa từng khiến trưởng bối trong nhà phiền lòng. Lần phản nghịch duy nhất, cũng chính là chuyện chàng không chịu thành thân.


Chính một người tính tình xởi lởi vui vẻ như chàng, lại gầm lên với Thẩm phu nhân, khiến Thẩm phụ lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.


Đối mặt với mẫu thân của mình, Thẩm Dục nghiến răng, gằn từng chữ chắc như đinh đóng cột: “Con sẽ đi tìm nàng ấy! Con đã chịu đủ mọi thứ rồi, nương đưa tất cả thư cho con, con phải đi tìm Tiểu Cẩm!”


Thẩm phu nhân hoảng hốt nói: “Tìm nàng ta! Ta không đồng ý! Dục Nhi, con chưa từng nghĩ, sở dĩ ta và Tiểu Cẩm không cho con biết chính là không muốn con đi tìm nàng ta sao? Hai người đã chia ly rồi, đã không còn như hồi còn nhỏ nữa. Nàng ta có chuyện mình muốn làm, con cũng có...”


“Nương đừng nói nữa!” Cả người Thẩm Dục cứng đờ, cảm giác phẫn nộ và đau đớn khiến đôi mắt chàng nóng bừng, kìm nén một cách khổ sở.


Chàng nói: “Nương muốn tốt cho con, con biết. Nhưng còn Tiểu Cẩm thì sao? Nương có biết vì sao nàng ấy rời khỏi Nghiệp Kinh, rời xa con không?”


Thẩm phu nhân nói: “Đương nhiên là vì vụ án mưu hại hoàng tử năm xưa rồi, còn có món nợ cũ giữa Thái tử và Từ gia sau này nữa...”


Thẩm Dục khẽ cười một tiếng, chàng lùi về sau, tay áo che khuất đôi mắt, nở nụ cười mệt mỏi: “Nàng nói như vậy với nương sao?”


Thẩm phu nhân và Thẩm phụ quay sang nhìn nhau, nhất thời sửng sốt.


Nhi tử của bà lại ngẩng đầu nhìn về phía bà, ánh mắt bập bùng lửa giận, “Vì Tiểu Cẩm đã trúng độc nên cảm thấy mình không sống được lâu, mới rời đi! Đã ba năm rồi... những ba năm trời, một cô nương như nàng ấy có nhà mà chẳng thể về, một thân một mình phiêu bạt bên ngoài... Lá thư cuối cùng mà nàng gửi cho con, là một trang giấy trắng. Nàng không còn gì để nói... nàng khổ sở biết bao, khó chịu đến nhường nào, người có từng nghĩ đến bao giờ chưa?”


Trong khi cha nương của chàng còn đang sững sờ, chàng cũng không giấu giếm nữa, kể rõ ngọn nguồn bệnh tình của Từ Thời Cẩm. Nàng bôn ba bao nhiêu năm, lại mang bệnh tật trên mình, đơn độc nơi xứ người...


“Con phải đi tìm nàng ấy! Bây giờ con phải đi tìm nàng ấy!”


Thẩm phu nhân ngây người nghe Thẩm Dục nói, nói đến chuyện mà bà chẳng hay biết. Bà cảm thấy rất kỳ lạ, Tiểu Cẩm không sống được bao lâu nữa? Tiểu Cẩm sắp chết rồi ư? Làm sao có thể? Lúc nàng ta gặp bà vào ba năm trước, nàng ta còn cười nói vui vẻ, không thấy chỗ nào khác thường.


Nhưng lời của Thẩm Dục tựa như một mũi dao, đâm thẳng vào tim bà... Cô nương ấy... cô nương ấy...


Thẩm Dục xoay người định ra khỏi phòng.


Thẩm phu nhân nói một cách quyết liệt: “Không được! Con không thể đi tìm nàng ta! Nếu nàng ta sắp chết, con tìm nàng ta làm cái gì? Ta không cho phép con qua lại với một người sắp chết...”


“Nương!” Thẩm Dục quát lên một tiếng, ngắt lời bà.


Thẩm phu nhân được Thẩm phụ khuyên giải, “Được rồi được rồi, nàng bớt nói một hai câu lại... Dục Nhi đi ra ngoài trước đi, để ta khuyên nương của con...”


“Khuyên cái gì mà khuyên! Có gì cần phải khuyên? Thiếp nói sai gì sao? Năm ấy Tiểu Cẩm không chịu ở lại Nghiệp Kinh, chứng tỏ nàng ta không thích Thẩm Dục! Tự nàng ta nói đi là đi, Dục Nhi, mình con nổi điên ở chỗ này cho ai xem? Ta nói cho con biết Dục Nhi à, dù Tiểu Cẩm có quay lại thì ta cũng không cho nàng ta bước vào cửa Thẩm gia chúng ta. Một người sắp chết...”


“Vậy thì con cùng nàng ấy không quay lại.”


“Con dám! Thẩm Dục, nếu con dám bước ra khỏi cửa một bước, ta sẽ đoạn tuyệt quan hệ mẫu tử với con!”


“Nương không nói lý lẽ...”


Hai người lời qua tiếng lại, lửa giận gia tăng.


“Câm miệng! Tất cả dừng lại cho ta! Không được ầm ĩ nữa!” Thẩm phụ quát to một tiếng, khiến cả thê tử lẫn nhi tử đều im bặt. Còn đám thị nữ thấy tình thế không hay, đều biết điều lui ra ngoài trước khi cả nhà cãi vã. Lúc này, Thẩm phụ đứng bên cạnh thê tử, ngăn thê tử với đôi mắt đỏ quạnh của mình lại rồi quay đầu nói với Thẩm Dục: “Con đi tìm Tiểu Cẩm đi. Công việc bên phía Nghiệp Kinh ta sẽ xin nghỉ giúp con. Có chuyện gì cũng phải liên lạc về nhà bất cứ lúc nào...”


“Vâng thưa cha.” Thẩm Dục chắp tay từ biệt, chàng quay đầu đi thẳng trong tiếng quát “Không được đi” của Thẩm phu nhân.


Trước khi rời đi, chàng nghe thấy tiếng mẫu thân và phụ thân chàng cãi vã trong phòng.


Thẩm phụ nói: “Được rồi, bao nhiêu năm như vậy, nàng còn chưa rõ tâm tư của Dục Nhi sao? Ta thấy Tiểu Cẩm rất tốt, Dục nhi nó thích thì cứ để nó đi là được rồi.”


“Đó là nhi tử của thiếp, tâm tư của nó, sao thiếp lại không hiểu?” Thẩm phu nhân nghẹn ngào nói: “Thiếp cũng cảm thấy Tiểu Cẩm rất tốt, nhưng việc thiếp cảm thấy nàng ta tốt liệu có giống chuyện để nàng ta bước vào nhà ta không? Trước đây thiếp cảm thấy nàng ta không thích Dục Nhi, nếu người ta đã vô ý, dĩ nhiên thiếp không thể để Dục Nhi bám theo người ta, làm khó người ta, cũng khiến bản thân Dục Nhi trở nên đáng thương. Nhưng chàng không nghe thấy Dục Nhi vừa nói gì sao? Nếu Tiểu Cẩm thật sự sắp chết, tất nhiên thiếp không thể để Dục Nhi lấy nàng ta rồi.”


“Nàng đừng có mở miệng ra là Tiểu Cẩm sắp chết nữa, Tiểu Cẩm vẫn sống sờ sờ ra đấy... Dục Nhi nó tự có suy nghĩ của mình, nàng càng ngăn nó thì nó càng phản nghịch. Chẳng lẽ nàng muốn ép Dục Nhi bỏ đi sao?”


“Chàng! Sao chàng lại nói đỡ cho nó? Thiếp làm thế chẳng phải cũng vì Dục Nhi sao?” Thẩm phu nhân càng nghĩ càng thấy đau buồn, phục xuống khóc lóc, “Rốt cuộc đã tạo nghiệp chướng gì! Cả một đám thiên kim tiểu thư quyền quý ở Nghiệp Kinh mà nó không thích, khăng khăng phải lòng một người sắp chết, mang trên mình một đống món nợ cũ... Nếu nó dám đi thì đừng hòng quay về nữa!”


“Ài dà, nàng ấy à, chỉ được cái mạnh miệng. Tiểu Cẩm là một đứa trẻ đáng thương, năm ấy lúc nó bị phán tội chết, chẳng phải nàng còn khó chịu đến mức rơi lệ giữa đêm sao? Lúc đó nàng còn nhớ điểm tốt của nó, bây giờ đã quên hết rồi ư? Theo ta thấy thì thời gian này nàng vẫn nên khẩn cầu Bồ tát của nàng, xin cho Tiểu Cẩm tốt bụng sẽ được trời thương đi. Nếu không, ta thấy nhi tử nhà ta, cũng nối gót theo sau đấy...”


Trượng phu khuyên nhủ như vậy giống như sát muối vào trái tim Thẩm phu nhân. Bà tức đến mức khóe miệng run lên, cuối cùng đỏ mắt lạnh mặt, cúi đầu rơi lệ. Biết rằng một khi trượng phu đã nhúng tay vào việc này, thì sẽ không chịu sự khống chế của bà nữa.


Bất kỳ mẫu thân ở trên đời đều mong con cái đi trên con đường bằng phẳng, nhưng con cái lại tùy hứng, khăng khăng đi vào ngõ cụt. Dù cha mẹ có đi theo sau hò hét thế nào, mắng mỏ ra sau thì cũng chẳng có tác dụng, duyên phận giữa cha mẹ và con cái, mãi mãi là như thế. Đương nhiên ngươi muốn cầm tay chỉ dạy con cái, hướng nó đi vào con đường đúng đắn, nhưng ngươi không thể điều khiển nó, không thể thay nó sống hết cuộc đời của riêng nó.


Con cái tính tình mềm mỏng, có lẽ sẽ vâng lời cha mẹ, cả đời sống theo kỳ vọng của cha mẹ, sống một cuộc đời không có hi vọng, cũng chẳng có thất vọng từ đầu chí cuối.


Tính cách của Thẩm Dục xởi lởi nhưng không yếu đuối. Rõ ràng Thẩm phu nhân không thể điều khiển tâm tư của chàng, không thể nắm giữ linh hồn của chàng. Đêm hôm trước Thẩm Dục cãi nhau to với cha nương, nói muốn đi tìm người thương. Ngày hôm sau, khi Thẩm phu nhân thức dậy mới biết nhi tử của mình đã dứt áo ra đi. Phù Sơ vừa bẩm báo vừa lén nhìn Thẩm phu nhân, sợ bà nổi cơn tam bành, liên lụy đến người xung quanh.


Nhưng Thẩm phu nhân chỉ nhìn chằm chằm vào bát canh trên bàn, hồi lâu sau mới thấp giọng nói một câu: “Ta biết rồi.”


Bà lại đỏ mắt, lặng lẽ rơi lệ, nhưng lần này bà không nói thêm điều gì nữa.


...


Từ Thời Cẩm đứng ở cổng vào của một thôn xóm neo người, giúp hai vị đại phu luống tuổi sắc thuốc cho người trong thôn. Già trẻ lớn bé trong thôn xếp hàng trước cửa thôn nhận thuốc đã sắc, hai vị đại phu một cao một thấp đứng ở đầu hàng. Người có vóc dáng cao ngước mắt lên, ánh mắt nghiêm nghị, sai sử Từ Thời Cẩm làm như này như kia, giọng nói oang oang, hò lên rất vang, nhìn có vẻ không dễ ở chung. Vị đại phu còn lại như một học trò khúm núm như Từ Thời Cẩm trước khí thế đáng sợ của người kia, nghe theo sự chỉ đạo của vị đại phu kia.


Từ Thời Cẩm lau vầng trán mướt mồ hôi, không khí oi bức khiến đầu nàng hơi váng vất. Người nàng thoáng lảo đảo, làn da vốn đã trắng sẵn trông không có chút huyết sắc nào dưới ánh mặt trời.


Lão đại phu cùng nàng phát thuốc cho dân làng thấy nàng không ổn, vội vàng hỏi: “Tiểu Cẩm, sức khỏe của cô nương không tốt, đi sang bên cạnh nghỉ ngơi đi. Chỗ này toàn là người bệnh, không khí không trong lành, nếu cô nương mắc thêm bệnh, thì...”


Lão đại phu đang ngồi nghỉ cạnh đó lập tức “hừ” một tiếng, “Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, cô nương này bị trúng độc, không phải bị bệnh! Một kẻ làm đại phu khám bệnh như ngươi có thể để ý chút không? Chẳng trách không leo cao được...”


“Phải, Thường tiên sinh, Kiều tiên sinh chỉ nhất thời lỡ lời, ông ấy không hề...” Tiểu Cẩm nói với vẻ mềm mỏng, bị lão đại phu kia mất kiên nhẫn lừ mắt một cái, lập tức biết điều ngậm miệng.


Thường đại phu bực bội đứng lên, nhận lấy công việc trong tay Từ Thời Cẩm, đẩy nàng ra ngoài, “Có điều Lão Kiều nói không sai! Một người bệnh tật đầy mình như cô nương, ra đây lanh chanh làm gì? Còn chê mình mạng lớn, lần trước chưa ngủ đủ sao? Đi đi đi, đừng lượn lờ dưới mí mắt lão phu nữa...”


Từ Thời Cẩm tươi cười, nhường lại vị trí của mình.


Nàng đứng cách xa một chút, mỉm cười nhìn hai vị đại phu phát thuốc cho dân làng. Một vị độc mồm nhưng tốt bụng, một người lải nhải nhưng ôn hòa, nhưng đều là đại phu. Nàng đã đồng hành cùng họ, ba năm có lẻ rồi.


Ba năm rồi...


Ánh mắt của Từ Thời Cẩm thoáng hiện lên vẻ thẫn thờ.


Lúc còn ở Nghiệp Kinh, lão thần y mà thái y trong cung giới thiệu cho nàng chính là Thường tiên sinh. Thường tiên sinh không hoàn toàn động lòng trắc ẩn vì nàng, ông ấy chỉ bị thuyết phục bởi loại độc kỳ lạ trong người nàng, cảm thán trên đời này lại có một loại độc vi diệu như vậy, không nghiên cứu một phen thì đúng là uổng phí một đời. Thế là, Từ Thời Cẩm đi theo Thường tiên sinh, lại tìm được người đầu tiên nghiên cứu loại độc này là Kiều tiên sinh. Mặc dù Kiều tiên sinh cũng được gọi một tiếng thần y, nhưng thành tựu của ông rõ ràng không bằng Thường tiên sinh được thái y trong cung gọi là “thần y” này. Có điều Kiều tiên sinh thắng ở chỗ là ông đã nghiên cứu loại độc này rất nhiều năm, có nhiều kinh nghiệm nên được Thường tiên sinh mắt cao hơn đầu miễn cưỡng chấp nhận.


Khi ấy, Từ Thời Cẩm cũng cảm thấy có hai vị thần y như Thường tiên sinh và Kiều tiên sinh, độc của nàng thể nào cũng giải được.


Nàng vui vẻ gửi thư cho Thẩm Dục, nói đến những việc mắt thấy tai nghe, nói đến phong cảnh bằng lời lẽ thoải mái, như thể có thể gặp lại chàng bất cứ lúc nào. Chỉ cần sức khỏe của nàng tốt lên, mọi vấn đề khác đều không là gì trong mắt Từ cô nương.


Tiếc là dù tài năng của nàng có cao siêu hơn nữa, thì cũng chẳng được số mệnh ưu ái.


Ba năm qua, thử thuốc hết lần này đến lần khác, vô số lần hôn mê, vô số lần ho ra máu, vô số lần chịu đựng cảm giác vô tri vô giác khi độc tính phát tác... Từ Thời Cẩm mới biết, thứ tàn nhẫn nhất mãi mãi là số mệnh. Tất thảy mong mỏi, mọi nguồn động lực, đều bị thiêu sống trước mặt số mệnh.


Có rất nhiều thứ mà trước đây nàng muốn có, đến giờ không dám nghĩ đến nữa.


Đã từ rất lâu nàng không gửi thư cho Thẩm Dục, nàng đã không còn trông đợi chàng từ lâu lắm rồi.


Chỉ là đôi khi, khi nàng bị giày vò đến mức sắp sửa hóa điên hóa dại, cảm thấy mình sắp sửa không chống đỡ được nữa, nàng mới thu mình lại, nhớ nhung Thẩm Dục. Nàng không thể nói nỗi nhớ ấy là gì, chỉ là nàng nhớ chàng một chút thôi cũng có thể khiến bản thân kiên cường chịu đựng, kiên trì thêm một lần nữa.


Nàng nghĩ có lẽ mình không thể gặp lại Thẩm Tiểu Dục nữa rồi.


Nhưng nàng vẫn muốn tiếp tục sống trong thế giới có chàng. Cùng sống dưới một bầu trời, nhung nhớ Thẩm Tiểu Dục, dường như nỗi đau đớn thể xác cũng nguôi đi phần nào.


Có điều vào thời gian trước, nàng lại hôn mê một lần nữa nhưng lần đó nàng đã ngủ cả tháng trời. Linh hồn của nàng bị nhốt trong một vùng tăm tối, dù có giãy giụa thì cũng chẳng thể nào vùng thoát ra được. Nếu không có hai vị đại phu như Thường tiên sinh và Kiều tiên sinh, dù người khác đã nói nàng không thể cứu được nữa, hai người họ vẫn tìm cách giúp nàng duy trì hơi thở, thì có lẽ Từ Thời Cẩm đã chết từ lâu rồi.


Lần này tỉnh lại, Thường tiên sinh tỏ vẻ nghiêm túc nói với nàng: “Những loại thuốc có công dụng trong thiên hạ, chúng ta đều thử cả rồi, nhưng độc trong người cô nương ngày càng nghiêm trọng, tổn thương đến tim mạch. Xem ra, nếu còn tiếp tục thử nghiệm, đợi lần sau cô nương hôn mê thì có lẽ không thể tỉnh lại được nữa. Vì thế điều đó cũng đồng nghĩa con đường này đã đứt gánh giữa đường.”


Từ Thời Cẩm bình tĩnh lắng nghe, không có phản ứng. Trong ánh mắt do dự của Kiều tiên sinh, nàng nhẹ nhàng mỉm cười, lẩm bẩm: “Không sao, có thể sống thêm được ba năm đã là điều kỳ diệu với tiểu nữ rồi. Hai vị tiên sinh không cần tự trách, không cứu được thì thôi, không sao cả.”


“... Có một cách, nhưng chúng ta chưa từng thử bao giờ, chỉ sợ ngươi không chịu đựng được thôi.” Thường tiên sinh quan sát thần sắc của cô nương này, chậm rãi nói: “Lấy độc trị độc.”


Từ Thời Cẩm ngây người.


Kiều tiên sinh nói: “Thử thuốc bấy lâu nay, khiến chức năng cơ thể cô nương trở nên rối loạn, trở nên cực kỳ yếu ớt. Với tư chất của cô nương, rất khó để vượt qua được việc thử độc. Vì thế ta và Thường tiên sinh chưa từng thử cách này... Nhưng hiện tại, gần như chỉ còn lại một con đường này là có thể đi. Từ cô nương, cô nương muốn thử chứ?”


Sắc mặt của Từ Thời Cẩm tái nhợt, hiện lên ánh nắng lấp lóe dưới tán cây. Nàng ngồi trước cửa sổ, thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài có tiếng trẻ nhỏ nô đùa, khiến nàng nhớ lại tuổi thơ của mình. Nhớ lại lúc nàng còn nhỏ, không tránh khỏi lại nghĩ đến Thẩm Tiểu Dục. Thời gian chàng ở bên cạnh nàng, kỳ thực không dài bằng thời gian hai người chia xa, nhưng khi nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như nàng có thể nhìn thấy nụ cười biếng nhác của chàng ngay tức khắc.


Chàng nói: “Ta chờ nàng.”


Nàng nói: “Được, ta chờ chàng, ta sẽ chờ chàng đến lúc chết.”


Trong mắt Từ Thời Cẩm hiện lên ý cười nhạt nhòa.


Trong lúc hai vị tiên sinh còn đang chờ, nàng nói: “Dù chỉ có một cơ hội sống mong manh, tiểu nữ cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện từ bỏ. Tiểu nữ muốn thử độc, muốn sống tiếp.”


Hai vị đại phu nín thở nãy giờ mới chậm rãi thở phào.


Nhưng nét mặt của Thường tiên sinh hãy còn căng thẳng, “Cô nương phải nghĩ cho kỹ, cơ thể của cô nương bây giờ, không thể chịu đựng được giống như trước nữa đâu. Nếu cô nương trúng độc mà chết...”


“Nếu tiểu nữ có chết, thì đó cũng là số mệnh của tiểu nữ, không trách bất cứ ai.” Từ Thời Cẩm hơi dừng lại, nhẹ nhàng nói: “Thường tiên sinh, Kiều tiên sinh, tiểu nữ có thể nhờ hai người giúp một việc không?’


Nàng lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng hắt lên khuôn mặt trắng gần như trong suốt của nàng, bầu không khí đầy tịch mịch, nàng thấp giọng nói: “Nếu tiểu nữ chết, hai người có thể đưa tro cốt của tiểu nữ về Nghiệp Kinh, giao cho Thẩm công tử Thẩm gia không?”


“...” Thường tiên sinh buồn bực nói: “Cô nương vẫn nên nghĩ cách điều dưỡng thân thể, nghĩ cách làm sao để vượt qua lần thử độc đầu tiên đi. Dựa vào tình hình sức khỏe hiện tại của cô nương là hoàn toàn không chịu đựng được.”


Ai dà.


Kiều tiên sinh thở dài rồi đi khỏi đó.


Vì lẽ đó mà mấy ngày hôm, Từ Thời Cẩm cùng hai vị lão tiên sinh dừng chân ở một thôn nọ, hai người họ chữa bệnh cứu người, còn nàng nỗ lực điều dưỡng cơ thể, để đạt yêu cầu tư chất có thể vượt qua lần thử độc đầu tiên. Thôn làng này vừa vắng vẻ vừa an tĩnh, năm ngoái ba người họ đã sống ở đây một thời gian. Lúc đó, ngày nào nàng cũng nằm nhoài trước cửa sổ, vừa nhìn trời xanh mây trắng vừa viết thư cho Thẩm Dục ở phương xa.


Khi đó nàng đã viết rất nhiều thư cho chàng, hết bức này rồi đến bức khác.


Nàng viết mãi viết mãi cho đến khi tay nàng không thể cầm bút được nữa, viết đến khi sức khỏe của nàng ngày một xấu đi. Nàng phủ phục trước cửa sổ, nước mắt lã chã tuôn rơi, nhưng nàng không còn muốn viết thư nữa.


Sau đó họ rời khỏi thôn làng này, không ngờ lại có lúc quay về đây một lần nữa.


“Từ cô nương?” Trong lúc Từ Thời Cẩm đang nhàn nhã dạo quanh làng, một đại tẩu gọi cô lại.


Nàng ngạc nhiên quay lại nhìn.


Đối phương cười nói: “Ấy, không ngờ cô còn quay lại đây. Sau khi cô đi, chỗ chúng tôi nhận được rất nhiều thư. Vốn đang đau đầu không biết gửi cho cô như nào, thì đúng lúc...”


Thư của nàng?


Trái tim của Từ Thời Cẩm chợt nảy lên hai nhịp, theo đại tẩu vào trong viện tử, chờ người ta vào phòng tìm những lá thư đó cho nàng. Đại tẩu kia lấy ra một tập thư dày cộp từ trong hộp gỗ. Thư quá nhiều, một người yếu ớt như nàng hoàn toàn không thể cầm hết được. Từ Thời Cẩm ngượng ngùng cười, “Ta có thể đọc ở đây được không?”


“À, không thành vấn đề, cô nương đọc đi, dù gì chỗ thư này đều là của cô nương mà.” Đại tẩu rất dễ tính, còn cảm thán một câu: “Hồi cô nương còn dưỡng bệnh vào năm ngoái, sống ở trong nhà ta, đã dạy cho tiểu lang nhà ta rất nhiều chữ, người trong nhà ta đều cảm kích cô nương.”


Từ Thời Cẩm nói một tiếng cảm ơn rồi ngồi quỳ trên đất, chậm rãi xé phong thư. Người trong thôn, vật dụng trong nhà rất sơ sài và đơn giản, không có bàn sách nhỏ cho người ta đọc sách. Từ Thời Cẩm nương theo ánh sáng yếu ớt, ngồi quỳ trên đất, giữ nguyên tư thế ban đầu đọc thư. Trái lại vị đại tẩu kia có chút lúng túng, ngồi trong phòng cùng nàng một hồi. Nhưng thư quá nhiều, đại tẩu lại không có gì làm, đúng lúc có người láng giềng gọi tẩu ta, vị đại tẩu đó như được giải phóng, để một mình Từ Thời Cẩm ở trong phòng còn mình đi vào trong sân làm việc của mình.


Lúc này đã gần chạng vạng, ánh sáng nhập nhèm, cả một tá thư bày trước mặt nàng như ngọn núi nhỏ, Từ Thời Cẩm vẫn xem từng lá một.


Đều là thư mà Thẩm Dục viết cho nàng.


Lúc nàng còn sống ở nơi này, nàng đều gửi thư từ nơi này cho chàng. Sau khi nàng đi, chỗ ở không cố định cũng không viết thư thêm lần nào nữa. Nàng từng nghĩ đến chuyện Thẩm Tiểu Dục viết thư lại cho nàng, nhưng không trông chờ mình có thể đọc được. Hơn nữa trước khi nàng rời khỏi Nghiệp Kinh, nàng và Thẩm phu nhân đã đi đến quyết định hợp tác vui vẻ.


Thẩm phu nhân muốn để Thẩm Dục lãng quên Từ Thời Cẩm nhanh nhất có thể, sống cuộc sống của người bình thường. Từ Thời Cẩm vẫn thấy ổn thỏa, dù Thẩm Tiểu Dục làm thế nào, nàng đều chấp nhận được.


Nếu chàng đến tìm nàng, nàng rất vui; nếu chàng lựa chọn con đường khác, nàng cũng vẫn vui lòng.


Không có gì đáng để đấu tranh, lấn cấn cả.


Nhưng cả buổi chiều xé mở những lá thư này, đôi mắt của Từ Thời Cẩm dần dần ẩm ướt.


Nàng kể cho chàng về phong cách, về phong tục, về thời tiết.


Chàng lại kể chi tiết tình hình của mình cho nàng, hỏi tình hình sức khỏe của nàng, hỏi nàng đang ở nơi đâu.


Nàng nói đến những mẩu chuyện thú vị trong dân gian, nói đến hai vị tiên sinh hòa nhã dễ gần, nói mình có đầy ắp hi vọng với cuộc sống.


Chàng kiên nhẫn hỏi nàng đó là hai vị tiên sinh nào, đồng thời giúp nàng nghe ngóng tình hình ở Nghiệp Kinh, nói cho nàng trong thiên hạ có những vị thần y nào, có lẽ có thể giúp được nàng.


Nàng nói...


Chàng nói...


Từ Thời Cẩm đọc đến bức thư cuối cùng, sờ tay vào thấy mỏng hơn những phong thư trước đó. Nàng bóc ra xem, chỉ vỏn vẹn mấy chữ, nét chữ rối rắm nhưng đúng là nét chữ của Thẩm Tiểu Dục. Chỉ mấy chữ ngắn ngủi lại bị chàng viết như gió cuốn mưa bay...


Ta đi tìm nàng.


Từ Thời Cẩm ngồi trên mặt đất, nhìn mấy con chữ này, trái tim run rẩy.


Nàng cảm thấy mờ mịt mà buồn bã, nghẹn lời nhưng lại mấp máy môi, nàng đọc đi đọc lại những con chữ này, dòng lệ nóng trào dâng trong mắt.


Đột nhiên, ngoài cửa vọng vào một giọng thanh niên, khiến cơ thể của nàng lập tức hóa đá... “Đại tẩu, xin hỏi, vào năm ngoái nơi này có cô nương nào họ Từ sống ở đây không? Nàng ấy cao khoảng chừng này, giọng nói nhỏ nhẹ, chưa từng nổi giận với người khác bao giờ, lúc nào cũng tươi cười...”


“Từ cô nương sao? Ấy, thế mà có người đến tìm cô nương ấy ư? Vị công tử này đến thật đúng lúc, bây giờ Từ cô nương đang ở ngay trong nhà tôi kia...”


Từ Thời Cẩm lập tức nhảy phắt lên, chạy đến cửa. Nàng tựa vào cửa, nín thở, đầu óc rối như tơ vò. Nàng vẫn còn chưa thông suốt mọi chuyện, đã bắt đầu cảm thấy căng thẳng. Nghe nam nhân kia nói cảm ơn, tiếng bước chân đi về hướng này, từng bước từng bước, càng lúc càng đến gần...


Qua khe cửa, nàng nhìn thấy bóng dáng người kia. Ngón tay bấu vào ván cửa của Từ Thời Cẩm bắt đầu run rẩy, nàng cắn môi, dán chặt vào cửa, không dám nhúc nhích. Luồng sáng lọt qua khe cửa bị người bên ngoài che khuất. Từ Thời Cẩm từ từ ngồi xuống đất, tựa đầu lên cửa, không nói một lời nào.


“Tiểu Cẩm?” Cách một ván cửa, nàng nghe thấy giọng của nam nhân nọ.


Đó là giọng nói mà nàng chưa bao giờ quên, giọng nói chỉ thuộc về riêng Thẩm Dục.


Chàng đến tìm nàng rồi.


Năm ấy chàng đã từng nói như vậy, trong thư chàng cũng viết như vậy.


Nghe thấy giọng nói của chàng, nước mắt của Từ Thời Cẩm đã khó lòng mà khống chế. Nàng bịt chặt miệng mình, không để người bên ngoài nghe thấy những tiếng nức nở dồn dập của nàng.


Bên ngoài, Thẩm Dục cũng trầm mặc, chàng vươn tay mở cửa ra. Vừa mở một cái, chàng biết ngay cửa đã bị chặn lại từ bên trong. Chàng đứng ngoài cửa một lúc lâu, từ từ ngồi xuống, tựa vào ván cửa.


Chàng nói: “Từ Thời Cẩm, ta biết nàng đang ở bên trong.”


“Ta biết nàng không còn gì để nói, nàng không muốn nói chuyện với ta, vậy thì nàng không cần nói nữa, nghe ta nói nhé.”


“Xin lỗi nàng, ta chưa bao giờ thông minh như nàng, nàng chỉ giở chút tâm cơ ra là đã lừa được ta rồi. Ta cứ ngỡ nàng mãi luôn viết thư cho ta, vì thế dù nàng không trả lời thư của ta, ta cũng chỉ cho là tâm trạng của nàng không tốt, cũng không trách nàng. Dạo gần đây ta mới biết, hóa ra nàng không trả lời thư là vì những bức thư kia vốn không phải những bức thư nàng viết vào hiện tại. Nàng đã sớm viết xong chỗ thư đó, từng bức từng bức, thông qua nương của ta rồi mới đến lượt ta đọc. Những mẩu chuyện vụn vặt, những món đồ vô nghĩa, nàng đã dỗ dành ta được ba năm.”


“Có phải nếu ta không bao giờ phát hiện ra thì nàng sẽ tiếp tục lừa ta mãi mãi không? Cho đến một ngày nàng không thể lừa được nữa? Thực ra đây cũng là một trong những kết quả mà nàng đã lường trước được đúng không. Những lá thư được gửi qua gửi lại thường xuyên, ngữ điệu dần trở nên lạnh nhạt, nỗi dằn vặt bởi những chuyện vụn vặt và áp lực từ gia tộc, cùng nhau ập đến, có lẽ ta sẽ không còn để ý nàng như trước nữa. Ta không để tâm đến nàng, là có thể đúng như những gì nương của ta đã kỳ vọng, thành thân sinh con đẻ cái, trải qua cuộc sống của người bình thường. Còn nàng sẽ chết ở một nơi mà ta không hay biết, ta không biết gì cả hoặc không nhớ gì nữa.”


“Nhưng Từ Thời Cẩm à, làm sao ta có thể quên được nàng đây? Chúng ta cùng nhau lớn lên, ta thích nàng, thích một mạch bao nhiêu năm như vậy. Ta muốn quên nàng thì cũng đồng nghĩa với việc hoàn toàn xóa bỏ thời niên thiếu của ta. Mọi ký ức thời niên thiếu của ta đều liên quan đến nàng. Yêu, hận, oán, toàn là cảm xúc mà nàng mang đến cho ta, sao ta có thể quên được nàng đây?”


“Tất nhiên là ta cũng đã từng nghĩ các kiểu cuộc sống của hai ta. Năm ấy, ta cũng vẫn luôn làm như thế, nhưng kết quả nàng thấy đấy... ta sống chẳng tốt chút nào, sao ta có thể không quan tâm đến nàng? Nếu ta không quan tâm đến nàng nữa, nàng sẽ làm thế nào đây?”


“Nàng vẫn luôn sắp đặt cuộc sống của ta, như thể ta là một món đồ mà nàng điều khiển vậy. Trên thực tế thì cũng gần giống như vậy... nhưng vì sao ta lại chịu sự khống chế của nàng nhỉ? Nếu ta hận nàng đơn giản như thế, thì đã chẳng phiền phức như bây giờ rồi.”


“Mà nàng lại muốn vạch rõ giới hạn với ta...” Ngoài cửa vọng vào tiếng cười trầm thấp.


Nụ cười của chàng tựa như trời sẩm tối, đàn quạ chia đàn bay đi.


“Kỳ thực dù thế nào... Từ Thời Cẩm, ta đối với nàng, trước nay đều là níu kéo, tuyệt đối không cưỡng cầu. Nàng đừng cho là ta không chịu được uất ức, ta đã chịu đựng bao nhiêu năm nay. Ta có thể tiếp tục làm như trước đó... chỉ mong nàng vẫn luôn ở đây.”


“Nếu nàng không muốn gặp ta, như thế này cũng được. Chỉ cần đừng giấu ta chuyện của nàng. Ta chỉ muốn biết mà thôi, ta sẽ không can dự vào chuyện của nàng, không bao giờ.”


Chàng nói mãi, khiến cô nương ngồi bên trong lắng nghe đến bật khóc khe khẽ.


Tiếng khóc khẽ khàng yếu ớt, khiến con tim chàng nhói đau, tựa như cảm giác khó chịu có thể lan truyền vậy.


Thẩm Dục lau mặt, đứng dậy, bước xuống bậc thang. Tiếng nức nở sau cửa, chàng vẫn nghe thấy rất rõ. Có điều, cũng chỉ có thế mà thôi... chàng chỉ quan tâm đến sống chết của Từ Thời Cẩm. Nàng có bằng lòng ở bên chàng không, có phải nàng đã hối hận không... Từ Thời Cẩm vẫn luôn lầm tưởng, chàng không bận tâm nhiều như nàng tưởng.


Chàng yêu nàng, quan tâm nàng, chưa từng chỉ vì mục đích lấy nàng thôi đâu.


Chàng không có đòi hỏi gì với nàng.


Cánh cửa kêu “cạch” một tiếng, bất chợt được mở ra. Thẩm Dục nghe thấy giọng nói mang theo tiếng nghẹn ngào của cô nương ở phía sau: “Thẩm Tiểu Dục, chàng đừng đi!”


Chàng dừng bước.


Một cơ thể thoảng hơi lạnh dán vào lưng chàng, Từ cô nương ôm chàng từ phía sau, ôm thật chặt. Nàng khóc nấc lên, nước mắt thấm ướt y phục của chàng. Nàng nói: “Thẩm Tiểu Dục, chàng đừng đi.”


Thời gian như ngừng trôi, rồi vào khoảnh khắc đó, dòng thời gian đã đảo ngược, dường như mọi thứ đã quay trở lại điểm bắt đầu.


Năm ấy, chàng đi phía sau nàng, nàng vứt bỏ chàng, nàng không cần chàng, nàng chết trong lòng chàng... chàng nói với nàng hết lần này đến lần khác rằng: “Từ Thời Cẩm, nàng đừng đi.”


Cô nương ôm chặt chàng đang run rẩy, giọt lệ nóng bỏng của nàng khiến trái tim chàng như tan ra trong nước.


Màn đêm đã buông, gió cũng nổi lên, viện tử lạnh buốt.


Thẩm Dục nhìn về phía trước, chậm rãi nói: “Ta đừng đi ư?”


Nụ cười của chàng có phần cô quạnh, bi thương.


Chàng nói: “Ta đã nói rất nhiều năm rồi, bây giờ ta không muốn nói nữa. Tiểu Cẩm, ta muốn nghe nàng nói.”


“Được, ta nói... ta nói.” Cô nương đang ôm chàng, tựa vào lưng chàng, đang gật đầu lia lịa.


Dùng hết sức lực toàn thân, nàng cất tiếng nghẹn ngào, “Thẩm Tiểu Dục, chàng có thể ở lại bầu bạn cùng ta không?”


... Thẩm Tiểu Dục, chàng có thể ở lại bầu bạn cùng ta không?


Giải độc rất khó, sức khỏe của ta ngày một xấu đi. Ta rất buồn nhưng chỉ có thể chịu khổ sở một mình. Khi thì cảm thấy không còn hi vọng, khi lại cảm thấy mình thật hồ đồ. Ta nhớ chàng nhưng không thể gặp chàng. Ta rất khó chịu, không ai có thể hiểu.


Thường tiên sinh nói, họ sắp bắt đầu giải độc cho ta, lấy độc trị độc. Họ cảnh báo ta rằng, lần này rất khó khăn, có khả năng ta sẽ chết trong quá trình ấy. Ta không sợ chết, cuộc đời của ta vốn phải kết thúc từ lâu rồi. Chẳng qua nghĩ đến chuyện không thể gặp chàng, thất hứa với chàng, ta vẫn thấy đau lòng.


Dường như bản thân ta không cần bất cứ ai nhưng ta biết, ta cần chàng. Nếu như ta chết đi, trước khi chết có người bầu bạn bên ta là chàng, ta sẽ rất vui sướng. Dù ta ta đã tìm cho mình hàng ngàn hàng vạn lí do khiến chàng phải ra đi, ta vẫn thích có chàng bầu bạn cùng ta nhất.


Quãng đời còn lại của ta, ta kỳ vọng vào chàng nhất.


Ta vẫn luôn ngóng đợi chàng.


“Được.” Thẩm Dục cầm lấy cánh tay đang ôm chàng của Từ Thời Cẩm, đột ngột xoay người lại.


Sau đó chàng ôm cô nương gầy yếu xanh xao vào lòng. Chàng giữ cằm nàng, buộc nàng ngẩng đầu lên rồi cúi xuống hôn lên môi nàng. Nụ hôn vừa thô bạo vừa mãnh liệt, mang theo mùi máu tanh, trằn trọc mút mát. Cô nương trong lòng chàng khẽ thở dồn dập, mặc chàng làm càn.


Đôi mắt đen láy của chàng nhìn nàng chăm chú, nước mắt trên má nàng dính vào má chàng.


Thẩm Dục bế bổng Từ Thời Cẩm lên, nàng vội ôm lấy cô chàng.


Má kề má, môi kề môi.


Từ Thời Cẩm nhắm mắt lại, cả cơ thể nép sát vào người Thẩm Dục.


Nàng vì chàng mà chọn lựa biết bao con đường, nhưng thực tế thì chỉ có một con đường là nàng thật sự yêu thích. Nàng chờ đợi chàng, vẫn mãi chờ chàng. Nếu chàng có thể đến, nàng thật sự... vui sướng chưa từng có.


“Còn muốn đuổi ta đi nữa không?” Hôn đủ rồi, chàng vẫn quanh quẩn bên môi nàng, khẽ hỏi.


Từ Thời Cẩm khẽ nói: “Ta không đuổi chàng đi...” Đột nhiên nàng bị chàng cắn một cái đau điếng, nàng lườm chàng, chàng giương mắt trừng lại nàng, nàng lại nén giận, “Chỉ là ta cho chàng cơ hội lựa chọn thôi.”


Thẩm Dục thật sự hận cái cơ hội lựa chọn của nàng. Cô nương tâm cơ thâm sâu này, cô nương thích lừa gạt chàng này, chàng, chàng... thế mà chàng lại thích nàng.


Tình yêu thật sự vô lý.


Thẩm Dục nói: “Nếu thật sự có thể lựa chọn, ai thích nàng cơ chứ?”


Bị Thẩm Dục chê bôi, Từ Thời Cẩm bật cười mà không nói gì.


Nàng duỗi tay kéo tay chàng, mời mọc chàng: “Chàng đến đây khi nào? Có mệt không? Đói rồi chứ? Ta dẫn chàng đi nghỉ nhé...”


Thẩm Dục buông nàng ra, lùi về sau hai bước, nhìn nàng như đang dò xét, nói chậm rì rì: “Trước đó ta muốn biết, nàng có còn định vứt bỏ ta, hoặc lại cho ta thêm một “cơ hội lựa chọn” nữa không? Chúng ta phải nói trước nhé, ta không chơi trò chơi với nàng nữa.”


“...” Từ Thời Cẩm tươi cười, lắc đầu, “Không có nữa rồi, thật đấy.”


“Vậy bây giờ chúng ta đi thành thân.” Thẩm Dục nói.


“...” Từ Thời Cẩm ngây ngẩn nhìn chàng, bị chàng dọa sợ. Trong ánh mắt nóng bỏng của đối phương, nàng dè dặt nói: “Ta cảm thấy, thời gian vẫn còn quá sớm. Chúng ta phải... phải ở cùng nhau mấy ngày nữa.”


Thẩm Dục im lặng nhìn nàng.


Chàng và Tiểu Cẩm, còn cần phải sống thử với nhau mấy ngày xem thế nào ư? Hai người đã sớm ở bên nhau bao nhiêu năm như vậy, vẫn luôn hòa hợp. Không có khả năng họ vừa bắt đầu yêu thương nhau thì đã trở nên bất hòa.


Có điều, quả thực Thẩm Dục cũng biết mình nghĩ đến chuyện này quá sớm, Tiểu Cẩm sẽ bị chàng dọa hết hồn... Nhưng chỉ cần nàng dám cùng chàng bàn về chủ đề này, chỉ cần có thể chứng minh nàng không phải đang đồng cảm với chàng, những chuyện khác, Thẩm Dục đều có thể chờ được.


“Nàng bằng lòng gả cho ta chứ?” Thẩm Dục hỏi.


“... Bằng lòng.” Từ Thời Cẩm khẽ nói, sau đó nàng được người mình yêu kéo vào lòng, trao nhau nụ hôn. Cử chỉ thân mật của chàng khiến Từ Thời Cẩm đỏ mặt vì không kịp thích ứng, ánh mắt hơi lơ đãng, nhìn có phần thiếu tự tin.


Thẩm Dục bật cười khe khẽ,


Thấy chàng cười, Từ Thời Cẩm chớp chớp mắt, cũng nở nụ cười nhẹ nhàng với chàng.


Họ nắm tay nhau, nói nói cười cười đi ăn cơm.


Thường tiên sinh và Kiều tiên sinh không ngờ được, chỉ trong một buổi chiều Từ Thời Cẩm quay về, còn dẫn theo một công tử trẻ tuổi anh tuấn về cùng. Vị công tử có khí chất tao nhã, tươi cười kề tai áp má thì thầm với Từ cô nương. Từ cô nương chỉ cúi đầu cười, không cự lại động tác thân mật của đối phương.


Thường tiên sinh sững sờ: Hết nhìn người này lại nhìn sang ngươi kia.


Kiều tiên sinh kêu “A” một tiếng: Ông nhớ ra rồi, trước đây chẳng phải vị công tử này giữ thi thể của Từ cô nương, đợi Từ cô nương tỉnh lại hay sao. Vì công tử này hình như mang họ, họ Thẩm! Bây giờ nhìn lại, hai người thân mật gần gũi, cuối cùng đã tu thành chính quả rồi sao?


“Thường tiên sinh, Kiều tiên sinh.” Từ Thời Cẩm cất giọng dịu dàng, giới thiệu Thẩm Dục với họ: “Chàng ấy tên là Thẩm Dục, là, là...”


“Tại hạ là vị hôn phu của Tiểu Cẩm.” Thẩm Dục tự lên tiếng giới thiệu bản thân, nở nụ cười thân tình với hai vị đại phu. Ánh mắt lướt nhanh qua người Kiều tiên sinh, chàng đã quên mất người này là ai.


Vị, vị, vị hôn phu?!


Cơm trong miệng Thường tiên sinh bị phun ra ngoài, trợn mắt nhìn về phía hai người bọn họ. Thấy cô nương bị nam nhân khoác vai chỉ ngây người giây lát, ánh mắt hơi lẩn tránh, vừa nhanh vừa dứt khoát, Từ cô nương ngậm cười nhìn vị công tử trẻ tuổi kia, nét mặt có phần bất đắc dĩ, có phần bao dung nhưng không hề có ý kháng cự lại.


Trước giờ Thường tiên sinh ăn nói không dễ nghe chút nào: “Lão phu không nghe nhầm đấy chứ? Cô nương là người sắp chết đến nơi rồi, còn kéo theo một người làm đệm lưng...”


“Khụ khụ!” Kiều tiên sinh lập tức cắt ngang những lời khó nghe của Thường tiên sinh.


Thẩm Dục nhướng mày, ôm chặt Từ Thời Cẩm hơn. Chàng nghiêng đầu nhìn Từ Thời Cẩm, nở nụ cười khá vô lại, “Tiểu Cẩm, nào, gọi một tiếng phu quân cho họ nghe, xem có phải họ bị điếc không...”


“Thẩm Tiểu Dục, đừng đùa nữa.” Từ Thời Cẩm nhìn chàng một cái, ra hiệu chàng đừng trêu chọc hai lão tiên sinh này.


Thẩm Dục chớp mắt ra vẻ vô tội: Ta đùa chỗ nào chứ? Rõ ràng ta nói lời thật lòng mà? Ta chỉ muốn nghe nàng gọi ta là “phu quân” mà...


Thấy hai người liếc mắt đưa tình như chốn không người, cuối cùng Thường tiên sinh cũng xác nhận, hai người này thật lòng với nhau.


Ông thực sự không dám tin: Mặc dù mới quen biết Từ Thời Cẩm ba năm, nhưng ba năm này đã đủ để hiểu một người. Từ Thời Cẩm là một người sống một cách tỉnh táo, lạnh lùng, nàng ta không muốn nợ ân tình của bất cứ ai. Nếu thiếu, nàng ta sẽ tìm cách báo đáp. Trước giờ nàng ta không liên lụy đến người nào khác, chuyện gì cũng ưa tranh đoạt ở những phương diện an toàn nhất.


Vì thế trong tình huống như bây giờ, nàng ta có thể chấp nhận một “vị hôn phu”, có thế thấy nàng ta điên cuồng đến nhường nào.


Nhưng dù có không dám tin đi chăng nữa, Thẩm Dục vẫn ở lại, bầu bạn cùng Từ Thời Cẩm.


Thường tiên sinh âm thầm hỏi Từ Thời Cẩm thân phận của Thẩm Dục, Từ Thời Cẩm nói rõ ra, ông càng bội phục nàng hơn: Một vị quý công tử có xuất thân như thế mà Từ Thời Cẩm vẫn có thể lừa gạt được, đúng là có bản lĩnh.


Thẩm Dục cùng Từ Thời Cẩm tĩnh dưỡng cơ thể, đồng thời gửi thư về Nghiệp Kinh, nói ngọn ngành tình hình ở bên này của mình, cuối cùng còn nói chàng sẽ không quay về nữa, chàng phải ở bên Từ Thời Cẩm.


Từ Thời Cẩm ngồi bên cạnh chàng, nhìn chàng viết thư. Mấy ngày hôm nay, Thẩm Dục đã kể lại tình hình của mình trong mấy năm nay cho Từ Thời Cẩm. Sau khi Thái tử rớt đài, hoàng đế không lập Thái tử ngay, mấy vị hoàng tử còn lại lại rơi vào tầm ngắm của mọi người. Dường như bệ hạ có vẻ chán nản, để mặc cho họ đấu đá, chẳng mấy khi quản nữa. Sau khi Thẩm Dục lấy công chuộc tội, lại được vào triều trở lại. Trước đây chàng làm Chỉ huy sứ Cấm Vệ Quân, xuất phát điểm đã rất cao. Sau khi được vào triều trở lại, chàng trực tiếp đến bộ Lại* rèn luyện, quản lý công việc thuyên chuyển quan lại trong thiên hạ. Mấy năm nay, chàng đã làm việc rất hiệu quả.


*Thời phong kiến, bộ Lại hoặc Lại bộ là bộ giữ việc quan tước, phong tước, ân ban thuyên chuyển, lựa chọn, xét công, bãi truất và thăng thưởng (Google)


Từ Thời Cẩm nhìn chàng gấp thư, nói: “Chức vụ ở bộ Lại tốt như thế, chàng mà từ bỏ thì thật đáng tiếc, cha nương chàng lại phải trách ta rồi...”


“Hết cách rồi.” Thẩm Dục nói, quay sang nhìn nàng, “Sợ cha nương ta trách nàng?”


Từ Thời Cẩm mỉm cười, “Lừa chàng đi mất, họ đã oán trách ta đến mức độ lớn nhất rồi. Còn oán trách nữa, cũng chẳng biết oán giận vào chỗ nào nữa, thế nên là không sao cả.” Nàng vỗ đầu Thẩm Dục như an ủi, “Đừng lo lắng nữa, ta sẽ không bỏ chàng đâu.”


Hai người trải qua những ngày tháng nhàn tản ở trong thôn, hoặc là ra ngoài thôn giúp lão nhân mua chút đồ, hoặc ngồi hàn huyên dưới gốc liễu to nhất trong thôn, hoặc ra con sông nhỏ câu cá. Hai người cùng đi cùng về, nói nói cười cười, trong vòng mấy ngày người trong thôn đều biết thân phận của hai vị tình nhân này. Mọi người đều không biết tình trạng sức khỏe cua Từ cô nương, trong mắt họ, họ chỉ cảm thấy hai người thực sự xứng đôi.


Có điều vì Từ Thời Cẩm trúng độc nhiều năm, sức khỏe suy giảm rất nhiều, lại suốt ngày dãi gió dầm sương, tất nhiên dung mạo không được rạng rỡ như trước đây.


Trước đây nàng không hề bận tâm những chuyện này, có xinh đẹp hay không, chỉ có mình nàng nhìn, để ý cũng chẳng hay ho gì.


Nhưng khi Thẩm Dục ở đây, nói cho cùng nàng cũng là cô nương, cũng khá để tâm đến dung mạo.


Kỳ thực đối với nàng, nếu không trúng độc, có lẽ nàng sẽ mãi để ý đến dung mạo của mình. Vì dù gì bạn tốt thuở xưa của nàng là Lưu Linh là đệ nhất mỹ nhân mà. Trước đây khi đứng cùng Lưu Linh, vẻ ngoài của Từ Thời Cẩm không theo kịp nàng ấy, nhưng nhỉnh hơn về khí chất. Đến giờ... chỉ sợ là nàng mãi mãi không thể sánh bằng Lưu Linh nữa rồi.


Ngồi dưới gốc cây, tựa vào vai Thẩm Dục, nhìn chàng cụp mắt câu cá. Từ Thời Cẩm vươn người ra, nhìn khuôn mặt của mình trên mặt nước, than thở: “Thẩm Tiểu Dục, chàng có cảm thấy ta xấu đi không?”


Dưới ánh mặt trời, Thẩm Dục tựa vào gốc cây, sắp ngủ đến nơi. Nghe Từ Thời Cẩm hỏi, chàng mới tỉnh táo lại. Ngáp một cái rồi cười nói: “Nào có, nàng rất xinh đẹp.”


Từ Thời Cẩm quay sang nhìn chàng, nghi ngờ ánh mắt của chàng.


Thẩm Dục đặt tay lên vai nàng, nhìn sâu vào trong mắt nàng, nói những lời thâm tình: “Chắc chắn là do trong lòng nàng có ta, nếu không sao nàng lại xinh đẹp như vậy nhỉ?”


“...” Từ Thời Cẩm bị chọc cười, “Chàng có thể đừng nói những lời như thế này không? Đừng dùng mấy lời đường mật chàng dùng để theo đuổi cô nương khác với ta, nghe giả dối quá.”


Thẩm Dục lừ mắt nhìn nàng một cái, ném cần câu cá vào trong nước, chán nản đứng dậy, “Câu nửa ngày mà chẳng câu được nổi một con cá, chán quá, không câu nữa!”


Từ Thời Cẩm vẫn ngồi tại chỗ, chống cằm nhìn Thẩm Dục đột ngột đứng dậy, nàng cười tít mắt thưởng thức trò hờn dỗi của Thẩm Tiểu Dục, để mặc chàng thích làm gì thì làm.


Chẳng mấy chốc, chàng lại có hứng thú với chuyện khác.


Chàng quỳ bên bờ sông, gọi nàng qua, “Tiểu Cẩm, mau đến nhìn này, cặp uyên ương hoang dã kia đang yêu đương vụng trộm!”


À, đây chính là Thẩm Tiểu Dục.


Nàng thật lòng thích một người như chàng.


Chàng té nước, lặng lẽ dùng nội lực, té ướt đôi chim uyên ương ở đằng xa, miệng nở nụ cười ranh mãnh, đôi mắt sáng lấp lánh.


Chàng cảm thán: “Nơi này tốt thật! Hoàn cảnh tốt, người trong thôn cũng tốt, đến chim uyên ương hoang dã cũng tốt nốt. Trên thế gian này, còn có điều gì tốt hơn không nhỉ?”


Từ Thời Cẩm bật cười nhìn chàng, dịu dàng nói: “Có chứ, chính là chàng đó.”


Chàng tốt hơn bất kỳ thứ gì trên thế gian này.


Ánh nắng lấp lóe xuyên qua tán lá hắt xuống dưới, để lại trên mặt đất từng vệt nắng loang lổ. Trong buổi chiều xuân, dưới một gốc cây thanh tịnh, đôi tình nhân trẻ tuổi nói cười bên bờ sông.


Rất nhiều năm sau họ hồi tưởng lại, cũng cảm thấy tươi đẹp không gì sánh bằng.