Cẩm Y Đương Quốc

Cẩm Y Đương Quốc - Chương 416




Ngự mã giám phái người đến binh bộ hỏi chuyện quân Hổ Uy, từ sau khi Quách Bình Quảng từ Thiên Tân thị sát trở về, chuyện này luôn bị trì hoãn.



Quan trường có 1 bí quyết, đó là “trì hoãn”, những kết luận đều có lợi cho Vương Thông, nhưng cho Vương Thông vào biên chế ngự mã giám thì không thể được, mọi người đều làm như không có chuyện này, không nghe không hỏi, bên Vương Thông cho người đến hỏi mấy lần, nhưng đều bị lờ đi.



Dù gì Thiên Tân vệ là quân binh địa phương, không có cách nào thúc giục bộ binh, chỉ có thể trì hoãn thêm.



Lâm Thư Lục làm mặt lạnh, nhưng đề đốc thái giám Sở Triệu Nhân và Vương Thông có mâu thuẫn lớn như vậy mà còn cho Vương Thông cơ hội tốt như vậy, hay đầu óc hắn có vấn đề rồi.



Nhưng biên chế ngự mã giám binh bộ không chen vào được, chủ đành nhăn mũi nói sự thật, tin tức cứ thế truyền đi.



“Ban đầu cũng vì lời nói đùa của Vạn tuế gia, Vương thiên hộ liền cho Hổ Uy luyện tập ở Thiên Tân vệ, cho dù không đúng với quy định, nhưng dù gì cũng là vì vạn tuế gia, vì lực lượng đại Minh, không có vào biên chế, chỉ để treo ở Thiên Tân vệ, khiến mọi người ai cũng chú ý, nói triều đình hành sự bất công, nô tỳ và Sở công côn và bàn rồi, lại hỏi bên trưởng ấn, mọi người đều cảm thấy nên cho vào biên chế thì hơn, nên mời thái hậu làm chủ”



Lý thái hậu ngồi trên ghế, Lâm Thư Lục và Sở Triệu Nhân cung kính quỳ trước mặt, thái hậu nhìn Trương Thành đứng bên cạnh, hắn chỉ chắp tay cúi đầu, tháy độ này cho biết hắn đã biết hết.





Từng lời nói hành động trong cung không thể nhìn biểu hiện bề ngoài, thái hậu đương nhiên hiểu điều này, bà trầm ngâm rồi nói: “Tâm tư hai khanh ai da cũng rõ, Vương Thông vất vả làm ăn ở Thiên Tân vệ, lại còn mang tội danh, Sở Triệu Nhân, khanh cũng gặp phải chuyện không nhỏ, nhưng vẫn muốn kéo binh mã người ta lại, khanh từng này tuổi rồi, vẫn còn so đo với người trẻ sao?”



Đề đốc thái giám Sở công công nghe xong vội dập đầu nói: “Thái hậu nương nương, nô tỳ không dám, quân doanh của hạ thần năm nào cũng dùng bạc Thiên Tân, chỉ là cảm thấy Vương Thông tốt, mới nghĩ đến ý này, hơn nữa chuyện Vương Thông ở Thiên Tân cũng phức tạp, cũng cần binh mã canh giữ, đến lúc cần vạn tuế gia hạ chỉ để Hổ Uy quân trấn giữ Thiên Tân vệ”




Chuyện ngự mã giám lúc nào cần thái hậu làm chủ, nhưng hành động lại cần Vạn Lịch hạ chỉ mới được, đây cũng là quy định trong cung, một khi hạ chỉ thì mọi thứ được an bài.



Thái hậu nghe gật đầu, gương mặt tươi cười nói: “Xuất phát từ công lợi, làm như vậy mới đúng”



Chuyện Hổ Uy vào ngự mã giám đã được an bài, buổi chiều Vạn Lịch tan triều liền nghe được tin truyền ra từ cung Từ Ninh: “Trẫm không tin hắn có lòng tốt như vậy, chẳng nhẽ điều Hổ Uy đi, sau đó nuốt…”



Trương Thành nghe theo nhiều chiều hơn, Vạn Lịch hoài nghi thì khuyên giải: “Vạn tuế gia, nô tài thấy, binh mã của Vương Thông vô danh vô phận ở Thiên Tân, nhỡ gặp phải chuyện gì. Luận đến quy định thì chỉ có thiệt, nay có cơ hội tốt như vậy, tuy không biết Sở công công có ý gì, nhưng về sau hắn có mưu đồ gì thì còn có cái mà nói”




“Ngươi nói cũng có lý, trẫm hạ chỉ chuẩn rồi, nhưng trên cần thêm một dòng, quân doanh Hổ Uy là của Vương Thông, mà nhất định phải đóng tại Thiên Tân vệ”



Hoàng đế Vạn Lịch bổ sung một câu, Trương thành nói: “Lời vạn tuế gia, nô tài nhất định sẽ ghi nhớ làm”



Đầu tháng 11, tin tức quân Hổ Uy trở thành quân của ngự mã giám, đóng ở Thiên Tân bắt đầu lan truyền ra ngoài, người biết nội tình thì chắc chắn chuyện này sắp thành sự thật.



Mọi người tỏ ra thờ ở với chuyện này, vì trước kia đã có tinh Hổi Uy treo tên ở ngự mã giám, nhưng lo là lo quyền hạn quá lớn, làm không tốt sẽ ảnh hưởng đến cân bằng trong ngoài, nhưng chuyện này không nói ra được, chuyện trong cung không phải lợi ích sát thân cới ngoại thần, biết ít nói ít càng tốt.




Đại học sĩ nội các, thượng thư bộ binh Trương Tứ Vi nghe nói ở nhà tức giận, hơn nữa lại còn thương nghị với thanh khách Mạc Liêu, nhưng Trương Cư Chính không có ý kiến gì, thậm chí trên triều còn không muốn nhắc đến, vì vậy mọi người không có cơ hội thấy Trương Tứ Vi công khai phản đối.



************




Nhưng đến Thiên Tân vệ thì đây là chuyện động trời.



Từ quan tướng đến binh tốt, từ quân doanh đến hậu cần, tất cả đều chuẩn bị sẵn sàng, nhưng cũng có không ít người lo lắng.



*************



Nhưng điều hiện giờ Vương Thông quan tâm là mấy người Bồ Đào Nha đến Áo Môn có thể làm những gì, mấy chục thợ rèn đến lần thứ 2 đều bận luôn chân luôn tay.



Đã chế tác xong thì phải thứ, Vương Thông cũng hiểu đạo lý này, nên chi ra thêm một số bạc không nhỏ.



Nhưng trong doanh vẫn còn vài trăm người nhà rỗi, cuối cùng có người không chịu nổi, thuyền trưởng của thương thuyền võ trang đó yêu cầu được gặp Vương Thông!