Oa khấu gây họa ở đông nam, thông Oa cũng là đại tội của Đại Minh, nếu bị bắt chắc chắn sẽ chết không phải nghi ngờ, người bị liên lụy cũng xử tội chết.
Sau khi Lý tham tướng nghe thấy tội danh này, bất kể là như thế nào cũng không dây dưa ở đây nữa, dứt khoát dẫn binh rút lui, mặc dù lúc đi cũng thảm hại vô cùng. Rất nhiều binh tốt căn bản không phải là chạy về phía binh doanh, trông giống như là một nhánh quân đội bị đánh cho chạy tán loạn vậy.
Mệnh lệnh của Vương Thông là khống chế chứ không phải hạ lệnh bắt người, mấy chục binh tốt cẩm y vệ vây quay tiểu viện tử của Lỗ công công, không cho phép nhân viên ra vào.
Viện tử đó không lớn, mở cửa viện cũng có thể nhìn thấy Lỗ công công và mấy thủ hạ đang ở bên trong, trông bộ dạng như ruồi nhặng không đầu vậy.
Binh tốt ở bên ngoài cũng nhìn thấy người ở bên trong dùng thứ gì đó để lót rồi ra sức bò lên nóc nhà, chỉ cần không phải là chạy ra ngoài thì cũng lười chẳng buồn để ý xem họ làm gì.
"Lỗ công công, binh mã của Lý tham tướng đã đi rồi, làm sao bây giờ?"
Người ở trên nóc nhà chán nản hét lên. Chủ sự Lỗ công công của xưởng hỏa khí ở bên dưới mặt vốn đen xi mà cơ hồ lại biến thành một tên mặt trắng, ngây ngốc ngồi trên ghế.
Mấy đầu mục công tượng ở trong nhà và quản sự đều kinh hoàng thất thố nhìn Lỗ công công, nghe thấy tiếng hét ở bên trên, mồm năm miệng mười nói với Lỗ công công: "Công công, vô duyên vô cớ, sao những tên phiên tử này lại tới bắt người?"
Lỗ công công ngồi ngây ra đó một hồi lâu rồi hữu khí vô lực nói: "Cớ để mắt chúng ta thì nhiều lắm, lén bán vũ khí cho người bên ngoài, tham ô tiền tài vật liệu, những việc này đều là tội cả!"
Lúc nói tới đây, gan của Lỗ công công này như to ra, đột nhiên ngồi từ trên ghế ngồi bật dậy, sải bước ra ngoài, mấy người ở phía sau vội vàng đi theo.
Vừa đi tới cửa viện, các binh tốt cẩm y vệ đứng gác ở đồ lập tức ngăn lại. Lỗ công công hít sâu một hơi, the thé nói: "Bọn phiên tử các ngươi dựa vào gì mà tới bắt ta. Những gì chúng ta làm đều là Ngự dụng giám trong cung sai bảo, là làm công cho hoàng thượng, cho Phùng Bảo Phùng công công, các ngươi hỗn trướng như vậy là tự tìm đường chết, là mưu phản đó!"
"Các ngươi tới hiện tại vẫn chưa đưa ra một lời giải thích, tới cái là động đao động thương áp bức người ra, rốt cuộc là có văn thư của bộ bộ không, có chỉ ý của thánh thượng không, lấy ra xem nào!"
Đám người ở phía sau Lỗ công công đều hò hét theo, binh tốt cẩm y vệ vẫn chặn cửa, mặt mày không chút biểu tình nhìn những người này.
Sự trầm mặc của cẩm y vệ khiến những người này cảm thấy có chút hi vọng, Lỗ công công bước lên vừa đẩy vừa đánh, giọng nói the thé như một mụ già đanh đá: "Trước tiên là đòi thiết tượng của xưởng, sau đó lại chặn nhà ta, đám phiên tử các ngươi quá vô pháp vô thiên rồi, rốt cuộc là trong mắt còn có Vạn Tuế gia không..."
Mệnh lệnh của Vương Thông là giám sát, đó chính là quân lệnh. Các binh tốt cẩm y vệ cũng không động thủ mà chỉ ở đó chặn cửa, có điều lại bị đẩy cho lui vài bước.
Đúng vào lúc một tên gia tướng họ Đàm đi khắp nơi tuần thị nghe thấy động tĩnh phía này liền bước tới, ở bên ngoài lạnh lùng quát: "Khách khí với bọn hỗn trướng này làm gì, đánh cho chúng quay lại đi!"
Có mệnh lệnh này, những binh tốt đứng ở cửa sao có thể khách khí được nữa, cầm yêu đao cả vỏ làm gậy gộc, đánh đánh một trận xối xả.
Đám người này đều sống an nhàn sung sướng, đã bao giờ phải chịu cảnh này đâu, lập tức kêu cha gọi mẹ chạy về. Lỗ công công ngã sõng soài xuống đất, gân cổ lên gào khóc: "Phùng công công ơi, tổ tông ơi, bọn con cháu của ngài ở bên ngoài bị những tên phiên tử này khi phụ, ngài có biết hay chăng..."
Bộ dạng giống y như mấy mụ già đanh đá, nhìn thì giống như là đang gào khóc, nhưng câu nào câu nấy đề lấy Phùng Bảo và thế lực ở trong cung ra ép người, Thiên Tân vệ ở gần kinh sư, cũng có chút hiểu biết về triều đình, cũng biết Phùng Bảo là ai, câu này vừa được nói ra, các binh tốt của cẩm y vệ cũng đều có chút do dự.
Gia tướng của Đàm gia biểu hiện khá ổn trọng, những người này vốn muốn ra lệnh cho sĩ tốt, nhưng thấy bộ dạng này của Lỗ công công thì cực kỳ chán ghét, bước lên rút đao ra chỉ vào Lỗ công công, quát: "Tạp chủng thông Oa, đợi định tội cho ngươi rồi, lão tử sẽ tự tay dùng đao lóc thị ngươi!"
Câu này vừa được nói ra, Lỗ công công cả người giống như là bị sét đánh, chấn động kịch liệt, rồi nằm xoài ra đất, mấy người vốn muốn hét ầm lên theo cũng đều đứng ngây ra đó, cả người run lẩy bẩy. Tên gia tướng đó nhìn chúng với ánh mắt khinh bỉ, sải bước ra ngoài cửa, đứng ở cửa ra lệnh: "Gác cho nghiêm vào, đại nhân sắp tới bắt người rồi đó."
Bên ngoài ầm ầm dạ ran. Lỗ công công giãy dụa từ dưới đất bò dậy, mặt mày xám xịt quay người bước vào trong nhà, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Lúc nhỏ bị cha mẹ cắt cái đó rồi tống vào trong cung, mấy chục năm nay ta sống còn khoái hoạt hơn so với những kẻ có trứng, sống thế là đáng rồi, sống thế là đáng rồi."
Trong lúc nói liền cởi cái túi thơm ở hông ra, từ bên trong lấy ra một viên thuốc màu đen, run rẩy bỏ vào miệng, nhai mấy cái rồi nuốt, cười nói: "Không ngờ còn ngọt nữa, đồ tốt!"
Vừa bước lên bậc thang, thân thể chợt khụy xuống, trên mặt lộ ra biểu tình cực kỳ thống khổ, Lỗ công công ôm bụng gào lên hai tiếng "ôi ôi" rồi ngã sõng soài trên bậc thang, giãy dụa mấy cái rồi nằm yên bất động.
Đầu mục công tượng ở trong viện chân tay luống cuống không biết làm gì, đám quản sự vừa thấy Lỗ công công ngã xuống đất, ai ai cũng sụp đổ, có người chạy tới rụt rè quan sát, có người thì lớn tiếng gào khóc.
Sĩ tốt gác ở ngoài cửa vội vàng chạy vào, lật thân thể của Lỗ công công lên, phát hiện sắc mặt tím tái, hai mắt trắng dã, người đã chết rồi.
"Tam Tiêu, làm không tồi! Thật sự là nào giáo tập ở võ quán mới đúng, ngươi chúng là một hạt giống võ tướng!"
Vương Thông vỗ mạnh lên vai Mã Tam Tiêu, Mã Tam Tiêu cười đến hịp cả mắt lại.
Bộ tốt và mã đội của hai doanh hội hợp, mặc dù không có chiến đấu gì, nhưng các sĩ tốt lại giống như vừa giành được đại thắng, sĩ khí cực cao.
Vương Thông đang muốn nói với Đàm Tương mấy câu từ một người từ trong xưởng chạy ra, sắc mặt không được tốt lắm, sau khi bước tới ngay cả lễ tiết cũng không thực hiện, bẩm báo luôn: "Đại nhân, Lỗ công công đó đã uống thuốc độc tự tử rồi."
Tâm tình đang cao vọt của mọi người thoáng chốc đã xuống thấp, Vương Thông ngây ra một hồi lâu, cười lạnh nói: "Tốt đây, biết mình khó tránh khỏi tội lăng trì, biết cách chết cho thống khoái, những người còn lại lập tức trói lại rồi bịt miệng, nơi làm việc, nơi ở của Lỗ công công, những nơi bình thường y hay lui tới đào lục soát đào sâu ba thước cho bản quan. Đàm Tương, ngươi đi làm đi, có sơ sót gì thì bản quan sẽ chấp hành quân pháp đó.
Đàm tương vội vàng thận trọng đáp ứng, Vương Thông thở dài một hơi, nhìn thấy vẻ mặt thận trong của mọi người, không nhịn được liền cười nói: "Mọi người không cần phải vậy đâu, Hải Hà đã bị chúng ta nắm trong tay rồi, hiện tại đã lấy được xưởng hỏa khí này, nội thành cũng lọt vào tay chúng ta, hiện giờ trong thành Thiên Tân do chúng ta khống chế rồi, mọi người đều có công, đi làm việc đi."
Mọi người đồng thanh đáp ứng.
Ngoài thành xôn xao nhộn nhạo, tới buổi chiều, trong tay cũng gần như biết được đại khái, nha môn binh bị đạo (quan đặc trách chỉnh quân ở những vùng trọng yếu thời Minh), giám lương quan thự, nhân viên của thanh quân thính các nơi đi lại với nhau, bận rộn dị thường.
Có điều bận rộn kéo dài chưa tới sáng sớm, ai nấy đều mai danh ẩn tích, hành động của Vương Thông ở ngoài thành không có chỗ nào để chỉ trích, bọn họ trừ thượng tấu vạch tội ra thì cũng không tìm được bất kỳ phương pháp nào khác.
Thận chí ngay cả thượng tấu vạch tội cũng không thể, Thiên Tân là quân cảng, thương thuyền ra vào, hơn nữa còn có thường thuyền cấu kết với Oa khấu ra vào, ở dưới mí mắt của các vị quan viên mấy năm, thậm chí là mấy chục năm rồi, đây là sự thất trách cỡ nào, đây rốt cuộc là tội của ai, điều này hoàn toàn là điểm mù và chỗ trống.
Ba cửa hàng lớn ở trong thành, cửa hàng Tấn Hòa đã bị người ta lấy sạch, người của cửa hàng Dũng Thắng bận rộn như kiến trong chảo nóng, đã có hơn chục chiếc xe lớn chất đồ châu báu, hơn chục chiếc xe có mái che chở nhân viên gia quyến xuất môn, ngay cả hộ vệ cũng có trên trăm kỵ.
Có điều, cửa hàng Dũng Thắng bận rộn như vậy, trong thành ngoài thành cố một số người đều dẫn gia quyến trong nhà vội vàng bỏ đi, nhưng cửa hàng Thông Hải có sinh ý lớn nhất, sức ảnh hưởng rộng nhất lại rất an tĩnh.
Điểm duy nhất khác với trước kia là quá chính ngọ, cửa hàng ở trong thành ngoài thành đều chắn ván cửa, giống như là đóng cửa, có điều chưởng quỹ và các hỏa kế đều nói với người ngoài rằng ngày mai sẽ mở cửa như bình thường.
Tổng điếm trong thành, phía trước là cửa hàng, phía sau thì là gia trạch của ông chủ Sài Phúc Lâm, cũng là nơi xa hoa số một số hai ở trong thành.
Trước đây cũng là một nơi náo nhiệt, có điều hôm nay lúc tin tức ở ngoài thành truyền vào thì bắt đầu an tĩnh hơn nhiều, Sài Phúc Lâm mấy ngày nay đang khoản đãi khách khứa, rất là hứng trí, tin tức này chắc là sẽ quét sạch hứng của hắn. Quy định của của Sài Phúc Lâm ở tư trạch nhà mình rất nghiêm, không ai muốn chọc giận hắn cả.
Cửa sổ phòng khách của nội trạch đã đóng, trong phòng không thắp đèn, nhưng vẫn oi bức vô cùng, có điều như vậy có thể khiến tiếng nói ở bên trong không bị truyền ra ngoài.
Ở trong phòng có hai người, Sài Phúc Lâm ngồi trên ghế thái y, cả người nửa nằm trên đó, mặt ngước lên trời, không ngờ lại nói một cách vô lực: "Cực khổ kinh doanh mười năm, chẳng lẽ trong một đêm lại bỏ đi hết ư. Nhị ca, ta không cam tâm, đấu cũng đấu rồi, lui cũng lui rồi, sao có thể để thằng nhóc mới lớn bóp cổ chúng ta, khiến chúng ta rơi vào thế hạ phong mãi, vốn cho rằng còn có thể đợi xem tình hình, không ngờ ngày hôm nay..."
"Dân không đấu lại với quan, hắn án chiếu theo quy củ mà tới, ngươi tay trắng thì có biện pháp gì."
Trong bóng tối, một giọng nói rất bình hòa vang lên, Sài Phúc Lâm thở dài, bực bội nói: "Sau lưng chúng ta có người này người kia, người trong bóng tối không thể đụng vào, mà người ngoài sáng lấy ra thì cũng chẳng có chút tác dụng nào."
Giọng nói bình hòa đó bật cười, trả lời: "Chỗ dựa sau lưng hắn là hoàng thượng, những tên quan của chúng ta thì có tác dụng gì. Lão tam, tiền của chúng ta đã đủ dùng rồi, quay về thôi. Đợi sau khi đại sự dã thành thì lại phong quang trở lại, đại ca sẽ an bài cho người tất cả."
Sài Phúc Lâm từ trên ghế đứng phắt dậy, vỗ mạnh vào lưng ghế, dữ tợn nói: "Đi! Có điều trước khi đi phải làm một việc đại sự. Dân không đấu được với quan, hừ hừ, ta đây lại muốn thử xem thế nào. Chúng ta đi khỏi đây thì chúng cũng đừng hòng vào ngồi được!"