Hơn hai tiết trôi qua, tuy thằng Hoàng vẫn nói chuyện với tôi bình thường như mọi ngày. Nhưng tôi vẫn có thể nhận ra thái độ nó hôm nay rất lạ.
Tôi cứ thấp thỏm để ý, kiếm cớ quay xuống giao tiếp ánh mắt với Hoàng. Cuối cùng tôi quyết định hỏi thẳng cho ra lẽ.
"Hoàng ơi." Tôi khẽ thấp giọng gọi tên nó.
"Ơi, gì đấy?" Nó ngẩng đầu nhìn tôi, giọng nói vẫn dịu dàng như thường ngày.
Mà biết hỏi sao giờ.
Tôi lắc đầu, xua tay cười nhạt nói: "À thôi không có gì đâu, mày làm bài tiếp đi."
Nó bày ra bộ mặt khó hiểu nhìn tôi. Xong cũng không để ý nữa tiếp tục làm bài.
...
"Mày muốn nói gì thì nói đi. Sao cứ nhìn tao mãi thế?" Hoàng lại ngẩng đầu lên nhìn tôi, lần này thì nó có vẻ khá mất kiên nhẫn.
Chắc chắn là có biến rồi.
"Mày đang giận tao à?" Tôi khẽ nuốt khan, hỏi nhỏ thằng Hoàng.
Thằng Hoàng phụng phịu lẩm bẩm trong miệng nói cái gì đó.
"Không giận."
Bốc phét!!
Tôi vờ như không thấy thằng Hoàng vừa bĩu môi, cười lả giả làm hòa với nó:
"À bộ đồ hôm qua tao mặc vừa in, mát mát dễ chịu lắm. Cảm ơn mày nhé."
"Ờ."
'Ờ' ????
Hoàng lạnh nhạt đáp lại tôi.
"Hôm nay trời nóng quá, lát nữa em mời đại ca đi uống nước cho mát nhé!~" Tôi vẫn giữ nguyên nụ cười tiêu chuẩn của tiếp viên hàng không, chân thành hết mức nói với Hoàng.
Sắc mặt thằng Hoàng lúc này đã dịu hơn hẳn, nó nhìn thẳng vào mắt tôi, khóe miệng hơi nhếch lên:
"Bạn Nhật Hạ có vẻ quan tâm tớ quá nhỉ?"
"Chắc là thế..." Tôi không biết nên đáp lại thế nào cho hợp lý nữa.
Hoàng nhìn lâu tôi một lúc sau đó xua tay lắc đầu bảo không cần, nói hôm nay nó bận.
Tôi cũng không làm phiền nó nữa, quay lên tiếp tục cầm bút làm bài.
«────── « ⋅ʚ♡ɞ⋅ » ──────»
"Nhật Hạ ơi, cậu tham gia đợt văn nghệ lần này nhé?"
Con bé Huyền Châm bẽn lẽn đi tới chỗ tôi dè dặt hỏi.
Cơ nhưng mà sao trong tờ giấy kia đã có tên tôi rồi thế?? Ủa là hỏi dữ chưa!?
Tôi ngơ ngác nhìn con bé, gào thét ầm ĩ một trận trong lòng.
"Hạ yên tâm đi, cậu chỉ nhảy một đoạn ngắn, sau đó xuất hiện tầm chục giây bế các bạn nữ lên nữa thôi." Huyền Châm cố gắng trấn an tôi.
Thằng Việt ngồi bên cạnh thấy thế cũng chen vào nói, nó vỗ vai tôi rồi cười một cái thật tươi với Châm:
"Ôi lớp trưởng chọn đúng người rồi, Nhật Hạ thấy vậy chứ có khi bế được cả 2 người luôn đấy."
"Vậy thì tốt quá! Chiều nay cậu ở lại tập luôn nhé."
???
Đến khi Huyền Châm đi rồi, tôi mới load được lượng thông tin vừa rồi. Quay sang hậm hực nhìn thằng Việt đang cố nhịn cười.
"Tại sao nó không chọn mày đi?" Tôi thắc mắc hỏi thằng Việt.
Nó ngay lập tức thở dài, diễn nét bi thương tội nghiệp: "Dm bố mày phải đọc một bài thuyết trình dài vcl trước trường đây."
"Việc trên lớp chưa xong giờ tới việc của trường, không dám trách cô giao em quá nhiều việc, chỉ trách bản thân quá tài giỏi." Việt trưng ra bộ mặt nghiêm túc, đàng hoàng hiểu chuyện nói lời thấm từng câu đạo lý.
Tôi im lặng ném cho nó một cái nhìn khinh bỉ rồi thôi.
.
.
.
Trường tôi tổ chức hẳn một hoạt động để chào mừng các thầy cô thực tập. Mỗi khối một tiết mục, mỗi lớp sẽ cử ra hai nam hai nữ để tham gia. Còn thằng Việt làm trong bí thư đoàn của trường, nên được các thầy cô tin tưởng giao cho làm một bài thuyết trình riêng.
Cuối buổi những ai trong đội văn nghệ đều ở lại luyện tập. Tất nhiên là cũng có hotboy Kiều Anh Hoàng rồi.
Không thể nào mà phủ nhận sức hút của thằng Hoàng được. Ngay từ khi nó vừa xuất hiện, tôi đã thấy được rất nhiều bạn nữ lén lút đưa mắt nhìn nó một lúc, sau đó vì bị tôi phát hiện mà xấu hổ quay đi chỉnh lại tóc tai.
Không sao tôi có thể hiểu được.
Ai cũng thích trai đẹp hết mà không phải sao.
Con bé Trang vừa trông thấy tôi, nó ngay lập tức hớn hở tiến tới vỗ vai tôi bôm bốp: "Nhật Hạ cũng trong đội văn nghệ à? Đẳng cấp đấy."
Tôi phải công nhận một điều là trong lớp thằng Việt nhiều chuyện số hai thì chắc chắn cái Trang phải nhiều chuyện số một.
Hai đứa tụi nó là ví dụ điển hình cho câu thành ngữ "chưa thấy người đã thấy tiếng". Năng lượng mà chúng nó tỏa ra...rất xàm, rất nhức đầu.
Cái Trang ngó đầu ra nhìn phía sau tôi: "Thế thằng Việt đâu rồi mày?"
"Việt về trước rồi, mà nó thì liên quan gì đến tao??" Tôi nhíu mày khó hiểu nhìn cái Trang.
"Bình thường tụi mày dính nhau như *** với *** mà." Đào Thị Trang thản nhiên thốt ra một câu không thể thô hơn.
Eo ôi khiếp quá nghe cách người con gái ví von kìa.
Lúc này Hoàng đứng từ xa gọi chúng tôi lại để xếp đội hình. Nhìn nó có vẻ hơi khó chịu thì phải.
Từ giờ có lẽ tôi nên gọi Hoàng là mỹ nam cau có.
.
.
.
"Nhật Hạ chú ý chạy ra đúng nhịp nhé."
"Đoạn này phải đưa tay lên trước ngực này."
"Chạy sang bên trái trước sau đó mới ngồi xuống."
"Cứng quá."
"..."
Lời nói tưởng chừng như bình thường ấy lại mang một nỗi tuyệt vọng bất lực đến khó tả. Đây đã là buổi tập thứ 5 và con bé Huyền Châm đã thật sự gục ngã.
Đến cuối cùng, sau bao nhiêu thời gian cũng như công sức mọi người tụ tập lại mà cân đo đong đếm.
Tôi- Đỗ Nhật Hạ chính thức được nghỉ tập vì khả năng nhảy múa thượng thừa của mình.
Điều đó có nghĩa là từ giờ tan học tôi có thể về thẳng nhà và không cần phải ở lại trường tập nhảy đến đẫm mồ hôi nữa.
Nhưng cũng vì tôi mà mọi người trễ tiến độ luyện tập, nên tôi cũng cảm thấy ái ngại mà cam tâm tình nguyện làm ban hậu cần nhiệt huyết.
Nhưng hình như quyết định này của tôi hơi sai thì phải...