Cẩm Vân Che, Mạch Thượng Sương

Quyển 2 - Chương 1: Đường vào Hoàng cung sâu tựa đáy biển




Gió thu từng cơn, mang theo se lạnh. Hương hoa mơ hồ bay đến, vương lại nơi chóp mũi, hương thơm nhẹ nhàng lan tỏa thực mê người.

Lưu Ly đẩy cửa bước vào, chỉ thấy mảnh rèm trong phòng vẫn buông xuống như cũ, rõ ràng là tiểu thư còn chưa thức dậy. Nhanh tay đem dụng cụ rửa mặt chải đầu đặt trên bàn, rồi lúc này mới bước tới vén rèm lên. Vừa nhấc lên, đã thấy tiểu thư sớm thức dậy, tay chống đầu, tựa vào bệ cửa, mái tóc dài để buông xõa, tùy tiện rối tung như mây, thấy nàng tiến vào, liền quay đầu lại cười, ánh mắt vô cùng kiều mị.

Lưu Ly vội vàng cầm lấy áo chòa khoác lên cho nàng, van xin nói: “Tiểu thư xinh đẹp của em ơi, van cầu người chiếu cố chính mình đi. Nếu người không cẩn thận mà bị sốt, lão gia và phu nhân chắc chắn sẽ đem nô tì lột da a.” Nguyên do là ba năm trước đây, Hoàng hậu nương nương cũng chính là tiểu thư Nguyễn Vô Song qua đời, Nguyễn Tể tướng cũng liền từ quan mà lui về ở ẩn, phu nhân trong lòng buồn bực, cũng đã ngã bệnh hơn một năm nay. Nếu không phải đại thiếu gia đem tiểu thư về từ Tín Châu, dung mạo giống nhau làm cho phu nhân tưởng Vô Song tiểu thư sống lại, cũng mới làm cho bện tình của bà từ từ mà chuyển biến tốt đẹp.

Mục Ngưng Yên cười khanh khách: “Dượng và dì nào có hung ác như thế hả?” Lưu Ly tức giận mà nói: “Nếu là người bị bệnh, bọn họ còn hung ác hơn như vậy. Vả lại thân thể người luôn luôn suy yếu.” Mục Ngưng Yên vội cười, tỏ vẻ biết lỗi: “Được rồi, mới sáng sớm mà ngươi đã lải nhải như vậy, về sau xem ai chịu đựng được ngươi.” Lưu Ly cũng là vì muốn tốt cho nàng, một lòng đi theo nàng từ Tín Châu tới kinh thành, ngàn dặm xa xôi, chỉ vì muốn hầu hạ nàng chu đáo.

Lưu Ly nghe vậy, gương mặt liền đỏ lên: “Xem kìa, tiểu thư vẫn nên đáp ứng lời cầu hôn của Mạnh công tử đi. Cứ như vậy, sẽ không vì nhìn thấy noo tỳ mà phiền long nữa.”

Mạnh Lãnh Khiêm, là công tử của thượng thư bộ hộ, năm trước đỗ Trạng Nguyên, trong kinh thành có không ít tiểu thư khuê các muốn lấy làm chồng. Nhưng một năm trước, ở phủ đệ, được gặp qua tiểu thư, ba ngày sau liền đến phủ đệ bái kiến, ấn tượng của lão gia cùng phu nhân đối với hắn cũng thật tốt. Đã hơn một năm nay, hắn đã cầu hôn mấy lần, không biết tiểu thư vì sao vẫn chưa gật đầu, nhưng lão gia và phu nhân đã ngầm đồng ý. Cho nên người hầu kẻ hạ trong phủ đệ, mỗi khi gặp Mạnh công tử đến, cũng đều tiếp đón chu đáo.

Mục Ngưng Yên mặt cũng hơi đỏ lên, cùng với lời nàng trêu ghẹo mà nói: “Ái chà vội vã đem ta đuổi ra khỏi cửa quá, rồi sau đó muốn nhanh chóng về tín châu thành than với Hổ ca của ngươi a.” Mạnh đại ca đối với nàng tốt lắm, nhưng nàng không giống như Lưu Ly đối với Hổ ca của nàng ấy, ngày đêm đều muốn nghĩ tới. Mặt Lưu Ly ngày càng đỏ, hồng lên như trái lựu, thật xinh đẹp, không bằng lòng mà dậm chân, nói: “Tiểu thư. . . .”

Mục Ngưng Yên cười, ngồi xuống trước bàn trang điểm, không huyên thuyên cùng nàng nữa. Cô gái Trong gương gương mặt như tranh vẽ, mắt ngọc mày ngài bỗng nhiên lại nở một nụ cười yếu ớt. Lưu Ly ở phía sau, hầu nàng chải đầu, nói: “Kim Chi tỷ tỷ theo hầu phu nhân sáng sớm có đến tìm nô tì, nói hôm nay phủ đệ có khách quý đến, dặntiểu thư không nên tùy ý đi lại ở đằng trước.”

Mục Ngưng Yên lơ đãng mà gật gật đầu, nàng rất ít khi đi lại trước phủ, một là nàng xưa nay thích thanh tịnh, hai là vì nàng và cố hoàng hậu nương nương quá mức giống nhau, nên không cần thiết phải bày ra phiền phức. Đã từng có một vị quan bạn của dượng nhìn thấy nàng ở hoa viên, liền kinh hoảng, rồi lại hướng nàng quỳ xuống. Nếu không phải có dượng đi ra giả vây, bọn họ cũng không biết làm như thế nào để giải thích rõ ràng cho vị đại nhân kia.

Nàng nhìn dung nhan trong gương, người bên ngoài đều nói nàng cực kỳ giống biểu tỷ, nhưng vị biểu tỷ là mẫu nghi thiên hạ này, một chút ấn tượng nàng cũng không có. Nguyên nhân hai nhà cách xa nhau quá, mẫu thân sau đó gả về tận Tín Châu, hàng năm chỉ cùng dì trao đổi vài bức thư.

Ba năm trước đây, bởi vì cha mẹ đều qua đời,dì thấy nàng không người chăm sóc, vốn định phái người đem nàng về. Kết quả còn chưa lên đường, thì tin tức của biểu tỷ lại tới. Nguyên nhân sau đó vì dì không chịu nổi đả kích, mắc bệnh không dậy nổi, liền trì hoãn hơn một năm. Tới nơi này dì chăm sóc nàng rất thật chu đáo, theo lời Lưu Ly nói, quả thực là ngậm trong miệng sợ tan mà đặt trong long bàn tay thì sợ vỡ.

Nàng khẽ thở dài một cái, trong lòng biết dì coi mình là biểu tỷ đã mất. Dì lớn tuổi như vậy, thế nhưng lại chịu cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, loại khổ sở này tất nhiên người thường khó có thể tiếp nhận. Tài cán duy nhất của nàng cũng chính là điểm ấy, mỗi ngày đều theo bên cạnh người. Cho nên Mạnh đại ca ba lần bốn lượt muốn nàng mở miệng đồng ý, bọn họ đều từ chối. Nàng tất nhiên không phải không thích Mạnh đại ca, chính là nghĩ rằng muốn ở bên cạnh dì để chăm sóc người nhiều hơn mà thôi.

Phủ Thừa tướng ở phía trước là một đám nhộn nhịp, hôm qua trong cung liền truyền đến khẩu dụ, nói là hôm nay hoàng đế muốn đến phủ. Trong ba năm nay, cứ nửa năm hoàng đế sẽ đến lưu lại một hai ngày. Mỗi lần đến đây nhất định là lưu lại trong khuê phòng của tiểu thư Vô Song, tưởng nhớ người. Tuy rằng hoàng hậu mất lâu như vậy, nhưng Hoàng đế đối với Nguyễn gia vẫn như trước, chỉ thêm sủng chứ không suy, thậm chí so với thời điểm còn hoàng hậu còn muốn chiếu cố hơn. Thiên hạ nói rằng Hoàng đế là nhớ đến người vợ cũ, tình thâm ý trọng.

Thạch Toàn Thất đứng ở trong vườn hoa ở rất xa hầu hạ , nhìn thấy Bách Lý Hạo Triết đẩy cửa vào phòng. Nhìn thấy bóng dáng cô đơn của Hoàng đế, ông thở dài, không thể tưởng tượng được, Hoàng thượng đối với Hoàng hậu lại nặng tình như thế. Năm đó Chiêu Dương điện xảy ra hỏa hoạn, Hoàng Thượng rất giận dữ, giận chó đánh mèo rất nhiều người, nhưng Hoàng Hậu vẫn không được cứu ra. Chờ đến lúc hỏa hoạn được dập tắt, cả Chiêu Dương điện cơ hồ đã muốn bị san bằng.

Bách Lý Hạo Triết tiêu sái bước vào phòng, bên trong không có lấy một hạt bụi nhỏ, giống như là nàng vừa đi ra vườn một chút, tức khắc sẽ trở lại. Trong phòng có mấy đóa hoa hải đường, hoa hồng, cắm cùng nhau, lặng lẽ tỏa hương.

Hắn vẫn không muốn tin rằng nàng cứ như vậy bỏ hắn mà đi, mang theo hận ý với hắn, liền như vậy mãi mãi chia cách. Thế nhưng. . . . Nhiều năm trôi qua như vậy, Tử Tín ngày một trưởng thành, học cưỡi ngựa, học bắn tên. . . hắn đã dần tin rằng nàng thật sự đã mất. Năm đó sau khi Chiêu Dương điện bị hỏa thiêu, trong vòng hơn một năm, hắn căn bản không có biện pháp tới gần nơi đó. Nàng đi rồi, rốt cuộc vĩnh viễn không thể gặp lại được.

Nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra, hiện ra trước mắt cảnh vật tươi đẹp, đỏ bừng, xanh biếc, diêu hoàng, ngụy tử, lần lượt nở rộ. Cách đó không xa dưới một tàng cây, có một cái cây đu, ngẫu nhiên có gió thổi qua, nhẹ nhàng đưa lên, tạo ra khung cảnh phong tình hấp dẫn.

Đây chính là nơi nàng trải qua những ngày tươi đẹp, chưa từng nghĩ tới, liền bởi vì hắn, mà bị hủy đi hạnh phúc cả đời. Nếu như nàng không gặp hắn, cả đời khẳng định là hạnh phúc không âu lo muộn phiền. Tìm một phu quân môn đăng hộ đối, ngày ngày tiêu dao “Thưởng trà đàm đạo thi ca.”

Hắn nặn ra nụ cười chua xót. Nhưng nếu hắn không gặp nàng, cả đời này hắn có cái gì đáng trân quý đâu? Lúc còn nhỏ, ở phía sau nhìn thấy phụ hoàng cùng hoàng huynh tình cha con sâu nặng. Lớn lên một chút, nghĩ đến việc chăm học cùng khổ luyện có thể đổi lấy một chút để tâm của phụ hoàng, thế nhưng vô luận hắn làm tốt cỡ nào, phụ hoàng chỉ là nhìn một chút rồi gật đầu mà thôi, , đến việc ngẫu nhiên mỉm cười, cũng là điều xa xỉ. Tứ hoàng đệ tuy rằng từ nhỏ phụ hoàng cũng không quan tâm lắm, nhưng từ nhỏ đều được lớn lên trong vòng tay của mẫu phi.

Nhưng hắn cái gì cũng không có. . . so sánh với mọi người, hắn đáng thương như một cô nhi vậy. Cho tới bây giờ cũng đều là như vậy! Lâu dần, hắn cơ hồ đã thấy quen. Tận đến khi nàng xuất hiện trong sinh mệnh của hắn. Hắn còn nhớ rất rõ ràng, lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng, không phải là người thật, mà chỉ là bức họa mà thôi. Thẩm thúc dò la biết được ngày đại thọ của Nguyễn Hoàng hậu nàng cũng sẽ tham dự, liền vạch ra kế sách. Trong bức họa nàng thanh lệ, uyển chuyển, khí chất động lòng người. Không biết vì sao, làm cho hắn có chút chờ mong với kế hoạch kia.

Mà ở ngày mừng thọ ấy, nàng chân thật xuất hiện trước mặt hắn, khiến cho trái tim hắn dường như bị thứ gì đó đập mạnh vào. Bức họa chỉ có thể miêu tả một chút bóng dáng của nàng mà thôi, nàng ở hiện tại, nếu dùng mĩ từ, thật sự không khác nào đóa anh đào nở rộ đứng giữa đám hoàng muội toát lên vẻ thanh nhã quý phái. Tình cờ cúi đầu cười yếu ớt, sóng mắt trong veo lơ đãng thật hấp dẫn, thật mê người, làm cho tâm tư từng chút xao động.

Hoàng huynh, hoàng đệ đều đưa mắt nhìn về vị trí của nàng, hắn chỉ đứng ở trong góc phòng nhàn nhã, bàng quan, có lẽ là bởi vì hắn chắc chắn sau này nàng sẽ là của hắn.

Sau khi thành thân, nàng giống như một đóa u lan, nở rộ trong lòng hắn. Từng chút từng chút mà chiếm đầy cả trái tim hắn. Hắn chưa từng cố ý để tâm đến nàng, thẳng đến một ngày nào đó, ở Chiêu Dương điện nàng nắm tay hắn, cổ vũ hắn, cũng cho hắn sự ấm áp chưa bao giờ có. Người như hắn cứ như vậy lớn lên, hắn lần đầu tiên cảm thấy được có người quan tâm hắn, có người cùng với hắn, đối mặt với mọi mưa gió phong ba. . . cũng dến một lúc kia, hắn mới bỗng nhiên phát hiện, hắn đã không thể không có nàng, cho nên sau này, hắn không có biện pháp, dựa theo kế hoạch ban đầu, bỏ rơi nàng sau khi sinh.

Gió nhẹ nhàng phảng phất quanh đây, giống như bàn tay nàng ôn nhu vuốt ve. Hắn hơi nhắm mắt lại. . . trong không khí ngoài hương hoa, còn có một tiếng đàn êm ái, hắn liền giật mình mở to mắt.

Hắn chậm rãi bước đi tới góc vườn, ở trước mặt hắn là một bức tường trắng. Mà tiếng đàn kia rõ ràng là từ đầu bên kia tường truyền tới, nhẹ nhàng mà động lòng người, giống như đang diễn tả lòng người.

Đôi mắt hắn nhìn quanh, không phát hiện có cánh cửa nào có thể thông qua bức tường này. Nơi này là phủ Thừa tướng, không có khả năng là tiếng đàn từ phủ đệ của người khác truyền đến. Mà cả Phủ tể tướng, theo hắn biết, chỉ có tể tướng cùng tể tướng phu nhân mà thôi. Đại ca và nhị ca của Vô Song đều là Phò mã có phủ đệ riêng không ở trong phủ này. Mà tể tướng lại không có thiếp thân . . . . .

Hắn đi dọc theo tường, đi được một đoạn đường, rốt cuộc tìm được hai cánh cửa đóng chặt. Đúng vậy, tiếng đàn chính là theo cánh cửa kia truyền đến, đáng tiếc là đã dùng khóa đồng khóa lại. Hắn vỗ nhẹ tay . Xa xa có hai thân ảnh đi đến, khom người hướng hắn hành lễ: “Hoàng thượng có gì phân phó?”

Ánh mắt hắn dừng lại ở trên ổ khóa bằng đồng. Hai người hiểu ý, chỉ thấy một người đứng dậy, đi đến cạnh cửa, một tay nắm lấy ổ khóa bằng đồng, chỉ trong nháy mắt, ổ khóa kia đã méo mó, người nọ dùng sức một chút, liền đem ổ khóa tháo xuống.

Hai người đẩy cửa ra, cung kính mà mời hắn đi vào. Đập vào mắt hắn, lại là một vườn hoa, xinh tươi không thua gì nơi ở của Vô Song. Hoa viên đầy hoa tươi, hồng, trắng, vàng, lục, lam mỗi màu mỗi vẻ nở rộ khoe sắc. Hắn dọc theo con đường nhỏ rải sỏi uốn lượn mà đi.

Bên tai tiếng đàn càng lúc càng rõ ràng hơn, giống như ngay tại nơi không xa kia. Bước chân của hắn ngày càng nặng, mỗi một bước tựa như là nặng ngàn cân, khó mà cất bước thong dong. Vòng vo một lúc, trước mắt hắn đã sáng lên, một cái ao nhỏ xuất hiện trước mắt hắn, bên hồ vô số tàng liễu đong đưa tao nhã trước gió.

Trong nháy mắt, hô hấp của hắn cơ hồ đã suýt ngừng. Ở cửu khúc kiều trung tâm hồ, có một cái đình bát giác, có một nữ tử áo trắng, đưa lưng về phía hắn, nàng đang đánh đàn. Tấm lưng kia tinh tế, thướt tha, ánh mắt hắn bình tĩnh dừng ở trên người nàng, chân lại giống như bị khóa chặt, không có khí lực di chuyển, cũng không dám di chuyển. Chỉ sợ vừa động, tấm lưng kia liền giống như vô số giấc mộng, lập tức biến mất không thấy.

Mục Ngưng Yên nghe tiếng bước chân đến gần, tưởng Lưu Ly đến đây, dịu dàng bật cười: “Được rồi Lưu Ly, ta không uống thuốc bổ.” Dì phân phó phòng bếp mỗi ngày đều phải sắc cho nàng hai lần thuốc bổ, nàng liền thấy đau đầu. Mỗi ngày đều năn nỉ Lưu Ly đừng mang lại đây cho nàng, nhưng Lưu Ly làm gì có lá gan đó, mỗi ngày không nhìn chằm chằm nàng đến lúc uống sạch sẽ không chịu đi.

Có một đôi tay ở phía sau hướng tới, ôm cổ nàng, âm thanh bên tai vừa ôn nhu, vừa sợ hãi: “Vô Song, ta rốt cuộc cũng tìm được nàng. . . Vô Song, Vô Song của ta, Vô Song. . .” tiếng nói kia ôn nhu, hơi thở lại ẩm ướt phun ra sau gáy nàng, trên cổ, liền truyền đến một trận tê dại. Nàng quá sợ hãi, vội dùng sức giãy dụa, muốn đẩy hắn ra: “Ngươi buông ra! Ta không phải Vô Song biểu tỷ. . .”

Nhưng người nọ lại càng ôm chặt, giống như sợ nàng liền biến mất. Nàng gấp đến độ dùng sức đánh vào cánh tay hắn: “Buông ra, ta thật sự không phải Vô Song biểu tỷ. . . Nếu ngươi không buông ra, ta sẽ kêu người, mau thả ta ra. . . .”

Người nọ vẫn không buông ra, chính là quay mặt của nàng lại đối diện với hắn. Lộ ra một gương mặt khôi ngô tuấn tú trước mặt nàng, thế nhưng gương mặt kia, nàng rõ ràng là không biết. Nàng gấp đến độ cơ hồ muốn té xỉu, hắn lại gần nàng như thế, hơi thở và thân nhiệt trên mặt hắn, một bàn tay mạnh mẽ đem nàng ôm chặt vào lòng hắn. Cho dù ngay cả Mạnh đại ca cũng không vô lễ quá mức như vậy. Hắn chẳng lẽ không biết đến đạo lý nam nữ thụ thụ bất thân sao?

Nhưng dù cho nàng có giãy dụa, cũng không thoát. Hắn ở trước mặt nàng, càng lúc càng lớn, càng ngày càng gần, trong lòng nàng thật khẩn trương, giống như biết hắn định làm gì, còn không có phản ứng lại, môi hắn đã phủ lên môi nàng, trằn trọc mút lấy, tùy ý làm bậy, nàng vừa giận vừa thẹn, muốn đẩy ra, nhưng căn bản lại không có tác dụng gì. Chỉ có thể tiếp nhận hắn, môi mũi của nàng đều toàn hơi thở hắn.

Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng hắn cũng thỏa mãn, lúc này mới thở hổn hển mà tách nàng ra, lẩm bẩm: “Vô Song, Vô Song của ta.” Nàng cũng thở hồng hộc như vậy, trong mắt một mảnh sương mù. Nhưng lại buồn bực tới cực điểm, trong sạch của nàng liền hủy hết trong tay hắn. . . Mạnh đại ca, nàng như thế nào, không thể làm thất vọng Mạnh đại ca a! Nghĩ đến người luôn luôn ôn nhuận như ngọc quân tử như Mạnh đại ca, trái tim nàng lại như bị dao cắt.

Nàng giương tay, hướng trên mặt hắn mà tát một cái: “Ngươi, đồ háo sắc, mau thả ta ra. Nếu không ta làm cho ngươi chết không có chỗ chôn.” Hắn dường như không có phòng bị gì, không có né tránh, chỉ nghe “Ba” một tiếng, trên mặt hắn đã lãnh một tát.

Hắn ngẩn ra, vẫn không nhúc nhích mà nhìn nàng, tay không buông ra, vẫn gắt gao ôm nàng như trước, lại bật cười, đau thương trong đáy mắt cũng phai nhạt, lẩm bẩm nói: “Phải, đau, là thật, không phải mộng. Vô Song, rốt cuộc nàng cũng trở lại bên ta.”

Nàng tức giận mà nhìn hắn, dùng chân đá hắn, nói: “Ta không phải Vô song biểu tỷ. vô Song biểu tỷ đã qua đời. . .” Người nọ liền run lên, sắc mặt bày ra một loại thống khổ, chậm rãi buông nàng ra, lui về sau hai bước.

Một hồi lâu, hắn cúi đầu lên tiếng: “Vậy ngươi là ai?”