Gian phòng rộng lớn, tĩnh lặng không một tiếng động. Trừ mùi khói đàn hương còn có mùi đăng đắng nồng đậm của thuốc đông y. Nàng ngồi bật dậy, chậm rãi đi đến bên cạnh bàn, lẳng lặng nhìn bát thuốc. Nước thuốc đen nhánh đang thản nhiên tản ra nhiệt khí.
Rất nhiều hình ảnh hiện lên trong đầu Nguyễn Vô Song. Lời của bác tựa như vừa mới nói vẫn còn vang ở bên tai: “Cho dù là ở vương phủ hay tại hậu cung này, con trai là quan trọng nhất.” Nàng biết lời bác nói không sai, nếu không sinh được con trai, vô luận hiện tại phu thê có thuận hòa đến thế nào, những ngày tháng sau này vĩnh viễn sẽ bị kẻ khác khinh miệt. Phi tử trong cung tranh sủng cũng không khác thê thiếp trong phủ tranh thủ tình cảm là mấy, đều là giở chiêu số thủ đoạn, không tới độ ngươi chết ta sống, tuyệt đối không từ bỏ.
Thật lâu sau, nàng mới bưng bát lên, uống một hơi cạn sạch. Trong miệng toàn vị đắng ngắt. Nàng đã không có đường để đi, tiến cũng khó, mà lui cũng không được.
Cánh cửa “Chi” một tiếng bị đẩy ra, có tiếng bước chân dần dần đến gần. Nàng như trước nằm ở trên tháp ngủ, đang có chút mông lung, còn tưởng là đám Mặc Trúc, miễn cưỡng mở miệng nói: “Chẳng phải ta đã phân phó không muốn người khác quấy rầy sao?” Nửa ngày không thấy ai lên tiếng trả lời, lúc này nàng mới cảm thấy có chút khác thường, vội vàng quay đầu chỉ thấy Bách Lý Hạo Triết đang đứng ở bên tháp ngủ.
Chưa từng thấy hắn xuất hiện giờ này ở trong phủ, nhịn không được có vài phần kinh ngạc, thế nhưng so với suy nghĩ của nàng còn lạ hơn. Chỉ thấy hắn ngồi xuống, ngăn trở động tác của nàng: “Không nên cử động, cẩn thận thân thể.” Tô Khinh Hồng quả nhiên là người thông minh, giống hệt với dự liệu của nàng, không chút sai lệch.
Nàng nhợt nhạt cười, cúi đầu lên tiếng. Lúc này chính là đầu giờ chiều ngày thu, ánh nắng tà tà xuyên qua cửa sổ có hoa văn chạm rỗng, ở trong phòng lan tỏa sáng ngời. Hắn một thân mặc triều phục màu đỏ chỉ thêu màu vàng, đầu đội ô sa màu tím, miệng hàm chứa ý cười mà nhìn nàng, giống như mang theo vui sướng dạt dào.
———-
“Bà vú, dọn mấy thứ này đi” . Nguyễn Vô Song đầu cũng không quay lại mà nói, từ lúc có bầu cho tới nay, mỗi ngày đều uống đại bổ tiểu bổ không ngừng. Hiện giờ nàng chỉ cần nghe thấy mùi là cơ hồ có thể đoán ra đây là bổ gì. Vú Tôn liếc mắt một cái nhìn bát bạch ngọc trên tay thị nữ, e ngại nói: “Tiểu thư, đây là huyết yến tốt nhất mà hoàng hậu nương nương ban cho có công dụng dưỡng nhan bổ thân!” Nguyễn hoàng hậu biết Vô Song có thai liền phái nội thị sang phủ đệ, ban cho rất nhiều nhung hươu, tổ yến, tuyết liên, toàn là những trân dược quý hiếm cùng thuốc bổ. Cũng truyền nói, nàng phải chăm sóc bản thân cho thật tốt.
Nguyễn Vô Song buông cuốn sách trên tay xuống, lười nhác mà nói: “Bưng đi, làm tốt bổn phận là tốt rồi.” Người càng ngày càng mệt mỏi, hơn nữa bây giờ là sắp vào đông, động cũng không muốn động nữa.
Bà vú khuyên nhủ: “Tiểu thư, nhiều ít cũng ăn chút. Cô nhìn mình xem thân hình đơn bạc, làm sao giống mấy người đang có bầu mấy tháng cơ chứ!” Tiểu thư ngày thường cực ít ăn thuốc bổ, chỉ ngẫu nhiên thái y kê đơn thuốc bổ cho thì cũng chỉ ăn chút ít. Cho dù mỗi ngày bà nói rách cả miệng cũng không có nửa điểm công hiệu.
Nguyễn Vô Song đỡ thắt lưng được Mặc Lan dìu chậm rãi đứng dậy, nói: “Các ngươi đều đi xuống đi!” Nàng hiện tại đã là có bầu hơn năm tháng, hiện tại thai nhi còn nhỏ, cho nên có vẻ không rõ ràng. Nhưng chung quy vẫn là cái thai phải nhỏ hơn một tháng so với thực tế, nếu không đề phòng cẩn thận, sợ là sự tình sẽ bại lội. Uống thuốc dưỡng thai thì không ngại, nhưng thuốc bổ vẫn là cố gắng ăn rất ít. Có chút việc không thể không phòng trước. Cho dù là vì chính mình, vì gia tộc cũng đều phải cẩn thận, thật cẩn thận mới có thể lưu danh sử sách.
Trong phòng, mấy lò than đang tỏa ra mùi gỗ tùng khiến cho không khí cả phòng ấm áp như mùa xuân. Bụng càng ngày càng lớn, đến lúc ngủ cũng không thể nào yên ổn được. Mỗi ngày hắn đều ngủ ở bên cạnh, nghĩ muốn trở mình cũng không dễ dàng. Nghĩ tới trước kia khi hai tẩu tẩu mang thai, các ca ca tách ra ngủ riêng. Ngay cả bà vú cũng đã nói vào bên tai nàng, bình thường các quý phủ khác, nếu là thê thiếp mang thai, đều là tách ra không ngủ chung với phu quân.
Cơn buồn ngủ dần dần đánh úp lại, nàng mơ hồ mà nghĩ: “Có nên tìm cơ hội nói một chút không?” Nàng và Bách Lý Hạo Triết vẫn là tương kính như tân. Từ khi thành thân đến bây giờ, vẫn là mọi sự đều hòa thuận. Hắn ở trong triều san sẻ gánh nặng cùng lo toan với phụ hoàng , nàng thì lại ở nhà quản lý việc vặt trong phủ. Tựa như chức trách của chi nữ từ xưa tới nay, nam nhân gánh vác việc bên ngoài, nữ nhân thu xếp hoàn hảo tất cả những việc sau lưng của họ.
Chính là, giữa họ tột cùng có bao nhiêu tình yêu nam nữ, nàng thật sự không thể nói rõ. Hắn hẳn là như người đời nói – nam tử mỹ mạo, tuấn mi lãng mắt, khí độ bất phàm. Đối với nàng cũng là săn sóc tôn trọng, đối với việc của phủ đệ, từ trước tới nay cũng tôn trọng cách nàng an bài. Nhưng chung quy nàng vẫn luôn mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không rõ ràng lắm. Có lẽ trong lòng nàng có gút mắc nên không thể cảm nhận được hết. Thái độ của nàng, có lẽ là ôn nhu, người khác nhìn vào liền cho rằng là hiền lành, nhưng nàng hiểu rõ ràng những ôn nhu này, bao hàm rất nhiều lãnh đạm cùng hững hờ.
———–
Ánh nắng chói chang, rơi rụng khắp nơi. Cả mặt hồ giống như một chiếc gương đồng được mài bóng loáng, theo gió mà gợn sóng bốn phía, một mảnh thơ mộng. Nàng tạm dừng một chút, mắt biếc đảo qua mặt hồ, dừng lại ở hình ảnh phía đối diện trước mắt. Trong hoàng cung này, tầng tầng lớp lớp đều là đình đài lầu các.
Không biết đứng bao lâu, phía sau bỗng vang lên một thanh âm ôn hòa: “Đệ muội, thật là có nhã hứng nha!” Nguyễn Vô Song xoay người lại, thị nữ phía sau đã sớm đồng thời quỳ xuống, nàng theo quy củ mà hơi hơi cúi người hành lễ: “Đại hoàng huynh!” Hôm nay đi vấn an hoàng hậu ở Chiêu Dương điện, tiến cung nhiều lần như vậy, nhưng thật ra đây là lần đầu tiên đụng tới Bách Lí Hạo Đình.
Bách Lý Hạo Đình nhìn về phía xa xa, nói: “Nơi này âm hàn, đệ muội đang mang thai, chớ để bị cảm lạnh!” Nguyễn Vô Song cúi đầu, nói: “Đa tạ hoàng huynh quan tâm.” Lại hỏi: “Bệnh tình hoàng tẩu đã khá hơn chút nào chưa?” Đại vương phi Lưu Mạn, là chi nữ của binh bộ thượng thư, cùng Bách Lý Hạo Đình thành thân đã hai năm, thân thể vẫn không tốt, triền miên nằm trên giường bệnh, nàng cũng chỉ gặp qua một hai lần.
Bách Lý Hạo Đình nói: “Vẫn là yếu ớt như trước. Đã thử qua nhiều loại dược liệu, nhưng không thấy khá hơn” . Dừng lại một chút, giống như vô tâm mà hỏi thăm: “Nhị đệ có cùng đến không? Đệ đệ từ trước đến giờ luôn tự cao, đệ muội ghi nhớ kĩ mà để ý chút!” Hắn tự cao ư? Nàng tựa hồ cho tới bây giờ vẫn chưa có cảm thấy, nhưng vẫn là ứng với lời dặn: “Vâng” . Nói cho cùng thường ngày nếu hắn trở lại phủ đệ, cũng hơn nửa thời gian ở thư phòng mà lo liệu công sự. Đối với nàng tựa hồ như không có quá nhiều biểu hiện.
Nàng đang muốn cáo lui, lại nghe Bách Lí Hạo Đình nói: “Đệ muội đang muốn đi thỉnh an mẫu hậu? Ta cũng đang đi đến cung của người, cùng đi đi!”
Vào đại điện của Chiêu Dương điện, Bách Lý Hạo Triết đã ở trong điện. Nguyễn hoàng hậu mặc váy phượng chất liệu bằng gấm Tô Châu, ngồi ngay ngắn ở trên tháp, thấy hai người tiến vào, ý cười kéo mở rộng mà nói: “Đình nhi cũng tới đây”
Bách Lý Hạo Triết đứng lên, thi lễ: “Đại hoàng huynh.” Toàn đại điện ngập mùi đàn hương, rất ấm áp. Một cái áo choàng gấm màu hồng vây quanh thân thể ngày càng đẫy đà, hơi hơi lộ ra da thịt tuyết trắng trên khuôn mặt, giống như ngọc quý mài dũa. Nhẹ nhàng tỏa sáng. Nguyễn Vô Song vừa tiến đến đại điện, hai cung nữ đã đi lên, giúp nàng cởi áo choàng.
Bách Lý Hạo Đình quỳ xuống hành lễ: “Nhi thần thỉnh an mẫu hậu!” Nguyễn Vô Song cũng đang chuẩn bị quỳ xuống, Nguyễn hoàng hậu liên tục xua tay: “Miễn, miễn. Chỉ cần các người trong lòng có mẫu hậu này, mẫu hậu liền an khang. Đều ngồi xuống đi!”
Lúc này, cung nữ đã bưng khay đến đem trà dâng lên. Nguyễn hoàng hậu nhấp một ngụm, nói: “Bệnh tình Vương phi đã khá chút nào chưa?” Bách Lý Hạo Đình nói: “Bẩm mẫu hậu, mấy ngày trước đây ăn nhân sâm ngàn năm mẫu hậu ban cho, đã tốt hơn nhiều! Mạn Nhi cố nói chờ thêm mấy ngày nữa sức khỏe tốt lên liền tiến cung thỉnh an mẫu hậu!”
Nguyễn hoàng hậu ý cười dịu dàng: “Vậy là tốt rồi! Đến nửa tháng nữa sẽ là lễ mừng năm mới, đến lúc đó trong cung mở gia yến, để cho Mạn Nhi tới tiếp bà già này cùng ai gia nói chuyện phiếm một chút, giải đi buồn phiền thực tốt nha, không cần tới thỉnh an, trời đông giá rét thế này!” Bách Lý Hạo Đình liên tục đáp lời: “Vâng.”