Cẩm Vân Che, Mạch Thượng Sương

Quyển 1 - Chương 22




Bởi vì đã là cuối thu, ngưởi chưa trò chuyện được mấy câu trời đã chuyển bạc, chiều tà bao phủ, chỉ còn mấy tia sáng mặt trời cuối cùng le lói. Liễu Lam cùng Đường Xảo Yên đang ở trên đình bên hồ Lan Lâm cung ngắm cá. Phụ thân của Liễu Lam Liễu thị lang và phụ thân của Đường Xảo Yên Đường Hàm Lâm là bạn cùng đỗ tiến sĩ một năm, đã qua lại nhiều năm. Tuy hai người không thể sánh bằng thanh mai trúc mã, nhưng cũng là bạn quen biết nhau từ nhỏ. Từ sau khi vào cung cùng được phong phi cho nên mối quan hệ lại gần hơn một chút, qua lại thường xuyên hơn.”

Đường Xảo Yên bóp nát một một miếng bánh khảo, phất phất lên mặt hồ, ngay sau đó đã thấy những con cá đầy màu sắc đua nhau mà đến tranh ăn. Liễu Lam bưng tách trà bằng bạch ngọc khẽ nhấp một ngụm. Ánh mắt dừng trên bàn tay mềm mại của Đường Xảo Yên “Lắc tay quý giá trên tay muội muội quả là được thiết kế rất tinh xảo.” Đường Xảo Yên mỉm cười, quay đầu nói: “Cũng chỉ là thứ đồ thừa người ta không cần thôi. Có cái gì tinh xảo đáng nói đâu?”

Lời này vừa nói ra, Liễu Lam đã hiểu ý, phỏng chừng đây chính là món quà mà hoàng đế ban cho từ lâu. Trong bốn phi tử, hiện tại Doãn phi đắc sủng nhất, mỗi lần lễ bộ dang lên cống phẩm, Hoàng Thượng đều ban thưởng đầu tiên cho Doãn phi. Người trong hậu cung, đối với chuyện này rất để bụng. Lúc này lại nghe được những lời này nói ra từ miệng Đường Xảo Yên, tuy rằng ý cười duyê dáng nhưng vẫn có thể nghe ra vài tia ghen tuông, vẫn là có thể nghe ra vài tia đích ghen tuông.

Thị nữ thân tín bên cạnh Liễu Lam Như Dạ chạy vội lại đây, kêu: “Nương nương —–” tựa hồ có chuyện gì rất vội muốn bẩm báo. Liễu Lam khẽ thổi thổi nước trà, có vẻ trách móc nói: “Gấp cái gì, không nhìn thấy Đường phi nương nương ở đây sao.” Ngẩng đầu hướng Đường Xảo Yên cười nói: “Bọn nô tỳ không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, khiến cho muội muội chê cười rồi.”

Như Dạ hướng Đường phi hành lễ xong, lúc này mới nói: “Nương nương, mới vừa rồi có tin từ Trừng Bích cung truyền ra, hoàng thượng hạ chỉ bắt Doãn phi nương nương chuyển đến Thượng Thủy cung.” Tay Liễu lam có chút run rẩy, trà nóng đã sánh ra tay. Mà miếng bánh khảo trên tay Đường Xảo Yên cũng “Bùm” một tiếng, rơi tõm xuống lòng ao. Hai người nhìn nhau, trong mắt cả hai đều là kinh ngạc, vội hỏi: “Vì sao?”

Thượng Thủy cung gần với lãnh cung, hẻo lánh mà nhiều năm lại không có ai ở lại. Một đạo thánh chỉ tuyên xuống chứng tỏ Doãn phi đã hoàn toàn thất sủng. Nhưng mấy hôm nay trong cung cũng không nửa điểm tiếng gió, mới mấy ngày trước, hoàng đế còn ban thưởng rất nhiều đồ cho Doãn phi. Cho nên hai người vừa nghe được tin này, quả là khiếp sợ.

Như Dạ trả lời: “Doãn phi cũng không biết là phạm vào tội gì, đang ở trong cung khóc nỉ non, nói là muốn gặp Hoàng Thượng.” Liễu Lam khẽ nhếch khóe miệng cười khẩy, trong cung thành cũng do một người mà bại cũng do một người, Doãn phi tất nhiên là đắc tội Hoàng Thượng. Rồi lại không khỏi thở dài một hơi, ai cũng nói lòng nữ nhân sâu tựa đáy biển. Còn lòng hoàng đế thì sao, sợ là so với đáy biển còn sâu hơn cả ngàn vạn lần.

Chiêu Dương điện mặc dù không quan tâm đến chuyện tình của vài vị nương nương khác trong cung, nhưng biến hóa này khi đêm đến, cũng đã đến tai mọi người. Mặc Trúc một bên thị hầu Nguyễn Vô Song thay quần áo, một bên cả giận nói: “Cuối cùng cũng hiểu được cái gì kêu bất thị bất báo, chính là thời cơ chưa tới mà thôi. Coi như quá dễ dàng cho nàng ta rồi, dám đánh tiểu thư một cái tát? Tiểu thư nhà chúng ta là ai, từ nhỏ đến lớn, chưa từng phải chịu như vậy. Nô tỳ ước gì có thể băm vằm nàng ta thành ngàn mảnh ——–”

Nguyễn Vô Song khẽ bật cười: “Thực sự không ngờ tới, lòng dạ Mặc Trúc nhà chúng ta lại đen tối như vậy a.” Mặc Trúc tức giận nói: “Tiểu thư, người còn cười được sao, nói giúp nàng ta —–” Nguyễn Vô Song Lặng im một chút, nhẹ giọng nói: “Hẳn là nàng ta không biết đó là ta, cho nên cứ tưởng là chỉ đánh hạ nhân mà thôi.”

Một thị nữ tiến vào bẩm báo nói: “Hoàng hậu nương nương, Mộc Thanh cô cô cầu kiến.” Nguyễn Vô Song ngẩng đầu nhìn Mặc Trúc liếc mắt một cái, có chút bất ngờ. Mộc Thanh gần đây thân thể rất yếu, sao trễ như vậy còn có thể tới Chiêu Dương điện chứ? Mặc Trúc buông quần áo trong tay xuống, đi ra ngoài đón.

Vốn dĩ thân hình Mộc Thanh khá đẫy đà, nhưng đã hơn một năm nay gầy yếu chỉ còn có da bọc xương. Thấy Nguyễn Vô Song liền đẩy Mặc Trúc ra. Chỉ nghe Nguyễn Vô Song nói: “Mộc cô, ngươi không cần đa lễ. Mau ngồi đi.” Mộc Thanh khom người nói: “Đa tạ Hoàng hậu nương nương.”

Nguyễn Vô Song nhìn sắc mặt xám nghoét của bà, xem ra vẫn như trước không thấy chuyển biến tốt gì, ngược lại còn nặng hơn, thân thiết nói: “Thời gian trước thai y kê đơn, vẫn uống thuốc đều đặn chứ?” Mộc Thanh nói: “Vẫn đang uống. Đa tạ nương nương quan tâm.”

Nói một lúc lại thở vài hơi, nguyễn vô song nhìn thấy biểu tình của bà tựa hồ muốn nói ra suy nghĩ của mình, cảm thấy có vài phần hiểu được, có chút việc bà ấy không muốn nói cho Mặc Trúc nghe. Liền phân phó nói: “Ngươi đi xuống trước đi. Không cần thị hầu.” Thấy nàng lui ra ngoài, nguyễn vô song lúc này mới mở miệng nói: “Mộc cô cô, có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi.”

Mộc thanh nhìn nàng, nguyễn vô song tóc mây buông lỏng tùy ý tiêu tán, khuôn mặt thanh nhã quý phái lại càng thêm gầy yếu , bỗng nhiên thở dài nói: “Hoàng hậu nương nương, mộc thanh tuy rằng thân là hạ nhân, cũng đã nhìn thấy ngài lớn lên từ nhỏ. Có một số việc nô tỳ vẫn muốn nói, nhưng ——-” nguyễn vô song nói: “Mộc cô cô hôm nay đã hạ quyết tâm muốn nói cho ta biết, cho nên mới tới, không phải sao?”

Mộc Thanh gật đầu, quay đầu nhìn đôi nến đang sáng tỏ, ôn nhuận mà xa xôi: “Năm đó thái hậu nương nương gả cho tiên đế, người ngoài chỉ biết đây là Cao tong đế chỉ hôn, lại không biết thái hậu nương nương căn bản là cực yêu tiên đế. Nhưng tiến phủ mới biết được, tiên đế sớm đã có cơ thiếp. Kỳ thật đây cũng là chuyện cực kỳ bình thường trong hoàng gia — hoàng tử nào không phải như vậy đâu?” Nguyễn vô song thản nhiên cười khổ. Có lẽ hắn là người ngoại lệ, cũng có lẽ trước khi nàng vào phủ hắn đã đuổi hết đám cơ thiếp này đi —–

“Nhưng thái hậu nương nương từ trước đến nay tâm cao khí ngạo, ngay từ đầu cũng không biết ẩn nhẫn, thỉnh thoảng khi tiên đế sủng hạnh cơ thiếp, sẽ ghen, cùng tiên đế tranh cãi ầm ĩ. Nhưng càng loạn, tiên đế lại càng không để ý tới thái hậu, lãnh đạm thái hậu. Mãi cho đến sau, thái hậu nương nương mới phát giác tiên đế không phải vì yêu bà mới đồng ý chỉ hôn, mà là vì mượn thế lực nguyễn gia —- tiên đế yêu chính là một người thiếp họ Âu—” nhưng khi đang nói chuyện, mặc trúc xốc mành tiến vào, đánh gãy lời mộc cô cô.

Mặc trúc nói: “Tiểu thư, có một nội thị cầu kiến.” Nguyễn vô song có chút kinh ngạc nâng đầu: “Là ai?” Mặc trúc trả lời: “Nô tỳ cũng không biết người này, vốn muốn đuổi đi. Nhưng ông ta lại nói là phụng khẩu dụ của Hoàng Thượng mà tới.”

Một nội thị đang đứng bên ngoài điện, khuôn mặt ông ta ẩn hiện do đang đứng ở một góc tối, thấy nguyễn vô song, lúc này mới đi ra bại lộ hoàn toàn trước ánh sáng. Nguyễn vô song chấn động, khuôn mặt này nàng vĩnh viễn không có khả năng sẽ quên.

Nàng lạnh lùng đứng, hướng mặc trúc phân phó nói: “Ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước đi.” Nàng vẫn muốn biết rốt cuộc ông ta theo chỉ thị của ai mà tới?

Ông ta hướng nàng đã đi tới, vòng quanh nhìn nàng một hồi, đáy mắt tựa hồ là cực kỳ khó hiểu: “Nguyễn vô song, ta vẫn không rõ, trên người ngươi rốt cuộc có cái gì, có thể mê hoặc hạo triết như vậy?” Nàng cả kinh, thế nhưng ông ta dám to gan lớn mật gọi thẳng tên của hắn. Nhưng trong đầu lại như là bắt được một sự tình, giật mình, tựa hồ có cái gì đó bị che lấp muốn xốc lên, nhanh chóng sẽ bại lộ trước mắt

Người nọ nhìn nàng, cười lạnh nói: “Ta nghĩ cho tới nay ngươi đều rất muốn biết người trong đêm đó là ai phải không?” Nàng đứng chết sững, không thể động đậy. Có thứ gì đó muốn rơi vỡ! Nhưng nàng đã có ý nghĩ muốn chạy trốn. Nàng lắc lắc đầu! Không, sẽ không phải là như vậy —– cho dù hắn đem nàng giam cầm cả đời ở trong Chiêu Dương điện, nàng cũng tâm cam ý nguyện. Nói như vậy, hết thảy qua lại ít nhất đối với nàng hắn vẫn có chút thật tâm, … hắn chính là không thể chịu nổi chuyện nàng không trung trinh mà thôi.

Người nọ vẫn nhìn chằm chằm nàng, giống như là nhìn thấy con mồi khi đói khát “Hôm nay ta sẽ nói cho ngươi biết, người năm đó bên cạnh hồ Lưu Hà Lâu chính là đương kim đích Hoàng Thượng, phu quân của ngươi.” Rõ ràng đã sớm đoán được, cũng có thể nghe rất rõ ràng từ miệng ông ta chứng thật, nàng chỉ cảm thấy không khí xung quanh quá lạnh lẽo, hàn khí xâm nhập cốt tủy đau đớn tâm can, cơ hồ không thể đứng vững. Nàng từng suy nghĩ gì đó, thì ra đều là trống không, đều là giả, vẫn đều là giả.

Người nọ lại nở nụ cười. Nàng chỉ thấy miệng ông ta cong lên, rất là hưng phấn, cơ mặt không ngừng rung động. Tiếng cười của ông ta rất lớn, nhưng nàng lại on gong đầu óc không nghe ra được chút nào? Cố chết xiết chặt móng tay vào lòng bàn tay, nhưng lại không có tri giác gì, thì ra một khi đã đau đến cực hạn thì sẽ không còn cảm giác gì nữa, chỉ có thể là chết lặng mà thôi. Nàng chậm rãi, chậm rãi lui về phía sau, một mực lùi cho đến khi có thứ gì đó chắn ngang lưng nàng, nàng không thể lùi nữa mới thôi.

Nàng không thể làm gì, chỉ có thể phe phẩy đầu, miệng há to hấp khí. Giống như không làm như vậy, nàng sẽ không thể hô hấp . Qua rất lâu rất lâu, nàng mới tìm được thanh âm của chính mình mà hỏi: “Vì cái gì lại là ta?” Thanh âm kia mờ ảo mà xa lạ, sao có thể là của nàng chứ?

Người nọ đã đi tới, một phen nắm của nàng cằm: “Vì cái gì là ngươi? Đương nhiên là ngươi, chỉ có thể là ngươi! Bởi vì ngươi là nữ nhân nguyễn gia!” thanh âm của ông ta càng ngày càng lạnh. Nàng muốn nhìn ông ta, nhưng ánh mắt lại mơ hồ, một chút cũng nhìn không rõ.

Ông ta quay ngoắt đầu lại, giận dữ nói: “Tất cả đều là mưu kế do bác của ngươi-Nguyễn Ngọc Cẩn bày ra. Bởi vì Liên Anh rất giống với người thiếp mà tiên đế vô cùng sủng ái. Nếu nàng vẫn chỉ là tỳ nữ thì căn bản tiên đế không thể có cơ hội gặp mặt nàng. Không may là nàng bị Nguyễn Ngọc Cẩn gọi đến hầu hạ thân cận bên người, thái tử thấy liền không thể bỏ quaq. Liên Anh không còn cách nào khác, đành phải ở lại nhận lời làm tỳ thiếp của tiên đế. Mà Nguyễn Ngọc Cẩn thấy nàng được sủng ái, còn sinh được con trai, sợ ngày sau sẽ bịu yếu thế nên không chịu buông tha xcho nàng, khi Họa Triết mới sinh ra yược mấy ngày mụ ta đã sai Mộc Thanh ban cho nàng một bát thuốc độc, ép nàng uong thuốc độc mà chết”.

Nàng tựa ngươi,ời vào tường, chậm rãi nhắm mắt lại, thì ra là thế-thì ra là thế. Hắn mang theo nhiều thù hận như vậy, không phải chỉ muốn giang sơn mà còn muốn tất cả mạng người của Nguyễn gia. Cho nên chỉ có thể là nàng, chỉ có thể là nàng.

Chân tướng rốt cuộc là như thế! Nàng thà rằng không biết. Nhưng hôm nay nàng đã biết, hẳn là hắn đã đạt dược mục đích đi.

Người nọ nhìn nàng, giống như là thưởng thức sự thống khổ của nàng “Nguyễn Vô Song, ngươi bị lợi dụng hẳn là rất thống khổ đi. Ngay từ đầu, Hạo Triết đã asăpắp đặt tất cả. Đầu tiên nó chiếm đoạt thân thể của ngươi, ngươi sao lại có thể đáp ứng hôn sự này? Điều làm ta kỳ quái chính là, Hạo Triết còn chưa nói rõ chân tướng chiếm đoạt ngươi, ngươi đã vội vàng đáp ứng. Bất quá như thê này cũng không làm trở ngại kế hoạch của chúng ta. Cưới được ngươi rồi, chẳng khác nào chiếm được sự giúp đỡ của Nguyễn Ngọc Cẩn. Tuy rằng ta hận mụ ta thấu xương nhưng không có cách nào, lúc đó không thể không mượn thế lực của mụ ta. Quả nhiên đúng như dự liệu, Nguyễn Ngọc Cẩn đích thân trợ giúp, Hạo Triết rất nhanh đạt được mục đích của mình. Bởi vậy, Nguyễn Ngọc Cẩn cfũng không còn lý do gì mà tồn tại nữa.”

Nàng giật mình mở mắt, trong mắt tràn đây đau đớn “Bác, bác cũng là bị các người giết?”. Kỳ thật Nguyễn Ngọc Cẩn chính là không có ý chí muốn sống, đểu không phải Hạo Triết giết. Mà ông ta cũng không có phủ nhận, có thể làm cho nàng càng thống khổ cũng khiến cho ông ta cảm thấy sung sướng.

Ông ta bật cười, nhìn chằm chằm nàng, gằn từng chữ một: “Hiện tại, ngươi, cũng, không có giá trị để tồn tại”. Nàng dường như không có giật mình, chỉ lẳng lặng nhìn ông ta. Trên mặt nàng cũng không có nửa điểm sợ hãi, chỉ là cô đơn cùng bình tĩnh mà nhìn ông ta.

Ông ta có chútthất vọng, từ trong tay áo lấy ra một bình sứ, đặt trước mắt nàng: “Đây là Hạo Triết lệnh cho ta đem tới cho ngươi. Ngươi yên tâm, không màu không sắc, chỉ cần một ngụm, ngươi có thể vĩnh viễn thoát khỏi thế gian này.” Nhét mạnh vào tay nàng, gắt gao xiết chặt.

“Xin ngươi, hãy buông tha cho Vô Song, tất cả mọi chuyện đều là lỗi của ta.” Mộc Thanh không biết từ khi nào đã đứng ở phía sau bọn họ. Hiển nhiên là nghe được toàn bộ cuộc đối thoại của bọn họ.

Người nọ liếc mắt nhìn bà một cái, giống như nghe được chuyện nực cười nhất thế gian, cười to thành tiếng: “Ngươi — ngươi đang nói chuyện gì vậy. Bất quá, ngươi cũng không còn sống đuocwj bao lâu nữa, ngươi nhiều nhất cũng chỉ còn mấy ngày nữa mà thôi.” Nguyễn Vô Song nhắm hai mắt lại, hóa ra hngay cả Mộc cô cô hắn cũng đã xuống tay hạ độc

Mộc Thanh “ÂM” một tiếng quỳ trước mặt ông ta: “Tất cả đều là lỗi của ta, không liên quan gì đến Hoàng hậu nương nương. Năm đó hạ độc là do ta nghĩ ra, cũng chính ta ép nàng uống thuốc.” Người nọ nghiến răng nghiến lợi nói: “Chết, đâu dễ dàng cho ngươi như vậy. Ta chính là muốn cho Nguyễn gia các ngươi vĩnh viễn biến mất. Cho ngươi nhìn thấy, muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong.”

Ông ta nhìn bình sứ trong tay nguyễn vô song, khóe miệng cười lạnh: “Trong hoàng cung này, Hoàng Thượng muốn cho người nào đó chết canh ba thì ai dám còn sống đến canh năm”. Ông ta xoay người rời đi, bi ai, lòng như tro tàn, nàng đã biết chân tướng, nàng cùng Hạo Triết đã đến lúc phải chấm dứt màn kịch này. Hai người rốt cuộc còn gì có thể?

Ngự hoa viên nửa đêm lạnh như tờ, ông taq nhìn tòa lầu các cách đó không xa, lẳng lặng nóii “Hạo triết, đây đều là do con ép Thẩm thúc”. Nếu không phải Hạo Triết quá để tâm đến, ông sẽ không xuống tay với Nguyễn Vô Song. Hạo Triết ngay cả người khác vừa chạm vào nàng nó đã không chịu nổi, sao nó có thể nhẫn tâm động vào Nguyễn gia.

Mộc Thanh đỡ Nguyễn Vô Song đang ngã ngồi trên mặt đất đứng dậy :Vô Song là cô cô đã hại ngươi”. Nguyễn Vô Song lắc đầu nói “Tất cả đều là số mệnh”. Hậu cung từ xưa đến nay đều là như thế, chẳng trách Mộc Thanh được, bà ấy cũng chỉ là phụng mệnh bác mà hành sự thôi. Nói vậy mẫu thân của hắn không phải là người duy nhất, mà trong cung này cũng sẽ không có ai là người cuối cùng.

Lảo đảo đứng lên, từng bước lại từng bươc một tiến về phía nội điện. Nàng cứ thế ngã ngồi tren mặt đất, toàn thân không có mọt chút khí lực, ngay cả nghĩ muốn động cũng chỉ là lực bất tong tâm. Chỉ có thể ngồi, ngơ ngác thế mà ngồi, Ánh trăng xuyên xuống loang lổ qua cửa sổ mà roi vào, trong vắt mà rực rỡ, chỉ là không giống với n nàng.

ngươi,ời ta thường nói đời người như một vở kịch, nếu như đêm đến có nằm mộng thì cùng lắm chỉ là ác mộng mà thôi. Buồn cười chính là, diễn có mở đầu, có kết thúc, có sinh lão bênh tử, cũng có những lo lắng phập phồng, nhân sinh cũng chỉ là một đường thẳng, giống như mặt trời giữa buổi ban trưa, có hoàng hôn cuối thu, có sớm tối họa phúc. Nhưng nàng chỉ còn hai bàn tay trắng. Nàng từng nghĩ mình có được rất nhiều, nhưng hóa ra tất cả chỉ là một màn kịch mà thôi.

tâất cả đều là giả, vợ chồng ân ái cùng giường, anh em huynh đệ, hôm nay chỉ là một nông phu bình thường, ngày mai chính là quan to chức lớn, hoàng thân quốc thích. Tất cả đều phát sinh trên người nàng, tát cả chỉ là một màn kịch do hắn diễn mà thôi. Hóa ra tất cả những ôn nhu, ân ái triền miên đều là giả, chỉ có nàng không biết cứ thế mà trầm mê.

Hắn cứ như thế mà hận nàng, hận tất cả người của Nguyễn gia, chỉ sợ hai người từ lúc bắt đâầucũng là do hắn an bài hết thảy. Như thế cứ từng bước từng bước một, đơn giản chỉ chờ thời cơ thích hợp mà trừ bỏ nàng.

Lùi sâu vào trong góc tường, lạnh lẽo quá, không phải do ngoại cảnh lạnh lẽo mà là lạnh từ đáy lòng nàng dâng lên, giống như từ trong xương tủy mà ra, ngay cả lòng cũng lạnh như băng. Nàng nghĩ đến nàng sẽ khóc, chính là ngay cả một giọt lệ nàng cũng không rơi. Chỉ cảm thấy lạnh quá, lạnh đến mức toàn thân run rẩy

Tất cả ân oán, gút mắc giữa nàng và hắn cần một cái chết mới có thể xóa bỏ hết thảy. Thế nhưng, cuộc đời này nàng sao có thể gặp lại hắn nữa đây?