Có lẽ cha mẹ huynh trưởng đêm đó đã nhận được tin, sáng sớm ngày hôm sau đại tẩu Vĩnh Yên công chúa liền vào cung, nói chuyện một hồi lâu, sau đó mới cho người hầu lui xuống, hỏi nàng tình huống thế nào. Nàng vẫn là không có nói gì.” Chị dâu thấy không thể hỏi ra nguyên nhân, liền cũng cáo lui. Xưa nay ở trong cung Nguyễn gia có rất nhiều người thân tín. Động tĩnh trong cung, phụ huynh dù không có hỏi ham, tất nhiên cũng sẽ có người nịnh bợ tới nói cho bọn họ. Đây cũng là cái tốt của kẻ có quyền. Khi ngươi có quyền có thế, tự nhiên có người cần nhờ vả chạy tới, căn bản không cần phải biết có thân quen gì không. Nếu có một ngày, giả sử như Nguyễn gia thất thế mà nói, tất nhiên chuyện này sẽ khác —– cửa nhà vắng vẻ người người tránh xa còn không kịp, cổ kim đều là như thế, bọn họ làm sao có thể ngoại lệ chứ?
Ngày thứ ba mẫu thân cũng tiến cung, nghĩ đến từ đây bản thân hiu quạnh trong một tầng cung điện này, cho nên cũng không có nói ra tình hình thực tế làm gì. Bởi vậy Nguyễn phu nhân có hỏi thế nào, Vô Song chính là lặng yên không nói lời nào, tựa đầu vùi vào ngực mẫu thân, thật lâu mới nói: “Mẫu thân, là nữ nhi không tốt. Chỉ hy vọng phụ huynh không phải chịu liên lụy.”
Bà Nguyễn vuốt tóc nữ nhi, nhẹ giọng nói: “Cha mẹ huynh trưởng không cầu phú quý dài lâu, chỉ cầu con được bình an.” Nước mắt Nguyễn Vô Song chậm rãi tuôn rơi, hết thảy đều do số mệnh, chúng ta không thể can thiệp vào dù chỉ nửa điểm. Nàng làm ra những chuyện như vậy, cho dù là phu quân bình thường cũng đã không thể tha thứ, huống chi là hắn người tôn quý nhất trong thiên hạ đây? Nếu đối với nàng hắn chỉ cần có một tia để ý, thì tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ. Đáy lòng nàng lại dâng lên cỗ chua xót, xông lên chóp mũi. Cho dù là hắn không có để ý đến nàng, cũng khó lòng mà có thể tha thứ dễ dàng được —— chua xót tựa hồ càng lúc càng mãnh liệt! Nàng và hắn thực sự đã đi đến tuyệt lộ, đã không còn đường nào có thể đi ——-
Năm tháng là nhật nguyệt luân chuyển mà trôi đi. Một đoạn thời gian sau, mọi người trong hậu cung đều biết hoàng hậu tuy rằng chỉ bị cấm cung nhưng chẳng khác nào là biếm vào lãnh cung. Từ ngày hoàng hậu bị cấm cung cũng sẽ không thấy Hoàng đế bước vào Chiêu Dương điện dù chỉ nửa bước. Mà trong bốn phi tử Doãn phi của Trừng Bích cung là người được sủng ái nhất. Mặc dù không đến mức là độc sủng có một không hai trong hoàng cung nhưng vẫn hơn hẳn ba phi tử còn lại, số lần sủng hạnh không quá nhiều nhưng tuyệt đối không phải là ít.
Trừng Bích cung lúc sẩm tối, Doãn phi tắm rửa, bên người là hai thị nữ tâm phúc Đông Yến và Đông Quyên. Trong phòng tắm tràn ngập mùi hương hoa nhài, hương khí hòa quyện với hơi nước bay bổng lan tỏa.
Đông Yến dùng muỗm ngọc một bên vớt nước lên người chủ tử, một bên tán thưởng da thịt trắng trẻo mềm mại của chủ nhân: “Chủ tử một thân băng cơ ngọc cốt, trách không được Hoàng Thượng mỗi ngày đều đến Trùng Bích cung của chúng ta nha.” Đông Quyên cũng liên tục gật đầu: “Chủ tử hiện tại là người được sủng ái nhất hậu cung, chúng nô tỳ đi ra ngoài, đám người của các cung khác cũng phải nể dăm ba phần nha!”
Doãn Thủy Nhã kiều mị mỉm cười, hít lấy mùi hương thanh nhã của hoa nhài, rất là hưởng thụ. Hoàng Thượng rất yêu thích mùi hương này, nếu nàng dùng hương liệu khác hắn vừa ngửi đã nhận ra, tuy rằng không có nói gì nhưng chỉ cần nhíu mày nàng cũng đủ hiểu.
Đông Yến ở bên cạnh tiếp tục nói: “Hoàng Thượng còn dạy chủ tử chơi cờ nữa mà? Một chút cũng kéo dài tới tận mấy canh giờ. Nếu không phải Hoàng Thượng cực kỳ yêu thích nương nương, nào có chuyện kiên nhẫn dạy chủ tử như vậy?” tiếng cười của Doãn Thủy Nhã càng thêm kiều diễm. Đông Yến nói quả thực có đạo lý. Hoàng Thượng rất thích cùng nàng chơi cờ. Nhưng nàng cũng không có biết chơi, hắn lại rất kiên nhẫn dạy nàng chơi. Thường thường một lần chơi cũng mấy canh giờ. Nghe nói Nhan phi của Giáng Vân cung và Liễu phi của Lan Lâm cung cũng biết chơi cờ, nhưng Hoàng Thượng lại chưa tùng qua đó chơi với các nàng ta. Có lẽ xét theo điểm này, trong cảm nhận của Hoàng Thượng nàng có chút khác với bọn họ. Nhưng —–
Nàng khẽ thở dài một cái. Nhưng nàng vẫn luôn mơ hồ cảm thấy, cho dù khi Hoàng Thượng ôm nàng vào trong ngực, nhưng tâm hồn tựa như đã hư thoát không còn ở bên cạnh. Hắn ngây người mà nhìn nàng, nhưng lại như nhìn xuyên thấu qua người nàng, ánh mắt dừng ở nơi xa xa —-
Đông Quyên cười nói: “Trong cung không phải đang xây dựng một cung điện ba lầu sao? Bọn nô tài đều bàn tán nhất định là Hoàng Thượng xây dựng để thưởng cho chủ tử của chúng ta nha.” Cung điện kia ở phía đông của Chiêu Dương điện, rất gần với Chiêu Dương điện cùng tẩm cung của hoàng đế – Thừa Kiền điện. Kỳ thật hậu cung quy củ vô cùng nghiêm khắc, vị trí trung tâm ở trong cung xưa nay chỉ có thể dành cho hoàng thượng cùng hoàng hậu. Các cung điện còn lại đều là xây dựng vây quanh vị trí trung tâm đó. Chúng phi tử xưa nay nếu có thể tiến vào Thừa Kiền điện hầu hạ một đêm, đã là vô cùng vinh quang rồi. Lại đừng nói đến vào sống ở cung điện tọa lạc giữa Chiêu Dương điện và Thừa Kiền điện. .
Doãn Thủy Nhã nâng tầm mắt, ngón tay ngọc ngà điểm điểm lên tráng của Đông Quyên, cười duyên như hoa: “Tiểu chân chó, ai nói vậy hả?” Đông Quyên cười trả lời: “Các phi tử trong cung đều đã có tẩm cung. Hoàng Thượng lại không nạp nhiều phi tử lắm, không phải còn có vài cung điện chưa có ai ở sao? Vậy xây cái mới để cho ai ở đây? Hiện tại cả hậu cung đều nói, Hoàng Thượng sủng ái nhất chính là chủ tử của chúng ta. Không để cho chủ tử ở, vậy cho ai ở nào?”
Có phải Hoàng Thượng sắp nạp tân phi không? Doãn Thủy Nhã cúi đầu suy nghĩ. Nhưng lập tức lắc lắc đầu, nếu là muốn đầy đủ hậu cung, chuyện này không phải là chuyện nhỏ, chuyện lớn như vậy trong triều nhất định hậu cung cũng sẽ biết. Hiện giờ một tia tiếng gió cũng không có, phỏng chừng khả năng không lớn. Nàng nhẹ khẽ lắc đầu. Nhìn hơi nước mông lung, khẽ thở dài một cái. Một kẻ phong thần tuấn lãng như hắn, cho dù không phải hoàng đế cao quý, tự nhiên cũng có rất nhiều nữ tử ái mộ ———
Nguyễn Vô Song ôm con vào lòng, nhẹ giọng ru bé ngủ. Từ sau khi nàng bị cấm cung, điều nàng sợ nhất chính là hắn xuống tay với con. Khẳng định là không có một nam nhân nào có thể hào phóng đến mức dưỡng dục một đứa bé không phải cốt nhục của hắn. Mấy ngày đầu, nàng không thể chợp mắt, mỗi ngày đều chống mắt chăm chú trông con. Ngàn sai vạn sai, đều chính là sai của nàng mà thôi. Nàng quá tùy hứng, nghĩ đến có thể giấu diếm được mọi chuyện —-
Tất cả đồ ăn mang lên cho con, nàng đều phải cẩn thận dùng ngân châm thử qua. Cứ như thế từng ngày từng ngày trôi qua trong lo lắng hoảng sợ. Trong đầu nàng hiểu rất rõ, nếu hắn thật sự nhẫn tâm muốn trừ bỏ đứa nhỏ thì nàng có thể làm gì đâu? Rất nhiều đêm, nàng cứ sợ hãi như vậy, run rẩy mà ôm chặt lấy con.
Sau đó hắn sai người đem đứa nhỏ ôm đi, nàng suýt nữa hôn mê bất tỉnh. Thạch Toàn Nhất nâng nàng lên khuyên nhủ: “Hoàng hậu nương nương, Hoàng Thượng chỉ là muốn gặp thái tử mà thôi. Phụ tử tình thâm, Hoàng Thượng nghĩ muốn nghe được tiếng của thái tử ——” Thạch Toàn Nhất tuy là tâm phúc của hoàng đế, nhưng chuyện này ông cũng không sao biết được ngọn ngành. Ngày đó khi mọi chuyện bị phanh phui ông không có hầu hạ ở đó, nhưng cho dù ông có ở đó, Hoàng Thượng cũng sẽ bảo lui xuống thôi. Người biết rõ được chuyện này, trừ bà vú Tôn đã tự sát, Tô Khinh Hồng vì là kẻ bề dưới lại càng không dám hé răng nhiều lời. Những người biết đến chân tướng đã ít nay lại càng ít, hắn có thể dễ dàng tha thứ hay không lại là chuyện khác.
Cũng may chỉ hơn nửa canh giờ sau, hắn liền sai người đem đứa nhỏ đưa trở về. Lòng nàng lúc đó mới thả xuống. Nhưng lại không thể hiểu rõ vì sao? Có lẽ là vì muốn giấu người ngoài đi! Nói như thế nào, Tử Tín trên danh nghĩa cũng là hoàng nhi của hắn, là đại hoàng tử của Bách Lý hoàng triều. Cho dù kẻ làm mẫu hậu là nàng có phạm phải tội lớn tày trời gì, thì cũng khó có thể lay động đến địa vị của đứa bé. Cho nên hắn cũng cần phải diễn kịch, diễn cho người trong thiên hạ xem. Nếu không có như thế, triều đình, trong cung sẽ vạn tiếng dị nghị.
Nhưng đó cũng làm cho nàng hơi hơi thả tâm, ít nhất hắn nguyện ý diễn. Nói như vậy, trong khoảng thời gian ngắn hẳn là hắn sẽ không có xuống tay với con nàng.
Nàng chậm rãi ngồi xuống trước gương đồng, gương đồng lớn đặt trên giá lục khúc, nhìn khuôn mặt phản chiếu rõ ràng trong gương, mi như trước là mi, mắt như trước là mắt, nhưng phảng phất trên đó tất cả là cô đơn. Có lẽ vẫn là hoa đương kỳ xuân sắc, nhưng đối với nàng mà nói, cảnh xuân đã tàn, ngày cưới như mộng —– nàng vĩnh viễn đã không thể tiếp tục lẳng lặng đứng ở bên cạnh hắn, tất cả của hắn đều đã không còn liên quan đến nàng—– tất cả những gì đã qua, chỉ cần lược lược nhớ tới, đã dâng tràn đau đớn khắc cốt ghi xương —-
Lan Lâm cung là nơi thanh u nhất trong cả hoàng cung, hoa cỏ xum xuê, cây mọc thành rừng, bởi vậy mà được gọi là Lan Lâm cung.
Liễu Lam tựa vào cẩm tháp nghỉ ngơi, thị nữ bên cạnh nhẹ nhàng phẩy quạt. Bởi vì cực tĩnh lặng cho nên có thể nghe được rất rõ riếng bước chân từ hành lang bên ngoài đi tới. Nàng nửa nhắm mắt. Chỉ nghe thị nữ đi đến trước mặt, cực khẽ nói: “Chủ tử, tiểu Lục Tử đã đến.” Liễu Lam hơi hơi mở mắt: “Cho hắn tiến vào.” Thị nữ lên tiếng, phân phó.
Tiểu Lục Tử là thủ hạ thân tín bên cạnh đại tổng quản Thạch Toàn Nhất, là thái giám ở Thừa Kiền điện. Xem ra hôm nay là có chuyện quan trọng, cho nên mới một mình lại đây. Tiểu Lục Tử là kẻ cơ trí, vừa tiến đến, đã vội quỳ xuống thỉnh an: “Liễu phi nương nương cát tường!” Liễu Lam dựa vào tay thị nữ ngồi dậy, bàn tay mềm khẽ phất: “Nào lại đây, ban ngồi đi!” Tiểu Lục Tử nói: “Tạ ơn Liễu phi nương nương.” Ngồi xuống, vội kề sát vào tai Liễu phi nói: “Chuyện mà lần trước nương nương hỏi, nhiều ngày nay nô tài đã nghe được một ít tiếng gió, bởi vậy mới đến đây chuyển cáo nương nương.”
Liễu Lam cảm thấy hứng thú, nâng mắt nói: “Chuyện đồn đại gì?” Từ ngày hoàng hậu bị cấm cung đến nay cũng đã được hơn một năm, trong hậu cung Doãn phi ngày càng được sủng ái, thế lực ở trong cung lên như diều gặp gió. Nếu Tử Nhất các mới được xây này Hoàng Thượng lại ban thưởng cho nàng ta ở vậy thì ba phi tử còn lại không khác nào họa vô đơn chí. Tiểu Lục Tử nhẹ giọng nói: “Hôm nay nô tài nghe Thạch tổng quản phân phó mấy người, bảo bọn họ đi Vương phủ trước kia của Hoàng Thượng mang về một số đồ vật, nói phải bài trí giống như ở Vương phủ trước đây. Bởi vậy, Tử Nhất các này có vẻ là chính Hoàng Thượng ở lại. Nương nương nói xem?”
Liễu Lam trầm ngâm một lúc, khẽ cười: “Người tới a, thưởng cho Tiểu Lục Tử một thỏi vàng.” Từ khi cử hành lễ nhận ngôi vị thái tử cho đến trước khi Hoàng Thượng đăng cơ người vẫn ở trong vương phủ bên ngoài cung. Từ sau khi Hoàng Thượng đăng cơ Vương phủ kia vẫn không người ở. Hiện giờ lại sai người hầu đi về đó lấy đồ dựa theo bài trí ở đó mà sắp xếp, cũng là chuyện có thể xảy ra. Dù sao đã ở hơn mười năm, lâu như vậy, với những đồ vật ở đó ít nhiều cũng có tình cảm. Tử Nhất các kia chỉ cần không chia cho ai trong ba phi tần kia, đặc biệt là Doãn phi thì tốt rồi.
Tiểu Lục Tử nghe nói vậy, vội cười tươi rói quỳ xuống: “Tạ ơn Liễu phi nương nương.” Nâng đầu lại nghĩ tới một chuyện: “Nghe Thạch tổng quản còn nói, Trường Tín điện phía Tây của Tử Nhất các sau này sẽ là nơi thái tử ở.”
Liễu Lam gật gật đầu, không để ý lắm. Từ sau khi Hoàng hậu thất sủng, thái tử không có chuyển khỏi Chiêu Dương điện, hơn một năm nay vẫn ở chung cùng với hoàng hậu. Nhưng mà Hoàng Thượng vẫn chưa từng vì thái tử ở đó mà tới Chiêu Dương điện, chỉ thỉnh thoảng sai người đến bế thái tử tới Thừa Kiền điện. Từ khi bốn người các nàng nhập cung tới nay, cho dù được sủng ái như Doãn phi, cũng không tài cán mà sinh được hoàng tử hay công chúa cho Hoàng Thượng. Vị trí thái tử của đứa bé này vẫn như trước vững chắc như núi. Có lẽ cũng là vì nguyên nhân này mà Nguyễn Vô Song mới như trước bảo trụ được ngôi vị hoàng hậu. Về chuyện vì sao hoàng hậu bị cấm cung, mọi người trong cung đến nay vẫn là khó mà hiểu được. Nhưng phụ thân đại nhân nói, có lẽ hoàng hậu căn bản không có làm Hoàng Thượng sinh khí, chỉ là có người, có chút đồ vật tồn tại là bởi vì nguyên nhân nào đó, một khi đã chiếm được, thì cũng chính là lúc người đó, hoặc đồ vật đó đã hết giá trị.
Từ khi vương triều Bách Lý lập quốc đến nay gia tộc của hoàng hậu luôn được coi như là gia tộc số một, có Nguyễn thái hậu quyền lực cao tận đỉnh núi, hai vị ca ca của Nguyễn Vô Song vừa là Phò mã thân lại giữ chứcc vị quan trọng, Nguyễn Sùng Cát lại là tể tướng đương triều. Nhưng Nguyễn gia từ trước đến nay gia giáo nghiêm cẩn, cũng không có kết bè kết phái với triều thần, cũng không vì được sủng mà kiêu, làm xằng làm bậy. Cho nên chúng thần trong triều ngay cả phụ thân của nàng Liễu thị lang cũng luôn coi trọng Nguyễn gia. Lòng ai cũng hiểu rõ như gương, nếu không phải đương kim Hoàng Thượng năm đó cưới Nguyễn Vô Song, thì Long ỷ ngày hôm nay về phần ai ngồi vẫn là chuyện khó mà khẳng định được.