Mộc Thanh từ trong điện đi ra, hướng chúng thị nữ phất tay áo: “Các ngươi đều đi xuống đi, nơi này không cần hầu hạ nữa.” Chúng thị nữ đáp lời: “Vâng” chỉnh tề khom người lui ra.
Bên trong điện, có đốt đàn hương dưỡng thần, mùi hương thanh tĩnh mà thơm ngát, phảng phất hòa cùng mùi thuốc đông y. Nguyễn thái hậu khẽ nghiêng đầu, thấp giọng nói: “Song nhi, đỡ ta đứng dậy.” Vô Song vội nhận lấy cái gối mềm màu vàng Mộc Thanh đưa qua, tựa vào phía sau lưng bác, giúp bà ôm lấy chăn ngồi trên giường.
Nguyễn thái hậu thở hổn hển mấy hơi thở, lúc này mới phân phó nói: “Mộc Thanh, ngươi cũng đi xuống đi.” Mộc Thanh lên tiếng trả lời rồi đi, thuận tay đóng kín cửa lại.
Nguyễn thái hậu một hồi lâu mới mở miệng: “Song nhi, bệnh của bác sợ là không qua nổi năm nay —-” tròng mắt Vô Song đã ửng đỏ, ngắt lời bà: “Bác —-”
Nguyễn thái hậu hoảng hốt cười: “Thật sự là đứa ngốc. Sinh tử có mệnh, họa phúc do trời. Đời bác coi như cũng không có sống uổng phí, vinh hoa phú quý gì, ta đều đã hưởng qua. Còn có cái gì cần lưu luyến chứ?” Lòng Vô Song chua xót, hốc mắt ẩm ướt cơ hồ muốn rơi lệ. Hôm nay bác bị sao vậy, toàn nói chuyện xấu thôi. Tựa như những người sắp ra đi, dặn dò cẩn trọng.
“Ta a, lo lắng nhất cũng chỉ có cháu. Hai chị em Minh Oanh, nói sao cũng là cốt nhục của tiên đế, cho dù sau này Nguyễn gia chúng ta có nghèo túng, hai đứa nó cũng sẽ không bị liên lụy gì. Vẫn là bậc phú quý như trước. Nhưng một mình cháu chốn thâm cung này, có thể dựa vào cũng chỉ là chính mình mà thôi ———–” một hơi nói một tràng dài, tinh thần Nguyễn thái hậu lại tựa như tốt hẳn lên.
Nguyễn Vô Song nhẹ nhàng nắm tay bác, mới mấy tháng mà thôi, bàn tay đẫy đà mượt mà đã chỉ còn lại có xương cốt: “Bác. Bác không cần lo lắng cho cháu. Vừa rồi không phải bác vừa nói, họa phúc do trời sao?”
Nguyễn thái hậu khẽ nặn ra nụ cười thương tiếc: “Bác chính là hy vọng về sau cháu biết cách bảo vệ chính mình. Hiện tại thì chưa có cảm giác a, chờ đến ngày hắn đầy đủ hậu cung, tam cung lục viện, nơi nơi đều là mỹ nữ, còn cháu, có thể một tháng cũng sẽ không gặp hoàng thượng được một lần —– loại khổ sở này, là điều mà người khác không thể biết được.”
Nàng khẽ mỉm cười, có chút bất đắc dĩ: “Khi đồng ý chỉ hôn, cháu đã chuẩn bị sẵn rồi. Bác, cố gắng dưỡng bệnh, không cần lo lắng cho cháu đâu.” Sau này, cho dù có khổ sở hơn đi nữa, nàng cũng sẽ cố gắng tiếp tục sống thật tốt. Cuộc sống vốn chính là như thế. Thứ gì càng để ý, càng không chiếm được, con người cũng giống vậy. Huống chi hắn là bậc đế vương đứng trên ngàn vạn người.
Mùa đông năm Hi Trữ thứ nhất, Bách Lý Hạo Triết ban thánh chỉ, sắc phong hoàng tử mới sinh hạ chưa đến nửa tuổi Bách Lý Thừa Hiên làm hoàng thái tử, cũng lấy danh nghĩa hoàng thái tử đại xá thiên hạ.
Nửa tháng sau, nguyễn thái hậu qua đời, hợp táng trong nghĩa trang hoàng lăng cùng Cảnh Nhân đế.
—–
Đại tuyết như bay múa, nhẹ nhàng phất phơ. Cành cây, phiếm lá, mặt đất, một mảnh mờ mịt. Nguyễn Vô Song tiếp nhận lò sửa nhỏ Mặc Lan đưa qua, từng tia ấm áp từ đầu ngón tay truyền tới, dường như cả người mới có chút tri giác.
“Tử Tín đã tỉnh chưa?” Nàng không có quay đầu. Mặc Lan trả lời: “Vẫn còn ngủ ạ. Tỉnh lại, Mặc Trúc sẽ đến bẩm báo.” Nguyễn Vô Song không có hỏi nữa, trong điện thực im lặng, có đôi khi ngay cả tiếng cành cây khô trong vườn gãy “Rắc” cũng có thể nghe được rõ ràng.
Nàng đứng một hồi lâu, nhìn tuyết từng mảnh từng mảnh rơi xuống, ngã vào hồng trần thế tục. Thật lâu trước kia có nghe nói thế gian có một loại chim, vô cùng ân ái, nếu bạn đời của nó chết đi, con còn lại thường không sống quá nửa năm nữa. Chỉ tiếc chuyện kia dường như chỉ là truyền thuyết mà thôi, chưa ai có thể nhìn thấy được.
Nhưng nàng tính, bác cùng tiên đế liên tiếp qua đời, bất quá cũng nửa năm mà thôi. Cuối cùng bác cũng thỏa được ước nguyện, cùng tiên đế hợp táng trong cùng một lăng tẩm.
Trước khi bác ra đi đã giúp nàng hoàn thành việc cuối cùng, chính là cầu xin Bách Lý Hạo Triết sắc phong Tử Tín thành hoàng thái tử. Năm đó, đứa nhỏ mới chưa đầy một tuổi được sắc phong làm hoàng thái tử, đây là chuyện chưa từng có từ khi vương triều Bách Lý khai quốc đến nay.
Trong nội điện ấm áp như mùa xuân. Lô than lục giác nghi ngút khói. Mặc Trúc thấy Mặc Lan nhón chân đi vào, cúi đầu nhìn tiểu thái tử liếc mắt một cái. Lúc này mới ngẩng đầu, nhưng lại bị Mặc Lan kéo sang một bên: “Một tháng nay tiểu thư ăn uống không tốt, vậy phải làm sao bây giờ nha?”
Mặc Lan thở dài: “Tiểu thư có tâm sự —-” cho dù Mặc Lan không có nói thêm gì đi nữa, Mặc Trúc cũng có thể hiểu được ý tứ của nàng ấy, buồn bực nói: “Ta cũng không hiểu nổi Hoàng Thượng làm sao vậy? Trước kia không phải rất tốt sao, hàng đêm đều ở Chiêu Dương điện. Nhưng tính đến hôm nay đã hơn một tháng chưa từng ngự giá đến đây —– tiểu thư có thể không có tâm sự sao?” Cũng không biết vì sao, nhưng lại không có đặt chân đến Chiêu Dương điện nữa. Hiện tại cho dù hoàng thượng muốn gặp tiểu thái tử, nhiều nhất cũng chỉ sai người bế đứa bé sang bên đó, ở lại chơi hơn nửa canh giờ gì đó.
Mặc Lan thấp giọng nói: “Trong cung bàn tán, chờ tang kì của thái hậu qua đi. Hoàng Thượng sẽ nạp tân phi.” Mặc Trúc mở to hai mắt nhìn: “Trước đây không phải từng nói, Hoàng Thượng không đồng ý nạp phi sao?” Mặc Lan cười khổ: “Nhưng sẽ có một ngày Hoàng Thượng phải nạp thêm phi!” Tâm tình tiểu thư sao có thể tốt được chứ? Nhớ lại cũng chỉ mới đây, cũng mới là mùa đông năm trước thôi, tiểu thư còn cùng các nàng ngồi trước chậu than hồng, đoán chữ ăn hạnh nhân. Mặc Trúc luôn thua, thua nhưng rất xấu thường ăn hết hạnh nhân của nàng.
Vào tẩm điện, chỉ thấy tiểu thư đang ngồi ở nhuyễn tháp đọc sách. Vội liếc mắt sai thị nữ đem trà đã lạnh toát đổi đi. Nguyễn Vô Song khép sách lại, nói: “Không cần đổi, bưng xuống đi thôi.”
Mặc Lan cười nói: “Tiểu thư, hôm qua khi nô tỳ đi qua cung diễn kịch, nhìn thấy hoa mai ở đó nở không tồi, hay là lát nữa chúng ta qua đó xem đi.” Nàng giống như có chút hưng trí, hỏi: “Hồng mai nở sao?” Mặc Lan thấy nàng có chút tâm động, tiếp nhận điểm tâm cùng trà nóng mới trong tay thị nữ, bưng đi lên, đặt ở bên tháp nói: “Trưa tiểu thư cũng chưa có ăn gì, giờ dùng chút điểm tâm đi. Đây là đích thân Mặc Trúc dặn dò trù phòng làm đó, nàng ta ấy à, toàn có trộm một mình đi qua cung diễn kịch ngắm hoa mai nở thôi.”
Nguyễn Vô Song vẫn là không có muốn ăn, nhưng không đành lòng từ chối tâm ý của các nàng, dùng đũa ngà voi gắp một cái, mùi thơm ngát tỏa tới. Mặc Lan nói: “Trong vườn có rất nhiều loại, mai trắng, mai hồng, mai hồng phớt, đỏ thẫm, ngọc điệp mai ——- nô tỳ thấy so với vương phủ trước kia còn nhiều hơn nha.” Đũa khẽ cứng lại, nhớ tới năm trước khi hai người dùng bữa ở Hàm Hinh Trai, lúc ấy cũng đang độ hoa mai nở rộ, một cảnh đẹp tự nhiên như thiên tiên.
Mặc Lan thấy nàng ngay cả một cái cũng không có ăn hết liền ngừng lại, hỏi: “Sao vậy, trù phòng làm không ngon sao?” Trước đây khi mùa hoa mai nở rộ đến, tiểu thư thích nhất là cùng các nàng đi hái hoa, làm bánh hoa mai. Nàng khẽ lắc đầu cười cười: “Ngày mốt đã sắp xếp sao rồi?”
Ngày mốt là ngày Tể tướng phu nhân vào thăm tiểu thư, cả Chiêu Dương điện sớm đã chuẩn bị tốt tất cả. ‘Đường vào hoàng cung sâu như đáy bể!’ Ngay cả nhất phẩm phu nhân như vậy mấy tháng cũng chỉ có thể gặp mặt tiểu thư một lần. Nàng cùng Mặc Lan cực ngóng trông phu nhân tới, cùng tiểu thư trò chuyện.
Nguyễn phu nhân theo thị nữ đến gần Chiêu Dương điện, Mặc Lan cùng Mặc Trúc đã sớm đứng chờ ngoài cửa. Thấy bà tới, vội vàng hành lễ: “Tham kiến Phu nhân!” Nguyễn phu nhân thân mặc y phục nhất phẩm phu nhân, bên ngoài khóa áo choàng lông.
Tiến vào đại điện, cảm thấy thực ấm áp thoải mái. Mặc Lan tiến lên cởi áo choàng giúp bà, Mặc Trúc đi phía trước dẫn bà vào nội điện. Vô Song đang chờ bà đến, vừa thấy Nguyễn phu nhân, vội chạy qua: “Nương.”
Nguyễn phu nhân gọi một tiếng: “Vô Song.” Liền nhanh chóng cầm lấy tay nữ nhi, xem xét thật kỹ: “Mới gần hai tháng không gặp, sao lại gầy hơn rồi?” Cằm đã nhọn ra bao nhiêu, bởi vì mặc cung trang màu đỏ, màu da trắng xanh giờ mới có chút hồng hào.
Nói vài câu, Nguyễn phu nhân lúc này mới nhớ ra, còn chưa có hành đại lễ. Vội đẩy nữ nhi ra: “Dân phụ bái kiến Hoàng hậu nương nương.” Đây là quy củ từ xưa đến nay.
Nguyễn Vô Song không chịu “Nương, nơi này chỉ có mấy người chúng ta, không cần.” Cha mẹ tuổi đã lớn, bản thân mình không thể cận kề phụng dưỡng đã là bất hiếu rồi. Lại có thể nhẫn tâm nhìn bọn họ mỗi lần đến gặp mình đều phải ba quỳ chính lạy sao?
Nguyễn phu nhân lại bật cười: “Thật là đứa khờ. Đây là lễ pháp, không thể bỏ được. Trong hoàng cung này con chính là hoàng hậu, thỉnh an hoàng hậu là đúng. Nếu không truyền ra ngoài người ta lại bảo người Nguyễn gia không hiểu lễ nghĩa cấp bậc!”
Sau khi hành lễ, Mặc Lan cùng Mặc Trúc sai thị nữ bưng trà cùng điểm tâm lên. Nguyễn phu nhân tiếp nhận chung trà nữ nhi đưa qua, khẽ nhấp một ngụm trà nóng nhìn trái nhìn phải rồi mới hỏi: “Sao không thấy thái tử điện hạ đâu?”
Nguyễn Vô Song khẽ cười cười, lại lấy một ít mứt đưa qua: “Còn đang trong nội tẩm.” Quay đầu phân phó Mặc Trúc: “Nhìn coi Tử Tín đã thức dậy chưa, nếu tỉnh rồi thì ôm lại đây đi.” Mặc Trúc: “Dạ” một tiếng rồi xoay người đi vào nội tẩm.
Nhìn khí sắc mẫu thân có vẻ vẫn tốt, vừa hỏi mới biết được thì ra là nhị tẩu lại mang thai, đã được hơn hai tháng. Nguyễn gia vốn không nhiều người, đại ca thành thân nhiều năm, chỉ có một mình Thạch nhi là tôn tử mà thôi. Mà nhị tẩu vài năm trước sau khi sảy thai, vẫn chưa có mang thai nữa, hiện giờ lại có thể mang thai đúng mùa mai nở, thiết nghĩ phụ thân cùng mẫu thân nhất định rất vui mừng. Cũng có thể đỡ chút buồn phiền khi bác qua đời.
Không khí phảng phất mùi Thục Tử, Nguyễn Vô Song liền nhớ tới một việc, phất tay bảo Mặc Lan bảo nha hoàn lui xuống. Hỏi: “Nương, lần trước con bảo người sắp xếp cho vú Tôn về quê dưỡng lão, chuyện này làm thế nào rồi?” Nguyễn phu nhân trả lời: “Đã an bài thỏa đáng rồi. Mấy ngày trước ta sai người chuẩn bị hai ngàn lượng bạc, an bài xe ngựa đưa bà ấy về quê cùng con cháu đoàn tụ.” Vú Tôn là người chăm sóc Vô Song từ ngày mới sinh ra, hiện giờ cũng đã muốn gần hai mươi năm, cũng đến lúc an dưỡng hưởng phúc rồi.
Vô Song gật gật đầu: “Vú Tôn cũng chăm sóc thương yêu con nhiều năm. Nếu mẫu thân có tiện lễ tết sai người đến thăm hỏi. Xem coi có thiếu sót gì thì bổ sung vào.” Nguyễn phu nhân cười gật gật đầu: “Cũng nên như thế.”
Ngày đó bà vú giúp nàng che giấu mọi chuyện, về chuyện của nàng, người biết được chỉ có bà vú cùng Tô Kinh Hồng mà thôi. Gần đây, trong cung nhiều quy củ như lông trâu, bà vú đã vào tuổi xưa nay hiếm mà phải hành lễ gần trăm người, thật không đành lòng để bà trước lễ sau lễ. Thứ hai, từ trước đến nay hoàng cung không phải nơi yên bình gì, bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, vì lợi ích toàn cuộc, nàng cảm thấy để bà vú về quê dưỡng già vẫn là tốt hơn.
Mặc Trúc bế đứa nhỏ lại đây, phấn nộn đáng yêu, mắt ngọc mở to nhìn loạn, như là đang tìm kiếm gì đó. Nguyễn phu nhân ôm lấy, cười đến híp cả mắt: “Tiểu thái tử của chúng ta thực đẹp trai nha.” Nhìn hơn nửa ngày, mới ngẩng đầu nói với Vô Song nói: “Đứa nhỏ có vẻ giống con nhiều hơn.” Nguyễn Vô Song từ trước đến nay vẫn không muốn bàn đến chuyện này, nhưng mẫu thân nói thì lại khác với người khác. Nàng cũng ngoảnh mặt nhìn qua.
Nguyễn phu nhân cười nói: “Con trai giống mẹ thì rất tốt. Tục ngữ nói: con trai giống mẹ, vàng phủ đầy tường, tiền đồ rộng mở! Không phải ứng với những lời này sao? Tiểu thái tử nhà chúng ta chính là thái tử nhỏ tuổi nhất từ khi khai quốc đến nay nha!” Nói xong, hôn chụt lên trán của Tử Tín một cái: “Nếu phụ thân con ở đây mà nói, nhất định là ôm không chịu buông tay a. Gần đây nhị tẩu của con có bầu, phụ thân con cười đến cong cả mày nha.”
Nguyễn phu nhân thở dài, nói tiếp: “Nói đến phụ thân con, ông ấy cũng nhiều tuổi rồi. Trước đó vài ngày, thái hậu vừa mới qua đời, đầu ông ấy bạc đi rất nhiều. Cũng khó trách ông ấy, ông ấy chỉ có một mình thái hậu là muội muội, mới mấy chục tuổi đã không còn. Thái hậu mất xong, ông ấy cũng nản lòng thoái chí, nói cái gì nghĩ muốn từ quan, đem vị trí tặng cho người trẻ tuổi —-” dừng một chút. Vô Song nhìn mẫu thân liếc mắt một cái, chỉ thấy thần sắc của bà có chút mất tự nhiên, cười nắm lấy tay áo bà: “Phụ thân còn nói gì nữa?”
Nguyễn phu nhân nhìn nàng một cái, nói: “Phụ thân ngươi nói trước khi thái hậu đi, đều đã an bài tốt lắm. Tử Tín là thái tử đã chắc chắn, ngôi vị hoàng hậu của con cũng thêm củng cố. Ông ấy chỉ lo lắng con từ nhỏ đã được yêu chiều, đau lòng con thôi.” Thấy nữ nhi không nói gì, Nguyễn phu nhân tiếp tục nói: “Ông ấy nhắc nhở con phải biết chăm sóc bản thân, tốt xấu gì cũng là do mình lựa chọn.” Nguyễn Vô Song chỉ “Vâng” một tiếng. .
Xem ra không đầy nửa năm, hoàng đế nhất định sẽ đầy đủ hậu cung. Kỳ thật việc này chỉ là chuyện sớm hay muộn sẽ xảy ra mà thôi. Hiện tại vị trí trong hậu cung trống nhiều như vậy, có bao nhiêu triều thần ngày nào cũng giục dã, đề cử mỹ nữ vào cung. Từ nay về sau hậu cung cũng sẽ trở thành chiến trường. Chính là nàng muốn lên trận, hay là ngồi trên núi xem hổ đấu nhau, đều do chính bản thân nàng lựa chọn.
——
Nàng buông sách xuống, phân phó nói: “Tắt đèn đi.” Mặc Lan cười nói: “Mới canh một, tiểu thư không muốn xem sách nữa sao?” Nguyễn Vô Song thản nhiên nói: “Không muốn. Các ngươi hầu ta thay quần áo đi.”
Gần đây thường thấy nàng đọc sách tới tận canh ba, kỳ thật nàng là đang chờ hắn mà thôi. Nhưng hôm nay nàng không muốn chờ nữa . Nàng hiểu là hắn cố ý muốn tránh nàng, tuy rằng nguyên nhân nàng không biết, cũng không muốn biết. Nhưng thiên tử không phải đều là như vậy hay sao? Thiên uy khó dò, cho dù nàng từng cùng hắn đầu gối tay ấp thì thế nào, chung quy nàng cũng chỉ là một trong số những nữ tử của hắn. Điều khác duy nhất có lẽ là, chỉ có một mình nàng là hoàng hậu mà thôi.