Đang ở thế khó xử, lão bản cửa hàng đến. Tiểu nhị giống như nhìn thấy cứu tinh, ba chân bốn cẳng kể lại việc đã qua.
Lão bản cửa hàng sách tuổi chừng ba mươi, vóc người gầy cao, trường bào màu xanh cùng vết mực dính trên tay để lộ ra văn nhân khí khái. Lão bản nghe xong chuyện, trước nâng tay gõ một cái cộp lên đầu tiểu nhị. Lão bản quay sang nhìn nhìn hai vị công tử quần áo đẹp đẽ quý giá, lại nhìn Đan Niên một chút, sau đó hướng Đan Niên chắp tay hành lễ.
“Hạ nhân không hiểu quy củ, xúc phạm cô nương, mong rằng cô nương bỏ qua cho.” Lão bản cửa hàng sách nói chuyện rất là lễ phép.
Đan Niên hết giận không ít, vừa rồi lấy vòng tay đổi sách cũng là nhất thời khí phách tranh giành, hiện tại có người đến làm người hoà giải, đó là không thể tốt hơn.
Đan Niên chỉnh đốn trang phục nói: “Lão bản khách khí.” Chỉ một câu, vẫn chưa nhiều lời, ánh mắt lại nhìn lão bản, chờ hắn mở miệng.
Lão bản nhìn hai môn thần ngoài cửa, người cầm đầu rõ ràng là tử y công tử kia, đã trả tiền nhưng cau mày không lên tiếng, còn tiểu cô nương cũng không chịu mở miệng. Trong lòng ai thán một tiếng, người làm buôn bán đều là tôn tử, bãi chính sắc mặt hỏi: “Cô nương cũng thích chữ của Lâm Triêu Dương? Đã có nghiên cứu gì chưa?”
Đan Niên nghe lão bản hỏi chuyện thư pháp, liền cười nói: “Lâm Triêu Dương tự thể uyển như ngân câu, nguyên như kinh loan, phiêu như phù vân, kiểu như kinh long. Cuộc đời rất thích du lịch, mỗi khi ông xuất môn, dùng tự làm sính, tung hoành chí nguyện. Khi ở nhà, lúc nhàn rỗi thì dùng tự để thay đổi tâm tình. Mặc dù phong cách hay thay đổi, nhưng chữ vẫn tạo thành một trường phái riêng.”
Vốn đang định rời đi, Tô Doãn Hiên sau khi nghe xong một phen bình luận, rất ngoài ý muốn nhìn Đan Niên, cứ tưởng rằng nàng chỉ là con gái nhà bình thường gia biết được mấy chữ, không nghĩ tới còn có được bực này chiêm nghiệm.
Lão bản cửa hàng liên thanh khen Đan Niên có kiến giải, hỏi: “Xem ra chữ của cô nương nhất định đẹp lắm.” Đan Niên không muốn để người ngoài biết, liền đỏ mặt cười ngây ngô nói: “Nào có, ta chỉ thô sơ giản lược biết được mấy chữ, về chữ của Lâm Triêu Dương, là ca ca ta bình luận nên ta nhớ kỹ.”
Tô Doãn Hiên nghe Đan Niên nói như thế, có chút thất vọng, khó nén được thở dài, xoay người rời đi. Bạch y công tử thấy hắn đi, vốn còn muốn lưu lại tiếp tục xem náo nhiệt, liền gọi với theo mấy tiếng nhưng không thấy đối phương dừng bước, đành phải xoay người đuổi theo.
Đan Niên thấy hai tên công tử kia đi rồi, cười nhạo một tiếng, quay đầu nói với Bích Dao: “Người đi rồi, còn giơ quả đấm lên làm gì?”
Bích Dao thế này mới ngượng ngùng rút nắm đấm xuống. Đan Niên cười thầm không thôi, cô nương này lớn hơn mình một tuổi, cứ luôn tự cho bản thân là người bảo vệ nàng, lúc thấy hai công tử kia đến, liền giơ nắm tay lên, nhìn chằm chằm như canh trộm.
Lão bản thấy hai quý công tử đi rồi, cuối cùng tiễn được môn thần, đối Đan Niên cũng không lắm để ý, nàng muốn đọc ké sách thì tùy nàng vậy, hướng Đan Niên chắp tay liền vội vội vàng đi vào trong nội thất.
Đan Niên tiến lên cầm lấy vòng tay, đeo lại vào tay, rồi cầm lấy sách, gọi Bích Dao rời đi. Tiểu nhị lúc này nóng nảy, “Cô nương, ngươi còn chưa trả tiền!”
“Nga?” Đan Niên quay đầu lại, chớp chớp mắt, “Tên mặt người chết kia lúc nãy không phải đã trả tiền rồi sao?”
Tiểu nhị khẽ đảo mắt, đúng là vị công tử ban nãy đã trả rồi, nhưng hắn vẫn muốn lấy thêm một phần nữa, “Ngươi, ngươi không phải là không muốn người ta giúp ngươi trả tiền sao?”
Đan Niên liếc trắng mắt, “Có người nguyện ý coi tiền như rác bỏ tiền cho ta, ta vì sao không đồng ý, ngươi cho là ai cũng ngốc như ngươi sao!” Dứt lời liền kéo Bích Dao rời đi, bỏ lại tên tiểu nhị nghẹn đỏ mặt tía tai, Bích Dao lúc gần đi còn thị uy giơ nắm đấm hướng về phía hắn.
Ôm bộ mặt đau khổ đứng cạnh xe ngựa, lão Trịnh chờ mòn chờ mỏi một hồi rốt cuộc thấy đại tiểu thư Đan Niên vừa lòng trở về, cũng không dám nói thêm gì, chỉ phải trơ mắt nhìn Đan Niên lên xe ngựa rồi vội vàng đánh xe đến Thẩm phủ.
Trong khi Đan Niên và Bích Dao ngồi xe ngựa đến Thẩm phủ, bên trong Thẩm phủ đang trình diễn một hồi phong ba không lớn không nhỏ.
Thẩm Đan Hà ủy ủy khuất khuất ngồi trước bàn trang điểm, nện cây lược xuống mặt bàn, hai mắt đỏ hoe, nước mắt đảo quanh trong mắt.
Thẩm Đại phu nhân ngồi bên cạnh, khuyên nhủ: “Thôi mà, con lại nháo cái gì a, đã là một cô nương lớn như vậy rồi.”
“Nương!” Nước mắt Thẩm Đan Hà rớt xuống, “Nương, nương và cha là muốn lãng phí con…”
Mặt Thẩm Đại phu nhân nhất thời liền thay đổi, bảo nha hoàn lui ra cửa, kéo Thẩm Đan Hà vào trong lòng, “Con của ta a, con đang xướng tuồng gì vậy a?”
“Nương tại sao lại mời Thẩm Đan Niên đến đây? Ả chỉ là một nha đầu nhà quê không biết được bao nhiêu chữ mà thôi. Con nghe nói, con nghe nói, cha và nương còn muốn cho nàng, muốn cho nàng làm thiếp của Phồn ca ca!”
Thẩm Đan Hà không thèm để ý ngượng ngùng, tức giận chất vấn.
Thẩm Đại phu nhân nở nụ cười, “Ta cứ nghĩ là chuyện gì? Cho nàng ta đi theo con nhập phủ Ung Quốc Công có gì không tốt chứ? Con đừng tưởng rằng Bạch thiếu gia tương lai chỉ cưới mỗi mình con, huống hồ, Ung Quốc Công còn chưa tới hạ sính, con có lấy được chồng hay không còn chưa biết.” Nói tới chỗ này, Thẩm Đại phu nhân trở nên rất nghiêm túc.
“Dù vậy cũng không thể tìm một nha đầu nhà quê để lãng phí con! Con là đại tiểu thư dòng chính thất của Thẩm gia, sao nương lại cho một nha đầu nhà quê đến…” Thẩm Đan Hà khó thở.
Thẩm Đại phu nhân đập tay một cái bốp xuống bàn trang điểm, lớn tiếng mắng: “Con hồ đồ cái gì vậy! Nương là vì tốt cho con mới giúp con chọn Đan Niên. Nàng ta từ nông thôn đến nên mới ngây ngốc như đầu gỗ, sẽ không biết giở thủ đoạn ngầm trong đại trạch. Nàng ta diện mạo không bằng con, tương lai gả đi nếu sanh con thì đứa nhỏ vẫn nhận con làm mẫu thân, Bạch thế tử cũng sẽ không đặt tâm tư lên người nàng. Chẳng lẽ con muốn cho đứa tiểu tiện nhân Thẩm Đan Vân không biết an phận kia đi theo ngươi vào Bạch gia? Con ngẫm lại bộ dạng của mẹ nàng ta đi, có nàng đi theo, con làm sao có ngày lành!”
Thẩm Đan Hà òa một tiếng khóc lên, nức nở nói: “Nương, con không muốn Phồn ca ca cưới người khác! Con từ nhỏ đã thích Phồn ca ca, hắn cưới con, sao còn cưới người khác…”
Thẩm Đại phu nhân thở dài, một lần nữa ôm lấy Thẩm Đan Hà. Thẩm Đan Hà khóc đến nấc cục, Thẩm Đại phu nhân chậm rãi vỗ lưng giúp nàng thuận khí, khổ sở nói: “Loại suy nghĩ này, về sau vạn vạn không thể có. Trên đời này, phàm là nam nhân có chút quyền thế, ai mà không tam thê tứ thiếp. Con nếu muốn gả cho Bạch thế tử, có được hắn và vinh hoa phú quý của hắn, thì cũng phải làm tốt chuẩn bị cùng nữ nhân khác chia xẻ hắn.”
Thẩm Đan Hà vẫn cứ khóc, không trả lời. Thẩm Đại phu nhân từ từ dỗ Thẩm Đan Hà, thở dài: “Nương sống hơn nửa đời người, chỉ gặp một nữ nhân hạnh phúc nhất chính là Nhị thẩm thẩm của con. Nhị thúc của con đối với Nhị thẩm của con, chưa từng có nhị tâm, thật là khiến người ta vừa hâm mộ lại vừa ghen tị!”
Thẩm Đan Hà lau nước mắt, khinh thường nói: “Nhà Nhị thúc gia có cái gì tốt mà hâm mộ, tương lai còn không biết sống hay chết đâu!”
“Con còn chưa lập gia đình, còn chưa hiểu. Ai… nhanh rửa mặt đi, bảo nha hoàn chải đầu trang điểm, khách khứa sắp đến rồi.” Thẩm Đại phu nhân dặn dò xong, thở dài rời đi.
Đến khi Thẩm Đan Hà rửa mặt chải đầu xong, nàng đã lại khôi phục hình tượng xinh đẹp hào phóng ổn trọng. Những nha hoàn chung quanh đều không dám nói chuyện lớn tiếng, dường như nữ hài thất thố khóc lớn trong phòng ban nãy chưa từng tồn tại.
Khi xe Đan Niên đến Thẩm phủ, ngoài cửa đã có vài chiếc xe ngựa. Một tiểu nha hoàn đứng chờ ở cửa từ sáng sớm đưa Đan Niên và Bích Dao đến hậu viện, lão Trịnh ngồi lại trên xe ngựa, chờ Đan Niên về.
Lúc Đan Niên vào đến hậu viện, liền thấy một đám nữ hài mặc hoa phục vây quanh Thẩm Đan Hà trong lương đình, vài nữ hài trải giấy trước mặt, vừa cười đùa vừa chấm mực viết chữ. Phía dưới lương đình là một dòng nước nhỏ ngoằn ngoèo, mọc đầy lá sen, vì còn chưa tới mùa hè, nên không thấy có hoa sen.