Cứ việc cả nhà Đan Niên muôn vàn khinh thường phỉ nhổ cha Tiểu Thạch Thẩm Lập Phong, nhưng không được mấy ngày sau, trong nhà Tiểu Thạch vẫn tổ chức hỉ sự, thổi sáo đánh trống vô cùng náo nhiệt.
Chỉ là không thấy tân nương tử khoác khăn voan đỏ đến, ngay cả nghi thức hôn lễ đều tiến hành ở nhà Tiết lão gia, cũng coi như đã chứng thực chuyện cha Tiểu Thạch “ở rể”.
Bất quá, điều này không chút nào ảnh hưởng đến tâm tình của người nhà Tiểu Thạch. Bọn họ thậm chỉ còn mở tiệc vài ngày, chỉ cần là đến chúc mừng, mặc kệ có tặng tiền lễ hay không, đều được mời vào ăn tiệc. Bọn nhỏ thì được mỗi đứa một cái bánh mì trắng lớn, phần thân xẻ dọc, bên trong có một khối thịt nướng vừa lớn vừa nhiều dầu.
Cả nhà Đan Niên đều ngồi yên ở trong nhà không ra, dù là vậy, tiếng kèn trống vang trời kia vẫn vang đến tận đây, nghe được rõ ràng rành mạch.
Sau giờ ăn cơm trưa là thời điểm tốt để la cà, Trương thị mỗi tay dắt một đứa nhỏ đến nhà Đan Niên.
Bé Mập ăn thịt nướng, trên mặt trên tay đều là dầu sáng bóng, thấy Đan Niên liền hì hì cười, thuận tiện oạch một cái, hút nước mũi đã chảy lòng thòng tới miệng trở về. Đan Niên ghê tởm, dùng sức nghiêng đầu nhìn chỗ khác, không thèm ngó hắn nữa.
“Tẩu tử, sao ngươi không dẫn đứa nhỏ đi ăn tiệc rượu? Ngươi không thấy đồ ăn trên bàn tiệc thượng kia đâu, chậc chậc!” Trương thị lau khóe miệng, “Ta thấy, Lập Phong lần này rất phát đạt, người nhà hắn sau này sẽ được ăn toàn là sơn hào hải vị, mặc toàn là lăng la tơ lụa.”
Tuệ Nương tiếp tục may vá, nghe nàng nói xong, chỉ nhàn nhạt ứng một câu, “Nhà chúng ta không thân không quen nhà bọn họ.”
Trương thị nhớ ra Tuệ Nương và mẹ Tiểu Thạch Ngô thị có quan hệ không tệ, ngượng ngùng nở nụ cười, lại nói vài câu, thấy Tuệ Nương vẫn không nhiệt tình như cũ, nhưng vì có tâm muốn cho khuê nữ Tiểu Hắc Mai tiếp tục đến học may vá, nên quay sang nháy mắt với Tiểu Hắc Mai, bảo nàng đi lên lôi kéo làm quen với Tuệ Nương.
Đan Niên nghiêng qua liếc mắt nhìn Tiểu Hắc Mai một cái, ánh mắt kia rõ ràng đang gởi một lời nhắn, ‘nếu không sợ chết, ngươi cứ tiếp tục đến, ta rất có nhiều biện pháp chỉnh ngươi.’
Tiểu Hắc Mai đối với Đan Niên luôn có cảm giác sợ hãi, kỳ thực Đan Niên không có làm chuyện gì quá đáng với nàng, nhưng Đan Niên từ nhỏ đã được Thẩm Lập Ngôn và Tuệ Nương sủng lên trời, lại là người xuyên không đến, nên dù chỉ nói chuyện hay nhấc chân đều có loại khí thế tài trí hơn người.
Hơn nữa, điều kiện gia đình Đan Niên tốt hơn nhiều so với nhà Tiểu Hắc Mai, nên Đan Niên trở thành đối tượng hâm mộ lẫn ghen tị của Tiểu Hắc Mai. Tuy rằng Đan Niên không nói nàng cái gì, nhưng ánh mắt mỗi lần Đan Niên nhìn nàng và mẹ của nàng đều như cười như không, ẩn ẩn hèn mọn. Chỉ cần là đứng chung một chỗ, khí thế trên người Tiểu Hắc Mai liền thấp hơn một mảng lớn.
Thỉnh thoảng, mỗi khi rảnh rỗi, Tiểu Hắc Mai lại nghĩ, thực hận bản thân mình không gửi hồn đến sống trong bụng Tuệ Nương. Cha mẹ mình đều là những kẻ tham lam, mỗi ngày đều bắt mình làm việc, động một chút là đánh là mắng, nàng cho tới bây giờ cũng chưa thấy qua Tuệ Nương bảo Đan Niên phải động tới một đầu ngón tay lần nào.
Anh trai mình thì là một kẻ ham ăn, có thứ gì tốt đều giành với nàng, mà cha mẹ lại thích ca ca hơn nàng rất nhiều. Nàng thích ca ca của Đan Niên, dung mạo vừa tốt xem, lại biết đọc chữ, lại rất yêu chiều Đan Niên. Nếu nàng cũng có một ca ca như vậy, ai bảo nàng làm gì, nàng cũng nguyện ý.
Tiểu Hắc Mai cố ý làm bộ như không thấy ánh mắt của Trương thị, mắt không ngừng liếc nhìn ra hậu viện. Trong tâm tư tiểu cô nương đang lo lắng lần trước Thẩm Ngọc ca ca xinh đẹp giận nàng, nàng muốn đi hỏi một chút xem có phải lúc này có còn giận nàng không.
Trương thị thấy con gái của mình mất linh quang, tức giận âm thầm dậm chân, lại thấy bộ dạng Tuệ Nương và Đan Niên xa cách như vậy, đành dắt hai đứa nhỏ đi, chuẩn bị lại đi ăn tiệc cưới.
Tuệ Nương và Đan Niên thế này mới thả lỏng, Thẩm Ngọc ở trong phòng luyện chữ cũng nhẹ nhàng thở ra. Mấy mẹ con này hễ đến là huyên náo không thôi, mà Tiểu Hắc Mai lại cứ thích chạy vào phòng của hắn, sờ chỗ này sờ chỗ kia. Đan Niên muội muội nếu nhìn hắn không thuận mắt, sẽ cố ý thả Tiểu Hắc Mai đi tìm hắn, khiến hắn đau đầu không thôi, mới vừa rồi còn kinh hồn táng đảm nghĩ xem mấy ngày nay có lại đắc tội Đan Niên đại tiểu thư không.
Thời gian thoáng một cái trôi qua, Đan Niên đã qua sinh nhật chín tuổi, chỉ là công bố ra ngoài mới có tám tuổi. Vài năm nay, Đan Niên đều thành thành thật thật ở nhà luyện chữ học thêu thùa. Bởi vì luyện chữ là sở thích của nàng, nên thực dùng rất nhiều công phu. Mấy năm nay, Thẩm Lập Ngôn luôn dừng không được, cứ suốt ngày khen Đan Niên viết chữ thật là đẹp, không giống với kiểu chữ đương thời của mọi người, kiểu chữ của nàng vừa xinh đẹp hữu thần vừa toát lên một cỗ khí khái khác thường.
Về phần thêu thùa, Đan Niên thuần túy là vì nhàm chán, nghịch ngợm để giết thời gian. Mỗi khi thêu hoa văn hay làm hầu bao đều là ngựa hoặc hổ. Theo nàng, làm mấy thứ này không có tất yếu. Thời đại này nhân công là thứ không đáng giá tiền nhất, vất vả hao tâm tổn lực đi thêu hầu bao, dù có đem ra chợ bán cũng không được mấy đồng tiền.
Chuyện làm mứt đương nhiên vẫn còn làm, chỉ là giấy không gói được lửa, kiếm nhiều tiền khiến mọi người đỏ mắt, rất nhanh có người nghĩ ra đại khái cách làm mứt, chẳng qua không nhìn ra điểm mấu chốt nên làm được mứt không ngon bằng nhà Đan Niên.
Đan Niên còn phát minh ra mứt mơ và nho khô. Theo nàng chỉ huy, Đại Tiểu Vương bà đến làm thực tiễn, nguồn tiêu thụ hiện rất tốn, chỉ tiếc chỉ có thể sản xuất theo quy mô gia đình nhỏ, bởi Đan Niên đến bây giờ vẫn chưa có nhiều người có thể hoàn toàn tin cậy.
Nhà Đan Niên và nhà ông bà ngoại cũng thường xuyên đến thăm nhau, chẳng qua khoảng cách quá xa, đi một chuyến phải mất cả ngày. Tiểu cữu cữu của Đan Niên hai năm trước rốt cuộc thi đậu cử nhân, vốn lần đầu tiên thi không đậu, có chút nản lòng thoái chí không muốn thi, lại bị Thẩm Lập Ngôn mắng một trận, về nhà học lại một năm, năm thứ hai quả nhiên thi đậu. Nhưng vì tuổi còn nhỏ, Lý lão trượng quyết định cho tiểu cữu cữu tiếp tục ở học hai năm ở thư viện mới lên kinh dự thi.
Thẩm Ngọc giờ đã mười ba tuổi, đầu xuân năm nay bị Thẩm Lập Ngôn gửi đi học, cũng may thư viện cách nhà không xa lắm, ngồi xe ngựa chừng nửa canh giờ là đến nhà.
Thư viện mà Thẩm Ngọc học có hơi giống trung học nội trú hồi đó của Đan Niên, nhưng điều kiện nhập học rất nghiêm cẩn, đầu tiên phải có người giới thiệu, sau còn phải thông qua lão sư xác định và đánh giá.
Đã thi được cử nhân, tiểu cữu cữu việc nhân đức không nhường ai trở thành người giới thiệu cho Thẩm Ngọc, Lý lão trượng cũng từng học ở thư viện đó nên quen biết không ít lão sư. Mà Thẩm Ngọc học mấy năm nay cũng không uổng phí, rất thuận lợi thông qua kì thi tuyển.
Sau khi Thẩm Ngọc lên thư viện, cách mỗi tháng mới được về nhà một ngày. Đan Niên rõ ràng cảm nhận được Tuệ Nương mất mát, đứa con mỗi ngày luôn ở bên cạnh mình nay đột nhiên không thấy, khó tránh khỏi cảm thấy vắng vẻ.