13
Tôi tìm thấy chị gái tôi trên cầu.
Chị ấy mỉm cười khi nhìn thấy tôi: “Chị cũng đoán được chỉ có mình em tới tìm chị thôi.”
Tôi muốn khóc khi nhìn thấy nụ cười của chị ấy.
Chị ấy rõ ràng muốn khóc, nhưng cố gắng nở một nụ cười.
Tôi cũng cười an ủi chị: “Không phải đâu, mọi người đều ra ngoài tìm chị, bố mẹ cũng tới tìm chị.”
Chị cười đến chảy nước mắt: “Chị nói sai rồi, ý của chị là, chỉ có em mới tìm được chị.”
Bởi vì chỉ có tôi biết chị không phải già mồm, chị thật sự không muốn sống nữa.
Tôi không thể chịu đựng được nữa, ôm chị ấy khóc lên.
Chị tôi vỗ về an ủi tôi: “Chị không sao, Hoa Hoa, đừng khóc.”
Nhưng tôi khống chế không nổi bản thân.
Cuối cùng, chị tôi cũng khóc.
Đêm khuya, chúng tôi ôm nhau khóc trên cây cầu vắng người qua lại.
Có ai biết chúng tôi cảm thấy thế nào không?
Có ai có thể hiểu chúng tôi?
Điện thoại của chị tôi và tôi cứ đổ chuông, nhưng chúng tôi không trả lời.
Sau khi khóc đủ rồi, tôi nói với chị: “Chị ơi, chị không thể tiếp tục như thế này được nữa, chị phải điều trị bệnh cho thật tốt, em không thể sống thiếu chị.”
Cổ họng tôi cứng lại.
Trong gia đình này, chị tôi là người duy nhất quan tâm đến tôi.
Vì vậy, tôi thực sự không thể sống mà không có chị ấy.
Chị tôi lắc đầu, chết lặng nói: “Chị cũng muốn sống một cuộc sống tốt, thế nhưng chị cảm thấy không có ý nghĩa.”
Tôi kéo chị lên: “Em đưa chị đến một nơi.”
Chúng tôi đạp hai chiếc xe đạp công cộng đến một toà nhà.
Tôi quen thuộc dẫn chị đi vào.
“Đây là đâu?” Chị hỏi.
Tôi trả lời: “Đây là nhà em thuê.”
Chị ấy ngạc nhiên và hỏi: “Em còn thuê nhà bên ngoài ư? Em lấy tiền ở đâu ra để thuê nhà vậy?”
Mẹ tôi quản lý tiền của tôi rất chặt chẽ, ngoại trừ học phí và sinh hoạt phí, căn bản không có tiền tiêu vặt.
Tôi nói: “Em tự kiếm được.”
“Em kiếm tiền như thế nào?”
“Đêm nay chúng ta ngủ ở chỗ này trước đã, ngày mai em dẫn chị đi kiếm tiền.”
Tôi lấy điện thoại di động của chị ấy, cho chị ấy ra khỏi nhóm và chặn cuộc gọi của bố mẹ tôi.
Tôi tin chắc rằng không thể trông cậy vào bố mẹ tôi để cứu chị gái tôi, vì vậy tôi chỉ có thể cố gắng.
Sau đó, tôi gọi cho bố tôi bằng điện thoại di động của tôi.
Tôi nói: “Con đã cứu chị gái rồi. Để ngăn chị ấy tiếp xúc với năng lượng tiêu cực, con đã chặn tất cả họ hàng rồi. Nếu bố cần tìm chị ấy, chỉ cần gọi cho con.”
Thay vào đó là giọng nói của mẹ tôi: “Tô Thiên Hoa, mày đã mang chị gái mày đi đâu rồi? Mang về cho tao ngay, nếu không tao sẽ gọi cảnh sát!”
14
Tôi lạnh lùng nói: “Chị ấy muốn nhảy sông, con vừa mới cứu chị ấy, nếu mẹ muốn ép ch.ết chị ấy thì báo cảnh sát, con sẽ khiến bố mẹ mất đi hai đứa con gái cùng một lúc.”
Bên kia yên tĩnh, sau đó truyền đến thanh âm của bố tôi: “Hoa Hoa, bố nghe lời con, con cùng chị gái không được làm chuyện ngu xuẩn...”
Giọng bố nghẹn lại.
Bao nhiêu năm như thế, lần đầu tiên tôi phát hiện ra rằng bố tôi cũng sẽ khóc.
Đêm nay tôi và chị tôi ngủ trong phòng nhỏ tôi thuê.
Hai chúng tôi chen chúc trên chiếc giường đơn chật hẹp, nói chuyện rất nhiều.
Thật ra, tôi chưa bao giờ hận chị gái mình.
Bởi vì cho dù mẹ tôi có bất công đến đâu thì chị tôi vẫn sẽ bí mật đối xử tốt với tôi.
Chị ấy cũng giúp đỡ tôi rất nhiều.
Bây giờ, tôi cũng nên giúp chị gái mình.
Sáng hôm sau, tôi dẫn chị gái đi nhập hàng, mua bột mì, hành lá và gia vị.
Vào buổi chiều, chúng tôi đạp xe ba bánh đến gian hàng.
Tôi bán bánh hành lá.
Chị gái tôi lúc đầu còn dè dặt và nhút nhát.
Thấy tôi bận rộn quên cả trời đất, chị cũng bắt đầu làm quen hơn, rồi chào hỏi khách hàng, phụ tôi thu tiền, trả tiền, …
Tôi nói: “Chị ơi, chị biết không? Mọi người ở đây đặt biệt danh cho em.”
“Biệt danh gì?”
“Tây Thi bánh rán hành.”
Chị gái tôi phá lên cười.
Tôi cũng cười, cười ra nước mắt.
Trong ký ức của tôi, đã lâu rồi chị gái tôi không cười vui vẻ như vậy.
Mỗi ngày, chị ấy dường như mang theo chiếc mặt nạ tươi cười đối mặt với mọi người.
Tôi hy vọng rằng kể từ hôm nay, chị ấy sẽ vứt bỏ chiếc mặt nạ đó, có thể thật bắt đầu hạnh phúc.
Tôi cũng rủ chị gái học làm bánh nướng.
Chị ấy tay chân vụng về, khi vị khách đầu tiên đến, chị ấy liền luống cuống tay chân.
Tôi mỉm cười để giảm bớt căng thẳng của chị ấy.
Trong nửa ngày, chúng tôi đã bán được bốn mươi cái bánh rán với giá năm nhân dân tệ một cái.
Buổi tối, chị gái nhìn tôi đếm tiền, vừa ngạc nhiên vừa thích thú: “Hai trăm tệ? Hoá ra là chúng ta có thể tự kiếm tiền.”
“Đúng vậy a” Tôi nói: “Kiếm tiền là một chuyện rất thú vị.”
Kỳ nghỉ hè này, tôi dẫn chị gái đi bán bánh rán hành, trong quá trình bận rộn với công việc, chị ấy vô thức thoát ra khỏi trầm cảm.
Vào cuối kỳ nghỉ hè, tôi hỏi chị: “Chị, chị còn muốn đi học không?”
“Chị vẫn là muốn đi.” Chị ngập ngừng nói.
Tôi gật đầu: “Chị muốn làm thế nào cũng được. Chị có thể học trường tư hoặc học lại. Nếu chị không muốn đi học, chị có thể bắt đầu một công việc kinh doanh nhỏ, cũng có thể nuôi sống chính mình.
Tóm lại, hãy sống sao cho vui vẻ và đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân.”
Chị gái tôi cuối cùng đã chọn quay lại trường để tiếp tục việc học lại.
Chị ấy thực sự thích học và muốn vào một trường đại học tốt, nhưng bố mẹ tôi đã gây quá nhiều áp lực cho chị ấy.
15
Chị gái tôi đi học lại sớm.
Một thời gian sau, tôi cũng sẽ bắt đầu đi học.
Mẹ tôi giúp tôi thu dọn hành lý: “Hoa Hoa, con cầm cái này … cầm cái kia …“
Tôi ngăn bà ấy lại: “Mẹ đừng quản con, đừng chỉ đạo con, con sẽ tự thu xếp việc của mình.”
Mẹ tôi tức giận nói: “Mẹ đã có lòng giúp con đóng gói hành lý, sao con không biết ơn một chút nào?”
Con trả lời: “Từ cấp 1 đến cấp 3, khai giảng đều con tự thu dọn hành lý. Con quen rồi, không thích người khác xen vào. Hơn nữa, nếu con thi không tốt, mẹ có còn quan tâm đến con không?“
Nếu bây giờ chị gái tôi là người đạt điểm cao, mẹ tôi sẽ tập trung vào chị gái tôi, căn bản không quan tâm đến những gì tôi làm.
Bà nói: “Chuyện khi con còn nhỏ đã qua nhiều năm như vậy rồi, con còn muốn tính toán chi li với mẹ?”
“Mẹ, mẹ cho rằng con đang tính toán chi li, sao mẹ không nghĩ là mẹ mới là đang tính toán chi li? Chẳng qua là bố mẹ có quyền phê bình con cái, nhưng con cái không thể trách bố mẹ.”
“Mày dựa vào cái gì mà chỉ trích tao? Tao không có tạo điều kiện cho mày ăn, hay là tao không có tạo điều kiện cho mày mặc, hay là tao không có tạo điều kiện cho mày học?“
Tôi trả lời: “Đó là nghĩa vụ của mẹ, giống như sau này khi mẹ về già, con cũng sẽ tạo điều kiện cơm ăn áo mặc cho mẹ, sẽ làm tròn bổn phận của mình. Nhưng về mặt tình cảm, chúng ta không thể gần gũi được nữa.”
Tôi có thể thấy rằng mẹ tôi muốn làm hòa với tôi.
Nhưng cách tôi và cô bà sống với nhau hơn mười năm khiến chúng tôi rất xa lạ.
Bà ấy chưa bao giờ gần gũi với tôi từ khi tôi còn nhỏ, bây giờ tôi cảm thấy rất khó chịu khi phải chủ động đến gần bà ấy.
Ngay cả khi tôi đề nghị ôm bà ấy, bà ấy cũng không được tự nhiên.
Tại sao chúng ta phải làm cho bản thân không thoải mái chứ?
Khi ra về, tôi nhìn mẹ và nói: “Khi con còn nhỏ, điều con ước nhất là được mẹ tin tưởng một lần, nhưng mẹ đã không làm như thế. Có những vết thương là mãi mãi, có thể con sẽ mất một thời gian dài để chữa trị."
Tôi kéo vali, một thân một mình rời đi.
Khi tôi bắt taxi ở ngã tư, bố tôi lái xe đến: “Hoa Hoa, bố đưa con đi.”
Tôi nghĩ rằng tôi cần phải nói chuyện với bố tôi một chút.
Tôi mở cửa và thấy mẹ tôi đang ngồi ở ghế sau.
Lần đầu tiên, cả bố và mẹ tôi đưa tôi đến trường.
Tôi đã quen với việc tự lập một mình, thế nên tôi có chút không biết làm sao trước tình yêu đến đột ngột như vậy.
Sau khi tôi lên xe, mẹ tôi nói: “Tất cả là lỗi của bà con. Nếu bà không nói con là có mệnh ăn xin thì mẹ đã không đối xử với con như vậy.”
Tôi thắc mắc: “Chuyện này thì liên quan gì đến bà nội? Bà mất bao nhiêu năm rồi.”
Mẹ tôi trả lời: “Khi mẹ mang thai con, bà của con đã tìm đến một thầy bói, người ta tính rằng mẹ mang thai một cặp song sinh. Sau khi sinh ra con, bà của con lại tìm đến thầy bói đó, ông ấy nói, chị gái của con số phận rất tốt, còn số phận của con rất xấu...”
16
Tôi ngắt lời bà ấy: “Con với chị không phải là sinh đôi sao?”
“Là sinh đôi, nhưng hai đứa đẻ cách nhau một giờ?”
Thầy bói nói rằng chị gái tôi sinh ra trước, là Văn Khúc tinh hạ phàm, là số mệnh Trạng Nguyên tương lai.
Tôi được sinh ra sau, là số mệnh của một kẻ ăn xin, xảo quyệt, lười biếng, tham lam và xảo quyệt là những biểu hiện của tôi.
Tóm lại, chị gái là đứa con hiếu thuận, có thể để bố mẹ hưởng vinh hoa phú quý, cũng sẽ chu cấp cho bọn họ hưu dưỡng.
Và bố mẹ tôi không thể trông cậy vào tôi.
Mẹ tôi ghét tôi vì điều đó.
Ngay cả khi tôi đạt điểm cao trong bài kiểm tra, bà ấy cũng tin trong thâm tâm rằng tôi là mệnh của kẻ ăn mày, vì vậy bà ấy nói rằng: “Điểm kiểm tra có tốt đến đâu cũng vô dụng.”
Vì vậy, bà ấy đã chi rất nhiều tiền để đào tạo chị gái tôi và chỉ làm tròn nghĩa vụ của mình với tôi.
Tôi không nói nên lời sau khi nghe những gì mẹ tôi nói.
“Khi sinh ra chị em con, mẹ mới ngoài hai mươi tuổi. Tại sao lại mê tín như vậy?”
Mẹ tôi nói: “Không phải chúng ta mê tín, mà là thầy bói đó quá chính xác. Ông ấy tính rằng bà của con đã qua đời khi mẹ mới mười lăm tuổi. Theo tính toán, bà của con tuy có nhiều con nhưng bà chỉ có thể dựa vào bố của con khi bà ấy già đi. Có phải là bà đã sống trong nhà của chúng ta không? Ông còn vẫn biết rằng cuộc hôn nhân của bác gái không hạnh phúc và bà ấy thường xuyên bị bạo lực gia đình.
Còn có...”
Tôi ngắt lời bà: “Thế mà mẹ cũng tin à? Nếu ông thầy bói là người mà bà nội quen biết, ông ấy cũng biết hoàn cảnh của gia đình chúng cháu qua những câu chuyện của bà mà.”
“Lúc đầu mẹ còn nghi ngờ, nhưng khi mẹ mang thai hai đứa, ông ấy đã tính ra rằng mẹ đang mang thai hai cô con gái.”
“Đó chỉ là may mắn đoán trúng thôi, mẹ còn tin tưởng không nghi ngờ.”
Mẹ tôi khăng khăng: “Ông ấy có thể nói đúng nhiều chuyện như vậy, lại nổi tiếng như thế, đương nhiên phải có bản lĩnh thực sự, mẹ mới tin tưởng như thế. Ai biết rằng ông ấy đã đảo ngược vận mệnh của hai đứa chứ. Của con nên là sao Văn Khúc hạ phàm, chị con nên là mệnh của người ăn xin."
Tôi “...”
Mẹ tôi trước giờ chưa bao giờ nguyện ý đối mặt với lỗi lầm của mình, chỉ thích trốn tránh trách nhiệm.
Bà ấy đã từng đổ mọi thứ lên đầu tôi, nhưng bây giờ vì sự xuất sắc của tôi trong kỳ thi tuyển sinh đại học, bà ấy lại đẩy nó lên đầu bà nội và thầy bói.
Tóm lại, lỗi là của người khác, bà ấy không có sai.
Tôi không chút khách khí chỉ ra: “Mẹ thấy việc mẹ làm đều là chính xác, hoàn toàn không có gì sai sao?”
Sắc mặt của mẹ tôi đột nhiên trở nên tồi tệ.
Bà ấy quen mạnh mẽ ở nhà, chỉ có tôi dám cãi lại ấy.
Bố tôi lập tức hoà giải: “Hoa Hoa, mẹ con không có ác ý, làm vậy là vì tốt cho hai đứa...”
Tôi ngắt lời ông ấy: “Bố, bố biết rõ mẹ bất công như vậy là sai, nhưng bố lại luôn ba phải, bố bảo vệ lòng tự trọng của mẹ, nhưng lại làm tổn thương con gái của mình. Bố thật sự quan tâm đến con và chị gái con sao? Trước đây hai người không thích con, chiều chuộng chị gái con. Bây giờ lại không thích chị gái con, lại định chiều chuộng con sao? Nhưng con không cần nó, con đã lớn rồi. Mà những việc hai người đang làm nhiều làm tổn thương chị gái con hơn nữa.”
Tôi đã từng dầm mưa, nên không muốn chị gái tôi phải chịu đựng điều tương tự.
Tôi cũng rất khó hiểu, khi tôi còn nhỏ, bố mẹ tôi rõ ràng không thích tôi, khi tôi lớn lên, họ đột nhiên đối xử tốt với tôi.
Tôi không quen.
Xuống xe, tôi nói với mẹ: “Sở dĩ mẹ thích chị gái con là vì chị nghe lời, nhu thuận, mẹ muốn kiểm soát cuộc sống của chị.
Mẹ cũng muốn kiểm soát cuộc sống của con, nhưng mẹ đã thất bại ngay từ đầu, vì vậy mẹ đã sớm từ bỏ con.”
Lời thầy bói khiến mẹ tôi thiên vị chỉ là một khía cạnh, khả năng lớn hơn là từ nhỏ tôi thực sự không ngoan ngoãn, không nhu thuận và hiểu chuyện như chị gái.
Mẹ tôi muốn kiểm soát mọi thứ về chúng tôi dưới danh nghĩa cố gắng hết sức vì tốt cho chúng tôi, nhưng không có kết quả tốt.
Tôi trở thành một kẻ nổi loạn trong mắt bà ấy, chị gái tôi gần như phát điên vì mẹ.
“Còn nữa, phải giữ khoảng cách với họ hàng, đặc biệt là đừng ép chị gái phải lấy lòng họ, đừng vì sĩ diện mà hủy hoại cuộc đời của chị gái con.”
Những gì tôi nói có lẽ cũng không thể thay đổi được mẹ tôi, tôi chỉ mong mẹ có thể bỏ qua cho chị gái tôi, đừng dùng cái gọi là tình yêu thương để ép chị gái tôi tới không thở nổi nữa.
Tôi hy vọng rằng tương lai chị gái cũng giống như tôi, không quan tâm đến những gì người khác nói, đường đường chính chính đi con đường của riêng mình.
Đón ánh mặt trời mọc, tôi sải bước về phía trước.