Cẩm Thượng Thiên Hoa

Chương 3




07

Mẹ tôi bước ra chào từng người: “Sao mọi người lại ở đây?”.

Bác cả cười ha hả nói: “Chúng ta đến xem Trạng Nguyên nha. Chúc mừng gia đình đã sinh ra một học sinh xuất sắc”

Mẹ tôi: “Ai nha, Tiểu Cẩm thi không tốt...”

Dì nhỏ nói: “Chuyện đó có quan trọng gì? Thiên Hoa thi tốt không phải cũng giống vậy sao? Với số điểm cao như vậy, vào Đại học Bắc Kinh hoặc Đại học Thanh Hoa đều không có vấn đề, cũng có thể vào Harvard cũng được luôn, phải không?”

Bác gái nói: “Từ lâu tôi đã thấy nha đầu này có tiền đồ, lại có khẩu tài, lại có cá tính. Với bản lĩnh của nó, bất kể là kết hôn với người đàn ông nào trong tương lai, đều sẽ không bị bắt nạt. Dù sao, tốt hơn số mệnh của tôi."

Dì hai: “Tương lai Thiên Hoa sẽ tốt nghiệp một trường đại học nổi tiếng, không phải lo lắng về việc tìm một công việc tốt. Các công ty khắp nơi sẽ tranh giành nó, tốt hơn tiểu tử thúi nhà tôi gấp trăm lần.”

Tôi nghe mà buồn cười.

Chính nhóm người này lúc trước đã gièm pha tôi.

Bây giờ chính nhóm người này lại tung hô tôi tận trời xanh.

Làm thế nào mà họ có thể đổi miệng nhanh như thế?

Tôi liếc nhìn phòng chị tôi, cửa đóng chặt.

Khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, tất cả những người thân đã điên cuồng công kích Tô Cẩm Thượng, yêu cầu chị ấy ước tính điểm của mình, gợi ý cho chị ấy nên đăng ký vào trường nào, chuyên ngành nào.

Đại học Bắc Kinh và Đại học Thanh Hoa là những lựa chọn tồi tệ nhất, người thân giật dây chị ấy đến Harvard và Ivy League.

Nói tóm lại, họ nói rằng với khả năng của chị gái tôi, nên đến một ngôi trường nổi tiếng thế giới.

Một nhóm người mỗi ngày có nhiều cuộc thảo luận khác nhau trong nhóm gia đình, mỗi lời nói đều rất tuyệt vời.

Khi tôi đang ở trong phòng khách với chị ấy, điện thoại di động của chị ấy cứ không ngừng mà vang, không ngừng mà vang.

Nếu chị ấy không trả lời, bọn họ sẽ tag chị ấy càng hăng hái hơn.

Mẹ tôi sẽ đi ra và thúc giục chị ấy: “Tiểu Cẩm, mọi người trong nhóm đang tìm con, hãy trả lời một câu đi.”

Sau đó, chị ấy đã đăng một biểu cảm mỉm cười trong nhóm.

Họ hàng bàn tán sôi nổi hơn, chia làm hai phe về việc chị học trường nào, chuyên ngành nào, cãi vã kịch liệt.

Ngay khi điểm thi đại học được công bố hôm nay, nhóm đã bùng nổ.

Tất cả các nghi vấn đều chỉ vào tôi, đủ loại nghi ngờ, đủ loại suy đoán.

Họ không thể tin được vào điểm số của chị gái tôi, đủ loại thông cảm.

Bây giờ họ đến chúc mừng tôi, có thể thấy rằng họ đã chấp nhận sự thật rằng tôi, một tên điên rồ học dốt, đã phản công và trở thành Trạng Nguyên trong kỳ thi tuyển sinh đại học.

Nhưng mẹ tôi nói gì đó, tất cả mọi người im lặng.

Bà nói: “Còn chưa có thông báo trúng tuyển. Ai biết trường đại học đó có ổn hay không? Nói không chừng lại là công dã tràng đó.”

Chị gái tôi khiến bà ấy không vui, bà ấy lo lắng rằng tôi cũng sẽ khiến bà ấy không vui.

Họ hàng nhìn mặt nhau.

08

Bác cả ngập ngừng nói: “Thiên Hoa... Sẽ không thật là đạo văn đâu nhỉ?”

Dì nhỏ lắc đầu: “Không thể đạo văn được. Bây giờ kỳ thi tuyển sinh đại học bị quản lý nghiêm ngặt như vậy, nó không có cơ hội đạo văn đâu.”

Dì hai nói: “Hay có phải là hai chị em đổi thân phận để thi không?”

Dì gật đầu: “Nhìn vào điểm số này, có vẻ như đã trao đổi để làm bài thi rồi.”

Mẹ tôi một mực phủ nhận: “Thi đại học bây giờ lấy dấu vân tay, cho dù là chị em song sinh cũng không thể tráo đổi trong kỳ thi được.”

Dì nhỏ: “Vậy thì Hoa Hoa là dựa vào thực lực của chính mình mà trúng tuyển. Giấy báo nhập học sớm muộn gì cũng có, sẽ không có vấn đề gì đâu. Chị yên tâm đi.”

Mẹ tôi thở dài: “Chị không lo cho nó, chị chỉ lo cho Tiểu Cẩm.”

Vì vậy, chủ đề chuyển sang Tô Cẩm Thượng.

Họ hết người này đến người khác nhao nhao an ủi mẹ tôi: “Chị đừng có gấp, Tiểu Cẩm lại học bổ túc một năm, nhất định sẽ làm bài tốt hơn Hoa Hoa.”

“Hai đứa con gái, một đứa có tiền đồ cũng không tệ, chị cũng đừng yêu cầu quá cao.”

“Đúng vậy, đừng tạo áp lực quá lớn cho đứa trẻ.”

“...”

Mẹ tôi lắc đầu: “Không giống nhau đâu. Chị đã tốn bao nhiêu công sức để dạy dỗ Tiểu Cẩm. Từ piano, cờ vua, thư pháp đến hội họa, con bé đều thông thạo mọi thứ, nhưng đến một trường đại học danh tiếng cũng không đỗ nổi. Tâm huyết chị vất vả nhiều năm như vậy uổng công sao?“

“Thật không ngờ Hoa Hoa điểm thi tốt như vậy, cũng là niềm vui ngoài ý muốn a.”

“Làm sao có thể giống nhau được? Nó chỉ biết đọc sách bằng cách học thuộc lòng. Có lẽ điểm cao này là nhờ học thuộc lòng, chờ khi vào đại học sẽ bại lộ. Đến lúc đó bị nhà trường trả lại sẽ càng xấu hổ hơn."

Tôi đóng cửa lại.

Đến bây giờ mẹ tôi vẫn không tin tôi như thế.

Quên đi vậy, tôi không cần sự tin tưởng của bà ấy, tốt hơn hết là tôi nên viết tiểu thuyết của mình đi thôi.

Mấy ngày sau, nhà tôi ngày nào cũng náo nhiệt, khách ra vào tấp nập.

Hôm nay, dì hai mang theo cháu trai đến nhờ tôi làm gia sư cho nó.

Trước đây, họ thậm chí còn không thèm nhìn tôi, vừa bước vào phòng đã hét lên: “Tiểu Cẩm! Tiểu Cẩm...”

Bây giờ thì phớt lờ chị gái tôi, hét lên: “Hoa Hoa, đến giúp Tiểu Bảo phụ đạo làm bài tập đi. Cháu là Trạng Nguyên mà, chắc sẽ biết dạy một chút.”

Con người tôi không kiên nhẫn gì, trẻ con không nghe lời, một mực chạy đi chơi, tôi mắng nó đến khóc.

Dì hai rất khó chịu: “Ôi, Hoa Hoa, cháu đừng mắng nó, từ từ nói cho nó biết …“

Tôi rất chán ghét khi dì ấy cứ ngắt lời tôi khi tôi đang giảng bài.

“Tiểu Bảo, tới uống nước.”

“Tiểu Bảo, lại đây ăn táo đi.”

“Tiểu Bảo, Hoa Hoa làm như thế là vì tốt cho con, con phải cẩn thận nghe dì giảng bài.”

“Tiểu Bảo...”

Tôi chịu hết nổi, ném cuốn sách đi: “Mang về nhà tự mình dạy đi!”

Dì hai vỗ đùi: “Ôi, sinh viên đại học như cháu còn dạy không được, chúng ta làm sao bây giờ?”

Tôi tức giận nói: “Gặp một người bà như dì, đừng nói là sinh viên đại học cũng không dạy nổi, ngay cả giáo sư Harvard cũng không dạy được đâu.”

Dì âm dương quái khí nói: “Trạng Nguyên hoá ra cũng chỉ có trình độ này, phụ đạo cho trẻ em còn không giỏi bằng Tiểu Cẩm.”

Tôi mắng lại bà ấy: “Vậy sao dì không tìm chị ấy đi, tìm cháu làm gì? Sinh viên này cũng không phải dì bồi dưỡng ra, vậy tại sao cháu phải nỗ lực vì cháu nhà dì?”

Dì hai không nhịn được nữa, vừa tức vừa bực.

Mẹ tôi lại vội vàng xin lỗi.

Ngày hôm sau, bác gái đưa một thanh niên đến, công bố giới thiệu đối tượng cho tôi.

09

Tôi chưng hửng: “Ai nói là cháu phải đi lấy chồng?”

Bác gái mỉm cười nói: “Cháu đã mười tám tuổi rồi, có thể yêu đương. Sau khi vào đại học liền bận học hành, không có thời gian gặp gỡ bạn trai, sớm giải quyết chuyện kết hôn cũng là một chuyện tốt. Về sau bố mẹ cháu sẽ ít lo lắng hơn."

“Ai bảo vào đại học là phải yêu đương?”

“Vào đại học mà không nói chuyện yêu đương, chẳng lẽ còn phải đợi tốt nghiệp sao? Đến lúc đó cháu già rồi, đàn ông tốt đều bị người khác chọn.”

“Đời này không lấy chồng không được sao?”

“Điều đó khẳng định không được.” Bác gái thấm thía nói: “Phụ nữ sinh ra là phải kết hôn, những người phụ nữ không kết hôn và không có con là không hoàn hảo …”

Tôi ngắt lời bác: “Lấy phải người bạo lực gia đình như bác ư, hàng ngày ngoài đi làm còn vô vàn việc nhà phải làm, lại còn bị đánh đập, mắng mỏ, khinh bỉ? Cuộc sống của bác mà gọi là hoàn hảo thì cháu thà không hoàn hảo còn hơn.”

Bác gái tức giận đến mặt đỏ bừng: “Nha đầu này sao lại không biết tốt xấu như thế? Bác làm vậy là vì tốt cho cháu thôi...”

“Vậy thì cháu cảm ơn bác. Nhưng bác không cần tốt với cháu đâu, bác vẫn nên nghĩ xem mình nên nhảy ra khỏi hố lửa kia như thế nào đi.”

Rồi tôi nhìn người thanh niên mà bác ấy mang đến và hỏi: “Anh có dám cưới một người phụ nữ như tôi không?”

Thanh niên lắc đầu liên tục, xoay người bỏ chạy.

Bác gái thở phì phò nói: “Tô Thiên Hoa, bác nói cho mày biết, mày sẽ hối hận. Thanh niên này là một người rất trung thực, bác định giới thiệu cho chị gái mày, bởi vì mày trúng tuyển mới có cơ hội này, thế mà mày lại doạ người bỏ chạy."

Mẹ tôi cũng mắng tôi: “Bác con có ý tốt đấy. Nếu như con không đỗ đại học thì ai giới thiệu bạn trai cho con?”

Tôi buồn cười: “Hóa ra con có lấy được chồng hay không còn phụ thuộc vào việc con có thi đỗ đại học hay không. Nếu con thi không đậu, chẳng lẽ đời này con cũng không có tư cách kết hôn sao?“

Bác gái thở phì phò nói: nói: “Nếu không đậu đại học? Chỉ có thể lấy một người bình thường...”

Tôi hỏi ngược lại: “Nếu bác gái nhận định rằng một người phụ nữ chỉ có thể lấy một người đàn ông tốt nếu cô ấy học đại học. Tại sao bác không cho hai đứa con gái của mình học đại học?”

Bác trai trọng nam khinh nữ, bác gái lại sinh được hai cô con gái, bác trai thường xuyên vì chuyện này mà đánh đập bác gái, không cho hai đứa con gái đi học, học hết cấp 2 là bắt hai đứa ra ngoài làm việc. kiếm tiền.

Bản thân bác trai không có tài cán gì, ngày ngày đánh bài uống rượu, ngửa tay đòi tiền bác gái và hai cô con gái.

Bác gái luôn nhu nhược, trước kia cũng muốn nuôi hai cô con gái ăn học nhưng không thể đấu lại bác trai.

Tôi luôn tự hỏi tại sao bà ấy không ly hôn và sống một mình với hai cô con gái?

Bây giờ tôi hiểu rằng, bà ấy thực chất là không thể làm gì nếu không có người đàn ông của mình