Trường học cách nhà khá xa, hơn nữa công việc của Tằng Trạm thật sự bề bộn, đành để cho Úy Lam ở lại ký túc xá trong trường.
Đây là trường nghệ thuật danh tiếng, mặc kệ là ăn ở hay dạy học đều là hạng nhất.Gặp mặt lãnh đạo trường chào hỏi một hồi, dặn dò phải chiếu cố Úy Lam thật tốt, hiệu trưởng luôn miệng a dua nịnh nọt, dù sao người màTằng Trạm nhờ vả đúng là bộ trưởng bộ giáo dục. Thời gian này Tằng Trạmnuôi Úy Lam rất không sai, mặc đồng phục, sửa soạn một chút, khí chất so với những nữ sinh khác giống y nhau, không còn nhận ra đây là một cô bé xuất thân nông thôn gầy yếu vàng vọt.
Với bộ dạng xinh đẹp, lạihay cúi đầu e thẹn càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ hút hồn của Úy Lam.Các giáo viên biết bối cảnh của cô, không ngừng nịnh bợ lấy lòng. Úy Lam ở lầu hai của ký túc xá, một phòng hai người, cô bạn cùng phòng năm nay cũng mười sáu, dáng dấp thanh tú, gia cảnh bậc trung, học ở đây tốn rất nhiều tiền, cô bạn nhìn ba mẹ luôn vất vả làm việc, cuối cùng đều chitiêu trên người mình, bởi vậy cô bạn luôn trầm mặc ít nói, so với Úy Lam càng tự ti lợi hại.
Úy Lam không thích nói chuyện, cô bé kiacũng im lặng suốt, cả căn phòng luôn rơi vào không khí yên tĩnh đáng sợ. Tằng Trạm cứ cách hai ngày lại gọi điện thoại cho Úy Lam, cô nói rấtnhiều, từng chi tiết nhỏ xảy ra ở trường đều đem ra kể một lượt, học cái gì, ăn cái gì, chơi trò gì, có gì vui, buồn chuyện gì, cười mấy lần,tại sao khóc, đi toilet lúc nào, xài hết bao nhiêu tiền.
TằngTrạm im lặng nghe Úy Lam kể lể, khuôn mặt lạnh nhạt nở một nụ cười hiếmhoi, mỗi ngày anh chỉ ngủ có bốn tiếng, việc công ty hay đơn vị đều bậntối mắt tối mũi, liên tục di chuyển, muốn ghé thăm Úy Lam cũng không cóthời gian, đến nỗi đã lâu lắm rồi anh chưa nở nụ cười vui vẻ từ đáylòng, cúp điện thoại, miệng anh lập tức mím lại thành một đường, mộtchút ý cười cũng tan biến.
Số người theo học đàn violon rấtnhiều, đa số là nữ sinh, đừng lầm tưởng học viện nghệ thuật là dễ dãi,so với các trường học văn hóa càng nghiêm khắc và vất vả hơn nhiều. Mỗingày Úy Lam ở phòng học rèn luyện kiến thức cơ bản, một tiết là bốn mươi lăm phút, nhưng lúc nào cô cũng luyện đủ tám tiếng mới đi ngủ, mỗi ngày đều kéo tấm thân mệt mỏi về ký túc xá, ngẫu nhiên gọi điện thoại choTằng Trạm lại không được, lịch học luôn dày đặc, chẳng mấy chốc cô không còn gọi điện thoại cho anh nữa.
Tằng Trạm ngày càng thăng tiến, Tần Thế Vinh và Tằng Hải đều cao hứng, Tần Thế Vinh còn chủ động gọi điện cho Tằng Hải.
” Con trai của anh đúng thật không đơn giản chút nào “ Vừa xuất ngũ liềntham chính, còn tự bản thân phấn đấu không nhờ ba mình giúp sức, con rểnhư vậy không phải tầm thường nha.
Tằng Hải đắc ý, đáp “ Cũng tàm tạm “
Tiếp đó hai người hẹn nhau ở khách sạn. tạo cơ hội để Tằng Trạm và Tần Cẩngặp mặt. Tần Cẩn luôn là người quyết đoán cầm lên được thì bỏ xuốngđược, cũng không để tâm quá nhiều, càng không biết Tằng Trạm sẽ đến, nên đồng ý đi. Còn Tằng Hải chỉ nói muốn gặp mặt Tằng Trạm, không thông báo Tần Cẩn sẽ đến. Hai người xuất hiện cùng một chỗ, với tư cách vợ chồngsắp cưới, đại khái Tằng Trạm cũng quên mất, bản thân mình chưa giải trừhôn ước với Tần Cẩn. Tần Cẩn nhìn thấy Tằng Trạm, sắc mặt trong nháy mắt liền thay đổi, bởi vì đã từng thích qua, tuy không gặp một thời giancảm giác phai nhạt không ít, vừa gặp mặt...lửa tình lại chậm rãi nhennhóm.
Không thể không công nhận, chỉ mấy tháng không thấy TằngTrạm càng thêm thành thục lão luyện, đàn ông có quyền thế sức quyến rũvà sức hút liền tăng, liếc nhìn một cái khí chất nghiêm nghị phát ra từtrong xương tủy. Cũng không phải là bữa ăn họp mặt gia đình, nhiều quanchức, quân chính đều đến, Tằng Trạm nhìn thấy Tần Cẩn, có chút chần chờ, nếu không đi lại...chung quy không đành lòng để cho Tần Cẩn xấu hổ.
Tằng Hải cười nói “ Đây là con tôi, Tằng Trạm “ Nói xong lôi kéo Tằng Trạmđến trước mặt thị trưởng giới thiệu “ Đây là chú Trương “
TằngTrạm mỉm cười, thị trưởng Trương anh đã gặp qua, thời điểm đi công táctrong tỉnh anh còn đưa lễ vật, thị trưởng cũng nhớ mặt Tằng Trạm, vộivàng giơ tay ra.
” A đây không phải là tiểu Trạm đó sao “ Dứt lời nắm lấy tay Tằng Trạm nói tiếp “ Cậu tài giỏi như vậy, từng bước thăngtiến là lẽ đương nhiên “
Thị trưởng và bí thư kẻ hát người hò, Tằng Trạm chỉ cười cười không lên tiếng.