Cầm Thú Nuôi Nhốt Cô Gái Nhỏ

Chương 69




Uý Lam tuy rằng ngốc, nhưng khả năng ghi nhớ rất tốt, từ tiểu học chỉ cần chữ đã đọc qua mộtlần cô đều không quên, điều này làm cho gia sư Lâm Hân Du thật vui mừng. Uý Lam chơi một lúc, ăn hoa quả xong, Lâm Hân Du bắt đầu dạy học, kếtquả, ngoại trừ vài kiến thức cơ bản, cái khác...Uý Lam gần như khôngbiết gì hết, có một học trò như vậy, không khỏi khiến Lâm Hân Du cực kỳđau đầu.

Một ngày này cũng không học được bao nhiêu, Lâm Hân Duchuẩn bị trở về, soạn thảo một chương trình học tập giành riêng cho UýLam. Công việc của Tằng Trạm luôn bận rộn, chuyện Tần Cẩn anh cũng không để ý, chỉ lo quan tâm công ty và qua lại cục quốc thổ nghe ngóng tintức. Tằng Trạm là nhân viên công vụ, hơn nữa xuất thân quân nhân, lại là chỗ quen biết với cục trưởng cục quốc thổ, có tầng quan hệ này, muốnvào làm cũng không khó, đến lúc đó xem Tằng Hải dùng cách gì nhúng tayvào.

Cục trưởng cười nói “ Cậu cứ cố gắng làm cho tốt, tôi cam đoan rất nhanh liền thăng chức “

Nghe cục trưởng đảm bảo, Tằng Trạm cũng chỉ gật đầu đáp lại. Công tác ngàycàng bận rộn, có khi một tuần Tằng Trạm cũng không về nhà, những lúc đóđều là Lâm Hân Du ở bên cạnh làm bạn với Uý Lam, vừa nấu cơm vừa phụđạo. Uý Lam mỗi ngày đều gọi điện thoại cho Tằng Trạm, tần suất dày đặc, có khi là năm mươi cuộc điện thoại, Tằng Trạm chỉ tiếp một lần, có khihai mươi cuộc điện thoại, một cái anh cũng không nhận. Khi Tằng Trạm đivắng, Lâm Hân Du sẽ ngủ lại với Uý Lam, Uý Lam liếc nhìn chỗ ngủ củaTằng Trạm, rồi ngẩng đầu nhìn Lâm Hân Du, cuối cùng Uý Lam chỉ vào phòng khách, phòng đó chú không cho cô ngủ, không biết để người khác ngủ cóđược hay không? Bất quá, vị trí của chú nhất định không thể nhường chongười khác.

Uý Lam lôi kéo Lâm Hân Du đi vào phòng khách, nhỏ giọng nói “ Cô giáo ngủ nơi này đi “

Lâm Hân Du mỉm cười gật đầu, nhìn vào phòng ngủ của Uý Lam, hỏi “ Vậy nếu chú của em trở về thì phải làm sao? “

Uý Lam hất cằm “ Dĩ nhiên là ngủ với tôi”

Lâm Hân Du ngẩn người, ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của Uý Lam, thời điểmbước ra đóng cửa cô vẫn còn suy nghĩ đến câu nói kỳ quái của UýLam...chắc Uý Lam còn nhỏ, nên hay nói lung tung. Lâm Hân Du là một giasư giỏi, dạy Uý Lam rất nhiều thứ, nhất là môn ngữ văn, dựa theo giáo án soạn sẵn Uý Lam hoàn thành khá tốt, riêng môn toán...thì vô cùng vấtvả, Lâm Hân Du cảm thấy nhức đầu, không thể chỉ dạy cô bé mỗi một mônngữ văn được.

Nửa tháng sau, Tằng Trạm kéo theo thân thể mệt mỏirã rời trở về, liên tục đi công tác, bận họp suốt ngày, còn phải khôngngừng phấn đấu học hỏi, Uý Lam nhìn Tằng Trạm, cảm thấy chú thật đángthương, cả người gầy nhiều như vậy!

Tằng Trạm vào nhà, cởi bỏ áo khoát, Uý Lam ngoan ngoãn chạy đi rót nước cho anh, Tằng Trạm liếc nhìn bàn cơm, gật đầu, xem ra nữ gia sư này cũng tốt, chăm sóc Uý Lam rấtchu đáo.

Lâm Hân Du kín kẽ đứng dậy, lễ phép hỏi “ Ngài ăn cơm không?”

Tằng Trạm lắc đầu, đáp “ Ăn rồi “

Uý Lam bưng nước chạy tới hấp tấp hỏi “ Chú ăn cái gì? “

Tằng Trạm nhìn vẻ mặt Uý Lam, nhịn không được bật cười “ Ăn cơm “

” Ăn ngon không?” Uý Lam ngồi xuống một bên, nhìn Tằng Trạm uống nước.

Tằng Trạm xoa đầu Uý Lam rồi trả lời “ Không ngon lắm “

” Chú không nhận điện thoại của tôi “ Hai tay Uý Lam nắm lấy gấu áo vân vê, đôi môi đỏ mọng chu ra cực kỳ mê người.

Tằng Trạm nở nụ cười vui vẻ, anh vừa đến cục, đã phải đi công tác, chuyến đi này chỉ tốn chút nước bọt liền ký xong hiệp định liên kết của chính phủ với người dân địa phương, đem mảnh đất kia thu vào tay, xem ra đườngthăng quan cũng không còn xa, nói một cách khoa trương...chắc chắn ngoài anh không còn ai đủ tư cách...bất quá còn đợi công văn gửi xuống. Không nghe điện thoại của Uý Lam cũng do anh quá bận, anh rất nhớ cô, nhưngviệc lớn trước mắt, anh không thể không nhẫn nhịn.

Hôm nay trởvề, ngày mai lại phải đi họp,sau đó tiếp tục đi công tác...Tằng Trạmbỗng cười xấu xa, hướng Lâm Hân Du đang bận rộn dọn dẹp trong bếp nói “Cô về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai lại tới, mấy ngày này cực khổ cho côrồi “

Tằng Trạm tuyệt đối là người đàn ông cực phẩm, xét về tướng mạo, gia thế, dáng người lẫn địa vị xã hội, chẳng có gì đáng trách khiLâm Hân Du cũng có chút tư tưởng đến anh. Lâm Hân Du khẽ gật đầu, nhẹgiọng “ Dạ “ một tiếng, thu thập chút đồ rồi rời đi.

Tằng Trạm chỉ muốn cùng cô bé của anh ôn chuyện một chút, có trời mới biết anh nhớ cô đến chừng nào.