Editor: Giáng Sinh
Mắt Tằng Trạm đỏ sọng lên, cơn giận phừng phực như lửa đốt…
Cảnh sát Trương mím môi, nhìn chằm chằm Tằng Trạm mấy giây, rồi hỏi: “Cậu với cô gái và hai đứa bé này có quan hệ thế nào?”
Cơn giận của Tằng Trạm không hề bớt đi, ánh mắt anh vẫn khóa chặt trên người cảnh sát Trương. Nếu như có thể, anh muốn lấy dao đâm chết cái tên tố cáo khốn nạn kia.
“Đây là cháu họ của tôi, hai đứa bé là bà con xa, đang ở tạm nhà bạn tôi.”
Dứt lời Tằng Trạm toét miệng cười, khoe khoang không kiềm chế được: “Ai chụp thế? Thật chưa đủ trình!” Úy Lam nhất định đang rất sốt ruột… Còn Đoàn Kết và Khẩn Trương nữa…
Cảnh sát Trương lại nói: “Chúng tôi có khả năng điều tra rõ cô gái và hai đứa bé này có quan hệ thế nào với cậu.”
Tằng Trạm liếc nhìn anh ta một cái, sau đó im lặng không lên tiếng.
Lần đầu tra hỏi cứ vậy kết thúc. Cục Công an đã có chứng cứ, Viện Kiểm sát bắt đầu khởi tố.
Cao Nhẫm đến Cục Công an dò hỏi tình hình và được gặp Tằng Trạm.
Một nữ cảnh viên ngồi bên cạnh, Tằng Trạm luôn tỏ ra thoải mái, cười thân thiện với cô ấy. Còn nữ cảnh viên thấy anh không phải dạng lưu manh vô lại nên cũng không quá khắt khe nghiêm nghị.
Tằng Trạm hờ hững nói: “Bọn họ nói tớ tham ô sáu trăm năm mươi ngàn, còn nói tớ mua chức với giá mười triệu, có cả bản thỏa thuận, trên đó có chữ ký của tớ nữa.”
Cao Nhẫm gật đầu, đây chính là trọng điểm.
“Còn nữa, Úy Lam và…” Tằng Trạm có chút khó chịu, vẻ mặt cũng cứng ngắc.
Cao Nhẫm an ủi: “Còn có tớ đây.”
Sau cuộc nói chuyện, Cao Nhẫm tìm tới luật sư Kim.
Bắt đầu từ tháng 5, giờ chỉ mới tháng 7, trong vòng 3 tháng chỉ cần hoàn trả cả vốn lẫn lời, cùng với việc quen biết của luật sư Kim với Viện Kiểm sát, Tằng Trạm sẽ không bị khởi tố ra tòa.
Ngoài ra, nếu Tằng Trạm không ký bản thỏa thuận kia, anh sẽ có cách để Tằng Trạm được vô tội.
Còn Trầm Úy Lam thì…
Vấn đề này hơi nan giải! Giờ đây đã có người điều tra ra Trầm Úy Lam, nếu chỉnh sửa chứng minh thư sẽ kéo theo nhiều hệ lụy.
Cao Nhẫm trầm mặc, thấy sắc mặt luật sư Kim cũng không tốt, chỉ ậm ừ nói: “Nếu Úy Lam có chuyện gì, Tằng Trạm sẽ lấy mạng của anh.”
Luật sư Kim cười cười: “Tôi là người lương thiện, sao bỗng chốc lại lao đao rơi vào vòng khốn đốn thế này.”
Cao Nhẫm gật đầu, bắt đầu xử lý vụ sáu trăm năm mươi ngàn, có thể dùng tiền giải quyết vấn đề thì không phải lo rồi. Còn bản thỏa thuận kia, nhờ vào mối quan hệ rộng của luật sư Kim đã gặp được người làm chứng. Người đó ấp úng nói: “Họ có công nghệ cao nên nhái y hệt chữ ký, vân tay; căn bản không phân biệt được đâu là thật nào là giả.
Cao Nhẫm ra giá cao, mua chuộc người làm chứng.
Bây giờ đã xử lý được hai vấn đề.
Còn vụ Úy Lam và hai đứa nhỏ quả thực là nan đề.
Tằng Hải cũng xoay chuyển khắp nơi, mọi chuyện ông cũng đều rõ, giờ ông cũng biết chỉ còn mỗi chuyện của Trầm Úy Lam…
Ông đã biết chỗ ở, tới thẳng ngôi biệt thự.
Úy Lam ở nhà chăm con nhưng lòng thì như lửa đốt, cũng không thể gọi điện cho chú. Nhưng Cao Nhẫm đã nói không có chuyện gì, mọi chuyện vẫn ổn thỏa.
Nhưng TV và báo đài đều tràn ngập tin tức về chú, cô thiếu điều muốn đập banh cái TV nhưng vẫn ráng nhịn, mỗi lần mở lên đều liếc nhìn một xíu…
Tất cả đều đang nguyền rủa chú…
Chuông cửa vang lên, Úy Lam chạy ra.
Đó là một người đàn ông trung niên cao lớn thâm trầm, tóc muối tiêu, đôi mắt sâu, rất giống Tằng Trạm. Úy Lam quan sát một lượt, bắt đầu tưởng tượng hình dáng của mẹ Tằng Trạm.
Chắc chắn phải là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, vì so với người đàn ông này thì chú cao to đẹp trai phong độ khí chất hơn rất nhiều.
“Mở cửa.” Cái nhìn quan sát của Úy Lam làm ông ta khó chịu cực kỳ.
Úy Lam ấn nút mở cửa, Tằng Hải bước nhanh vào nhà.
Đập vào mắt ông là một cô gái nhỏ xíu, yếu đuối, mặc dù khuôn mặt rất xinh xắn nhưng… So với quý tử nhà ông thì chẳng đáng được xách dép nữa là.
Đoàn Kết thức dậy, la hét đòi gặp ba, bò dậy chạy ra phòng khách.
“Mẹ ơi…” Tiếng gọi nũng nịu làm người lớn phải mủi lòng. Đoàn Kết chạy rất nhanh, tay chân trắng trẻo tròn vo…
Tằng Hải nhìn không rời mắt. Hệt như Tằng Trạm lúc còn bé…