Editor: Giáng Sinh
Cao Nhẫm không ngờ đã có người nộp các hóa đơn, chứng từ giao dịch có chữ ký của Tằng Trạm lên Cục Công an.
Cao Nhẫm quen biết khá nhiều con em cán bộ cấp cao nhờ thế mà qua hỏi thăm, mới phát hiện tất cả công an đã bị mua chuộc. Họ nhất quyết không gặp anh và kiên quyết không để lộ chứng cứ ra ngoài.
Ban đầu anh định mua chuộc họ để lấy được số chứng cứ ấy…
Nhất thời Cao Nhẫm không nghĩ ra được người nào lại có thế lực lớn đến vậy đứng sau chuyện này thì ba Cao lại đột ngột gọi điện tới.
“Tôi bảo anh này, đừng phí sức vào chuyện của Tằng Trạm nữa.” Trong giọng nói vừa nghiêm khắc lại mang theo ý uy hiếp.
Cao Nhẫm liền ngẩn ngơ, ba của anh rõ ràng biết anh và Tằng Trạm rất thân thiết…
Ông Cao cũng không trả lời, chỉ nói: “Trước nhất anh đừng quan tâm chuyện này nữa, nhanh về nhà ngay cho tôi.”
“Ba, rốt cuộc là ai?” Anh nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có mẹ Tằng Tử San… Mà ba mẹ của Tằng Tử San lại từng là cấp trên của ông Cao…
Nếu mẹ Tằng Tử San cố ý hãm hại Tằng Trạm thì đúng là mọi chuyện khó khăn hơn rồi.
“Anh không lăn lộn trong giới chính trị nhưng thật biết giỏi chọc người. Tôi đây còn không chọc nổi, anh cũng đừng mong chọc nổi.” Ông đang rất giận dữ, sáng nay mẹ Tằng Tử San gọi điện đến cảnh cáo ông và con trai ông đừng nhúng tay vào chuyện này.
Cao Nhẫm nghe liền hiểu, qua một lúc chợt cười khan.
Giỏi chọc người?
Cao Nhẫm cúp điện thoại, yên lặng theo dõi diễn biến tiếp theo, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
**
Trong phòng thẩm vấn
Người đàn ông trải qua một đêm không cạo râu nhìn khá phờ phạc, cặp mắt hẹp dài cố tỏ tức giận.
Ánh đèn rọi xuống gò má anh tuấn của Tằng Trạm, đối diện anh là một nữ cảnh sát, đang giao nộp chứng cứ từ Chu Trì cho sếp.
Đó là vị cảnh sát họ Trương, 35 tuổi, chuyên về tra hỏi lấy cung, xưa nay luôn cực kỳ nghiêm túc lại theo đuổi chân lý. Việc này đối với Tằng Trạm mà nói rất có lợi…
Tằng Trạm xoa xoa mắt, liếc mắt nhìn cảnh sát Trương, hỏi một câu đã biết rõ câu trả lời: “Là ai tố cáo tôi?”
Cảnh sát Trương không trả lời, lật lật xấp hóa đơn, biên lai do kế toán giao nộp, hỏi: “Ngày 2 tháng 4, 5/4, 30/4, 9/5, 12/5 tổng cộng đã ký thanh toán sáu trăm năm chục ngàn.”
Mắt Tằng Trạm khẽ động, sao có thể, anh nhìn kỹ lại, mỗi lần Chu Trì ký lấy tuyệt không quá sáu trăm. Liên tục năm lần cũng không thể vượt quá năm ngàn. Nhưng chi tiêu kia để ngoại giao tiếp đãi, đều không có vấn đề.
Sáu trăm năm mươi ngàn…
Tằng Trạm nghiến răng, thấp giọng hỏi: “Đưa tôi xem hóa đơn này đã.”
Cảnh sát Trương lắc đầu, tạm thời cứ đính kèm với bản chính, đề phòng anh ta giả vờ rồi tiêu hủy. Viên cảnh sát bàn giao lại giấy tờ cho nữ cảnh sát, sau đó lấy ra một văn kiện và bản thỏa thuận. Trước giờ Tằng Trạm chưa thấy qua những thứ này.
Nội dung bản thỏa thuận là mua chức, bỏ vốn mười triệu, từ cấp Phòng vượt thẳng lên cấp Sở.
Tằng Trạm cười mỉa: “Trước giờ tôi chưa từng thấy qua thỏa thuận này, không hề ký kết một chữ nào cả.” Anh nhìn thẳng vào mắt nữ cảnh sát, chĩa tờ đơn trong tay về phía cô ấy: “Sáu trăm năm mươi ngàn là một con số cực kỳ lớn, tôi không có quyền chi vượt định mức cho phép.
Những thứ này… Thật ra rất hợp tình hợp lý!
Sở trưởng là cấp trên, cũng không đến lượt phải có chữ ký của Tằng Trạm. Ai cũng như nhau, đều sẵn sàng đi trên dây, sống dưới họng súng đạn. Nhưng… Đằng này chứng cứ rành rành. Quan trọng nhất là có chữ ký của Tằng Trạm.
“Chả lẽ tôi ngu ngốc tới độ mua chức còn ký biên bản xác nhận?” Anh bức xúc, Chu Trì và mụ đàn bà kia thật ngu xuẩn.
Sắc mặt cảnh sát Trương tái xanh, quả thật…
Sau đó anh ta lấy ra một sấp hình.
Trong hình là Úy Lam và Đoàn Kết, còn có cả Khẩn Trương nữa…