Cầm Thú Nuôi Nhốt Cô Gái Nhỏ

Chương 114




Thai kỳ của Uý Lam đến tháng thứ năm, Tằng Trạm lại có đợt công tác xa nhà. Uý Lam luyến tiếc anh, tóm lại từ lúc mang thai cô luôn dựa dẫm vào anh từng ly từng tí. Vốn Tằng Trạm muốn dẫn cô theo, nhưng Uý Lam mang thai, chẳng những say xe, còn say tàu say máy bay...đi theo, khẳng định là chịu tội. Điểm mất chốt nhất là lần đi này ở ngoài tỉnh, công tác bận rộn, để cô một mình anh càng không yên lòng.

Buối tối, Uý Lam ngồi trên giường sắp xếp đồ đạc bỏ vào va ly cho Tằng Trạm, cô lén lút thả thêm mấy cái quần lót in hình gấu Pooh vào trong, thời điểm Tằng Trạm quay đầu lại, cô vô cùng tự nhiên đóng nắp, kéo khoá, vẻ mặt thản nhiên nắm lấy tay anh nài nỉ.

" Chú nhớ về sớm đó "

Tằng Trạm mỉm cười, xoa xoa khuôn mặt bầu bĩnh dễ thương của cô, nói " Tôi biết rồi "

" Bao lâu chú mới về?" Uý Lam hỏi, cúi đầu xuống hôn lên bàn tay màu đồng của anh. Tiếp đó hai tay vòng qua, ôm chặt vòng eo rắn chắc của Tằng Trạm, mặt dán lên bụng anh, thì thầm " Tôi nhớ chú muốn chết "

" Chỉ ba ngày thôi " Tằng Trạm nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu cô, an ủi " Rất nhanh sẽ trở về "

" Bình thường chú đã rất bận rộn..." Âm thanh Uý Lam có chút buồn bực. Trái tim Tằng Trạm phút chốc tê rần, hình như đã lâu lắm anh không dắt cô ra ngoài đi dạo.

" Chuyện thăng chức quan trọng vậy sao? Không làm không được à?" Dù giọng cô có vẻ không vui, nhưng nghe vào tai anh, lại là lời cầu xin tha thiết.

" Có thể không cần được chứ?" Uý Lam lặp lại một lần nữa, Tằng Trạm vẫn im thin thít.

Anh bắt đầu dao động, cũng không rõ lắm ước nguyện ban đầu của bản thân mình là cái gì, tương lai anh muốn làm gì? Nhưng mọi chuyện đã đi đến bước này, vốn không thể ngừng lại...có rất nhiều người đang chờ thu phục anh. 

Chưa kể đến việc muốn cùng một chỗ với Uý Lam sẽ gặp bao nhiêu trở ngại, không quyền thế, không tiền bạc, sẽ chẳng giải quyết được vấn đề, Tằng Trạm thở dài một hơi, dịu dàng nói " Yên tâm, tôi sẽ nghĩ cách bên em nhiều hơn "

Đến lúc đi ngủ, Tằng Trạm sợ đè trúng bụng Uý Lam, nên xê dịch ra phía ngoài, ngược lại Uý Lam sáp tới, ôm lấy anh không buông, cười trêu.

" Chú không ủ ấm cho Uý Lam sao?"

Tằng Trạm chẳng còn lời nào, đành ôm cô ngủ. Nằm một lúc, Tằng Trạm lại đứng lên, Uý Lam cũng nhanh nhẹn bật dậy, Tằng Trạm gãi đầu, giải thích " Kiểm tra lại xem có quên thứ gì hay không " Tằng Trạm bước đến chỗ đặt va ly, mở khoá kiểm tra đồ đạc bên trong. 

Thứ không cần thì bỏ ra, mang theo nhiều đồ càng bất tiện, Uý Lam luôn nhét đủ thứ linh tinh vào hành lý của anh, mỗi lần chuẩn bị đều bỏ thêm một xấp tiền thật dày...

Uý Lam liếc nhìn Tằng Trạm đang lục lọi đồ, càm ràm " Khuya rồi, chú còn chưa chịu ngủ " Tằng Trạm khi đi xa, ghét nhất là mấy cái quần lót hoạt hình cô lén bỏ vào...xem ra đã bị phát hiện.

Tằng Trạm nhướng mày, quay đầu nhìn cô, ý cười đong đầy trong mắt " Làm chuyện xấu gì à? " Dứt lời, tay anh cầm mấy cái quần lót hoạt hình giơ lên.

Mặt Tằng Trạm đen thui, giọng điệu có chút hờn giận " Ở nhà mặc không sao...chỉ là..." Đi ra ngoài cũng mặc...cảm thấy rất kỳ cục, làm gì có người đàn ông gần ba mươi tuổi còn mặc quần trong hình gấu pooh?

Uý Lam nhăn mặt, chề môi " Ý chú là nó khó coi?" Không chờ Tằng Trạm đáp lại, cô đã tiếp lời " Chẳng phải ở nhà chú còn mặc nó nhảy nhót trước mặt tôi sao, thế nào ra ngoài lại thành không được? " 

Ý thức có chỗ nào không đúng, Uý Lam đột ngột ngẩng đầu, trừng mắt nhìn anh, giọng nói dữ dằn " Không lẽ chú muốn ra ngoài ăn vụng?"

Tằng Trạm cười hề hề làm lành, ném hết mấy cái quần vào va ly, thề thốt " Có em rồi, tôi còn dám vụng trộm bên ngoài hay sao " 

Tằng Trạm lập tức bò lên giường, ôm chầm lấy Uý Lam, né phần bụng hơi nhô cao, liên tục hôn mấy cái lên gò má cô, bàn tay mò lên bộ ngực đẫy đà, vừa xoa vừa nắn, miệng há ra ngậm lấy lỗ tai cô liếm liếm, thủ thỉ.

" Đời này của tôi liền thua trong tay em, ai cũng không thể chen chân vào "

Từ lúc mang thai, thân thể Uý Lam ngày càng nhạy cảm, bị Tằng Trạm vuốt ve thân mật một chút, cả người liền mềm nhũm run run, cô nép sát vào lòng anh, bàn tay nắm lấy vạt áo vân vê, thẹn thùng nói " Chú..." cô ngửa mặt đối diện với anh, đôi mắt to đen loé lên những tia sáng khác thường, cái miệng nhỏ nhắn chu ra nũng nịu " Uý Lam muốn..."