Tận đêm khuya hai người mới đi ngủ. Hôm sau cả hai người đều có lớp chỉ có thể nhanh nhanh chóng chóng đem theo hai đôi mắt gấu trúc về trường học.
Lý Giai Hạo nhắn tin cho Hứa Niên, ý nói là tối qua bao che cho chuyện cậu không về.
Hứa Niên nghĩ Lý Giai Hạo là anh em của Giang Vệ Hành, chắc là cũng biết hết rồi, ngại ngùng kinh khủng. Cậu trả lời cảm ơn, lại nghĩ chưa biết nói với hai đứa bạn cùng phòng khác như thế nào.
Hứa Niên chưa kịp nghĩ ra nói thế nào thì hôm sau đã bị hai người bắt gặp đang hôn Giang Vệ Hành ở cửa.
Trên thực tế, môi Hứa Niên vừa chạm môi Giang Vệ Hành đã rụt lại với tốc độ ánh sáng nhưng vẫn bị nhìn thấy.
Trương Nhất Dương, Hà Kinh: "..."
Mặt Hứa Niên đỏ lựng. Giang Vệ Hành đứng ra che cho Hứa Niên ngại đến mức không còn lỗ nào mà chui. Hắn giơ đôi tay đang nắm chặt cho bọn họ xem: "Bọn tôi ở bên nhau."
Hai thằng con trai bình thường ghét nhau giờ nói với bọn họ là đang yêu nhau?!
Shock cực mạnh, Trương Nhất Dương lắp bắp: "Thế, chúc hai người hạnh phúc?"
Nói xong Trương Nhất Dương yên lặng kéo Hà Kinh đang ngây ra như phỗng rời đi.
Chờ hai người đi rồi Hứa Niên mới "òa" một tiếng, đánh vào lưng Giang Vệ Hành: "Tại cậu, tại cậu hết, cứ bảo là không có người rồi đòi hôn tạm biệt! Phòng tôi ngay bên cạnh đấy, xin người!"
Giang Vệ Hành tự giác kéo Hứa Niên vào phòng ngủ không người, dỗ dành cục cưng sắp nổ tung vì thẹn thùng: "Bé ngoan, mọi người biết cũng được mà, giờ cậu đỡ phải giải thích với mọi người đúng không?"
Hứa Niên nghĩ kỹ lại thì thấy hình như đúng thế thật. Cậu không giận nữa, chỉ xấu hổ mà bám vào áo Giang Vệ Hành, nằm trong lòng hắn, nói thật khẽ: "Nhưng vẫn tại cậu ý."
Giang Vệ Hành cười, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu: "Ừ ừ, tại tôi còn gì."
Một tuần nữa trôi qua, vì thực hiện nguyện vọng đêm ấy của Hứa Niên, Giang Vệ Hành đưa cậu tới hòn đảo gần nhất để ngắm biển.
Thứ bảy, hai người mua vé xe, ngồi bus một tiếng, cuối cùng cũng đến nơi.
Gió trên đảo rất to, vừa mới xuống xe hương biển cả đã đánh úp lại.
Giang Vệ Hành đeo balo du lịch trên lưng, kéo tay Hứa Niên đi tìm nơi nghỉ ngơi. Sau khi sắp xếp đồ đạc, mặc dù hơi mệt nhưng vì có ít thời gian nên Giang Vệ Hành vẫn kéo Hứa Niên ra ngoài.
Lần đầu tiên Hứa Niên đi ra ngoài chơi, cực kỳ hưng phấn, ngó đông ngó tây, cả dọc đường bị Giang Vệ Hành nắm tay cũng không để ý.
Trên đảo nhỏ có một thị trấn, vì không phải mùa du lịch nên có rất ít người trên đường.
Có người dân địa phương nhìn bọn họ chằm chằm tỏ vẻ kỳ lạ Hứa Niên mới ý thức mà buông tay Giang Vệ Hành ra, xấu hổ bước lên phía trước.
Giang Vệ Hành lo lắng đi phía sau, trông cậu như trông con nít. Hứa Niên đi loạn lên một lúc rồi tự giác mà vòng ra phía sau Giang Vệ Hành, nắm góc áo hắn: "Cậu dẫn đường đi."
Giang Vệ Hành bật cười: "Tưởng không cần tôi nữa cơ."
"Linh tinh!" Hứa Niên véo hắn một phát, hung dữ mà uy hiếp: "Mau dẫn tôi đi ngắm biển."
Có thể là vì hôm nay trời nhiều mây, lại có mưa nhỏ, đến bờ biển rồi bọn họ nhận ra nơi đây không một bóng người.
Tuy thời tiết không quá đẹp nhưng vẫn chẳng thể làm giảm sự kích động của Hứa Niên khi ngắm biển. Cậu cởi giày, chạy nhảy, la hét trên bãi cát, Giang Vệ Hành chỉ đứng một bên kêu cậu từ từ thôi.
Những hạt cát bên bờ biển không hề mịn. Hứa Niên nhìn biển xanh mênh mông, bát ngát, mỗi khi sóng biển xô bờ lại thấy hơi sợ hãi lại ngưỡng mộ vẻ đẹp thiên nhiên.
Giang Vệ Hành từ từ bước tới phía cậu. Chân Hứa Niên ngâm trong nước biển. Cậu nhìn nước từ từ rút xuống, đột nhiên nghĩ đến điều gì, ngồi thụp xuống chơi một lúc rồi gọi Giang Vệ Hành, giọng đầy hưng phấn: "Lại đây mà xem này!"
Tốc độ của Giang Vệ Hành như sên bò, Hứa Niên vui vẻ dắt hắn đến cho xem hình vẽ của mình, kết quả nhìn chưa rõ đã bị sóng biển nhào lên, xóa nhòa chỉ còn một đám mờ mờ.
Vẽ mãi mới xong giờ lại mất, Hứa Niên không vui, ủ rũ chọc chọc Giang Vệ Hành: "Hình vẽ mất rồi, cậu còn chưa nhìn..."
Giang Vệ Hành nắm tay cậu: "Bé ngoan vẽ gì thế?"
Hứa Niên chọc chọc ngón tay xuống bãi cát, nói giọng không vui: "Hình vẽ mất rồi, nói làm gì có tác dụng gì. Tôi không nói đâu."
Giang Vệ Hành ngồi xổm sau lưng cậu, nắm tay cậu vẽ hai người nắm tay trên bờ cát, bên cạnh có hai hàng chữ - X&J Đồng tâm kết mãi, hòa hợp trăm năm.
Hứa Niên đỏ mặt, nói lời ghét bỏ: "Định cầu hôn hay gì? Chẳng nghiêm túc tí nào..."
Giang Vệ Hành thơm má cậu: "Chờ tốt nghiệp rồi thì làm to."
Trong lòng Hứa Niên nở hoa, bên ngoài cũng nói nhỏ: "Ừ, tôi chờ đấy."
Sắc trời đã muộn, hai người quay về nơi ở.
Hứa Niên chuẩn bị đi giầy vào bị Giang Vệ Hành bế lên, đang định giãy xuống thì nghe thấy hắn giải thích: "Chỗ này nhiều đá vụn, nhắc đi từ từ thôi mà không nghe, giờ tôi bế cậu."
Khuôn mặt mãi mới giảm nhiệt của Hứa Niên lại đỏ lựng, cậu nhìn quanh quất xem có ai đang nhìn hai người không.
Hứa Niên ngồi trên bậc thang, cúi đầu nhìn Giang Vệ Hành phủi cát trên chân mình. Cậu giơ ngón tay chọc chọc hắn: "Đừng có nghịch."
Giang Vệ Hành lần này không phản bác, bảo không nghịch là không nghịch thật. Hứa Niên hơi hụt hẫng nhưng vẫn làm ra vẻ mà nghĩ làm sao mà hắn ta lại nghe lời thế?!
Vừa nghĩ, Giang Vệ Hành đã tự đi giày rồi cõng Hứa Niên trên lưng, bước đi. Hứa Niên đập vào vai hắn, nói nhỏ: "Buông tôi xuống, có người thấy bay giờ!"
Giang Vệ Hành véo mông cậu: "Sợ gì, có phải người quen đâu."
Hứa Niên ngẫm nghĩ hình như cũng đúng, thế là không nói nữa, tay cầm giày, tay ôm cổ Giang Vệ Hành để cho người ta cõng về tận cửa homestay.
Bọn họ thuê hẳn một căn homestay hai tầng, tầng một là phòng khách, tầng hai là phòng ngủ và phòng tắm. Giang Vệ Hành cõng Hứa Niên lên tận phòng tắm luôn.
Đêm đến, Hứa Niên bị Giang Vệ Hành đặt lên giường chơi đủ. Giang Vệ Hành vừa giã vừa hỏi Hứa Niên hôm nay vẽ cái gì.
Mới bắt đầu thì Hứa Niên cũng không chịu nói nhưng bị chịch ác quá nên vừa khóc vừa nói ra nội dung bức họa bên bờ biển.
Đến cuối cùng, Giang Vệ Hành dùng dương v*t chơi Hứa Niên còn bắt cậu vẽ lại "bức họa kia" lên giấy.
Hứa Niên vừa khóc vừa vẽ, tay run rẩy nhưng vẫn khuất phục dưới "dâm uy" của dương v*t mà vẽ cho xong.
Nét vẽ trên giấy xiêu xiêu vẹo vẹo nhưng vẫn được Giang Vệ Hành thưởng thức như danh tác thế giới, còn cực kỳ quý trọng mà cất giữ trong tủ khóa, để phòng ngừa bị làm giả, bị đốt, bị cướp đi.
Trên thực tế, nội dung vẽ trên tờ giấy rất đơn giản.
Chỉ là tên hai người bọn họ trong một hình trái tim bao xung quanh.
Đi chơi về, buổi chiều hai người chạy lên trường học cho kịp. Đi vội về vội làm Hứa Niên mệt chết được.
Giang Vệ Hành dẫn cậu đi ăn chiều, khi đi ngang qua sân bóng, Hứa Niên đột nhiên hỏi: "Cậu thích tôi từ khi nào thế?"
Giang Vệ Hành ngẩng đầu, bước lên phía trước rồi lại quay lại nhìn cậu người, ánh mắt sáng ngời: "Cậu đoán đi."
Thời gian quay trở lại một tháng trước.
Sau khi trận đấu chấm dứt, phòng thay đồ chỉ còn ba người.
Giang Vệ Hành ngồi trên ghế đập bóng: "Sao nãy ông làm như thế?"
La Dương thay quần áo, nói thẳng: "Nó chửi ông, ông là bạn tôi, tôi đương nhiên là giúp ông." Hắn nhìn Giang Vệ Hành: "Ông nên cảm ơn tôi mới đ..."
"Cảm mẹ ông!" Giang Vệ Hành ném mạnh trái bóng lên tường, bóng đàn hồi lại phát ra âm thanh thật lớn. Ánh mắt hắn tối sầm lại: "Giúp tôi? Ông tưởng tôi ngu à? Thế đéo phải cái đứa ông thích thích người ta ông mới làm thế à?!"
La Dương hơi giật mình nhưng lập tức cãi lại: "Này Giang Vệ Hành, ý ông là cái mẹ gì thế? Tôi là bạn ông đấy..."
"Thế ông gặp thằng bạn nào ném bóng rổ vào đầu người ta?" Giang Vệ Hành giận dữ nói: "Đi xin lỗi người ta hoặc ông rời đội."
"Ông..." La Dương nhanh chóng lựa chọn: "Rời đội."
Chẳng bao lâu sau trong phòng thay đồ chỉ còn hai người, không khí yên tĩnh.
Thật lâu sau Giang Vệ Hành mới có hành động. Hắn mở ngăn tủ của mình, lấy mấy tuýp thuốc mỡ mới cất vào trong túi rồi đến bên cạnh Tống Du Hoài, đưa cho anh ta.
"Đưa cho cậu ấy giúp tôi."