Cầm Thú Đồ Đệ Phản Công

Chương 8: Phá thân (1) (4P, cao H)




Thấy hai sư huynh đã cởi quần áo, Ngàn Tuyết trên người bạch quang chợt lóe, bộ y phục bạch y hư không biến mất, lộ ra thân hình tuyết trắng tuyệt đẹp không tì vết. Khuôn mặt thon đẹp, thanh mảnh, nhưng lúc cả người không quần áo, ngực trần, eo thon rắn chắc, hai chân thon dài hữu lực, còn có vật màu đỏ sậm giữa hai chân kia, ngạo long ngạo nghễ mà dựng đứng.

"Ân..." Ngực phập phồng khó chịu, hạ huyệt giữa hai chân khô nóng khó nhịn, Nịnh Hinh Nhi cho dù cực lực nhẫn nại, cũng vẫn than nhẹ ra tiếng, eo liễu mảnh khảnh vặn vẹo, ý đồ cọ xát thân dưới với tấm thảm thú để giải nhiệt, đùi khép lại ma xát lẫn nhau, cũng để giảm xuống sự khô nóng, ngứa ngáy.

"Sư phụ đã chờ không kịp nữa." Lê Tử Nam thúc giục nói. Hắn cũng đã chờ không kịp rồi!

Hạ Trọng Lâu lập tức bắt lấy hai chân Nịnh Hinh Nhi cứng rắn tách ra, cầm côn thịt thô dài chính mình ma xát với cửa huyệt ướt át của nàng. Một đợt khoái cảm chợt lan tràn ra, hắn sảng khoái đến da đầu tê dại. "Sư phụ, thật xin lỗi, ta ái mộ ngươi đã lâu, tâm của ta tình của ta trời đất chứng giám. Ta thề, cuộc đời này ta tuyệt đối không phản bội ngươi." Hắn nói xong, nhấc eo đâm vào bên trong, nhìn đỉnh quy đầu hung khí nam tính màu đỏ sậm của mình tách ra cánh môi phấn nộn, từng chút từng chút một chen vào vách thịt chật hẹp của nàng.

"Ân..." Nịnh Hinh Nhi biết hôm nay mình không thể thoát được, tuyệt vọng mà nhắm hai mắt lại, khóe mắt chảy xuống những giọt nước mắt trong suốt. Hoa huyệt yếu ớt mẫn cảm rõ ràng cảm nhận được dị vật cứng rắn đang điên cuồng luận động, làm hoa huyệt mở căng ra. Đau đớn khổ sở cùng với khoái cảm kì dị bên dưới nhanh chóng khuếch tán, nàng nhịn không được co rút cả thân mình.

"A---" Đang gian nan mà khai thác hoa huyệt của nàng, Hạ Trọng Lâu đột nhiên ngừng lại, khổ sở thở dài một hơi, "Sư phụ, ngươi kẹp ta thật chặt."

Lê Tử Nam đố kỵ mà nói, "Cái miệng nhỏ phía dưới của sư phụ thật tham ăn, nàng trời sinh chính là vưu vật của nam nhân." Nhìn Hạ Trọng Lâu đang chiếm hữu thân thể sư phụ, hắn hận không thể lập tức lôi tiểu đệ của hắn ra, chính mình hung hăng cắm vào, cùng sư phụ thuần khiết mĩ lệ hợp lại thành một.

"Nhanh lên, nhanh lên." Bắt lấy đôi tay Nịnh Hinh Nhi ngăn không cho nàng giãy giụa, Ngàn Tuyết thúc giục nói, "Ta sắp trướng chết rồi." Hắn khát vọng làm tình cùng chủ nhân, làm thân thể cả hai cùng nhau dung hợp.

Nịnh Hinh Nhi vô lực không nói, thở hồng hộc, chỉ có nơi khóe mắt nước mắt rơi như hạt châu bị đứt.

Không được cao trào, không được bắn ra...

Hạ Trọng Lâu cố nén ý muốn hung hăng đâm vào, thong thả mà thâm nhập từng chút một vào bên trong. Hoa huyệt sư phụ ướt át, ấm nóng, mị thịt bên trong vách dùng sức mà đè ép, kẹp chặt, bài xích hắn. Khoái cảm mãnh liệt như điện giật càn quét mà thổi đến, làm hắn không thể kiềm chế được.

Lại vào sâu hơn một chút, sâu hơn một chút...

Đang đi vào thì đỉnh côn thịt chạm phải một tấm màng mỏng, hắn biết đây chính là huyết màng xử nữ trân quý của sư phụ.

Sư phụ, hiện giờ đối với ta, ngươi chính là quan trọng nhất!

Hắn hít sâu một hơi, hung hăng hướng về phía trước đâm vào, tiếp tục thâm nhập phá tan tấm thân xử nữ.

"A!" Nịnh Hinh Nhi thấp giọng mà hô đau một tiếng, nhịn không được mà nức nở. Cơn đau nhức xé rách từ dưới thân truyền đến, nàng cắn răng chịu đựng, thân thể căng chặt đến run lẩy bẩy.

"Sư phụ, thật xin lỗi." Hạ Trọng Lâu đau lòng mà nói, thô dài côn thịt đâm chạm vào chỗ sâu nhất trong u cốc liền ngừng lại, hắn lại dùng ngón trỏ bên tay phải trêu chọc hoa đế dựng đứng khi thì mềm nhẹ khi thì như muốn nghiền nát nó. Làm thế nào để nữ nhân dục tiên dục tử, làm thế nào để nữ nhân liên tục cao trào, Lê Tử Nam hắn đã nghiên cứu trong đông cung sách cực kì rõ ràng tỉ mỉ, hắn xem đến si mê, ấp ủ mong ước được thi triển ở trên người sư phụ, muốn cho nàng đạt được lần đầu thật tốt đẹp.

"Chủ nhân, ngươi đau sao?" Ngàn Tuyết khom lưng liếm đi nước mắt trên mặt nàng, "Lê Tử Nam đã nói với ta, nữ nhân lần đều ai cũng phải trải qua như thế, đau một lần rồi sẽ không đau nữa, chỉ sướng đến dục tiên dục tử, cho nên sư phụ hãy cố gắng chịu đựng thống khổ này một chút."

Bởi vì đau nhức mà lý trí tỉnh táo lại chút ít, Nịnh Hinh Nhi trừng mắt nhìn Nhị đồ đệ, "Lê Tử Nam, ngươi là chủ mưu!" Người thao túng giam cầm pháp trận là hắn, đeo lên cổ nàng pháp khí cổ quái là hắn, bôi xuân dược không rõ tên lên người nàng cũng là hắn.

"Sư phụ, là ta." Lê Tử Nam quỳ xuống bên người Nịnh Hinh Nhi, cầm lấy tay nàng đặt lên nam căn đã trướng đau vuốt ve lên xuống. "Chúng ta ba người sư huynh đều không muốn ngươi rời đi, càng không muốn ngươi vì độ kiếp thất bại mà hồn phách tiêu tan, cho nên liền bày kế giữ ngươi lại." Yêu hồ quả nhiên âm hiểm, đem sai lầm lớn nhất đẩy lên trên người hắn, còn thuận tiện hướng sư phụ biểu hiện một chút trung thành.

Tay nhỏ sư phụ mềm mại như tơ, nóng bỏng ấm áp, vuốt ve hắn thật thoải mái a!

Lê Tử Nam nghiêm túc, chậm rãi nói: "Ta đã muốn ngươi từ lâu, sư phụ."

Khi hắn lần đầu tiên nhìn thấy sư phụ, nàng y phục trắng như tuyết đang tu luyện pháp thuật, bọt nước bay đầy trời quay chung quanh nàng, lập lòe ánh sáng trong suốt, làm nàng nhìn giống như một thủy tinh linh. Nàng quá thiện lương đơn thuần, thấy hắn cùng Hạ Trọng Lâu cả người đầy máu xông vào, việc đầu tiên không phải là dò hỏi, công kích bọn họ, mà là lập tức giúp bọn họ trị thương. Biết được cha mẹ bọn hắn bị hại, bên ngoài có kẻ thù đuổi giết, nàng liền không chút do dự đáp ứng yêu cầu bái sư của bọn họ, thu bọn họ làm đồ đệ dốc lòng dạy dỗ. Nữ hài trong trắng như pha lê, như tuyết liên như thế, hắn rất luyến tiếc để nàng nhiễm khói lửa nhân gian, bị sự dơ bẩn của bên ngoài nhúng chàm. Hắn từ đầu đến cuối đều không phải đứa trẻ tốt như sư phụ tưởng tượng, bất quá hắn sẽ bảo hộ nàng, làm nàng tránh xa những thứ tà ác ô uế bên ngoài.