Cầm Thú Đồ Đệ Phản Công

Chương 3: Tam đồ đệ Ngàn Tuyết là giảo hoạt nhất




Ngay khi lực lượng ảnh hưởng đến an nguy Liên chi giới biến mất, mây đen trên không trung tự động tiêu tán.

"Là chủ ý của ai? Các ngươi thiếu chút nữa đã hại chết ta, cũng đã thiếu chút nữa hủy diệt chính mình!" Nịnh Hinh Nhi tức giận đứng đối mặt với ba đồ đệ của mình. Bọn họ không biết đã dùng trận pháp tà môn cùng pháp khí gì, mà lại có thể giam cầm sức mạnh của nàng, khiến cho nàng dù có là Hóa Thần đại viên mãn lực lượng mà một chút pháp thuật cũng không thể thi triển, làm nàng biến thành một người phàm thế tục tay trói gà không chặt.

"Sư phụ, ta..." Hạ Trọng Lâu muốn nói lại thôi, khuôn mặt anh tuấn tràn ngập giãy dụa, tay nâng lên rồi lại buông xuống, gắt gao nắm chặt thành quyền.

Lê Tử Nam xoa xoa mồ hôi trên trán, lạnh lùng nói: "Nam tử hán đại trượng phu, nếu đã dám làm thì phải dám nhận." Sức mạnh của sư phụ so với hắn tưởng tượng còn mạnh hơn, bất quá may mắn sư phụ là người tính tình hiền lành, phát hiện hắn phản bội cũng không công kích hắn, cho nên bước đầu tiên trong kế hoạch của hắn đã thành công.

Ngàn Tuyết ngữ khí kiên định mà nói: "Chủ nhân, ngươi là của ta, ta muốn cùng ngươi vĩnh viễn ở bên nhau!" Trên khuôn mặt mỹ miều của hắn tràn ngập khát vọng đối với chủ nhân.

"Các ngươi đang nói gì thế, còn không mau buông ta ra?" Nịnh Hinh Nhi không vui nói.

"Xin lỗi, sư phụ, người còn phải chờ một lát nữa." Lê Tử Nam nói xong, từ trong không gian pháp khí của chính mình lấy ra hai cái vòng tay kim sắc hoa văn rườm ra – nhìn kĩ, rõ ràng đó là một bộ cùng với vòng cổ nàng, sau đó đeo lên cổ tay không thể nhúc nhích của nàng, tiếp theo lấy ra một hộp ngọc to bằng bàn tay, từ bên trong lấy ra một ít thuốc mỡ màu hồng trong suốt.

Hạ Trọng Lâu giãy giụa mà kêu lên: "Tử Nam, có thể hay không... Đừng làm như vậy?"

Lê Tử Nam trả lời mà không hề quay đầu lại: "Không làm như vậy thì chúng ta có thể giữ lại sư phụ bao lâu? Năng lực của Khóa Thần Hoàn ta đã nói với ngươi, ngươi không muốn tiếp tục có thể rời đi, dù sao ta còn có Tiểu Tuyết hỗ trợ." Hắn đem thuốc mỡ có hương khí kì dị tinh tế mà bôi lên môi Nịnh Hinh Nhi, chóp mũi cùng phần động mạch chủ, do dự một chút, hắn lại chấm một ít thuốc mỡ, lớn mật mà kéo vạt áo cùng áo ngực đỏ thẩm bên trong của nàng ra, đem thuốc mỡ thoa lên bộ ngực sữa trắng nõn cùng với hai đỉnh đầu ti đỏ hồng.

"Lớn mật, ngươi dám mạo phạm vi sư!" Thân thể chưa bao giờ bại lộ trước mặt các đồ đệ, Nịnh Hinh Nhi nhíu mày tức giận mắng, ngửi được mùi thơm của thuốc lại làm tim nàng đập nhanh hơn.

Ngàn Tuyết không chút do dự nói với Hạ Trọng Lâu, "Ngươi không muốn thì hãy rời đi." Chủ nhân là của hắn, càng ít người chia sẻ càng tốt.

Trước mắt là làn da trong suốt như ngọc, bóng loáng mềm mại, hai đỉnh đầu vú nhỏ nhắn mê người, Lê Tử Nam vẫn rất bình tĩnh đột nhiên nhấc người dậy. "Sư phụ." Hắn trầm giọng nói, "Chúng ta muốn ngươi ở lại." Sư phụ là thủy linh thể, là nữ tu sĩ Hóa Thần đại viên mãn! Bỏ lỡ nàng, hắn không thể tìm thấy ngươi sư phụ nào như thế này được nữa.

Hắn cư nhiên dám vô lễ như thế với sư phụ!

Hạ Trong Lâu buồn bực mà trừng mắt nhìn Lê Tử Nam một cái, nói: "Ngươi tìm Tiểu Tuyết đến giúp đỡ? Hắn như vậy có thể làm cái gì? Ngay cả lông còn chưa mọc dài đâu!" Hắn thừa nhận chính mình đê tiện, cũng có khát vọng với sư phụ, cho nên khi Lê Tử Nam đưa ra kế hoạch ngăn cản sư phụ độ kiếp phi thăng, hắn không do dự liền gia nhập ngay.

Lê Tử Nam bình tĩnh nói: "Ngươi không biết hồ ly là sinh vật giảo hoạt nhất trên đời sao?" Hắn lại nhìn Ngàn Tuyết, nói, "Ngươi còn muốn ngụy trang đến lúc nào nữa hả, hồ ly bảy đuôi?" Rõ ràng đã là con hồ ly thành niên, lại cứ giả dạng thành tên tiểu tử, lừa gạt sư phụ yêu thương cưng chiều hắn. Cũng chỉ có sư phụ đơn thuần thiện lương, không biết rằng linh sủng chính mình thường xuyên ôm ấp, âu yếm vào trong ngực lại là một con yêu hồ thành niên, tùy thời đều có thể tìm giống cái giao phối.

Ngàn Tuyết nghe xong, thân thể đột nhiên dài ra, chớp mắt lại biến thành thiếu niên mười tám mười chín tuổi, vẻ đẹp tuấn mỹ khó có thể phân biệt là nam hay nữ. Đem thân thể thiếu nữ chỉ cao tới cằm chính mình ôm vào trong ngực, hắn vội vàng nói: "Chủ nhân, Tiểu Tuyết đã lừa ngươi, bất quá Tiểu Tuyết cũng chỉ yêu thương mình ngươi, vậy nên ngươi đừng tức giận, được không?" Hắn vươn đầu lưỡi ra liếm liếm gương mặt non mịn của nàng, dần dần chuẩn qua vành tai, hành động quen thuộc tựa như mấy trăm năm qua đã làm vô số lần.

"Tiểu Tuyết..." Nịnh Hinh Nhi kinh ngạc mà nói, "Ta không biết, người đã lớn thành như vậy rồi, vì cái gì ngươi muốn gạt ta? Còncó, ba người huynh đệ các ngươi rốt cuộc đã liên kết lại có âm mưu gì với ta?"Nàng bị Ngàn Tuyết ôm lại từ phía sau, không thể nhìn thấy hình thái trưởngthành của hắn, nhưng thấy Hạ Trọng Lâu cùng Lê Tử Nam sắc mặt khẽ biến, một bên lộ vẻ kinh ngạc cùng một bên nhíu mày thật chặt. Hồ ly là sinh vật trời sinh mỹ lệ, Ngàn Tuyết khi còn là tên nhóc đã xinh đẹp tinh xảo đến không gì sánh được,vậy khi trưởng thành, có lẽ càng thêm mỹ lệ, nhưng không thể đem hai người bọn họ đọa đến mức này đi?