Cầm Thú, Buông Cô Nương Kia Ra

Cầm Thú, Buông Cô Nương Kia Ra - Chương 49




Edit: Pingki



Vệ Bắc cảm thấy chính mình sắp bị Diệp Sơ làm cho tức chết rồi, đã xảy ra chuyện lớn như vậy, cô gái kia thế nhưng lại có thể giấu diếm hắn đến tận bây giờ. Nhưng nghĩ lại, trong lòng hắn cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, dù sao hai người đã định sẽ bên nhau cả đời, đây cũng xem là chuyện tất nhiên, không thể nào lén lén lút lút cả đời như kẻ trộm được.



Chính là tình hình trước mắt lúc này, quả thực không lạc quan cho lắm.



Vệ Bắc thuận tay lấy chiếc gương trên giường trên của Nhị Suất, soi qua soi lại, soi ngang soi dọc. Vẫn cảm thấy cái tên trong gương này, có mắt có mũi, diện mạo rất anh tuấn, bộ dáng người trụ cột của tương lai, thế nào lại có thể không vừa mắt mẹ vợ đây?



“Bắc ca, đừng soi nữa, đẹp trai lắm rồi!” Nhị Suất ở bên cạnh trêu ghẹo nói.



Vệ Bắc ngẩng đầu, nghiêm túc hỏi cậu ta: “Cậu cảm thấy tôi đáng ghét lắm phải không?”



Nhị Suất sửng sốt, cười gượng hai tiếng: “Lời này thì liên quan gì tới em…”



“Nói thật!” Vệ Bắc trừng mắt nhìn cậu ta một cái.



Nhị Suất ho khan hai tiếng: “Hình như, có một chút thì phải…”



Vệ Bắc: “…”



Vừa thấy sắc mặt Vệ Bắc thay đổi, Nhị Suất vội vàng giải thích: “Lúc trước mới quen anh, quả thực là cảm thấy anh rất đáng ghét, nhưng mà quen nhau lâu rồi cũng thành quen…Ak, ý em là, kỳ thật anh rất tốt, ngay thẳng, có tình có nghĩa, chỉ có điều tính tình hơi…Ai u, em cái gì cũng chưa nói, em bị mất trí nhớ, mất trí nhớ a!”



Vệ Bắc không còn gì để nói.



Từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên hắn bắt đầu nghĩ về chính mình, thực sự hung dữ như vậy sao? Thực ra thì cũng tạm được, chỉ là không quá thích cười, thỉnh thoảng lại hay trừng mắt người ta, nói chuyện thì hơi lớn tiếng một chút… Được rồi, hắn thừa nhận mình quả thật có chút đáng ghét.



Xem ra, muốn thay đổi hình tượng của mình trong mắt mẹ vợ tương lai, thật đúng là chuyện không dễ dàng gì a!



Vệ Bắc khép hờ hai mắt, trong lòng bắt đầu tự hỏi phải giải quyết vấn đề nan giải này thế nào.



Chuyện cứ kéo dài như vậy, đảo mắt một cái đã tới tháng tư rồi.



Trước tháng tư đó, cuối cùng Diệp Sơ cũng về nhà được hai lần, lần thứ nhất về, đúng lúc có dượng và cô đến nhà họ chơi, ngại có khách ở đây, Lưu Mĩ Lệ không làm khó con gái. Lần thứ hai lại càng khéo hơn, Lưu Mĩ Lệ vừa khéo phải về nhà mẹ đẻ có việc, khi trở về thì con gái đã đi về trường trước một bước rồi.



Liên tiếp hai lần vừa khéo như vậy, Lưu Mĩ Lệ cũng nhìn ra được manh mối.



“Là ông đi mật báo có phải không?” Bà hỏi chồng.



Diệp Kiến Quốc vội vàng lắc đầu: “Làm gì có, sao lại như thế được?”



“Bớt xàm đi, trong bụng ông có mấy khúc ruột tôi còn không biết sao? Chính là do ông nuông chiều con bé quá, mới khiến nó không ngoan như bây giờ đó.”



“Kỳ thật tôi cảm thấy con gái chúng ta vẫn rất ngoan mà.” Diệp Kiến Quốc nói.



“Ngoan? Ngoan cái rắm! Ngoan mà nó lại gạt tôi đi tìm bạn trai sao? Ngoan mà nó lại đi trêu chọc đến con trai nhà họ Vệ kia? Tôi nghĩ mãi rồi, con bé kia không biết nó nghĩ thế nào? Tên nhóc kia cũng chỉ là một tên côn đồ, từ nhỏ đến lớn chỉ biết gây chuyện thị phi, nó còn chê mình bị thằng nhóc kia ức hiếp chưa đủ nữa sao?”



“Đó đều là chuyện trước kia, bà nhắc lại đó để làm gì nha?”



“Có thể không nhắc lại sao? Thằng nhóc Vệ Bắc đó từ nhỏ đã thích ăn hiếp Diệp Tử nhà ta, nhỡ đâu sau này lấy về nó bạo lực con mình thì làm sao bây giờ? Diệp Tử sẽ phải ăn khổ thôi! Tôi không hiểu được con gái mình rốt cục vừa ý tên nhóc kia ở điểm nào nữa!”



Diệp Kiến Quốc cẩn thận nghĩ nghĩ: “Chí ít vẫn còn được cái diện mạo dễ nhìn đi.”



“Diện mạo đẹp cái rắm, mặt đẹp thế có thể lấy ra ăn được không?”



“Bà còn nói nữa, tôi trước kia diện mạo cũng được lắm nha.” Diệp Kiến Quốc hắc hắc cười hai tiếng,



Lưu Mĩ Lệ hết chỗ nói rồi.



Thấy bà xã nổi giận, Diệp Kiến Quốc vội vàng đi dỗ bà ấy: “Kỳ thật không phải tôi thiên vị thằng nhóc kia, nhưng mà cảm thấy con gái mình cũng lớn rồi, nên có chính kiến của mình, cho dù bà không đồng ý, nhưng ít ra cũng cho hai đứa nó một cơ hội, có đúng không?”





Cơ hội? Lưu Mĩ Lệ liếc ông xã mình một cái: “Được lắm, ông cũng muốn đối nghịch với tôi luôn rồi! Cho cơ hội phải không? Tôi cho là được chứ gì!” Nói xong, bà cầm điện thoại gọi cho con gái.



Diệp Sơ đột nhiên nhận được điện thoại của mẹ, cảm thấy thực hoảng sợ, còn tưởng rằng mẹ chuẩn bị tới đây tính sổ với cô. Lại không nghĩ rằng, mẹ chẳng những không mắng cô, còn nói muốn cô đưa Vệ Bắc về nhà một lần.



Tình hình chuyển biến bất ngờ, khiến Diệp Sơ nhất thời có chút cảm giác không kịp thích ứng, ngoài miệng tuy rằng đã đồng ý với mẹ rồi, nhưng trong lòng lại đang nghĩ xem nên nói với Vệ Bắc thế nào đây.



Với tính tình của hắn, nếu đến gặp mặt mẹ cô, e rằng chuyện lại càng hỏng bét hơn mất thôi.



Ngay tại lúc cô đang cầm di động, không biết nên làm thế nào, Khương Tử cũng đang trong phòng lên mạng bỗng nhiên kêu to “Ah” một tiếng.



“Có chuyện gì vậy?” Diệp Sơ hỏi.



Khương Tử vội vàng kéo cô qua, chỉ chỉ vào màn hình máy tính: “Cậu xem đi này!”



Diệp Sơ tò mò liếc qua màn hình máy tính một cái, lập tức nhìn thấy một dòng tiêu đề cực kì bắt mắt trên diễn đàn của trường —— 《【 Tin hot】 Một người “ti tiện” đến mức không ai sánh bằng, người đẹp mà như vậy bạn dám lấy không? 》



Đây là…



Mang theo tính tò mò, Diệp Sơ tiếp tục kéo xuống dưới, vừa nhìn thấy, cô đã bị nội dung của bài viết này làm cho kinh hãi.



ID của chủ bài viết này là “Kẻ biết tuốt”, còn người được nhắc đến đúng là Trương Tiểu Giai, bạn cùng phòng của các cô, kẻ đó nói mình và Trương Tiểu Giai từng học chung trường trung học, chỉ thẳng ra rằng hồi còn học trung học, Trương Tiểu Giai đã vô cùng tồi tệ, thường xuyên trốn học, còn liên tục vi phạm nội quy nhà trường, nhưng tất cả những chuyện đó đều được ba của mình dùng tiền dẹp yên, thậm chí cả chuyện cô ấy đến học trường này cũng là nhờ ba mình thông qua quan hệ mới vào được.



Đó vẫn còn đang nhẹ, kéo xuống dưới nữa “Kẻ biết tuốt” kia còn độc ác hơn. Hắn nói Trương Tiểu Giai trời sinh đã dâm đãng, từng phá thai vài lần, giở thủ đoạn cướp bạn trai của người khác, khiến cô gái kia phải nhảy lầu tự sát.



Lời lẽ bài viết này rất độc địa, trong diễn đàn trường cô bình thường chẳng mấy người vào, thế nhưng cả đêm qua phải có cả trăm bài viết đưa lên. Bởi vì kẻ rêu rao kia chỉ nói ra họ, nhưng dường như tất cả mọi người đều nhảy vào mắng Trương Tiểu Giai, lời nói sau so với lời nói trước còn độc ác hơn, Diệp Sơ xem mà chết lặng người.



“Tôi nói này, đây sẽ không phải là sự thật đó chứ?” Khương Tử líu lưỡi.



Diệp Sơ vẫn còn đang trong nỗi khiếp sợ chưa lấy lại tinh thần, cô không tin vào kẻ đi rêu rao này, chỉ cảm thấy Trương Tiểu Giai tuy rằng tính tình lãnh đạm, nhân duyên cũng không tốt lắm, nhưng cũng không quá đáng đến mức như bài viết này nói, ít nhất bọn họ cũng ở chung gần hai năm nay, cô tin cô ấy tuyệt đối không phải là người như thế.



Đến tột cùng là ai lại muốn hãm hại một cô gái như thế này? Không biết Trương Tiểu Giai sẽ phải đối mặt với chuyện này như thế nào đây? Nghĩ vậy, Diệp Sơ không khỏi thấy lo thay cho cô ấy.



Chuyện Diệp Sơ lo lắng rất nhanh đã thành sự thật.



Ngay ngày hôm sau khi chuyện xảy ra, bài viết kia được lan truyền trong trường, bởi vì là bạn cùng phòng, có vài người ngồi lê đôi mách thậm chí còn tìm đến bọn họ hỏi chuyện về Trương Tiểu Giai.



Diệp Sơ thấy Tương Phương Phỉ đang cùng một nữ sinh khoa khác hào hứng bàn về chuyện bài viết trên diễn đàn, bỗng nhiên cảm thấy trong người dâng lên một trận ghê tởm, vừa hết giờ học liền chạy một mạch về phòng.



Đẩy cửa ra, liền nhìn thấy Trương Tiểu Giai vốn dĩ giờ này phải đang ngồi trên giảng đường, đang ngồi một mình trong phòng, trên tay còn đang kẹp điếu thuốc cháy dở.



Dường như ngoại trừ lần khai giảng năm nhất kia, Diệp Sơ đã rất lâu rồi không thấy Trương Tiểu Giai hút thuốc lại, ngay lúc này một mình cô ấy đứng trên ban công, bên cạnh là màn hình máy tính đang mở trang diễn đàn quen thuộc mấy hôm nay, trong lòng Diệp Sơ hiểu, cô ấy đã biết bài viết kia rồi.



Tình cảnh này, Diệp Sơ bỗng cảm thấy có chút do dự, không biết có nên đi vào trong đó hay không, nếu vào rồi lại không biết nên an ủi cô ấy như thế nào.



Đang do dự, Trương Tiểu Giai đã biết cô về, cô ấy xoay người, điếu thuốc trong tay cháy được phân nửa, qua làn khói chập chờn, Diệp Sơ mơ hồ nhìn thấy hốc mắt cô ấy đỏ lên.



Không biết làm sao, Diệp Sơ bỗng nhiên cũng cảm thấy thực khổ sở theo.



Thấy Diệp Sơ như vậy, Trương Tiểu Giai lại nhíu mày, “Cậu làm gì thế?” Cô ấy hỏi, một tia yếu ớt vừa rồi trong mắt, trong tích tắc đã bị khí thế mạnh mẽ của cô ấy che lấp.



Diệp Sơ không biết nên trả lời như thế nào, vẫn đứng nguyện tại chỗ, mở miệng hỏi: “Cậu, vẫn ổn chứ?”



Trương Tiểu Giai tự giễu cười cười, dập tắt điếu thuốc trong tay, khi lọn khói cuối cùng bay lên, dường như cô ấy tự thì thầm một câu: “Một điếu cuối cùng, từ nay về sau không hút nữa…”



Đáp án chẳng ăn nhập gì với câu hỏi khiến Diệp Sơ có chút không hiểu thế nào, đứng một chỗ ngẩn người.



“Tôi nói.” Trương Tiểu Giai cầm mẩu thuốc vừa dập ném vào sọt rác, ngẩng đầu hỏi Diệp Sơ: “Cậu có thích ai đó không?”




Tuy rằng không biết cô ấy vì cái gì lại hỏi chuyện này, Diệp Sơ vẫn là gật đầu nhẹ một cái.



“Cậu thích anh ta lắm sao?”



“Uhm.” Diệp Sơ lại gật đầu.



“Thích được bao lâu rồi?”



Diệp Sơ nghĩ nghĩ hồi lâu, từ khi hai người quen biết nhau đén bây giờ, chắc cũng được hơn mười ba năm rồi, có điều nếu nói về động tâm, tính ra cũng không lâu lắm.



Ngay tại lúc Diệp Sơ còn đang chìm trong hồi ức, Trương Tiểu Giai lại đột nhiên mở miệng: “Tôi từng thích một nam sinh, suốt sáu năm ròng.”



Diệp Sơ kinh ngạc, cô ấy nói vậy chẳng lẽ người kia không phải Trác Húc?



Trương Tiểu Giai ngẩng đầu, tiếp tục chậm rãi kể: “Năm ấy tôi mười ba tuổi đã quen anh ta, thành tích của anh ta rất tốt, nhưng bản chất lại một chút cũng không ngoan, anh ta rủ tôi trốn học, dạy tôi hút thuốc, tôi còn nhớ rõ khi đó trời mưa, bọn tôi cùng trú dưới mái hiên rồi cùng hút thuốc, sau đó anh ta đè tôi xuống hôn, anh ta là tên con trai đầu tiên hôn tôi, thiếu chút nữa còn trở thành người đàn ông đầu tiên của tôi nữa.”



“Sau đó thì sao?”



“Sau đó? Sau đó có một ngày, vị hôn thê của anh ta tới tìm tôi, mắng tôi là hồ ly tinh, tôi mới biết được thì ra anh ta vẫn mang hôn ước trên người, ở bên tôi chẳng qua chỉ là muốn chơi đùa mà thôi. Gì mà thiên trường địa cửu, thề non hẹn biển, toàn bộ mẹ nó đều là chó má!” Nói đến chỗ này, cô ấy bỗng nhiên tự giễu: “Kỳ thật tôi cũng chẳng muốn để ý người ta nói tôi thế nào, chỉ là…”



Chỉ là nhớ tới đoạn tình cảm thất bại kia sao? Diệp Sơ nhìn cô gái xem chuyện này như chẳng có gì, trong lòng thật lâu không thể bình tĩnh.



Cô bỗng nhiên cảm thấy mình thực may mắn, tuy rằng cô và Vệ Bắc trải qua vô số lần chia chia hợp hợp, nhưng ít ra mười mấy năm trôi qua, người con trai từng nói thích cô kia, vẫn luôn thủy chung, chưa từng thay lòng đổi dạ.



Trên thế giới này, có những mối tình thật nồng nhiệt nhưng không dài lâu được, lại có những mối tình thực nhẹ nhàng nhưng lại kéo dài được mãi mãi.



Cô thực may mắn có được một tình yêu êm đềm.



Vài ngày sau, chuyện kia vẫn không ngừng lại, thế cho nên đã mang đến không ít phiền toái cho cuộc sống riêng của Trương Tiểu Giai.



Đầu tiên là đi trên đường có vài người chỉ trỏ, sau đó di động lại nhận được vài tin nhắn nặc danh mắng nhiếc, cuối cùng mấy kẻ phiền hà còn tìm đến tận nơi, điện thoại trong phòng kí túc cũng không buông tha. Không biết là ai, cứ tối đến là bắt đầu gọi điện đến quấy rầy, làm hại cả mấy người trong phòng buổi tối cũng không được ngủ ngon.



Tương Phương Phỉ tuy rằng chưa nói trước mặt, nhưng sau lưng lại không ngừng oán giận, Khương Tử thì có vẻ rất không vui, duy chỉ có Diệp Sơ là vì biết cô ấy bị oan, cho nên đặc biệt quan tâm đến cô ấy, quan hệ giữa hai người cũng nhờ vậy mà gần gũi hơn một chút.



Cứ như vậy qua hai ba ngày tiếp, ngày mùng một tháng năm đã tới rồi.



Lúc gần tối, Diệp Sơ phải đến văn phòng đoàn ủy giao tài liệu, lúc đang đi nhanh, bỗng nhiên nghe thấy từ văn phòng giảng viên bên cạnh truyền ra tiếng ồn ào, thanh âm chói tai của vị giảng viên truyền ra từ khe cửa khép hờ.




“Em đừng nghĩ trong nhà có tiền là có thể muốn làm gì thì làm, trường chúng tôi mở ra, không phải để giáo dục những người như thế!”



Giữa tiếng la mắng bỗng nhiên vang lên một tiếng ‘rầm’ thật lớn, ngay sau đó cánh cửa bị xô mạnh, một người lao ra. Diệp Sơ nhìn kĩ lại, chẳng phải là Trương Tiểu Giai sao? Xem ra là mới cãi nhau với giảng viên xong.



Cô ấy đang tức giận, không để ý đến Diệp Sơ, xoay người bước đi.



Diệp Sơ nhìn theo xem cô ấy muốn đi đâu, nên vội vàng đuổi theo, một đường hơn nửa cái vườn trường, đợi đến khi Trương Tiểu Giai dừng chân thì Diệp Sơ cũng dừng theo.



“Có ai nói với cậu là cậu thích đi lo chuyện bao đồng hay không?” Trương Tiểu Giai xoay người lại, không kiên nhẫn nhìn cô.



Có sao? Diệp Sơ nghĩ nghĩ, kỳ thật từ nhỏ đến lớn, chuyện cô không thích quản nhất chính là chuyện của người khác không liên quan đến mình, chỉ có lần này là ngoại lệ. Có lẽ là vì cảm thấy tính tình của Trương Tiểu Giai rất giống cái người nào kia, thế nên bất tri bất giác mới quan tâm đến thôi.



Thấy Diệp Sơ sững sờ tại chỗ không nói được lời nào, cuối cùng vẫn là Trương Tiểu Giai thỏa hiệp, đi đến gần cô nói: “Đi thôi.”



Diệp Sơ chưa kịp thở hết hơi, hỏi: “Đi đâu chứ?”



“Không phải cậu thích đi theo tôi lắm sao? Cho cậu thỏa mãn!” Cô ấy nói xong, không đến hai lời liền kéo Diệp Sơ đi.



Diệp Sơ hối hận.




Cô lúc ấy đi theo Trương Tiểu Giai chỉ là vì sợ cô ấy mới cãi nhau với giảng viên, trong lòng nghĩ quẩn đi làm chuyện dại dột, ai mà biết cô gái này chẳng những không bị ảnh hưởng tâm trạng gì, ngược lại tinh lực càng thêm tràn đầy, thế nhưng lại kéo cả Diệp Sơ đi dạo phố! Không, này không còn dùng từ ‘đi dạo phố’ để hình dung nữa, mà phải gọi là ‘điên cuồng mua sắm’ mới đúng a!



Diệp Sơ bị cô ấy kéo đi, từ mấy sạp hàng nhỏ lẻ gần cổng trường cho tới những shop hàng hiệu đắt tiền ở trung tâm thành phố, mua cả một đống đồ này kia, quần áo, giầy dép chưa nói, khoa trương nhất là chuyện cô ấy thiếu chút nữa đã mua luôn cả cái tủ bằng gỗ thô trong tiệm trang sức đằng kia.



Nhìn đống đồ này nọ vừa mua được, Diệp Sơ khóc không ra nước mắt, cô hoài nghi bản thân mình bị hoa mắt mới cảm thấy Trương Tiểu Giai giống tên Vệ Bắc kia, bây giờ thì xem ra hai người này không giống nhau chút nào, chí ít mỗi lần cô và Vệ Bắc ra ngoài, cũng chưa bao giờ phải lo hắn sẽ khiêng cả một cái tủ gỗ thô về nhà.



Cả một buổi tối lăn qua lăn lại như vậy, Trương Tiểu Giai cuối cùng cũng bị mệt lử, gọi điện thoại cho Trác Húc, chẳng mấy chốc đã thấy Trác Húc lái xe tới đây.



Trương Tiểu Giai cũng không chào hỏi với anh ta, đem đồ vừa mua được nhét lung tung vào ghế sau xe, sau đó cả người cũng chui vào luôn, người mặc váy ngắn, thực không chút hình tượng mà nằm úp sấp trên băng ghế ngủ, bởi vì tư thế không có một tí gì là lịch sự này, lại để cho Diệp Sơ vô tình nhìn thấy thứ không nên thấy. Băng sơn mỹ nhân thế nhưng lại mặc quần lót màu phấn hồng có in hình Hello Kitty!



Diệp Sơ còn chưa kịp xấu hổ, chợt nghe Trác Húc giải thích nói: “Em đừng để bụng, cô ấy từ nhỏ đã như vậy.”



“Từ nhỏ đã thích ngủ trên xe thế này?” Diệp Sơ hỏi.



Trác Húc bình tĩnh trả lời: “Không, từ nhỏ cô ấy đã thích Hello Kitty.”



Diệp Sơ: “…”



Xét thấy băng ghế sau đã bị Trương Tiểu Giai cùng với đồ của cô ấy mua chiếm trọn, Diệp Sơ đành phải chuyển lên ngồi ở ghế trên cạnh người lái. Suốt dọc đường đi, Trác Húc tỏ ra rất điềm đạm, vừa lái xe vừa tán gẫu vài chuyện thường ngày với cô.



Lúc xe chạy đến ngã tư đường, vừa vặn chạm phải đèn đỏ, Trác Húc dừng xe lại, bỗng nhiên nói: “Cảm ơn em.”



“Ah?” Diệp Sơ không hiểu nên nhìn anh ta.



“Tiểu Giai cô ấy không có bạn bè thân thiết nào.” Trác Húc giải thích nói: “Em là cô gái đầu tiên, có thể thân thiết với cô ấy như vậy.”



Diệp Sơ hiểu ra, trầm mặc một chút mới cất tiếng nói: “Thực ra cô ấy là người rất tốt.”



“Cô ấy sao?” Trác Húc đáp, tựa như thói quen nhìn ra phía sau, ánh mắt lập tức trở nên thực dịu dàng: “Cô ấy chỉ là hay nói năng chua ngoa nhưng bên trong lại thực yếu ớt, ngoại trừ tính tình thối, thích cậy mạnh, lạnh nhạt với người xung quanh, tính cách quật cường ra thì cũng không còn khuyết điểm nào khác.”



Diệp Sơ nghĩ, khuyết điểm này chẳng khác chút nào so với Vệ Bắc kia.



“Bài viết kia…” Diệp Sơ nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn là nên đem chuyện kia ra nói cho Trác Húc biết một chút.



Chỉ không ngờ là còn chưa kịp nói hết câu, Trác Húc đã gật đầu: “Tôi đã biết rồi.”



“Anh cũng biết rồi sao?” Diệp Sơ có chút kinh ngạc.



“Chỉ là trò đùa dai của mấy kẻ tiểu nhân mà thôi, tôi sẽ giải quyết.” Anh ta quay đầu lại, ánh mắt nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ xe, trong ánh mắt mơ hồ mang theo chút lạnh lẽo.



Không biết như thế nào, Diệp Sơ bỗng nhiên nhớ tới một câu Trương Tiểu Giai hình dung về Trác Húc: “Anh ta tốt cái rắm! Anh ta chính là một tên cầm thú đội lốt cừu non!”



Không phải là thật chứ? Diệp Sơ có chút xấu hổ, vội vàng đổi đề tài: “Anh và Tiểu Giai quen biết nhau rất lâu rồi phải không?”



Nói đến Trương Tiểu Giai, ánh mắt Trác Húc lại bắt đầu trở nên dịu dàng: “Cũng gần mười năm rồi, khi đó tôi đi theo mẹ đến nhà cô ấy, cô ấy mới học lớp năm, vừa nhỏ lại vừa gầy, nhiều năm như vậy qua đi, ngoại trừ ánh mắt kia thì dường như mọi thứ đều đã thay đổi.”



Những lời này quả thật đã khiến Diệp Sơ có chút cảm động theo, nhiều năm như vậy rồi, đến bây giờ cô vẫn nhớ như in lần đầu tiên gặp Vệ Bắc, ánh mắt hắn khi đó thực cuồng vọng không ai bằng.



Mặc dù năm tháng qua đi, cảnh xuân tươi đẹp cũng chẳng còn như cũ, nhưng rất nhiều người, chỉ vì ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nhau, như đã định trước sẽ dây dưa với nhau cả đời.



“Anh tại sao lại thích cô ấy?” Lúc Diệp Sơ đột nhiên hỏi đến vấn đề này, đèn ở ngã tư đường đã nhảy sang màu xanh, xe khởi động, lại bỗng nhiên dừng lại.



Trác Húc quay sang, chậm rãi nói với cô: “Kỳ thật cũng không có gì, tôi chỉ nhìn cô ấy lớn lên, nhìn cô ấy bị phản bội, nhìn cô ấy quật cường che đậy sự yếu ớt sau lưng, sau đó có một ngày bỗng nhiên tôi nhận ra, cô ấy cần tôi che chở.”



Trong giây phút anh ta nói, xe cũng đã khởi động lại, ban đêm đèn hai bên đường xếp thành một hàng dài đều đặn, từ cửa kính xe xẹt qua những luồng sáng liên tục. Còn Diệp Sơ thì đang nghĩ: Có lẽ đó chính là tình yêu, không cần đi tìm hiểu nó bắt đầu như thế nào, cũng không muốn tính xem khi nào sẽ kết thúc, bởi vì tình cảm con người là do trời sinh, không phải do chúng ta hễ muốn là được.