Cầm Thú, Buông Cô Nương Kia Ra

Cầm Thú, Buông Cô Nương Kia Ra - Chương 26




Edit: Pingki



“Hắc, mặt trời mọc đằng tây sao, hay là do thằng nhóc cậu học bài đến phát ngốc rồi hả? Lại không cho cậu chơi ba ngày ba đêm giống lần trước, không phải mới vài tiếng thôi sao, thế mà không lấy đi được bao nhiêu tinh lực của cậu! Tôi và mấy người anh em nữa đều đang ởđây, cậu không đến chính là không nể mặt tôi đó nha!” Lưu Hàn ở trong điện thoại cười nói.



Vệ Bắc không lên tiếng, cuối cùng vẫn là cự tuyệt: “Thực xin lỗi, tuần này bài tập rất nhiều.”



Lưu Hàn vốn là hay nói giỡn, nghe thấy Vệ Bắc nói vậy bỗng nhiên giật mình, thật lâu sau, hắn cười gượng nói: “Không được thì dẹp đi, cậu học bài cho tốt đi! Có rảnh thìđến chơi bóng cùng tôi! Tôi cúp a!”



“Được.” Vệ Bắc nói xong, liền cúp máy.



Đầu bên kia, Lưu Hàn nhìn điện thoại cười khổ một chút: “Anh em? Anh em a….” Hắn bỗng nhiên ý thức được bản thân mình đãđánh mất không chỉ cơ hội tiếp tục học tập, mà còn có rất nhiều thứ này nọ cũng không còn quay vềđược nữa. “Vào đi!” Bên cạnh có người thúc giục, vứt cho hắn một điếu thuốc đãđược châm lửa.



Lưu Hàn nhận lấy, hít một hơi thật sâu, rồi phun ra từng vòng khói trắng, đi thẳng vào quán bar huyên náo.



Hơn một tháng sau, thành tích của Vệ Bắc lại tiến bộ không ít thì nhiều, tới kỳ thi cuối kỳ, rốt cục hắn cũng có tên trong top ba trăm của ban khoa học tự nhiên, không hơn không kém vừa vặn ở thứ 299.



Diệp Sơ thì tụt xuống thứ hai, bạn học xếp trước cô chỉ cao hơn cô một chút thôi.



Đây là năm ba, trường thi như chiến trường.



Tại cuộc cạnh tranh tàn khốc nhưđịa ngục, kì nghỉđông rốt cục cũng đến, đối với học trò năm ba mà nói, nghỉđông chẳng qua cũng chỉ dài hơn ngày nghỉ cuối tuần một chút thôi, trường học của Diệp Sơ cho nghỉđược mười ngày, vừa lúc có thể về nhàđón năm mới. Cũng may giáo viên của họ biết học trò nghỉ ngơi không dễ dàng gì, cho nên không giao nhiều bài tập về nữa, xem như lấy từ bi làm gốc vậy. Đêm giao thừa, trong lúc MC kênh CCTV cất giọng nói cao vút mở màn thì côđã làm xong bài thi cuối cùng rồi, Lưu Mĩ Lệở bên ngoài gọi cô: “Diệp Tử, đừng học bài nữa, mau ra đây xem chương trình dạ hội đêm giao thừa này! Có Quách Đông Lâm nữa đó!”



Diệp Kiến Quốc ở bên cạnh thật sự không nhịn được nữa: “Em đừng có Quách Đông Lâm Quách Đông Lâm nữa dùm đi, đứng đắn một chút được không?”



Lưu Mĩ Lệ liếc chồng mình một cái: “Anh thích Tống Đan Đan nên anh đứng đắn nhỉ!”



Diệp Kiến Quốc im lặng…



Diệp Sơở trong phòng nhịn không được xì một tiếng bật cười, mỗi năm đêm giao thừa đều giống nhau, cô thật sự không có chút gì hứng thú cả, thật sự xem ba mẹ diễn trò còn hay hơn trên TV. Ngay lúc này ở phía sau, bầu trời ngoài cửa sổ bỗng nhiên bay lên một ngọn pháo hoa, ở giữa bầu trời tối mịt nổ bung ra, làm rơi xuống đầy trời những điểm sáng lộng lẫy.



Diệp Sơ cảm thấy pháo hoa này rất đẹp, nhịn không được bước đến bên cửa sổ ngắm nhìn, liền thấy một ngọn pháo hoa nữa bay lên, nổtung trong bầu trời đêm. Sau đó liên tiếp, ngọn thứ ba, thứ tư, thứ năm…bay lên trên bầu trời ngoài cửa sổ phòng cô, tựa như cốý vì cô màđốt vậy, thực lộng lẫy.



Ngọn pháo hoa cuối cùng phóng xong, VệĐông Hải ở trong phòng mắng lớn: “Thằng nhóc thối kia đừng thả nữa, cẩn thận cháy nhà!”



“Biết rồi, ông già phiền muốn chết…” Hắn lầu bầu một tiếng, vươn tầm mắt nhìn ra cửa sổ phía xa xa, sau đó mới rời khỏi ban công.



Nghỉđông chấm dứt, năm ba rốt cục cũng bước vào giai đoạn gay cấn chạy nước rút.



Còn một học kì cuối cùng, Lưu Mĩ Lệ cảm nhận sâu sắc khi còn gái dậy sớm như vậy mò mẫm ôn tập chuẩn bị cho kì thi quả thực không dễ dàng gì, lại nghĩ tới học kỳ trước con gái vì trên đường đi học bị nhiễm gió lạnh đến độ cảm mạo, không khỏi càng thêm lo lắng. Xem ra mỗi ngày như vậy về nhà là không ổn, ký túc xá của trường học điều kiện lại không tốt, nghĩ tới nghĩ lui Lưu Mĩ Lệ quyết định mướn cho con gái một phòng ở gần trường để tiện cho việc đến trường.



Đề nghị này hiếm khi nào được chồng nhất trí như vậy, hai người rất nhanh liền liên hệ cho con một phòng ở, chủ cho thuê nhà là một bà cụ tuổi đã cao, sống một mình, trong nhà vừa vặn có một phòng bỏ trống.





Thời điểm Diệp Sơ chuyển đồ vào nhà trọđã nhìn thấy trong nhà bà cụ có nuôi một chú chó, bộ dạng không khác A Bảo là mấy, liền thích vô cùng, mỗi ngày trở về cũng phải chơi đùa với nó một lúc. Bà cụ là một người yêu thích chó, thấy cô cũng thích chó như thế, ấn tượng với cô liền đặc biệt tốt, bình thường rất quan tâm đến cô.



Ở phòng trọ cũng được gần hai tháng, cháu gái của bà cụ bỗng nhiên gọi điện thoại đến la hét đòi bà nội trở về chơi với côấy, bà cụ thì lại không phải kiểu người thích ở cùng con cháu, nhưng lại không lay chuyển được cháu gái làm nũng, liền tính toán đến bên đó hai ngày rồi trở về.



Buổi sáng Diệp Sơ ra khỏi cửa, bà chủ nhà gọi cô lại, đem chuyện kia nói với cô một chút. Ý của bàấy là bà phải đi sang cháu hai ngày, nếu Diệp Sơ cảm thấy không tiện có thể gọi cha mẹđến đây ở cùng cô.



Diệp Sơ lắc đầu cự tuyệt, cô biết mẹ cô vừa phải trông tiệm lại vừa phải lo lắng áo cơm cho cô, cuộc sống hàng ngày đã muốn vất vả lắm rồi, hai ngày này cô thật sự không muốn làm cho mẹ phải lo lắng nữa.



“Bà, cháu sẽ tự chăm sóc mình, bàđừng nói cho mẹ cháu biết, cháu không muốn mẹ lo lắng.”



Bà cụ cảm thấy cô nương này tính tình thành thật rất đáng tin, lại cảm thấy mình đi cũng có hai ngày thôi, hẳn là không xảy ra chuyện gì, liền gật đầu đồng ý.



Cứ như vậy, Diệp Sơ bắt đầu cuộc sống tự lập trong hai ngày.




“Ý của cậu là, hai ngày này cậu phải ở một mình sao?” Buổi tối tự học Lâm Mậu Mậu hỏi Diệp Sơ.



Diệp Sơ gật gật đầu: “Kỳ thật cũng chỉ một đêm hôm nay thôi, buổi tối ngày mai bà sẽ về mà.”



“Oa, vậy buổi tối hôm nay cậu chẳng phải là có thể làm chuyện xấu sao?” Lâm Mậu Mậu đá mắt gian manh với cô.



Diệp Sơ xấu hổ, không biết trong đầu cậu ta đang chứa cái gì, nếu cô biết, phỏng chừng sẽ bay qua bóp chết Lâm Mậu Mậu mới thôi, đương nhiên chuyện này chỉ là tưởng tượng.



Buổi tự học chấm dứt, Diệp Sơđep cặp ra về, căn nhà trọ cô mướn kiaở ngay cạnh trường, đi qua mấy khúc ngoặt là tới.



Chính là hôm nay cô không biết vì cái gì luôn cảm thấy có người đi theo sau mình, vì thế cô liền dừng chân lại ngoái đầu nhìn ra sau, nhưng chỉ thấy một đám nhóc học cấp dưới.



Chẳng lẽ là do ngủít quá nên sinh ra ảo giác sao?



Diệp Sơđành chịu, tiếp tục đi về phía trước, mãi đến khi đi lên cầu thang, nghe thấy sau lưng mình có tiếng bước chân, lúc này mới xác định mình không phải do ảo giác, đột nhiên xoay người lại.



Vì hành động này của cô mà Vệ Bắc thiếu chút nữa đãđụng vào tường.



Bốn mắt nhìn nhau từ xa, Diệp Sơ hỏi: “Cậu đi theo tôi làm gì vậy?”



Vệ Bắc xấu hổ một lát, rất nhanh đúng lý hợp tình nói: “Tôi đi đường của tôi, ai cần cậu lo!”



Vô liêm sỉ như vậy, Diệp Sơ hết chỗ nói, không thèm đểý tới hắn tiếp tục đi lên trên lầu.



Đi được vài bước lại quay đầu lại, phát hiện hắn chẳng những không rời đi mà còn đi theo cô bước lên trên lầu, điều này làm cho Diệp Sơ bỗng nhiên nhớ tới chuyện lần đó Vệ Bắc nhân lúc côđi đổ rác mà cường hôn cô, không khỏi có chút khẩn trương, một mạch sải chân liều mạng chạy lên lầu.




Vệ Bắc vốn dĩ là nghe Lâm Mậu Mậu nói Diệp Sơ hôm nay phải ở một mình, liền lo lắng nên mới theo tới nhìn xem, không nghĩ tới cô bỗng nhiên bỏ chạy, nhất thời có chút bực mình.



Thực là NND có lòng tốt lại biến thành lòng lang dạ thú, tôi cũng không cóăn cậu, chạy cái gì mà chạy?!



*NND: tiếng lóng: bà nội nó.



Vì thế hắn hai bước làm thành bước, bay nhanh theo sát đi lên. Hắn dù sao cũng làtay dài chân dài, lúc đuổi đến nơi Diệp Sơ còn đang liều mạng tìm kiếm chìa khóa trong túi, nhìn thấy hắn đuổi tới trước mặt, thiếu chút nữa sợ tới mức lớn tiếng kêu lên.



Vệ Bắc trái lại có tật giật mình, thấy cô muốn kêu, vội vãđi lên che miệng cô lại: “Diệp Phì, cậu gặp quỷà? Sợ người khác không nghe thấy có phải hay không?” Hắn thấp giọng mắng. Diệp Sơ thật vất vả mới giãy ra được khỏi ngực hắn, thở gấp nói: “Cậu rốt cuộc muốn làm gì a?” Tên nhóc kia còn đang đắm chìm trong dư vịđược ôm eo của cô, hỏi một đằng đáp một nẻo: “Tôi phát hiện eo của cậu rất mềm mại nha…”



“Cậu!” Diệp Sơ bị hắn làm cho tức giận đến đỏ cả mặt, nhưng ngại trời đã khuya rồi, sợ quấy rầy đến hàng xóm, đành phải hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, lấy chìa khóa ra mở cửa.



Vệ Bắc đứng ở bên cạnh, không chút ý tứ rời đi. Diệp Sơ nhanh chóng mở cánh cửa ra, lách người đi vào, sợ hắn chen vào, lúc đóng cửa còn cốýđạp ra ngoài một cú. Vệ Bắc nhanh nhẹn giật lùi về phía sau mấy bước, miệng mới nói câu: “Mưu sát chồng a?” Cánh cửa trước mắt liền ‘rầm’ một cái đóng lại. Hắn tức giận đến độ muốn đi lên phá cửa, nắm tayđập lên ván cửa, cuối cùng vẫn là dừng lại.



“Shit!” Hắn hạ giọng mắng một câu, nếu cô giáo dạy tiếng Anh của hắn mà biết được hắn đã có thểđủ tự nhiên mà dùng tiếng Anh mắng chửi người, phỏng chừng là vui mừng chết mất thôi.



Diệp Sơđóng cửa lại, lòng còn sợ hãi cách cánh cửa nghe ngóng thật lâu, mãi đến khi ngoài cửa vang lên một chuỗi tiếng bước chân xuống lầu, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra: xem ra đi rồi…. Nhưng cô không biết vì cái gì, một chút vui mừng cũng không có, còn cảm thấy đầu hơi choáng váng, cả người đã mệt chết đi rồi. Vì thế cô quyết định hôm nay đi ngủ sớm một chút, vào nhàthu dọn một lúc, sau đó liền cầm quần áo đi tắm rửa.



Tắm rửa xong đã hơn mười giờđêm, Diệp Sơ ngáp một cái, chuẩn bị vào phòng, bỗng nhiên thoáng nhìn qua cánh cửa mới vừa bị côđóng lại, không biết như thế nào lại nghĩ tới cái tên bị mình nhốt ngoài cửa khi nãy. Hắn chắc làđi rồi chứ? Chơi cái trò gìđâu, rõ ràng nghe được tiếng bước chân hắn xuống lầu, nếu lúc này còn ở ngoài đó thì mới là gặp quỷấy. Mặc kệ có phải gặp quỷ hay không, tóm lại Diệp Sơ như bị ma xui quỷ khiến mà bước lại gần cánh cửa, sau đó lại như bị trúng tà mà mở cửa ra nhìn thoáng ra bên ngoài một cái.



Một cái liếc mắt này, cô thật đúng là gặp quỷ.



Vệ Bắc nghiêm mặt giống như tượng phật màđứng ở ngoài cửa, nhìn thấy nửa gương mặt Diệp Sơ lộ ra, hạ giọng mắng một câu: “Cậu NND sao không ra mở cửa sớm một chút a?”



Diệp Sơ囧: “Cậu….cậu sao còn ởđây a?”



“Mắc gì tới cậu!” Hắn lại bày ra tính tình thối của mình.




“Àh…” Diệp Sơ buồn bực, chuẩn bịđóng cửa.



Thấy cô lại muốn đóng cửa, Vệ Bắc lúc này mới nóng nảy, nhanh chóng vươn tay chặn trên ván cửa: “Cái kia…” Hắn suy nghĩ nửa ngày vẫn không tìm ra được lí do gì hay, cuối cùng nói ra một cái cớ không thể trẻ con hơn nữa: “Tôi còn chưa nói tạm biệt với cậu mà.” Nếu mẹ hắn mà biết được con trai mình lấy cái loại cớ này ra đi theođuổi bạn gái, phỏng chừng sẽ tức đến mức miệng sùi bọt mép mất. Diệp Sơ nhất thời ngẩn ra, sau đó lại Àh mợt tiếng, nói: “Vậy tạm biệt.” Nói xong, lại tiếp tục muốn đóng cửa.



Cái tay kia vẫn đè lên ván cửa, không có chút dấu hiệu muốn buông ra: “Kỳ thật…” Vệ Bắc ngưng một lát, “Tôi mới vừa gọi điện thoại cho mẹ.”



“Cái gì?” Diệp Sơ sửng sốt, “Tôi nói với mẹ là…. Đêm nay tôi ở lại nhà bạn học.” Hắn tiếp tục nói.



“Àh?” Diệp Sơ tiếp tục cố gắng đóng cửa. Thấy cô không phản ứng, Vệ Bắc nghĩ, thôi quên đi, dù sao từ nhỏđến lớn hắn ở trong lòng em gái mập này đã chẳng còn chút hình tượng hay ho gì rồi. Hắn vô lại nói: “Tôi gạt mẹ tôi, kỳ thật đêm nay tôi không có chỗ nào để ngủ a.”



Diệp Sơ muốn nói: vậy thì cậu đừng ngủ nữa! Nhưng làtay hắn giống như kìm sắt đang đè lên cánh cửa, lời này mà nói ra, không chừng lại còn thối hơn rắm. Vì thế cô phụng phịu nói: “Nếu cậu dám đi vào, tôi liền kêu người a!” Bình thường lời kịch tiếp theo những lời này sẽ là: “Cậu cứ kêu đi, kêu vỡ họng cũng không có người nào đến cứu cậu đâu.”




Nhưng mà Vệ Bắc rõ ràng không phải loại người cẩu huyết như vậy, hắn chỉ biết làm những chuyện còn cẩu huyết hơn thế nữa, không nói hai lời đem cửa đẩy một cái….. đi vào!



Diệp Sơ mới nói xong, miệng còn chưa kịp khép lại hết, hắn thế nhưng đã vào được, lập tức có chút ngây ngốc, chờđến khi cô lấy lại tinh thần thì Vệ Bắc đã vào được bên trong, đang đánh giá bốn phía, chỉ vào sô pha trong phòng khách mà lẩm bẩm: “Xem ra đêm nay tôi đành phải ủy khuất một chút mà ngủ nơi này vậy.”



Cậu còn có thể vô sỉ hơn thế này nữa không?! Diệp Sơ thiếu chút nữa là mắng ra, thế nhưng côđành phải nhịn xuống, bởi vì kinh nghiệm mười năm này nói cho cô biết, tên đứng trước mặt mình mà vô sỉ nữa thì tuyệt đối có thể vượt qúa tưởng tượng của mình. Ngay lúc này so với việc đuổi hắn đi, chi bằng mặc kệ hắn cho xong.



Vì thế Diệp Sơ bỏ lại một câu: “Tùy cậu.” Liền xoay người đi vào phòng mình.



Đương nhiên, lúc vào phòng còn không quên giữ an toàn mà khóa cửa, còn cốý vặn thêm hai vòng nữa, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn màleo lên giường.



Đúng là một đêm khó ngủ, nghĩ tới tên Vệ Bắc kiađang ở ngoài phòng kia chỉ cách cô một bức tường thôi, Diệp Sơ làm thế nào cũng không ngủ nổi. Trằn trọc như vậy trong chốc lát, cô bỗng nhiên nghe được ngoài cửa bịđập rầm rầm hai tiếng, sau đó Vệ Bắc dựa lưng vào cánh cửa hỏi: “Diệp Phì, cậu ngủ rồi sao?” Diệp Sơ không đểýđến hắn, trở mình một cái.



“Cậu đừng giả bộ, tôi biết cậu chưa có ngủ.” Hắn còn nói.



Diệp Sơ khẽ cắn môi, tiếp tục giữ trầm mặc.



Người bên ngoài cười gượng hai tiếng: “Có tôi ở bên ngoài này, ngủ không được chứ gì?”



Diệp Sơ nghiến răng, cô thầm nghĩ muốn đi ra ngoài cắn chết hắn. “Nếu ngủ không được thì tôi đây đành miễn cưỡng trò chuyện cùng cậu vậy.” Hắn bắt đầu lải nhải màđộc thoại một mình, nói ra một đống chuyện nhàm chán, đại khái cũng phải hơn mười phút đồng hồ, Vệ Bắc đột nhiên hỏi: “Tôi nói Diệp Phì, cậu có nghĩ sẽ thi vào đại học nào chưa?”



“Chưa.” Hắn diễn một mình lâu như vậy rồi, Diệp Sơ cuối cùng cũng đáp lại một câu.



Nghe cô có phản ứng, tên nhóc kia tựa hồ thật cao hứng, lại tiếp tục nói: “Vậy cậu nhanh nhanh nghĩđi a, cậu thi trường nào tôi sẽ thi trường đó.” Nói xong, hắn lại dừng một chút, ngữ khí trở nên có chút côđơn: “Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, trường cậu thi chắc tôi thi không nổi, cho dù bây giờ thành tích của tôi có tiến bộ…”.



“Vậy thì cậu đừng thi!” Diệp Sơđáp.



“Không được, dù không thể thi cùng một trường, nhưng nói không chừng có thể thi cùng một thành phố, tôi nói rốt cục cậu định thi vào trường nào a? Bật mí một chút không cũng không chết được!” Giọng điệu nói chuyện của hắn có lẽ cảđời cũng không thay đổi được. Diệp Sơ bỗng nhiên muốn cười, im lặng một lát, từ trong miệng cô nói ra một câu: “Đại học C.”



Quả nhiên mình thi không nổi… Vệ Bắc ở bên kia cánh cửa phiền não mà bắt đầu vòđầu bứt tóc.



Thấy hắn bỗng nhiên không lên tiếng, Diệp Sơ lại có chút không quen, cô muốn mở miệng nói gìđó, rồi lại cảm thấy thực mất mặt, đành phải lẳng lặng chờ hắn nói tiếp. Một lát sau, Vệ Bắc rốt cục cũng nói tiếp: “Diệp Phì.”



“Có chuyện gì?”



“Tôi nói…Lúc nãy tôi vào nhà là cậu mới tắm xong có phải không?” Hỏi cái này để làm gì vậy? Diệp Sơ không hiểu hắn muốn nói gì, đành “Ừ” một tiếng.



Bên kia cánh cửa vang lên vài tiếng cười quái dị: “Hèn chi…tôi thấy cậu hình như không có mặc nội y.” =]]



Diệp Sơ xách gối ném thẳng vào cánh cửa. Cô thề, cô không bao giờ…thèm đểýđến tên lưu manh kia nữa!